Mục lục
Kết Hôn Anh Có Dám Không?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 651: LIÊN MẪN KIỆN

Nước mắt từ trên mặt rơi xuống, Ân Thiên Thiên nói tiếp: “Các người có thể trơ mắt nhìn Liên Mẫn chảy nhiều máu như vậy ở trước mặt tôi mà không có thời gian lấy điện thoại gọi xe cấp cứu, cũng có thể bàn tán sau lưng đủ chuyện trong lúc chồng tôi bị đưa vào phòng phẫu thuật. Tôi thật sự muốn xem thử cảnh tượng có một ngày người bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt khi các người xảy ra chuyện. Tôi cũng muốn biết khi dáng vẻ lúc các người đang sốt ruột nhất còn bị người quấn quít lấy nói những lời sáo rỗng…”

Ân Thiên Thiên nói dứt lời, ánh mắt sáng rực nhìn tất cả phóng viên trước mặt, cơ thể nhỏ nhắn không ngừng run rẩy bởi câu nói của mình. Ân Thiên Thiên cắn chặt đôi môi của mình và nói tiếp: “Các người có thể lạnh lùng như vậy, vô tình như vậy, tôi thật sự muốn biết có một ngày các người bị người khác đối xử tương tự, rốt cuộc các người sẽ suy nghĩ thế nào, sẽ có cảm nhận gì!”

Có phóng viên nhìn Ân Thiên Thiên, không nhịn được khẽ phản bác: “Chúng tôi làm phóng viên vốn là như vậy, phải phơi bày ra đúng sự thật, nếu không đuổi theo các người hỏi, chúng tôi làm sao biết được. Các người sẽ nói cho chúng tôi biết sao? Không thể nào. Vậy chúng tôi có thể làm gì chứ?”

Ân Thiên Thiên khẽ hừ một tiếng, nhìn anh ta và hạ giọng đáp lời: “Các người làm thế nào à? Tôi có thể hiểu được chuyện các người bàn luận, tôi cũng có thể hiểu được các người vì công việc, nhưng tôi không thể chấp nhận, tôi cũng không thể tha thứ được. Đó là người nhà của tôi, là chồng tôi. Tôi tuyệt đối không thể chấp nhận được khi anh ấy còn chưa… Các người đã bắt đầu đăng tin như vậy. Tôi tin tưởng đổi lại thành bất cứ ai cũng không thể chấp nhận được!”

Ân Thiên Thiên nhìn bọn họ, trong lòng đầy tức giận và lo lắng.

Chồng của cô sống chết thế nào còn chưa biết, nhưng bên ngoài lại có nhiều người hi vọng lấy anh ra tạo đề tài lớn hơn nữa cho bọn họ viết như vậy!

Ân Thiên Thiên thật sự không có cách nào tha thứ cho tâm lý này!

Ân Thiên Thiên quay đầu nhìn thẳng vào bọn họ, nói tiếp: “Nhà họ Cảnh sẽ không tha thứ, nhà họ Ân cũng sẽ không tha thứ cho tất cả những gì các người đã làm hôm nay. Tôi sẽ giữ lại quyền hạn pháp luật của tôi, có khả năng sẽ kiện các người bất kỳ lúc nào!”

Ân Thiên Thiên vừa nói dứt lời hít sâu một hơi, cũng không để ý đến bọn họ nữa, tính xoay người rời khỏi nơi này.

— Cô Ân, sao cô có thể như vậy được? Chúng tôi chỉ đang làm việc mà thôi?

— Đúng vậy, các người có tiền thì có thể tùy ý đối xử với những người dân chúng tôi như vậy sao?

— Bây giờ cô đã không phải là người của nhà họ Cảnh, cô có tư cách gì nói thay cho nhà họ Cảnh chứ?

Đám phóng viên xung quanh bất mãn vây lại. Bọn họ vẫn cảm thấy công việc của mình tương đối quan trọng hơn chút bất an trong lòng này, thậm chí có đôi khi còn quan trọng hơn cả lương tri của bọn họ.

Ân Thiên Thiên bị chặn lại cũng không vội. Cảnh Liêm Bình và Ân Thiên Tuấn đã nhanh chóng đi qua che chở cho cô. Ngay cả bảo vệ nhà họ Cảnh bên cạnh vừa chạy tới cũng đều vây quanh. Người bên ngoài không biết nhưng bọn họ lại biết rất rõ, nói không chừng trong bụng Ân Thiên Thiên chính là đứa con của Cảnh Liêm Uy mồ côi ngay từ trong bụng mẹ đấy!

Ân Thiên Thiên xoay người đối diện với đám phóng viên, nhìn từng gương mặt phẫn nộ này và không nhịn được cong môi chế giễu: “Công việc của các người là công việc, các người có thể vì công việc nuôi sống gia đình mà không để ý tới sống chết của người khác sao? Các người cũng có thể trơ mắt nhìn mạng sống của người khác mất đi sao? Vào lúc tôi xảy ra chuyện, có phải các người đã nghĩ, nếu Liên Mẫn chết thì tốt rồi, như vậy các người sẽ có thêm tin tức để có thể viết. Bây giờ các người cũng nghĩ, nếu Cảnh Liêm Uy… xảy ra chuyện thì tốt rồi, như vậy nói không chừng tiền lương của các người cũng sẽ tăng thêm một ít? Các người giúp tôi là một sự nhân từ, là một sự lương thiện. Các người không giúp tôi cũng chỉ là bản tính của con người, là một suy nghĩ tránh nguy cầu an. Tôi không có cách nào chỉ trích các người điều gì, nhưng tôi chỉ muốn nói với các người, tôi nhất định sẽ truy cứu tất cả hành vi của các người hôm nay tới cùng! Các người không ngừng làm chậm trễ thời gian bác sĩ cứu người, làm chậm trễ thời gian cứu chữa cho người bệnh. Chỉ riêng điểm này là tôi đã không thể chấp nhận được rồi!”

Thật ra bản thân Ân Thiên Thiên cũng biết, cô không có gì để có thể kiện bọn họ, dù sao cũng là tự do dư luận, chỉ riêng kiện tới đâu cũng đã là một vấn đề. Tòa án không quản được nhưng nhà họ Cảnh và nhà họ Ân dù sao cũng sẽ có cách. Thành phố T chỉ lớn như vậy, truyền thông cũng không nhiều! Muốn bắt được từng người cũng không phải là chuyện gì khó!

Hôm nay cô không nuốt trôi được cơn giận này, cô chính là muốn đấu với bọn họ tới cùng!

“Đúng, tôi không phải là người nhà họ Cảnh nhưng…” Ân Thiên Thiên kiên định nhìn mọi người trước mặt, bỗng nhiên giơ tay xoa nhẹ bụng của mình, nói như chém đinh chặt sắt: “Đứa trẻ trong bụng tôi vẫn là người nhà họ Cảnh! Nó biết ba mình bị người ta mong mỏi như vậy, các người nói xem nó có thể uất ức không? Người thân của nó sẽ khó chịu tới mức nào?”

Ân Thiên Thiên nói dứt lời lại không tiếp tục để ý tới phóng viên phía sau, xoay người đi thẳng về phía phòng phẫu thuật của Cảnh Liêm Uy.

Cơ thể gầy yếu nhìn qua đặc biệt quật cường, cũng lộ ra một cảm giác vô cùng buồn bã.

Cô chỉ là một người phụ nữ, thậm chí bây giờ còn là một người phụ nữ đã ly dị dẫn theo đứa con. Sau khi bất kỳ một người phụ nữ nào nghe thấy lời như vậy đều không có cách nào duy trì được sự bình tĩnh. Có thể cô kích động, có thể cô uy hiếp, nhưng cô chính là không nhịn được nữa!

Các phóng viên nhìn bóng dáng này bỗng nhiên lại nghẹn lời. Có phóng viên trẻ tuổi muốn kêu gào gì đó lại bị phóng viên lâu năm bên cạnh thò tay kéo lại, khẽ lắc đầu.

Cho dù Ân Thiên Thiên kích động, nhưng có mấy lời cô nói cũng không sai. Ở trên chuyện Liên Mẫn và Cảnh Liêm Uy này, bọn họ thật sự có vẻ không giống với con người, mà là một bộ máy chỉ biết tới công việc!

Cảnh Liêm Bình và Ân Thiên Tuấn nhìn đám phóng viên trước mặt, lại đều không nói gì. Cuối cùng vẫn là Ân Thiên Tuấn giơ tay vỗ nhẹ vài vai phóng viên mình quen biết, xem như là lặng lẽ an ủi rồi mới xoay người rời đi. Sau đó cũng không biết vì sao mà phóng viên tập trung ở đây tự nhiên ít đi. Cho dù vẫn có người ở lại chỗ này, cũng sẽ không nghĩ tới chuyện đi tới phòng làm việc của đám bác sĩ hoặc y tá để tìm hiểu một vài tin tức ‘không muốn người khác biết’ nữa.

Ân Thiên Thiên mặc bộ quần áo bệnh nhân mỏng manh đứng ở trước cửa phòng phẫu thuật, cố nén nước mắt không khóc.

Chồng của cô còn đang cố gắng, sao cô phải khóc?

Cảnh Liêm Uy lại còn chưa xảy ra chuyện, không phải sao? Cô mới không khóc đâu!

Ân Thiên Thiên quay đầu lại nhìn thấy Vi Gia Huệ ở bên cạnh đang khóc nức nở. Cô đi tới nắm chặt hai tay của bà ta, nói: “Mẹ, mẹ đừng khóc nữa. Liêm Uy chắc chắn không sao đâu. Anh ấy đã hứa với con, anh ấy sẽ ở bên cạnh con rồi.”

Cô nói dứt lời, Vi Gia Huệ ngước mắt nhìn cô, trong lòng vốn căm giận cô, nhưng vào giờ phút này tất cả lập tức tiêu tan thành mây khói. Bà ta nắm thật chặt tay của Ân Thiên Thiên giống như cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Hai người đứng ở bên cạnh chờ đợi trong sự lặng lẽ, từ đầu tới cuối đều không nói thêm câu nào nữa. Ngược lại Cảnh Nguyên Phước và Ân Bách Phú trước sau không ngừng liên lạc với người khác. Lúc này bất luận là người của bệnh viện hay là người của truyền thông, bọn họ đều cần phải liên lạc một chút.

Ân Thiên Thiên và Vi Gia Huệ đứng ở bên cạnh chờ đợi trong sự im lặng, không một ai nói gì. Bỗng nhiên Thừa Phó Lân đứng cách đó không xa lại nhíu mày đi tới, thấy Cảnh Nguyên Phước và Ân Bách Phú bận rộn cũng lại không nói gì, ánh mắt nhìn lướt qua Ân Thiên Tuấn và Cảnh Liêm Bình đang bàn luận bên cạnh, trong thời gian ngắn không ngờ lại không biết nên đi tìm ai.

Từ lúc anh ta vừa đi tới, Ân Thiên Thiên đã chú ý tới anh ta, sau khi còn nhìn anh ta vài lần mới quay đầu nói với Vi Gia Huệ vài câu rồi xoay người đi tới, khẽ nói: “Chúng ta qua bên kia nói chuyện.”

Thừa Phó Lân nhìn Ân Thiên Thiên và không nhịn được hít sâu một hơi, bước chân dừng lại một lát rồi cũng đi qua theo.

Bọn họ đứng ở cách đó không xa, ánh mắt Ân Thiên Thiên luôn nhìn thẳng về phía phòng phẫu thuật này nhưng vẫn duy trì một khoảng cách cực tốt với mọi người, khẽ nói: “Anh nói đi, tình hình bên Cục cảnh sát thế nào?”

Cô vừa nói dứt lời, Thừa Phó Lân không khỏi trầm ngâm một lát.

Quả thật là chuyện trong Cục cảnh sát.

Thừa Phó Lân nhìn Ân Thiên Thiên, lại phát hiện cho dù Ân Thiên Thiên đang hỏi vấn đề như vậy nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi phòng phẫu thuật. Thừa Phó Lân khẽ thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn thành thật mở miệng nói: “Mợ ba, bên phía Liên Mẫn nói… muốn truy tố mợ. Cô ta đã xác định rồi, cũng đã tìm được luật sư. Đó là luật sư của nhà họ Đổng.”

Ân Thiên Thiên nghe nói vậy thậm chí cũng chẳng sửng sốt, tự nhiên nhếch mép cười.

Nhà họ Đổng, ông cụ Đổng cuối cùng chịu hết nổi rồi sao?

“Luật sư La bên phía chúng ta sẽ toàn quyền chịu trách nhiệm, cho nên mợ không cần lo lắng. Chỉ là…” Thừa Phó Lân có hơi căng thẳng nhìn cô, nói: “Chỉ là… tình hình hiện nay dường như không tốt lắm. Trên tay chúng ta không có chứng cứ nhưng trên tay Liên Mẫn có con dao mợ cầm lúc đó, có nhân chứng tận mắt nhìn thấy, cũng có cái gọi là động cơ gây án của mợ. Cho nên…”

Ân Thiên Thiên giơ tay khẽ vuốt sợi tóc ngắn bên tai mình, trên miệng vẫn tươi cười nói: “Vậy cứ để cho cô ta kiện. Chuyện tôi chưa từng làm tôi cũng không tin còn có thể nói trắng thành đen được. Nếu cô ta có lòng tin có thể khiến cho tôi vào tù, vậy chúng ta lại thử xem cuối cùng rốt cuộc là ai thắng!”

Thừa Phó Lân nghe vậy thì lập tức sửng sốt. Anh ta cho rằng Ân Thiên Thiên ít nhất sẽ cảm thấy sửng sốt, cũng cho rằng cô ít nhiều sẽ hơi hốt hoảng, chỉ là dù thế nào anh ta cũng không ngờ được Ân Thiên Thiên lại tiếp nhận như vậy?

Ân Thiên Thiên nói dứt lời giơ tay xoa nhẹ cái bụng đã nhô cao của mình rồi đưa mắt nhìn ánh mặt trời rạng rỡ ngoài cửa sổ, thở hắt ra một hơi sau mới nói: “Để cho Liên Mẫn đi kiện, nên làm gì thì cứ làm, không cần lo lắng cho tôi. Ngoài ra bảo luật sư La chuẩn bị sẵn một bản tố tụng, chỉ cần tôi bình an vô sự thì lập tức kiện Liên Mẫn cho tôi. Tôi muốn cô ta phải mất hết danh dự!”

Ân Thiên Thiên vừa nói dứt lời thì đột nhiên xoay đầu lại. Vào giờ phút, cửa phòng phẫu thuật cách đó không xa cũng vừa vặn được mở ra. Ân Thiên Thiên gần như đẩy Thừa Phó Lân ra, lại nhanh chóng xông tới. Dáng vẻ kia làm Thừa Phó Lân sợ đến mức phải nhanh chóng đuổi theo, rất sợ cô sơ ý xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Cảnh Liêm Uy được đẩy từ trong phòng giải phẫu đi ra. Trong giây lát, gần như mọi người đều tập trung lại.

“Bác sĩ, sao rồi ạ?” Vi Gia Huệ sốt ruột hỏi, nhìn Cảnh Liêm Uy nằm trên giường bệnh với sắc mặt tái nhợt mà không khỏi đau lòng. Cảnh Thiên Ngọc vội vàng bước tới đỡ lấy bà ta, hai mắt cũng nhìn qua đầy vẻ chờ mong.

“Thế nào? Không có vấn đề gì chứ?” Lúc này, cho dù là Cảnh Nguyên Phước trước giờ luôn trầm tĩnh cũng không nhịn được hỏi, trên mặt đầy vẻ sốt ruột.

Ân Bách Phú đứng ở bên ngoài đám người nhưng cũng lo lắng nhìn tình hình bên trong, bàn tay thả xuống bên người bất giác siết chặt. Nhà họ Đổng làm vậy là muốn ép con cái của Ân Bách Phú ông tới đường cùng sao?

Ân Thiên Thiên xông lên thậm chí không hỏi một câu nào, chỉ đứng ở bên giường bệnh của anh, giơ tay nắm lấy bàn tay anh, nước mắt từ trên gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp rơi xuống.

Chỉ cần anh đi ra, chỉ cần anh còn sống, vậy bất kể tương lai có thế nào cô cũng không sợ.

Bởi vì, anh còn sống.

Bác sĩ kéo khẩu trang xuống nhìn người trước mặt và không khỏi thở hắt ra một hơi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK