Mục lục
Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm - Phương Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Diêu Lăng nhìn xác chết trên mặt đất, sắc mặt nghiêm túc.

“Ngay cả Chưởng môn Huyền Nguyệt môn cũng chết ở đây, ông ta có tu vi đỉnh phong cảnh giới tông sư.”

Phương Vỹ Huyền nói: “Ngươi biết bọn hắn là lúc nào vào a?”

“Bọn họ là cùng chúng ta một nhóm vào cốc đấy, đầu bất quá… Bọn hắn so với chúng ta đi trước đại khái vài phút.” Tô Diêu Lăng nói qua, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

Huyền Nguyệt môn chỉ đi trước vài phút đã gặp phải chuyện này.

Như vậy, những người đến sau như bọn họ, chẳng phải là cũng sẽ gặp phải nguy hiểm giống vậy sao?

Phương Vỹ Huyền liếc nhìn xác chết trên mặt đất, đột nhiên chú ý tới một tình huống.

“Hình như túi trữ vật trên người bọn họ đều đã bị lấy đi.”

Trước đó chờ ở bên ngoài Trụy Tiên Cốc, Phương Vỹ Huyền chú ý tới, hầu như bên hông mỗi học trò tông môn đều sẽ gắn một chiếc túi trữ vật.

Mà bây giờ những xác chết nằm trên đất này, bên hông đều rỗng tuếch.

Rất hiển nhiên, túi trữ vật của bọn họ đã bị cướp đi.

Nghe thấy lời Phương Vỹ Huyền, Tô Diêu Lăng cũng chú ý tới điều này.

“Chỉ vì cướp bóc tài vật… Mà đã gϊếŧ chết mười mấy người này…” Tô Diêu Lăng nhìn xác chết trên đất, trong mắt hiện vẻ đồng tình.

“Hẳn là không đơn giản như vậy.” Phương Vỹ Huyền nói.

Nếu như chỉ là cướp bóc, làm gì hút khô hết máu trên người họ?

Máu người có thể sử dụng để làm gì?

Phương Vỹ Huyền có thể liên tưởng ra, đều có liên quan đến tà tu.

“Cô, chúng ta làm sao bây giờ?” Liễu Tiên San đi lên phía trước, cúi đầu liếc nhìn một xác chết, nhìn thấy gương mặt cực kỳ hoảng sợ, chỉ cảm thấy lạnh cả người.

Tô Diêu Lăng nhìn về phía Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền ngắm nhìn xung quanh nói: “Tiếp tục đi lên trước thôi, còn có thể làm gì?”

“Nhưng, thế nhưng nơi này đã chết rất nhiều người…” Liễu Tiên San run giọng nói ra.


“Chẳng lẽ hiện tại phải trở về à? Bây giờ quay đầu, tài vật trước đó mọi người giao nộp cho Thiên Tinh Môn sẽ uổng phí…”

Nói đến đây, Phương Vỹ Huyền đột nhiên nghĩ đến gì đó, mày nhăn lại.

“Cùng lắm thì bỏ thôi, vẫn là an toàn quan trọng nhất, cô nói đúng không, cô giáo.” Liễu Tiên San bắt lấy cánh tay Tô Diêu Lăng lắc lắc nói.

Tô Diêu Lăng không nói gì, mà nhìn về phía Phương Vỹ Huyền đột nhiên cau mày.

“Anh Huyền, có phải anh nghĩ đến gì đó hay không?” Tô Diêu Lăng hỏi.

Phương Vỹ Huyền lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: “Tiếp tục đi lên phía trước.”

Một đám học trò nữ vốn không dám tới gần đống xác chết kia, tránh né rất xa, lách đi qua, tiếp tục đi sâu vào trong rừng.

Khi nhìn thấy tình trạng chết kỳ lạ của đám người Huyền Nguyệt môn vừa rồi, rõ ràng cảm xúc của đám học trò này sa sút đi rất nhiều, tiếng bàn luận xì xào giảm đi. Không thiếu học trò nữ sợ hãi trong lòng, sắc mặt tái nhợt.

Ngay cả tâm trạng của Tô Diêu Lăng cũng trở nên nặng nề.

Cô ấy dẫn hơn mười học trò đến rèn luyện, đều là người nổi bật trong thế hệ này của cung Sương Hàn.

