Cây đinh ba lao vụt qua đầu Vu Ánh Hà trong không khí, sau đó lại quay ngoặt trên không trung rồi lao về phía Vân Nhất Trì một lần nữa.
Vân Nhất Trì híp mắt, ngưng tụ chân khí trong tay đẩy về phía trước.
“Ầm!”
Một luồng chân khí hung hãn đập vào cây đinh ba, khiến cây đinh ba hơi lắc lư trong không khí.
Lợi dụng cơ hội này, Vân Nhất Trì tiến lên hai bước, vươn tay nắm lấy cây đinh ba.
Vân Nhất Trì quay đầu lại, nhìn về bóng dáng đang lơ lửng ở giữa bầu trời, trên mặt lộ ra nụ cười hung ác.
“Hôm nay, bao nhiêu người tới góp vui thì tôi sẽ gϊếŧ bấy nhiêu người.”
Nói rồi Vân Nhất Trì nắm chặt cây đinh ba ném về phía Phương Vỹ Huyền đang đứng trên không trung.
“Vèo!”
Một âm thanh bùng nổ chói tai vang lên, cây đinh ba đen như mực đâm về phía Phương Vỹ Huyền với tốc độ cực nhanh.
Phương Vỹ Huyền không hề né tránh, đưa tay phải ra.
“Khoác lác không biết ngượng mồm!”
Giây tiếp theo, cây đinh ba đang lao đến với tốc độ cực nhanh đã được anh nắm chắc trong tay.
“Thứ này thật là không dễ xài, thôi thì trả lại nó cho xong vậy.” Phương Vỹ Huyền khẽ cau mày, ném cây đinh ba về phía vùng biển rộng lớn đằng sau lưng.
“Đại ca! Là đại ca đó!” Sau khi Lý Vũ Kiên nhìn rõ hình dáng của người trên không trung bèn phấn khích la to.
Vẻ mặt của Lưu mập mạp cũng lộ vẻ vui mừng.
Mà những người còn lại ở đây đều không biết Phương Vỹ Huyền là ai cả.
Nhưng họ vẫn vô cùng ngạc nhiên khi có người đến cứu họ.
Chỉ là … Hầu hết mọi người đều không đặt nhiều hy vọng khi họ thấy Phương Vỹ Huyền còn trẻ như vậy.
Những võ giả của nhà họ Long ở đằng xa nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, ban đầu rất ngạc nhiên, nhưng sau đó nét mặt của họ trở về với sự tuyệt vọng.
Ngay cả đại sư Vô Niệm cũng không phải là đối thủ của Vân Nhất Trì, người thanh niên này lại càng không thể đánh bại Vân Nhất Trì.
Phương Vỹ Huyền không quan tâm đến tình hình xung quanh mình chút nào.
Anh chăm chú nhìn Vân Nhất Trì, ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng.
Hậu duệ của Tử Viêm Cung.
Thật không ngờ hậu duệ của Tử Viêm Cung mà anh tìm kiếm bấy lâu nay lại ở đây, lại được anh gặp gỡ trong tình huống như thế này.
Đối với Phương Vỹ Huyền, hôm nay quả thật là một ngày may mắn.
Phương Vỹ Huyền chậm rãi từ trên trời đáp xuống cạnh Vu Ánh Hà.
“Anh Phương Vỹ Huyền…”
Vu Ánh Hà ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn Phương Vỹ Huyền, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Nhìn thấy Phương Vỹ Huyền xuất hiện, cô ấy không còn sợ hãi đến như vậy nữa.
“Có thể tự đứng dậy được không?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
Vu Ánh Hà gật đầu, khó nhọc đứng lên, nhưng hai chân cô ấy đã mềm nhũn cả ra bèn loạng choạng giữ lấy cánh tay của Phương Vỹ Huyền.
“Đi từ từ trở lại đám người phía bên kia đi, tôi sẽ giải quyết tên này xong ngay thôi.” Phương Vỹ Huyền nói với Vu Ánh Hà.
“Vâng…” Vu Ánh Hà rất nghe lời, nhanh chóng quay người đi về phía sau.
“Tôi còn chưa cho phép cô ấy đi đâu đấy.” Lúc này, giọng nói âm dương quái khí của Vân Nhất Trì truyền tới.
Phương Vỹ Huyền quay đầu nhìn Vân Nhất Trì với sát khí kinh người, nói: “Cuối cùng cũng để tôi tìm ra rồi.”
Nghe thấy lời này, Vân Nhất Trì khẽ cau mày nói: “Là ai?”
“Sẽ biết sớm thôi.” Phương Vỹ Huyền lạnh lẽo đáp.
Vân Nhất Trì cười nhếch mép, nói: “Nhưng mà tôi không có hứng thú muốn biết cho lắm.”
Nói rồi, Vân Nhất Trì chợt di chuyển.
Bóng dáng của anh ta biến mất khỏi vị trí ban đầu trong nháy mắt.
Một tàn ảnh lướt qua trong không khí, hướng thẳng tới Vu Ánh Hà đang đi về phía đám đông.
Trong chốc lát, Vân Nhất Trì đã đến sau lưng Vu Ánh Hà, nở một nụ cười tràn đầy sự điên cuồng, vươn tay túm lấy đầu Vu Ánh Hà.
“Ánh Hà!”
Nhìn thấy cảnh này, Lý Vũ Kiên và Lưu mập mạp trong đám đông đều thay đổi sắc mặt, hoảng hốt kêu lên.
Còn Vu Ánh Hà vốn không hề nhận ra tình hình nguy hiểm này.
Ngay khi bàn tay nhuốm máu của Vân Nhất Trì sắp chạm vào đầu Vu Ánh Hà, một lực đạo rất lớn hung hăng ập vào mặt anh ta.
“Răng rắc!”
Ngay sau đó, mặt của Vân Nhất Trì lõm xuống, cả người văng ra ngoài.
“Bịch!”
Vân Nhất Trì ngã xuống đất, làm cho mặt đất vỡ ra thành từng mảnh, ngọn lửa màu tím quấn quanh người anh ta đều biến mất.
Một bóng người lướt qua trong không khí, Phương Vỹ Huyền xuất hiện trước mặt Vân Nhất Trì.
Anh nhìn Vân Nhất Trì với vẻ mặt của người ngồi trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng.
Mà Vân Nhất Trì cũng trợn tròn mắt nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ phấn khích, dùng chất giọng khàn đặc nói: “Chỉ có như thế này thì không thể gϊếŧ được tôi đâu, có thể mạnh tay hơn chút được không.”
Ánh mắt Phương Vỹ Huyền lãnh đạm, anh giơ chân lên, giẫm lên ngực Vân Nhất Trì.
“Phịch!”
Một tiếng động lớn vang lên, bụi bặm tung bay khắp nơi.
Toàn bộ mặt đất chìm xuống.
Cơ thể Vân Nhất Trì lún sâu vào trong lòng đất, nhưng trên đôi khuôn mặt đã bị lõm vào của anh ta hiện lên một nụ cười đáng sợ, hét lớn: “Không tệ! Làm tốt lắm! Nhưng mà vẫn còn phải dùng sức thêm một chút. Xương cốt của tôi vẫn còn chưa có gãy vụn ra đâu.”
“Được thôi!”
Phương Vỹ Huyền lạnh lùng cười, không giẫm anh ta trên mặt đất nữa, mà là nhấc chân đá anh ta bay lên trời.
Sau đó, Phương Vỹ Huyền lao đi như tên bắn thêm một lần nữa, theo sát cơ thể Vân Nhất Trì, bắt đầu một loạt các cuộc tấn công vào người anh ta.
Vân Nhất Trì không hề né tránh, để mặc cho Phương Vỹ Huyền liên tục đấm đá lên người mình.
Anh ta vừa để bị đánh, vừa thốt ra một tràng cười vô cùng khó nghe.
Anh ta nhìn Phương Vỹ Huyền trước mặt với ánh mắt phấn khích.
Sau khi linh hồn thức tỉnh, đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải một đối thủ ngang tầm với mình như Phương Vỹ Huyền.
Sức mạnh ẩn chứa trong mỗi cú đấm đủ để làm xương cốt trong cơ thể anh ta vỡ vụn thành từng mảnh.
Đây chính là hiệu quả mà anh ta muốn.
Không phá đi thì không xây lại được!
Công pháp tu luyện của anh ta yêu cầu phải bị thương nặng.
Tiềm năng lớn nhất của anh ta chỉ có thể được kíƈɦ ŧɦíƈɦ khi anh ta bị thương nặng.
Cận kề cái chết.
Thứ anh ta cần là cảm giác cận kề cái chết.
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Ở trên không trung, mỗi khi Phương Vỹ Huyền đánh Vân Nhất Trì, đều sẽ vang lên âm thanh khàn đục đáng sợ.
Tất cả mọi người trên mặt đất lúc này đều sững sờ.
Người thanh niên này bỗng nhiên xuất hiện, khi anh hành hung Vân Nhất Trì, còn tàn nhẫn hơn cả đại sư Vô Niệm trước đó.
Tuy nhiên, đã có bài học lúc trước, lần này không ai dám cổ vũ nữa.
Vân Nhất Trì này chính là một con gián đập mãi không chết.
Bây giờ đang nằm trên mặt đất, đại sư Vô Niệm còn đang hấp hối là một ví dụ đẫm máu.
“Ầm!”
Phương Vỹ Huyền kết hợp cả hai nắm đấm của mình, đập vào bụng của Vân Nhất Trì, khiến cho anh ta ngã xuống đất một lần nữa, mặt đất nổ tung tạo thành một cái hố lớn.
Vân Nhất Trì nằm trong cái hố, mặt đầy máu, hoàn toàn nhìn không ra bộ dạng ban đầu của anh ta.
Xương cốt của mọi bộ phận trên cơ thể anh ta gần như bị Phương Vỹ Huyền đánh cho tan tành.
Có thể nói đây là hoàn cảnh bi đát nhất mà một người có thể sống được.
Nhưng lúc này đây, tâm trạng của Vân Nhất Trì vô cùng phấn khích.
Mặc dù mỗi một bộ phận trên cơ thể đều truyền tới những cơn đau nhức dữ dội.
Đổi lại, anh ta cũng cảm thấy rằng tiềm năng của cơ thể vật lý đã được kích hoạt toàn bộ.
“Răng rắc…”
Anh ta chỉ nằm im ở đó không động đậy, xương cốt trong cơ thể bắt đầu tự động sửa chữa.
Phương Vỹ Huyền biết rằng Vân Nhất Trì cố ý để cho anh đánh.
Trong quá trình này, hơi thở của Vân Nhất Trì sẽ càng ngày càng mạnh.
Giống như bây giờ vậy.
Phương Vỹ Huyền đập nát từng khúc xương trên người Vân Nhất Trì, nếu là võ giả khác thì anh ta đã chết từ lâu rồi.
Nhưng Vân Nhất Trì thì không như vậy.
Anh ta nằm trên mặt đất, sát khí trên người đạt tới cực điểm.
Đồng thời, hơi thở của tu vi trên người anh ta cũng không ngừng tăng lên.
Lợi dụng chấn thương về thể chất để giải phóng tiềm năng của cơ thể để đạt được sức mạnh lớn hơn.
Không ai quen thuộc với phương pháp này hơn Phương Vỹ Huyền.
Đây là một trong những phương pháp bí mật mà Tử Viêm Cung không truyền lại hồi đó.
Trong toàn bộ giới tu tiên, chỉ có một mình tông môn Tử Viêm Cung nắm giữ được loại công pháp được xem như là tự mình làm khổ mình này. Những người không đủ tàn nhẫn hoàn toàn không thể tu luyện loại công pháp này.
Về phần những thành viên nòng cốt của Tử Viêm Cung, hầu như đều đã tu luyện công pháp này đến mức cao nhất.
Cũng chính nhờ vào công pháp này mà Tử Viêm Cung đã thắng rất nhiều trận trong những lần đối đầu với các môn phái, thành công thăng cấp lên thành đệ nhất môn phái.
Khi Phương Vỹ Huyền cầm thanh trường kiếm gϊếŧ đến Tử Viêm Cung, sở dĩ phải mất bảy ngày bảy đêm mới gϊếŧ hết được người ở đây là vì sự tồn tại của công pháp này.
Những vị trưởng lão đó là những trưởng lão tối cao, đều đã tu luyện công pháp này đến cấp cao nhất.
Chỉ cần họ còn lại một hơi thở thì sẽ có thể đứng lên và tiếp tục chiến đấu, vả lại còn sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
Trong tình huống như vậy, phá hủy Tử Viêm Cung là việc cực kỳ khó khăn. Khi đó, Phương Vỹ Huyền cũng dựa vào ý chí mà trụ lại được đến cuối cùng, chém chết vị trưởng lão tối cao cuối cùng của Tử Viêm Cung.
Vậy mà không ngờ rằng, người của Tử Viêm Cung không những không bị diệt tận gốc, mà còn kế thừa công pháp chết tiệt này.
Ánh mắt Phương Vỹ Huyền càng ngày càng lạnh lẽo, nhìn cái hố đất trước mặt.
Anh biết rằng Vân Nhất Trì sẽ sớm đứng lên.
“Anh bạn nhỏ… không thể tấn công anh ta như thế được … Mỗi lần anh ta bị thương, anh ta sẽ mạnh lên… Muốn đánh bại anh ta thì phải dùng một đòn gϊếŧ chết anh ta…”
Lúc này, đại sư Vô Niệm dùng thần thức truyền âm cho Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền liếc nhìn đại sư Vô Niệm, ánh mắt thờ ơ.
Gϊếŧ Vân Nhất Trì vốn không phải là vấn đề đối với anh.
Nhưng anh không muốn gϊếŧ Vân Nhất Trì quá nhanh.
Quả thực, nếu như không gϊếŧ Vân Nhất Trì, Vân Nhất Trì bị thương càng nặng thì anh ta sẽ càng trở nên mạnh mẽ.
Tuy nhiên, nỗi đau mà từng cú đấm chạm vào cơ thể Vân Nhất Trì đều là thật.
Phương Vỹ Huyền muốn Vân Nhất Trì phải chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng nhất trên thế giới.
Nỗi đau mà ngay cả những lợi ích mà công pháp mang lại cũng không thể bù đắp lại được.