Người phụ nữ này… Là ai?
Trên người cô ta tỏa ra hơi thở rất kỳ lạ, nhưng chỉ một phần nhỏ trong đó là hơi thở Võ Giả.
Còn phần lớn thì có vẻ rất đặc biệt, giống như ẩn chứa năng lượng nào đó.
Mái tóc màu tím, con ngươi lóe lên ánh sáng màu tím…
Phương Vỹ Huyền nhìn Violet, ngẫm nghĩ trong đầu.
Còn Violet thì đã dời tầm mắt, bước chầm chậm xuống lầu.
Lúc này, tầng một vẫn vô cùng yên ắng, ngoại trừ Chu Mộ Đình đang dập đầu xin tha ra thì không ai nói tiếng nào.
Phải biết rằng người đàn ông bị đánh máu me đầy mặt, đang nằm ườn ra không dậy nổi chính là nhà giàu số một Giang Nam chạm tay là bỏng gần đây đó!
Còn Chu Mộ Đình đang quỳ trên mặt đất, khóc van xin tha thì chính là con trai của ông trùm xã hội đen Giang Nam!
Hai cậu ấm này chính là sự tồn tại cao cấp nhất trong vòng con ông cháu cha Giang Nam!
Nhưng hôm nay, nhìn kết cục của hai người này, người sau còn thê thảm hơn người trước!
Trước đêm nay, không một ai dám tưởng tượng cảnh tượng Đổng Tư Siêu sẽ bị đánh đến mức ngất xỉu, Chu Mộ Đình quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết xin tha!
Vệ sĩ trong club siêu xe Corey nhanh chóng chạy đến, nhưng sau khi chứng kiến thực lực của Phương Vỹ Huyền, thì bọn họ lại chẳng dám làm gì nữa.
Xông lên ngăn cản?
Đến cả vệ sĩ cảnh giới Tông Sư của Đổng Tư Siêu cũng bị Phương Vỹ Huyền đánh một quyền bay ra ngoài, không rõ sống chết, bọn họ xông lên đâm đầu vào chỗ chết chắc?
Phương Vỹ Huyền liếc nhìn Chu Mộ Đình một cái, quay đầu đi về phía Lý Vũ Kiêu và Lưu mập mạp.
Sau khi Phương Vỹ Huyền xuất hiện, tâm trạng của Lý Vũ Kiêu và Lưu mập mạp đã thả lỏng không ít, không còn sợ hãi và căng thẳng như trước.
Nhìn thấy kết cục Đổng Tư Siêu và Tiêu Hi Hòa, còn cả Chu Mộ Đình, hai người đều cảm thấy buồn nôn, vô cùng sảng khoái.
Nhưng đồng thời cũng thấy hơi lo lắng.
Ba người này đều không phải người thường, thế lực dòng họ sau lưng mỗi người đều không hề yếu.
Họ bị đánh thành như vậy, dòng họ sau lưng họ tất nhiên sẽ truy cứu.
“… Người đâu đến đây nhanh lên, đưa người bị thương đến bệnh viện… Mọi người đừng lo lắng, trận thi đấu của chúng ta vẫn tiến hành như bình thường.”
Lúc này, có một người đàn ông mồ hôi đầy đầu, sắc mặt hơi tái nhợt lao ra khỏi đám đông.
Người này chính là giám đốc club siêu xe Corey, cũng chính là người phụ trách trận đấu đêm nay.
Từ lúc Đổng Tư Siêu yêu cầu Lưu mập mạp và Lý Vũ Kiêu quỳ xuống mũi giày xin lỗi, anh ta đã chen vào trong đám đông.
Chẳng qua anh ta mãi chưa tìm thấy cơ hội thích hợp để khuyên can.
Dù sao khi ấy vẻ mặt Đổng Tư Siêu rất âm trầm, vừa nhìn là biết anh ta đang phẫn nộ.
Nếu lúc ấy anh ta ra khuyên giải, nói không chừng sẽ tự dẫn lửa thiêu mình.
Thân phận của Lý Vũ Kiêu và Lưu mập mạp thua xa Đổng Tư Siêu và Chu Mộ Đình, anh ta không cần phải lên tiếng khuyên can để rồi đắc tội hai cậu ấm kia.
Vì thế, anh ta đứng lẫn trong đám đông, lặng lẽ quan sát tình huống.
Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo lại vượt ngoài dự đoán của anh ta, anh ta không thể nào bàng quan đứng nhìn.
Nếu còn không đứng ra giải quyết nữa, thì bát cơm của anh ta chắc chắn sẽ bị mất rồi.
Sau khi nhìn thoáng qua tình trạng thê thảm của Đổng Tư Siêu, sắc mặt người phụ trách càng thêm tái nhợt.
Đây chính là con trai của nhà giàu số một Giang Nam đó, người này bị đánh thành thế này trong club siêu xe Corey, nếu như Đổng Thành Văn truy cứu trách nhiệm, nhất định club sẽ chịu ảnh hưởng.
Đến lúc đó, người phụ trách là anh ta tất nhiên cũng phải gánh trách nhiệm.
“Vì sao cứ xảy ra những chuyện này ngay đúng lúc mình trực ban nhỉ…” Người phụ trách thầm than trong lòng.
Sau khi người phụ trách ra lệnh, Đổng Tư Siêu và vài người bị thương khác đều được đưa đến bệnh viện.
Mà tên vệ sĩ cảnh giới Tông Sư của Đổng Tư Siêu thì lại được tìm thấy trên đường cái cách đó mấy chục mét, ngất xỉu từ lâu, phần ngực bị lõm vào một lỗ to, trong miệng đầy máu.
Nhưng anh ta vẫn còn thở, vẫn chưa chết.
Chẳng qua anh ta là một Tông Sư Võ Đạo, thế mà trúng một quyền đã có kết cục thế này, vẫn khiến người ta cảm thấy rét lạnh.
Rốt cuộc sức mạnh trong cú đấm kia của Phương Vỹ Huyền khủng khiếp đến mức nào.
Đến tận khi đưa người đến bệnh viện xong, bầu không khí mới hơi hòa hoãn lại.
Chẳng qua sau khi trải qua sự kiện vừa rồi, ánh mắt mọi người nhìn Phương Vỹ Huyền đều tràn ngập kính sợ.
“Đại ca, không thì chúng ta về đi?” Trên sô pha tầng hai, Lý Vũ Kiêu đứng ngồi không yên, anh ta lo sợ thế lực sau lưng Đổng Tư Siêu và Chu Mộ Đình sẽ dắt người đến gây phiền phức.
“Đi đâu? Không phải đến xem đua xe sao? Còn chưa bắt đầu mà đã đi rồi?” Phương Vỹ Huyền hỏi ngược lại.
“Có điều…” Sắc mặt Lý Vũ Kiêu hơi tái nhợt, muốn nói lại thôi.
“Yên tâm đi, bọn họ không có gan dẫn người tới gây rắc rối đâu.” Phương Vỹ Huyền nói với giọng thờ ơ.
Nguyên nhân vừa rồi anh ra tay độc ác như thế chủ yếu là vì cuộc điện thoại của Hạ Kiều Y làm phần độc ác trong lòng anh trỗi dậy.
Đám người Đổng Tư Siêu chỉ là xui xẻo đụng trúng họng súng.
“Tôi tìm được tình báo, hai tháng gần đây, Hoài Bắc Nam Đô thường xuyên xuất hiện thi thể bị đốt cháy thành than đen.”
“Mà địa điểm tử vong đều ở các khu vực tự quản, chứng tỏ hung thủ có ý thức tránh né, không muốn bại lộ thân phận.”
“Nhưng qua điều tra cẩn thận, kiểm tra kỹ tất cả video giám sát ở Nam Đô thì cuối cùng chúng tôi phát hiện một đoạn video giám sát ghi lại được bóng của người này, và cách thức giết người.”
“Bây giờ tôi chia sẻ đoạn video giám sát kia cho anh.” Hạ Kiều Y nói.
Sau đó, Phương Vỹ Huyền nhận được một đoạn video.
Độ phân giải của video khá là thấp, màu sắc cũng không quá đẹp.
Có thể mơ hồ đoán ra đây là một cái hẻm nhỏ, bên trong có hai bóng người, dường như đang giằng co.
Hai cái bóng này đều khá mơ hồ.
Sau đó, hai cái bóng này đều di chuyển, trên cơ thể của một người trong đó đột nhiên bùng lên mấy ngọn lửa!
Mặc dù độ phân giải của video rất thấp, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ màu sắc mấy ngọn lửa kia.
Ngọn lửa màu tím! Bao quanh cơ thể!
Bí pháp Tử Viêm Cung!
Tất nhiên cái bóng người này là một truyền nhân của Tử Viêm Cung, có khả năng đó là huynh đệ cùng tông sư trong miệng Tiêu Bắc Thạnh!
Sau khi nhìn thấy đoạn video này, Phương Vỹ Huyền có thể xác nhận.
Lúc trước gặp được người nắm giữ bí pháp Tử Viêm Cung không phải là trùng hợp.
Mà Tử Viêm Cung thật sự chưa bị diệt môn! Bọn họ lợi dụng một cách thức nào đó để tồn tại tới tận hôm nay, thậm chí còn muốn dùng một phương thức nào đó để tiến hành sống lại hoàn toàn!
Nghĩ vậy, thù hận trong lòng Phương Vỹ Huyền bùng lên.
Đám đệ tử Thiên Đạo tông năm đó đã sớm hóa thành tro bụi.
Nhưng Tử Viêm Cung lại vẫn tồn tại trên đời này!
Chuyện này với Phương Vỹ Huyền mà nói, là không thể chấp nhận được.
Chỉ cần Tử Viêm Cung chưa chết, thì mối thù lúc trước vẫn chưa báo xong!
“Có thể giúp tôi tìm được người này hay không?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Tạm thời không có cách nào, hai tháng gần đây người này đã liên tục giết hại hơn ba mươi võ giả, hiệp hội võ đạo Nam Đô đã cử ra rất nhiều người truy tìm người này nhưng đều không có kết quả. Hơn nữa, nửa tháng gần đây đột nhiên người này ngừng việc giết người, hoàn toàn mất tăm mất tích.” Hạ Kiều Y nói.
Vẻ mặt Phương Vỹ Huyền lạnh như băng, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy cô giúp tôi lưu ý phía Nam Đô. Nếu phát hiện thi thể cháy đen nữa thì báo cho tôi biết ngay.”
“Được.” Hạ Kiều Y đồng ý.
…
Sắc trời dần tối.
Bảy giờ rưỡi tối, tất cả mọi người đi ra khỏi club, đến trước đường đua Cửu Hoàn San.
Cuộc so tài tốc độ tổ chức một tháng một lần của club siêu xe Corey sắp bắt đầu.
Tuy rằng ban đầu có gặp phải một vài vấn đề nho nhỏ, nhưng không gây trở ngại cuộc thi đấu tiếp tục diễn ra.
“Cuộc so tài tốc độ sắp bắt đầu, các vị có thể chuẩn bị một chút, bảy giờ ba mươi phút bắt đầu thi đấu!” Người phụ trách hô.
Nghe vậy, không ít người ngồi trên xe thể thao đã khởi động động cơ, bắt đầu làm nóng động cơ xe.
Ba người Phương Vỹ Huyền đứng ở cửa club, nhìn từng chiếc siêu xe di chuyển trên đường đua.
Ánh mắt Lý Vũ Kiêu ngập tràn hâm mộ, nói: “Nếu như tôi cũng có một chiếc siêu xe thế này để chạy thì tốt rồi, cũng có thể lên đường đua để biểu diễn.”
“Nhà cậu có tiền như vậy, bảo cha cậu mua cho cậu một chiếc đi.” Lưu mập mạp đứng bên cạnh nói.
Lý Vũ Kiêu liếc mắt nhìn Lưu mập mạp, nói: “Anh cho rằng đơn giản như vậy? Một chiếc xe thể thao mấy triệu, chỉ riêng tiền bảo dưỡng thì một năm phải tốn rất nhiều tiền. Cha tôi là người tiết kiệm, ông ấy sẽ không mua cho tôi loại siêu xe này đâu.”
“Với lại, so với đại đa số người ở đây, nhà tôi vốn không được coi là có tiền, cũng chỉ tạm coi như khá giả.”
“Khá giả? Nếu như nhà cậu mà chỉ có thể xem như khá giả, vậy tôi và Phương Vỹ Huyền chẳng phải xem như hộ nghèo sao?” Lưu mập mạp trợn trừng mắt, nói.
“Ha ha, cũng chỉ có anh là hộ nghèo thôi, với năng lực của đại ca, muốn kiếm tiền còn chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao? Có điều đại ca cũng chẳng cần phải kiếm tiền, có cô chiêu như Đường Thanh Hiền…”Lý Vũ Kiêu cười hì hì nói, nhưng rồi lập tức im lặng ngay.
Ánh mắt của anh ta đã bị bóng hình xinh đẹp nóng bỏng trước mặt hấp dẫn.