Sở dĩ cô ấy tự mình dẫn đội, chính là vì bảo vệ họ an toàn.

Khi nhìn thấy kết quả của đội ngũ Huyền Nguyệt môn, cô ấy biết, chuyến này tuyệt đối còn nguy hiểm hơn cô ấy dự đoán.

Nhất định phải đề cao cảnh giác, hết sức chăm chú, không thể để cho bất kỳ học trò nữ nào bị thương.

Phương Vỹ Huyền đi ở sau lưng Tô Diêu Lăng, nhìn thấy tóc đen ngang eo của Tô Diêu Lăng thì nói: “Diêu Lăng, có phải tóc của cô nên cắt bớt rồi không?”
Tô Diêu Lăng sững sờ, gương mặt lập tức đỏ lên, nói khẽ: “Anh Huyền không thích em để tóc dài sao? Vậy em có thể cắt nó…”


“Cũng không phải không thích, chỉ là cảm thấy tóc dài như thế, hẳn là gội rất tốn công nhỉ?” Phương Vỹ Huyền nói.

“…” Tô Diêu Lăng vốn đang muốn nói chuyện.

“Ầm ầm!”

Phía trước lại đột nhiên vang lên tiếng nổ mạnh!

Tô Diêu Lăng biến sắc, lập tức ra hiệu học trò sau lưng dừng lại.

“Nhanh rút lui ra sau! Nhanh rút lui ra sau!”

Lúc này, phía trước truyền đến một giọng nam hốt hoảng, đồng thời còn kèm theo tiếng kêu thảm thiết và tiếng thét chói tai.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Một tiếng va chạm vang lên.

Rất nhanh, mấy người chạy ra từ trong rừng rậm, sắc mặt vô cùng hoảng sợ.

Trên người của bọn họ đều có vết thương và vết máu hoặc nhiều hoặc ít, hiển nhiên gặp phải nguy hiểm.
“Đây là người Lôi Âm môn!” Tô Diêu Lăng nói.

Người cầm đầu nhìn thấy Tô Diêu Lăng trước mặt thì cặp mắt sáng lên, hô lớn: “Cung chủ Tô, xin ra tay tương trợ! Trước, phía trước có một con yêu thú mạnh mẽ!”

Người nọ là tông chủ Lôi Âm môn, Hoàng Đức Thế.

Trước đó Tô Diêu Lăng đã từng gặp gã ta hai lần, thật ra cũng không có giao tình.

Lúc này, đối mặt với sự cầu cứu của Hoàng Đức Thế, Tô Diêu Lăng nhíu mày, nhìn về phía trước.

Dù cho như thế nào, điều đầu tiên cô ấy muốn cân nhắc chính là an toàn của các học trò, tiếp theo mới có thể giúp người khác.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Lúc này, nơi xa xuất hiện bóng đen của một con quái vật khổng lồ.

“Rừ!”

Một tiếng gào thét to lớn, quanh quẩn trong cánh rừng.

Học trò nữ cung Sương Hàn phát ra từng tiếng thét chói tai.

Liễu Tiên San tranh thủ thời gian trốn ra sau lưng Tô Diêu Lăng.
Sau lưng Hoàng Đức Thế còn có bốn học trò Lôi Âm môn, cũng trốn sang hướng của Tô Diêu Lăng.

Lúc này, bóng đen kia đã hiện ra hình ảnh chân thật.

Đây là một dã thú cao ba bốn mét!

Từ vẻ ngoài đến xem, giống một con báo.

Nhưng trên da dẻ của nó, lại có hoa văn màu đỏ, nhìn từ xa, tựa như một vòng xoáy.

Học trò nữ cung Sương Hàn nhìn con báo to lớn này, sắc mặt tái nhợt, trong lòng phát lạnh!

Con báo này thực sự quá lớn!

So với con báo bình thường, chí ít lớn hơn gấp ba bốn lần!

“Rừ!”

Nhưng vào lúc này, con báo há to cái miệng đỏ như chậu máu, điên cuồng rống một tiếng.

Nó há miệng ra như thế, lộ ra tay chân cụt trong miệng, còn có các bộ phận của cơ thể người!

Nhìn thấy những thứ này, một đám học trò nữ thét lên liên tục, lui về sau.

“Bình tĩnh!” Sắc mặt Tô Diêu Lăng biến hóa, quay đầu hô.
Đám Hoàng Đức Thế chạy về phía Tô Diêu Lăng.

Mà chi sau của con báo bắt đầu chùi miệng.

Yêu thú cấp sáu, báo Huyết Hoa!

Ánh mắt Phương Vỹ Huyền nhắm lại.

Lúc này, đám Hoàng Đức Thế đã vọt tới trước người Tô Diêu Lăng.

“Tô, cung chủ Tô, xin cứu lấy chúng tôi…” Hoàng Đức Thế cầu xin nói.

Cánh tay trái của gã ta vẫn đang rỉ máu, hiển nhiên bị thương rất nặng.

Tô Diêu Lăng đang muốn nói chuyện.

“Vèo!”

Lúc này, báo Huyết Hoa đã bắn đến từ xa, nhanh chóng vọt tới chỗ Tô Diêu Lăng!

Mùi máu tanh là mục tiêu duy nhất của nó!

Tô Diêu Lăng biến sắc, nâng hai tay lên đẩy về phía trước.

“Ầm!”

Một luồng chân khí đánh về phía trước.

Dường như báo Huyết Hoa sớm có dự tính, tứ chi giẫm trên mặt đất một cái, nghiêng người né tránh!

Thân pháp của nó tương đối nhanh nhạy!

Còn có không đến hai mươi mét, con báo Huyết Hoa to lớn này sẽ vọt đến trước mặt mọi người!
Loại yêu thú cấp bậc này, tuyệt đối không thể chiến đấu gần với nó! Nếu không dù co tu vi cao hơn cũng khó có thể chống cự!

Sắc mặt Tô Diêu Lăng nghiêm túc, hai tay nắm bạch ngọc màu xanh, vận chuyển trên không trung.

Một luồng ánh sáng lam tỏa sáng.

“Chú ý học trò của cô đi, tôi đi giải quyết nó.”

Lúc này bên tai Tô Diêu Lăng, lại truyền tới giọng nói lười biếng.

Một giây sau, một bóng người lướt qua bên cạnh Tô Diêu Lăng.

“Vèo!”

Trong nháy mắt, Phương Vỹ Huyền vọt tới trước mặt báo Huyết Hoa.

Báo Huyết Hoa đang phi nhanh, hình như cũng không nghĩ tới sẽ có người dám va chạm chính diện với nó.

Nhưng phản ứng của nó rất nhanh, lập tức mở ra cái miệng đỏ như chậu máu, muốn nuốt Phương Vỹ Huyền vào.

“Báo Huyết Hoa, thường ở sâu trong rừng, ưu thế ở chỗ trời sinh ý thức chiến đấu, còn có tố chất cơ thể cực mạnh. Dù là tốc độ hay sức mạnh, đều đứng đầu trong đám yêu thú cấp sáu.”
“Cạch!”

Miệng của báo Huyết Hoa nặng nề khép lại.

Nhưng Phương Vỹ Huyền cũng không ở trong miệng của nó.

Bóng dáng Phương Vỹ Huyền xuất hiện ở trên đỉnh đầu báo Huyết Hoa!

“Rừ!”

Báo Huyết Hoa đã ý thức được điều này, ngẩng đầu, lại chỉ thấy một nắm đấm!

“Ầm!”

Một giây sau, nổ vang!

Vị trí của báo Huyết Hoa lập tức nổi lên bụi mù xung quanh!

Đám Tô Diêu Lăng cách đó không xa lập tức căn dặn học trò lui về sau.

Bụi mù dần dần tán đi.

Trên mặt đất phía trước xuất hiện một cái hố to.

Cơ thể to lớn của báo Huyết Hoa gục trong hố đất.

Con báo to lớn bị một quyền của Phương Vỹ Huyền làm nổ tung, máu nóng văng ra khắp trên đất.

Mà lúc này trong tay Phương Vỹ Huyền cầm một viên nội đan tản ra ánh sáng nhàn nhạt.

Trước mắt bao người, Phương Vỹ Huyền một hơi nuốt vào viên nội đan yêu thú này.
"Đây,đây…” Thấy cảnh này, đám Hoàng Đức Thế ngây dại.

Đội ngũ Lôi Âm môn đi rèn luyện có bảy tám người chết trong miệng con báo này.

Bây giờ, con báo kia… Cứ bị gϊếŧ chết như vậy?

Chỉ nhẹ nhàng như thế đã gϊếŧ chết rồi?

Lúc này vẻ mặt các học trò nữ đứng ở sau lưng Tô Diêu Lăng cũng khϊếp sợ, thậm chí chưa kịp phản ứng.

Người đàn ông này nhìn bình thường, trông còn trẻ tuổi hơn bọn họ, làm sao lại mạnh như vậy?

“Hừ, làm màu.” Liễu Tiên San nhìn Phương Vỹ Huyền, trong lòng không cam tâm.

“Ài, nội đan yêu thú cấp sau, không có tác dụng gì với tôi, thậm chí ngay cả một tầng cũng không đột phá nổi.” Phương Vỹ Huyền hơi thất vọng lắc đầu, trở về trước mặt Tô Diêu Lăng.

“Đa, đa tạ đạo hữu tương trợ.” Hoàng Đức Thế lập tức hành lễ với Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền quét qua Hoàng Đức Thế, không nói gì.

Hoàng Đức Thế lại hành lễ với Tô Diêu Lăng, sắc mặt tái nhợt, nói: “Cung chủ Tô, tôi khuyên cô đừng tiếp tục xâm nhập… Lần này Trụy Tiên Cốc mở ra, hoàn toàn không giống trước kia!”

“Vì sao nói như vậy?” Tô Diêu Lăng nhíu mày hỏi.

“Hiện tại mới đi vào bên trong bao lâu đã gặp phải mãnh thú mạnh mẽ như vậy… Vả lại vừa rồi trên đường tới, tôi còn gặp một đám người chết! Tình trạng chết của bọn họ thật sự rất đáng sợ…” Mặt Hoàng Đức Thế không có chút máu, run giọng nói.

Tô Diêu Lăng nhìn Phương Vỹ Huyền một cái, hỏi: “Có phải bọn họ nằm trên đất, hai mắt mở to không…”

“Không sai! Không sai! Mọi người cũng thấy à? Bây giờ Trụy Tiên Cốc vốn không phải là nơi chúng ta có thể rèn luyện! Đi nhanh lên đi!” Hoàng Đức Thế nói xong, ra hiệu mấy học trò còn sống sót sau lưng theo mình rời đi.
Nhìn đám Hoàng Đức Thế rời đi như chạy trốn, Tô Diêu Lăng nhíu chặt đôi mi thanh tú.

Hiện tại cô ấy cũng phải suy nghĩ một chút, phải chăng có nên tiếp tục đi sâu vào trong

“Anh Huyền…” Tô Diêu Lăng quay đầu nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, muốn nói chuyện.

“Lạch cạch!”

Đúng lúc này, truyền đến tiếng động ngã xuống.

“Cô… Mấy người kia…” Liễu Tiên San chỉ sau lưng, sắc mặt trắng bệch.

Đám người Hoàng Đức Thế chuẩn bị dẹp đường quay về, còn chưa chạy ra năm mươi mét đẫ ngã trên mặt đất, không nhúc nhích.

Tô Diêu Lăng nhìn thoáng qua Phương Vỹ Huyền.

Hai người cùng nhau đi đến chỗ đám người Hoàng Đức Thế ngã xuống.

Sắc mặt học trò nữ cung Sương Hàn đều tái nhợt, theo sau lưng.

Rất nhanh, Phương Vỹ Huyền và Tô Diêu Lăng đã đi tới nơi đám người Hoàng Đức Thế ngã xuống.
Mấy người đều nằm rạp trên mặt đất.

Phương Vỹ Huyền duỗi chân ra, lật xác của một người trong đó ra.

Vẻ mặt nhăn nhó, con mắt to trợn, nét mặt sợ hãi. Làn da cũng trắng muốt, không còn tý máu nào.


Chỉ là lần này, những ngững người này chết bất đắc kỳ tử dưới mí mắt Phương Vỹ Huyền.


“Vèo!”


Nhưng vào lúc này, một đao ánh bạc xẹt qua không trung, đánh tới vị trí của Phương Vỹ Huyền!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK