Mục lục
Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm - Phương Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sao mấy người biết địa chỉ nhà tôi thế này?" Nhìn thấy hai anh em Chung Thế Viễn và Chung Mỹ Ân, Phương Vỹ Huyền nhíu mày hỏi.

Thấy vẻ mặt Phương Vỹ Huyền hình như không vui vẻ cho lắm, vẻ mặt hai anh em nhà kia cũng thay đổi.

"Đại sư Phương, xin anh tha thứ cho chúng tôi đã tự ý tới chơi. Bởi vì chuyện hơi khẩn cấp nên chúng tôi đã đến thẳng đây để tìm ngài..." Chúng Thế Viễn cười trừ nói.

"Chuyện gì?" Phương Vỹ Huyền không có chút kiên nhẫn nào với đám thế gia Võ đạo này.

"Chúng tôi muốn hợp tác với anh..." Chung Thế Viễn nói.

"Ngại quá, tôi không có hứng thú hợp tác với các anh." Phương Vỹ Huyền nói xong bèn muốn đóng cửa lại.

Chung Mỹ Ân thấy thế thì gấp gáp nói: "Đại thư Phương, tôi biết được từ miệng cô Cơ rằng anh cần nội đan của yêu thú. Thế nên hôm nay chúng tôi đã mang theo tám viên nội đan của yêu thú tới gặp anh."

"Tám viên nội đan của yêu thú?" Vẻ mặt Phương Vỹ Huyền khẽ thay đổi, quay ngoắt thái độ bày ra khuôn mặt cười cười nói: "Vào đi."

Thái độ thay đổi trước sau của anh khiến hai anh em Chung Thế Viễn và Chung Mỹ Ân đều ngẩn cả người.

Sau khi tận mắt chứng kiến sức mạnh khủng bố của Phương Vỹ Huyền ở hồ Nguyệt Tâm, trong đầu Chung Thế Viễn đã nảy sinh suy nghĩ hợp với với anh để tiến vào núi Bạch Xuyên.

Chung Mỹ Ân nghe được từ miệng Cơ Hiểu Nguyệt rằng Phương Vỹ Huyền cảm thấy hứng thú với nội đan yêu thú.


Sau khi nhận được sự đồng ý của dòng họ, hai anh em bọn họ bèn mang tám viên nội đan yêu thú có trong nhà tới tìm Phương Vỹ Huyền.

...

Ngồi trên sofa phòng khách, Phương Vỹ Huyền nhận lấy cái hộp Chung Mỹ Ân đưa qua. Bên trong có tám viên nội đan của yêu thú.

Phương Vỹ Huyền mở ra nhìn thoáng qua một cái. Đều là nội đan của yêu thú cấp ba, cũng không tệ lắm.

Chung Thế Viễn và Chung Mỹ Ân lẳng lặng nhìn anh, không dám mở miệng nói chuyện.

Nhất là Chung Mỹ Ân. Sau khi nhìn thấy Phương Vỹ Huyền ở nhà họ Cơ lần đầu tiên, cô ta còn khinh thường anh, thậm chí còn nói đủ lời châm biếm. Sau đó khi tới rừng rậm nguyên thủy kia, cô ta lại còn để người đồng hành cùng mình là đại sư Đồ đi ra tay với đối phương.

Nhưng cuối cùng nếu không phải Phương Vỹ Huyền chém chết con yêu thú kia thì e rằng cô ta đã mất mạng rồi.

Bây giờ đối mặt với anh, trừ sợ hãi ra thì Chung Mỹ Ân còn xấu hổ nữa.

"Nói đi, hai người tới tìm tôi muốn hợp tác làm gì?" Phương Vỹ Huyền đặt nội đan của yêu thú qua một bên rồi hỏi.

Chung Thế Viễn nhìn về phía Chung Mỹ Ân. Cô ta hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí nhìn thẳng vào Phương Vỹ Huyền rồi nói: "Đại sư Phương, chúng tôi nhận được một tin tức. Đó là có người phát hiện ra một linh tuyền sâu rộng ở sâu trong núi Bạch Xuyên phía Tây Giang Nam."

"Linh tuyền ư?" Phương Vỹ Huyền nhíu mày.

"Nghe nói trong nước suối này có chứa linh khí độ tinh khiết cao, rất có lợi cho tu luyện của võ giả. Thế nên linh tuyền này đã thu hút sự chú ý của không ít võ giả." Chung Mỹ Ân nói.

"Tin này là do ai truyền ra? Phát hiện linh tuyền còn không nhân cơ hội phát tài hả?" Phương Vỹ Huyền nghi ngờ hỏi.

"Dưới chân núi Bạch Xuyên có một thôn làng, trong đó có hơn trăm người dân. Có mấy người dân lên núi săn thú phát hiện ra linh tuyền này."

"Lúc ấy bọn họ chỉ nghĩ đó là nước suối bình thường, không ngờ sau khi một người uống xong thì cảm thấy rất thoải mái và sung sức."

"Vì thế mấy người dân này bèn dùng bình đựng nước tùy thân để mang một ít về thôn, dâng cho trưởng thôn có uy tín cao của bọn họ nếm thử. Trưởng thôn là một võ giả nên gã đã phát hiện ra linh khí ẩn chứa trong nước suối..."

"Tin tức này cứ vậy mà truyền ra." Chung Mỹ Ân giới thiệu.

"Những người dân kia cho rằng linh tuyền đó là tài sản tư của bọn họ nên đã truyền tin ra ngoài để thu hút người đến mua nước suối. Như vậy bọn họ sẽ có thể kiếm được rất nhiều tiền." Chung Thế Viễn bổ sung thêm.

"Vậy chẳng phải các người đi mua là được rồi sao?" Phương Vỹ Huyền hỏi.

Chung Thế Viễn nói: "Đại sư Phương, trước chưa nói đến việc linh tuyền có thuộc quyền sở hữu của người dân trong thôn kia hay không. Quan trọng hơn là giá mà người dân thôn đó đưa ra quá cao, nghe nói là trăm vạn chỉ có thể mua được một chén nhỏ... Giá cả kiểu này tất nhiên chúng tôi không thể chấp nhận."

"Vậy chẳng phải nhà anh tự mình lên núi tìm đến linh tuyền là được rồi sao?" Phương Vỹ Huyền lại nói thêm.

"Đây chính là nguyên nhân chúng tôi muốn hợp tác với đại sư Phương."

"Nghe nói vị trí của linh tuyền kia cực kỳ bí mật, chỉ có người dân trong thôn đó mới biết. Mà trong núi Bạch Xuyên... nghe đồn rằng có một lời nguyền từ xa xưa. Trừ người dân của thôn đó ra thì không ai được tiến vào, nếu không sẽ bị nguyền rủa và chết không rõ lý do." Chung Thế Viễn nói.

Phương Vỹ Huyền cười nhạt nói: "Đường đường là thế gia Võ đạo mà còn tin tưởng mấy thứ đó."

Vẻ mặt Chung Thế Viễn khẽ thay đổi nói: "Đại sư Phương, không phải chúng tôi muốn tin mà là sự thật đã chứng minh quả thật trong núi Bạch Xuyên có tồn tại lời nguyền!"

"Ngay hôm trước, nhà họ Võ đã cử ra một đội ngũ gồm bốn gã Bán Bộ Tông Sư và hai gã Tông Sư đi tới núi Bạch Xuyên. Kế hoạch vốn là cho dù không thể tìm được linh tuyền thì cũng phải ở trong đó ba tiếng rồi mới được đi ra."

"Nhưng đội ngũ này vừa tiến vào núi Bạch Xuyên đã hoàn toàn mất liên lạc với bên ngoài, đến nay vẫn chưa đi ra."

Nghe xong lời của Chung Thế Viễn, Phương Vỹ Huyền hơi híp mắt lại.

Nếu lời của anh ta không phải giả thì e rằng trong núi Bạch Xuyên này thật sự có vấn đề.

Đội ngũ do bốn gã Bán Bộ Tông Sư và hai gã Tông Sư tạo thành tất nhiên thực lực sẽ không kém. Thế mà chẳng ai có thể đi ra.

Nhưng Phương Vỹ Huyền lại không tin lời đồn có nguyền rủa gì đó.

Cũng có thể là có một con yêu thú cấp cao đói khát tồn tại trong núi Bạch Xuyên, chỉ cần cảm nhận được sự tồn tại của vật sống là nó sẽ xem đó là thức ăn.

Nhưng vậy thì không thể giải thích vì sao những người dân trong thôn kia có thể ra vào núi Bạch Xuyên này một cách tùy tiện như vậy.

"Thế nên các người muốn tôi đi vào núi Bạch Xuyên cùng các người sao?" Phương Vỹ Huyền hỏi.

"Đúng vậy. Hôm qua chúng tôi đã được tận mắt chứng kiến màn đấu của đại sư Phương cùng Tôn giả Cổ Úy Sênh. Anh quả thật như thần tiên hạ phàm vậy, khiến tôi chờ..." Chung Thế Viễn nhớ lại tình huống ngày hôm qua, vẻ mặt kích động nói.

"Được rồi." Phương Vỹ Huyền không cho Chung Thế Viễn nói tiếp nữa mà quay đầu nhìn về phía Chung Mỹ Ân, miệng cười nhưng mắt không cười: "Tôi nhớ rõ trước kia từng gặp cô Chung Mỹ Ân đây rồi thì phải?"

Cả người Chung Mỹ Ân run lên, vẻ mặt lập tức trở nên tái nhợt.

Xem ra Phương Vỹ Huyền đang muốn tính nợ cũ với cô ta đây mà.

Nhưng trước khi đến đây Chung Mỹ Ân đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.

"Phịch!"

Cô ta trực tiếp quỳ hẳn xuống đất cúi đầu giải thích:

"Đại sư Phương, trong lần gặp mặt đầu tiên tôi đã rất vô lễ với cậu. Nhưng sau đó cậu lại cứu tôi trong rừng rậm nguyên thủy. Tôi vô cùng biết ơn cậu, đồng thời cũng vô cùng hối hận và xấu hổ."

"Hy vọng cậu có thể tha thứ cho những hành vi đáng xấu hổ trước kia của tôi."

"Cứu cô à? Ủa, hình như cô hiểu nhầm rồi. Lúc đó tôi chỉ muốn lấy nội đan của con bạch tuộc vuốt bạc kia thôi, thế nên mới giết nó, chứ không phải muốn cứu cô." Phương Vỹ Huyền nói.

Chung Mỹ Ân cúi đầu nói: "...Dù thế nào đi chăng nữa thì đại sư Phương cậu cũng đã cứu tôi một mạng. Từ đó đến nay tôi vẫn luôn muốn tìm cậu để giải thích và báo ân nhưng không có gan đến gặp cậu..."

Phương Vỹ Huyền híp mắt nhìn Chung Mỹ Ân, thấy cô ta cũng không giống đang diễn trò.

"Được rồi, cô đứng lên đi." Phương Vỹ Huyền nói.

Vẻ mặt Chung Mỹ Ân vui vẻ đứng dậy, lại cúi đầu với anh một cái rồi nói: "Cảm ơn đại sư Phương."

Phương Vỹ Huyền hỏi Chung Thế Viễn: "Nếu hợp tác cùng các anh thì tôi sẽ nhận được gì?"

"Nếu có thể tìm được linh tuyền thì nhà họ Chung chúng tôi sẽ chỉ lấy ba phần thôi! Bảy phần còn lại sẽ cho đại sư Phương hết!" Chung Thế Viễn nghiến răng nói.

Phương Vỹ Huyền mỉm cười: "Nghe cũng không tệ lắm nhỉ."

"Đại sư Phương, anh đồng ý hợp tác với chúng tôi rồi sao?" Vẻ mặt Chung Thế Viễn vui mừng hỏi.

"Bao giờ thì xuất phát?" Anh hỏi.

"Càng nhanh càng tốt. Rất nhiều thế gia Võ đạo và tông môn đã nhận được tin tức và cử đội ngũ đến núi Bạch Xuyên rồi. Nếu chúng ta đi chậm thì e rằng linh tuyền sẽ bị người khác tìm được trước một bước mất." Chung Thế Viễn nói.

Phương Vỹ Huyền nhìn thoáng qua thời gian, lúc này đã là năm giờ ba mươi chiều rồi.

"Vậy sáng mai xuất phát nhé." Phương Vỹ Huyền nói.

"Vâng, sáng mai tôi sẽ chuẩn bị xe và đợi ngài ở dưới lầu." Chung Thế Viên cung kính đáp lại.

...

Sau khi hai anh em nhà họ Chung rời đi, Phương Vỹ Huyền ngồi trên sofa tự hỏi.

Linh tuyền...

Thật ra hợp tác với nhà họ Chung cũng không có ý nghĩa gì lắm. Nếu thật sự có linh tuyền thì một mình Phương Vỹ Huyền vào núi Bạch Xuyên cũng có thể tìm được.

Nhưng dù sao tin tức cũng là nhà họ Chung mà đến. Chia cho bọn họ một chén canh cũng không phải là không được.


Hơn nữa Phương Vỹ Huyền cũng không để ý đến linh tuyền kia lắm. Thứ anh để ý là ngọn nguồn phía sau linh tuyền đó cơ.


Ngọn nguồn phía sau linh tuyền này sẽ là thứ gì đây? Linh mạch hay núi linh thạch?


Có thể tạo ra nước suối chứa linh khí có độ tinh khiết cao như vậy, tất nhiên ngọn nguồn này cũng sẽ không giống bình thường.


Thứ mà Phương Vỹ Huyền muốn tìm thực chất là ngọn nguồn của linh tuyền!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK