Mục lục
Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm - Phương Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giây tiếp theo, kiếm khí quét tới người Trịnh Thiểm Dinh.

“Bùm!”

Mặt đất trong bán kính một kilomet bắt đầu rung chuyển dữ dội.

Khói bụi bốc lên mù mịt ở khắp nơi.

Mà con rồng lửa chứa đựng hơi thở của sự hủy diệt được Trịnh Thiểm Dinh phóng ra đã bị kiếm khí tách ra làm hai, sau đó nhanh chóng tan rã trong không khí.

Một vài nguồn lực hủy diệt lao đến người Phương Vỹ Huyền đều bị vết nứt không gian xé nát rồi biến mất không còn dấu vết.

Vẻ mặt Phương Vỹ Huyền vô cảm nhìn mặt đất bên dưới vẫn đang liên tục phát ra từng tiếng nổ vang trời.

Sau khi từng cơn sóng thổi bùng không khí bắt đầu lan tràn ra xung quanh, tất cả mọi người dù đã lui ra xa hàng trăm mét vẫn có thể cảm nhận được nguồn năng lượng cực kỳ mạnh mẽ này.

Lúc này, trên mặt đất đã xuất hiện một cái hố khổng lồ với bán kính hơn 300 mét.

Rất nhiều tòa nhà bị ảnh hưởng mà sụp đổ hoàn toàn.

Phương Vỹ Huyền nhìn thấy khói bụi đang cuồn cuộn không ngớt ở bên dưới thì biết rằng nguồn kiếm khí kia vẫn còn chưa tiêu tan.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, bề mặt của vỏ trái đất có thể sẽ bị nó đâm thủng mất.

Phương Vỹ Huyền khẽ cau mày, nắm chặt thanh kiếm gãy trong tay, vung về một bên.

“Ầm!” Kiếm khí đã đâm xuyên vào trong lòng đất hơn 100 mét đột nhiên tiêu tán.

Lúc này, Trịnh Thiểm Dinh đã biến mất không còn tăm hơi.

Tiếng nổ rung trời bên trong miệng hố đã không còn.


Xung quanh chìm vào trong im lặng tĩnh mịch.

Sau khi lớp bụi bặm tan biến, mọi người chỉ có thể nhìn thấy một cái hố khổng lồ hiện ra trước mặt, trên mặt chỉ còn vẻ kinh hãi và run sợ.

Nếu không tận mắt chứng kiến, họ sẽ không tin rằng đó là kết quả của một cuộc xung đột do con người tạo ra.

Từ những gì mà mắt thường có thể nhìn thấy được, đây rõ ràng là hiện trường sau khi một quả bom hạt nhân phát nổ trên mặt đất.

“Đây, đây là, là…”

Mọi người nhìn cái hố to lớn trước mặt, sau đó lại nhìn về phía Phương Vỹ Huyền đang đứng trên bầu trời, hai mắt trợn tròn, há hốc miệng không thốt ra được lời nào.

Phương Vỹ Huyền ở trên không nhìn không gian có một vết nứt đen như mực trước mặt, lẩm bẩm nói: “Một kiếm này còn không dùng đến sức mạnh của Thiên Đạo… Làm sao mà có thể chém rách cả không gian được?”

Sau đó, Phương Vỹ Huyền sực tỉnh lại.

Lần cuối cùng sử dụng thanh kiếm này vốn đã là câu chuyện hàng nghìn năm trước rồi.

Trong hơn một nghìn năm này, không chỉ có tu vi mà ngay cả thể chất của Phương Vỹ Huyền cũng đều đã tăng lên rất nhiều.

Bây giờ có thể một kiếm chém rách không gian thì cũng là điều hợp lý.


“Thật khó để kiểm soát được sức mạnh.” Phương Vỹ Huyền nhìn cái hố khổng lồ phía dưới, lắc đầu nói.

Ở đằng xa, Dương Yến Xuân nhìn Phương Vỹ Huyền vẫn đang đứng trên trời, cảm xúc trong lòng vốn đang căng như dây đàn lập tức ầm ầm sụp đổ.

“Chuyện này làm sao có thể xảy ra… chuyện này làm sao có thể xảy ra được cơ chứ?” Hai mắt Dương Yến Xuân đỏ như máu, hàm răng nghiến chặt đến mức chảy máu.

Chết tiệt! Thật là chết tiệt!

Dương Yến Xuân quay đầu lại nhìn Trịnh Thanh Huỳnh.

Mà trong lòng của Trịnh Thanh Huỳnh lúc này cũng đang run rẩy không ngừng.

Gã ta không biết tình trạng của Trịnh Thiểm Dinh bây giờ ra sao rồi, nhưng gã ta có thể nhìn thấy được rõ ràng tình trạng của Phương Vỹ Huyền.
Trên người không có lấy một vết thương! Đã vậy, vẻ mặt trông còn rất thoải mái!

Điều này có ý nghĩa là gì?

Võ Thánh mà nhà họ Trịnh bọn họ vốn rất tự hào, Đại trưởng lão Trịnh Thiểm Dinh… đã thua mất rồi.

Trái tim của Trịnh Thanh Huỳnh đập thình thịch như trống đánh, gương mặt dần trở nên trắng bệch.

Gã ta không bao giờ tưởng tượng được rằng hôm nay lại có thể nhìn thấy được hình ảnh như vậy.

Nhưng hiện thực đã bày ra trước mắt.

Cứ theo cái đà này thì số phận của gia đình họ Trịnh…

Dường như Trịnh Thanh Huỳnh không dám nghĩ tiếp về chuyện đó được nữa.

Nhưng ngay sau đó, trong mắt Trịnh Thanh Huỳnh lại ánh lên một tia hy vọng, gã ta quay đầu lại nhìn về nơi cách đó không xa.

Những võ giả cốt lõi của nhà họ Trịnh đều đang đứng đó.

Trong đó còn có mười Võ Tôn và hơn ba mươi Tông Sư.
Còn có Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão nữa.

Đó là hy vọng cuối cùng.

Nếu tất cả võ giả của nhà họ Trịnh cùng ra tay thì vẫn có cơ hội cứu vãn tình hình.

Lúc này, nhóm người võ giả của nhà họ Trịnh đều chìm vào trong lặng im.

Bọn họ thật không dám tin, ngay cả Diệt Thiên Quyết của Đại trưởng lão cũng đã được sử dụng nhưng vẫn không thể gϊếŧ được Phương Vỹ Huyền.

Nhị trưởng lão thứ hai và Tứ trưởng lão đứng ở nơi đó, sắc mặt thay đổi liên tục.

Sau cùng, Nhị trưởng lão là người đầu tiên lên tiếng: “Mọi người nghe đây! Lập tức dùng toàn bộ sức mạnh tấn công Phương Vỹ Huyền. Không cần phải giữ lại con át chủ bài của mình nữa.” Vẻ mặt của Nhị trưởng lão nghiêm nghị, trầm giọng hô lớn.

Nghe được lời của Nhị trưởng lão, sắc mặt của võ giả của nhà họ Trịnh đều thay đổi.
“Không cần phải sợ hãi gì cả. Cho dù Phương Vỹ Huyền có mạnh đến đâu thì vẫn chỉ là con người. Đánh nhau với đại trưởng lão đã tiêu hao gần hết thể lực của cậu ta rồi. Nếu chúng ta cùng nhau tấn công thì chắc chắn có thể hạ gục được cậu ta.” Nhị trưởng lão nói tiếp.

Nói xong, ông ta quay đầu nhìn về phía Tứ trưởng lão, dặn dò: “Em Bốn, mau đi xem xem tình trạng của Đại trưởng lão, tôi sẽ dẫn những người khác tấn công Phương Vỹ Huyền.”

“Chỉ cần Đại trưởng lão còn lại một chút xíu hơi thở thì hãy cho ông ta ăn một viên Hoàn Thần Đan.”

“Biết chưa?”

“Đã rõ.” Tứ trưởng lão lập tức gật đầu.

“Những người khác nghe lệnh, mau lấy hai món đại pháp khí còn lại của nhà họ Trịnh ra.” Nhị trưởng lão lớn tiếng nói.

Hai vị Võ Tôn ở phía sau lập tức lấy ra hai món pháp bảo đang phát ra ánh sáng rực rỡ từ trong túi trữ vật.
Đó là Thừng Bát Hoang và Phá Nguyên Đăng.

Hai món pháp bảo này giống hệt như Trấn Ma Tháp do Tam trưởng lão của nhà họ Trịnh nắm giữ.

Đây đều là thứ không bao giờ được phép sử dụng trừ khi gặp phải vấn đề liên quan đến sinh tử.

“Mười người, chia thành hai đội, mỗi đội cầm một pháp khí, tấn công Phương Vỹ Huyền. Chỉ cần Thừng Bát Hoang trói được Phương Vỹ Huyền thì tất cả mọi cử động của cậu ta đều sẽ bị hạn chế. Sau đó sử dụng Phá Nguyên Đăng để phá hủy thể xác, phân tách linh hồn của cậu ta.” Đầu óc của Nhị trưởng lão hoạt động không ngừng, nói tiếp: “Những người còn lại sẽ cùng tấn công Phương Vỹ Huyền với tôi, giúp cho bọn họ có thêm thời gian để khởi động pháp khí.”

“Mọi người phải dùng hết sức của mình, bây giờ chính là thời khắc sinh tử của nhà họ Trịnh của chúng ta. Chúng ta không còn con đường lui nào nữa đâu."
“Đã rõ!” Vẻ mặt các võ giả của nhà họ Trịnh ai nấy đều tràn đầy sự lẫm liệt, ý chí chiến đấu dâng lên cuồn cuộn ngất trời.

Nhà họ Trịnh là thế gia võ đạo đầu tiên ở Hoài Bắc, bối cảnh to lớn lâu đời.

Ngay cả khi Đại trưởng lão đã ngã xuống thị bọn họ vẫn có thể tiếp tục chiến đấu.

Phương Vỹ Huyền bắt buộc phải chết!

“Lập tức hành động!” Nhị trưởng lão ra lệnh, các võ giả của nhà họ Trịnh lao về phía Phương Vỹ Huyền.

Còn mười Võ Tôn giữ pháp khí theo lệnh mà chia thành hai nhóm, lần lượt lao về hai hướng, bắt đầu khởi động pháp khí trong tay.

Tứ trưởng lão theo lời của Nhị trưởng lão bay đến trung tâm của cái hố khổng lồ, cố gắng tìm Trịnh Thiểm Dinh.

“Đây là… Nhà họ Trịnh quyết tâm muốn lấy mạng Phương Vỹ Huyền rồi… Tất cả lực lượng cốt lõi đều đã ra tay.”
“Mặc dù Phương Vỹ Huyền có mạnh thật, nhưng lúc này cũng đã sức cùng lực tận rồi, nếu không có ai giúp đỡ thì một mình cậu ta cũng không thể chống chọi lại với toàn bộ đám võ giả của nhà họ Trịnh được…”

“Đây chính là điều đáng sợ của nhà họ Trịnh… mười Võ Tôn, hơn 30 Tông Sư…” Đại diện của các thế gia khác ở phía xa xa lại bắt đầu bàn tán xôn xao.

Trong đám đông, vẻ mặt của hai người Hàn Minh Lý và Trần Thế Quốc có chút phấn khích.

Nếu hôm nay Phương Vỹ Huyền có thể quét sạch nhà họ Trịnh, đó sẽ là một tin vui rất lớn đối với hai nhà bọn họ.

Bởi lẽ trong giới võ đạo của Hoài Bắc, nhà họ Trịnh độc chiếm đã lâu.

Nếu nhà họ Trịnh sa cơ lỡ vận thì hai nhà bọn họ sẽ có cơ hội vươn lêи đỉиɦ cao.

“Phương Vỹ Huyền, cậu nhất định phải thắng đó.” Hàn Minh Lý nhìn Phương Vỹ Huyền, nghĩ.
Ở một góc khác trong đám người, Tần Ảnh Huân đang vô cùng căng thẳng, đồng thời cũng rất hâm mộ nhìn Phương Vỹ Huyền.

Đây chính là sức mạnh của Phương Đại sư sao?

Thảo nào ông nội và chị họ đều coi trọng anh đến thế.

Loại sức mạnh đáng sợ này còn lớn hơn đám quái vật ở Bắc Kinh kia rất nhiều.

Trên bầu trời, nhìn đám võ giả của nhà họ Trịnh đang lao xuống phía dưới, Phương Vỹ Huyền lạnh lùng cười: “Nhìn vậy mà cũng rất đoàn kết đó nhỉ?”

Hơn 30 Tông Sư lao về phía Phương Vỹ Huyền nhanh như tên bắn từ bốn phía.

Hơi thở từ tu vi ở trên người bọn họ bùng nổ hoàn toàn, mỗi người đều tung ra những đòn mạnh nhất của mình, hướng thẳng vào Phương Vỹ Huyền.

“Bùm!”

Hết luồng chân khí này đến luồng chân khí khác không ngừng ập vào cơ thể của Phương Vỹ Huyền.
Nhưng sau khi nguồn ánh sáng biến mất, Phương Vỹ Huyền vẫn bình yên vô sự đứng đó.

“Thiên Lôi Quyền!”

Lúc này, Nhị trưởng lão của nhà họ Trịnh gầm lên một tiếng, thân hình nhanh như tia chớp lao thẳng về phía Phương Vỹ Huyền.

Phía sau lưng ông ta chỉ còn lại một tiếng sét ầm ầm dữ dội, cả người hóa thành một tia sáng, lao về phía Phương Vỹ Huyền.

Nhị trưởng lão của nhà họ Trịnh lao đến trước mặt Phương Vỹ Huyền, nắm đấm sắp chạm vào ngực Phương Vỹ Huyền.

Lúc này, trên mặt Phương Vỹ Huyền đột nhiên nở một nụ cười.

Nhìn thấy nụ cười này, Nhị trưởng lão của nhà họ Trịnh bỗng thấy tê dại cả da đầu.

Phương Vỹ Huyền vươn bàn tay trái đang tỏa luồng ánh sáng màu vàng của mình ra rồi nắm lấy nắm đấm sấm sét của Nhị trưởng lão thứ nhà họ Trịnh.
“Bùm!”

Một âm thanh như bị bóp nghẹt vang lên, một luồng năng lượng đầy mạnh mẽ bùng nổ.

Nhưng luồng sức mạnh này lại không ảnh hưởng đến Phương Vỹ Huyền chút nào.

Phương Vỹ Huyền nắm chặt lấy nắm đấm của Nhị trưởng lão nhà họ Trịnh rồi bóp mạnh.

“Rắc rắc!”

Một tiếng vỡ nát vang lên giòn tan, Nhị trưởng lão của nhà họ Trịnh chỉ cảm thấy cánh tay phải đau nhức dữ dội, hét lên một tiếng đầy thảm thiết.

“Đều đã nhìn thấy kết cục của Trịnh Thiểm Dinh cả rồi, vậy mà vẫn còn muốn tìm đến tôi để đánh nhau.” Phương Vỹ Huyền bình thản nói.

Lời còn chưa kịp dứt, Phương Vỹ Huyền đã giơ chân đá vào bụng Nhị trưởng lão của nhà họ Trịnh.

“Phụt!”

Nhị trưởng lão của nhà họ Trịnh phun ra một ngụm máu.

Vị cường giả Võ Tôn đỉnh phong này giống như con diều đứt dây mà văng ra thật xa.
“Nhị trưởng lão!”

Hàng chục Tông Sư ở xung quanh đều lao về phía Phương Vỹ Huyền.

Nhưng giây tiếp theo, bóng dáng của Phương Vỹ Huyền đã biến mất tại chỗ.


Vẻ mặt của hơn 30 Tông Sư bỗng chốc thay đổi, dáo dác nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm hình bóng của Phương Vỹ Huyền.


“Cẩn thận!”


Lúc này, có người nhìn thấy Phương Vỹ Huyền xuất hiện sau lưng của một Tông Sư thì hét lên.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK