Mục lục
Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm - Phương Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi trưa tan học, học sinh trong lớp vẫn còn đang miệt mài học tập.

Có rất nhiều người mang theo cơm hộp tới lớp, như vậy có thể tiết kiệm thời gian đến nhà ăn ăn cơm, dùng nó để ôn tập.

Phương Vỹ Huyền cũng ở lại một lúc để đọc xong chương cuối cùng.

Sau khi đọc xong, anh duỗi người, chuẩn bị đến nhà ăn ăn cơm.

Lúc này, cửa sau của phòng học lại xuất hiện một bóng người.

Hạ Vi Vãn đứng ở cửa sau nhìn dáo dác vào bên trong.

“Tìm tôi?” Phương Vỹ Huyền đột nhiên xuất hiện trước mặt cô ta, khiến cô ta hoảng sợ.

“Đúng, đúng vậy.” Hạ Vi Vãn đáp.

“Chuyện gì?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

“Cậu có thời gian… cùng tôi ăn một bữa cơm không?” Khuôn mặt Hạ Vi Vãn hơi ửng đỏ, hỏi.

Nhìn thấy nét mặt của cô ta, mày Phương Vỹ Huyền nhíu lại, hỏi: “Cô mời à?”

“Đúng vậy!” Hạ Vi Vãn nặng nề gật đầu.

Phương Vỹ Huyền không nói gì, dường như đang suy xét.

Lúc này có rất nhiều nam sinh ở hàng phía sau chú ý tới cảnh này, lòng tràn đầy ghen ghét.

Cái tên Phương Vỹ Huyền này thật sự quá đáng giận!

Bọn họ đang đau khổ ôn tập, chuẩn bị cho kỳ thi đại học. Phương Vỹ Huyền lại có thể tuỳ ý trốn học, bây giờ còn đi cưa cẩm gái nữa chứ!


Tán gái thì thôi đi, lại còn tán hoa khôi Hạ Vi Vãn!

Còn thiên lý nữa không?

“Được.” Phương Vỹ Huyền do dự trong chốc lát rồi đồng ý lời mời của Hạ Vi Vãn.

Tiếp đó, Phương Vỹ Huyền và Hạ Vi Vãn cùng nhau rời đi trong ánh mắt hâm mộ, ghen tị và căm hận của mọi người.

Trong số những ánh mắt ấy, có một ánh mắt đến từ Đường Thanh Hiền.

Đường Thanh Hiền cắn đôi môi hồng phấn, tay phải cầm bút dùng sức siết chặt, tâm trạng rất không vui.



Phương Vỹ Huyền và Hạ Vi Vãn không đến nhà ăn mà đến một nhà hàng trà tại gia bên ngoài trường học.

Trên bàn cơm, Phương Vỹ Huyền vùi đầu vào ăn.

Còn Hạ Vi Vãn chỉ uống chút nước đá, uống từng ngụm từng ngụm.

Vài phút sau, Phương Vỹ Huyền cầm lấy giấy ăn lau miệng, hỏi: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

Hạ Vi Vãn biết tính toán của mình đã bị nhìn ra, khuôn mắt ửng đỏ, nhẹ giọng nói: “Cậu… Có thể dạy tôi tu luyện võ đạo không?”

Tu luyện võ đạo?

Phương Vỹ Huyền nhíu mày, nói: “Võ đạo? Sao đột nhiên cô lại muốn tu luyện võ đạo? Tôi kiến nghị cô nên tiếp tục phát triển theo con đường nghệ thuật, lần trước cô đánh đàn tranh rất khá.”

Hạ Vi Vãn cắn môi nói: “Tôi cảm thấy hứng thú với võ đạo hơn… Đàn tranh chỉ là một niềm yêu thích nhỏ của tôi thôi.”

Phương Vỹ Huyền hơi híp mắt, nhìn Hạ Vi Vãn hai ba giây, sau đó nói: “Tôi nói thẳng, cô không có thiên phú, không thích hợp tu luyện võ đạo. Bên cạnh đó, tôi cũng không nhận học trò.”

Sắc mặt Hạ Vi Vãn khẽ thay đổi.

Là một cô gái, thật ra thiên phú võ đạo của cô ta không tính là tệ. Năm nay cô ta mười bảy tuổi, đã là võ giả bậc bảy bẩm sinh, đã tính là cảnh giới không thấp trong đám bạn cùng lứa tuổi.

Nhưng Phương Vỹ Huyền nói thẳng cô ta không có thiên phú đã đụng đến lòng tự trọng của cô ta.

“Tôi, tôi không cần cậu nhận tôi làm học trò, cậu chỉ cần hướng dẫn tôi một chút thôi… được không?” Hạ Vi Vãn khẩn cầu.

“Ông nội cô là tổng tư lệnh quân khu, nếu cô muốn tìm người hướng dẫn thì có ai mà ông ta không tìm về được cho cô?” Phương Vỹ Huyền dựa vào ghế, nói.

Hạ Vi Vãn không nói gì.

Trên thực tế, chính là Hạ Tư Không bảo cô ta tới tìm Phương Vỹ Huyền.

“Bọn họ không mạnh bằng cậu.” Hạ Vi Vãn ngập ngừng nói.

“Vì sao cô lại cứ bị luẩn quẩn, cảm thấy hứng thú với võ đạo như vậy?” Phương Vỹ Huyền hiếu kỳ hỏi.

“Bởi vì… Tôi không muốn mãi mãi sống dưới sự che chở của người nhà.” Hạ Vi Vãn ngẩng đầu, nói.

Đây là lời nói thật lòng của cô ta.

Ông nội cô ta là tổng tư lệnh của quân khu, cha mẹ cô ta là quan chức cao cấp trong chính phủ, chị cả của cô ta là tổ trưởng tổ tình báo Hoa Hạ.

Có mấy người nhà ở đây, nhà họ Hạ giống như một cây đại thụ che trời vậy, bóng cây rất lớn, đủ để che chở cho tất cả thành viên của nhà họ Hạ.

Nhưng Hạ Vi Vãn không cam tâm trở thành một phần tử được che chở.

Cô ta muốn trở thành một phần của cây đại thụ che trời, cô ta muốn mạnh lên!

Ánh mắt Hạ Vi Vãn dần trở nên kiên định.

“Vì cô đã mời tôi một bữa cơm nên tôi có thể hướng dẫn cô một chút.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Thật sao?” Hạ Vi Vãn mừng rỡ.

“Trước đó tôi từng huấn luyện thể thuật cho binh sĩ Tấn Long, bây giờ còn ở lại chỗ của ông nội cô chứ?”

“Cô trở về đưa mấy bản vẽ kia tới đây, sau đó luyện tập theo những động tác trên đó, mỗi ngày huấn luyện hai giờ, kiên trì một tháng sẽ mau chóng có hiệu quả.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Môn thể thuật kia?” Sắc mặt Hạ Vi Vãn biến đổi.

Lúc trước khi binh sĩ Tấn Long được đặc huấn, cô ta từng đến sân huấn luyện quan sát.

Cô ta biết, môn thể thuật theo như lời Phương Vỹ Huyền nói chính là khiến cho các đội viên tinh nhuệ kêu khổ thấu trời, kêu rên liên tục vì mấy động tác quái dị.

“Đương nhiên, tôi vẫn kiến nghị cô đi theo con đường nghệ thuật. Muốn chứng minh bản thân không nhất thiết phải tu luyện võ đạo.” Phương Vỹ Huyền đứng dậy, đi ra ngoài nhà hàng.

Hạ Vi Vãn nhìn bóng dáng Phương Vỹ Huyền rời đi, ánh mắt trở nên phức tạp.



Buổi chiều, Phương Vỹ Huyền không quay lại phòng học nữa mà trực tiếp trở về nhà trong khu chung cư Lệ Giang.

Anh định không đến lớp học trước kỳ thi đại học nữa.

Trong khoảng thời gian để ôn tập cuối cùng này, một người không cần ôn tập như Phương Vỹ Huyền quả thực không cần phải đến lớp học quấy nhiễu sự hăng hái học tập của những người khác.

Tháng này, vừa hay ở nhà tiếp tục nghiên cứu Áp Linh trận.

Đối với Áp Linh trận, về cơ bản Phương Vỹ Huyền đã biết rõ nguyên lý, vấn đề duy nhất cần giải quyết bây giờ chính là làm thế nào để lấy thân thể làm vật dẫn, nhanh chóng luyện hoá hấp thu chân khí.

Vấn đề này rõ ràng đã sáng tỏ, nhưng muốn giải quyết lại rất khó khăn.

Bởi vì năng lực chịu đựng của kinh mạch có hạn.

Mặc dù kinh mạch của Phương Vỹ Huyền đã được tôi luyện một trăm lần cũng không thể nào sử dụng những chân khí đã hấp thu để dùng cho bản thân trong một khoảng thời gian ngắn.

Phương Vũ Huyền ngồi trên bàn sách, suy tính cả một buổi chiều cũng không có manh mối.

Phương Vỹ Huyền đứng dậy, nằm xuống giường muốn nghỉ ngơi một chút.

Vừa nhắm mắt lại không hiểu sao anh đã hồi tưởng lại đêm qua, lúc gặp người bịt mặt ở Hoa Mãn Lâu.

Người bịt mặt này có được năng lực khống chế dòng khí.

Gã ta lợi dụng năng lực này để đưa chân khí mà Phương Vỹ Huyền đánh ra để đánh ngược lại Phương Vỹ Huyền.

Lúc này, trong đầu Phương Vỹ Huyền chợt loé lên.

“Đúng vậy… Vì sao cứ phải luyện hoá chân khí đã hấp thu? Trực tiếp khống chế những chân khí đó, trực tiếp vận dụng không phải tốt rồi sao?” Phương Vỹ Huyền ngồi bật dậy, lại quay về bàn sách, đơn giản suy tính một chút.

Nửa tiếng sau, Phương Vỹ Huyền rời khỏi khu chung cư Lệ Giang, đi đến hội quán Hiệp hội Võ đạo Giang Hải.

Hội quán của Hiệp hội Võ đạo Giang Hảo là một toà nhà năm tầng.

Mà lúc này, Phương Vỹ Huyền đang đứng trên đỉnh toà nhà.

“Phía dưới có không ít võ giả, có thể bắt đầu thí nghiệm.”

Phương Vỹ Huyền bắt đầu niệm pháp quyết, hai tay nâng lên.

Chẳng mấy chốc, từng cỗ chân khí bay ra từ trong toà nhà, lao thẳng về phía Phương Vỹ Huyền.

Chân khí này đồng thời bay đến trung tâm chỗ Phương Vỹ Huyền nâng hai tay lên, ngưng tụ lại.

Trong ba mươi giây ngắn ngủi, trên tay Phương Vỹ Huyền đã ngưng tụ một quả cầu chân khí lớn bằng một quả bóng rổ.

Quả cầu chân khí này đến từ mấy chục võ giả, trong đó ẩn chứa sức mạnh vô cùng mạnh mẽ.

Mà lúc này, hội quyến Hiệp hội Võ đạo Giang Hải truyền đến từng tiếng la kinh hãi.

“Có chuyện gì thế!? Tôi cảm thấy chân khí trong cơ thể tôi đột nhiên bị mất đi!”

“Tôi cũng vậy…”

“Tôi cảm thấy có một lực rất mạnh đã hút sức mạnh của tôi đi trong nháy mắt…”

Trong hội quán loạn cào cào cả lên.

Không ít võ giả bị hấp thu sạch chân khí, ngã ra mặt đất, sắc mặt trắng bệch.

Hơn nữa, loại tình huống này vẫn tiếp tục kéo dài, các võ giả không ngừng la lên rồi ngã xuống.

Thời gian tiến hành càng lâu, quả cầu chân khí trong tay Phương Vỹ Huyền càng lúc càng lớn.

Vì để tránh mất khống chế, Phương Vỹ Huyền ngừng hấp thu chân khí.

Nhìn quả cầu chân khí khổng lồ ngưng tụ trong tay, hai mắt Phương Vỹ Huyền sáng lên.

Sau đó, anh đẩy hai tay, ném quả cầu chân khí vào không trung.

“Đùng!”

Quả cầu chân khí nổ tung trên trời cao, phát ra một tiếng vang lớn, tựa như sét đánh.

“Thành công.”

Một nụ cười nở rộ trên mặt Phương Vỹ Huyền.

Căn cứ theo nguyên lý của Áp Linh trận, anh thành công nghiên cứu ta một thuật pháp mạnh mẽ hơn.

Bây giờ, anh chỉ cần chuyển nội dung của chân khí trong thuật pháp này thành linh khí là được.

Nghĩ như vậy, Phương Vỹ Huyền nhảy lên phía trước, rời khỏi hội quán Hiệp hội Võ đạo Giang Hải.

Mà lúc này, hội quán Hiệp hội Võ đạo đã khủng hoảng rồi.



Liên tiếp nửa tháng, Phương Vỹ Huyền chỉ ở trong nhà, gần như không ra khỏi cửa.


Đối mặt với nghi vấn của Vương Duyên Tú và Vu Ánh Hà, anh tìm đại một lý do, nói ôn tập ở nhà thì hiệu suất sẽ cao hơn.


Muốn đưa nguyên lý của Áp Linh trận vận dụng lên linh khí tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.


Nửa tháng qua đi, nghiên cứu của Phương Vỹ Huyền cũng không có tiến triển gì quá lớn.


Chẳng qua, anh đã tiến vào trạng thái nghiên cứu thuật pháp cuồng nhiệt năm đó, vẫn duy trì sự chăm chú cao độ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK