Kết hôn! Anh dám không? CHƯƠNG 272: QUÀ TẶNG
Khi tiếng chuông điểm mười hai giờ vang lên, Ân Thiên Thiên quay lại nhìn hai người đàn ông đang cười tươi như hoa ở phía sau cô.
Trong số những đêm giao thừa mà cô từng đón thì đây là đêm giao thừa mà cô khó quên nhất, tuy rất đơn giản nhưng lại rất ấm áp vì Cảnh Liêm Uy là ba của con cô còn Trần Vũ thì giống như em trai cô vậy.
Đêm đã khuya nên Ân Thiên Thiên không để Trần Vũ về nhà nữa mà bảo cậu ta ngủ ở phòng dành cho khách, chuyện đã như vậy thì Cảnh Liêm Uy ắt phải ở cùng phòng với cô, hai người nằm rúc vào nhau trên giường, bàn tay của Cảnh Liêm Uy xoa nhẹ lên bụng cô còn miệng thì cười không ngớt, thỉnh thoảng anh còn nghiêng người hôn lên má Ân Thiên Thiên một cái.
Ân Thiên Thiên ngẩn ngơ nhìn pháo hoa đằng xa bên ngoài cửa sổ nhưng trong đầu cô đang suy nghĩ đến một số chuyện.
Đã có rất nhiều chuyện xảy ra kể từ sau khi cô thoát khỏi lòng bàn tay “Diêm Vương”, và điều ảnh hưởng đến cô nhiều nhất là cái chết của Hướng Linh, tương tự cái chết của Hướng Linh cũng chính là lý do khiến cô phải trì hoãn nhiều chuyện, chẳng hạn như cô nhớ khi ấy lúc cô bị bắt cóc, cô đã nghe thấy Ân Nhạc Vy nói ra hai chữ “nhà họ Mộc”, hay chẳng hạn như cô nhớ khi ấy Ân Nhạc Vy đã dùng lý do gì để lừa cô đến đó, và cô cũng nhớ cách cô em gái tốt của mình đưa những “bác sĩ” đó từng bước từng bước tiếp cận cô như thế nào….
Nhưng sau khi thoát khỏi tay “Diêm Vương” thì ngay cả cơ hội đi tìm Ân Nhạc Vy để hỏi lý do của tất cả những điều này cũng không có! Thậm chí khi Cảnh Liêm Uy hỏi cô về tình hình ngày hôm đó, cô cũng không nói gì đến chuyện nhà họ Mộc bởi vì cô nghĩ đến mối quan hệ giữa nhà họ Mộc và nhà họ Cảnh, chỉ là cô không ngờ vì tình huống đó mà nhà họ Mộc tránh được một kiếp nạn!
Trong bóng tối, đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô dữ tợn nheo lại, Ân Thiên Thiên thả lỏng người dựa vào lồng ngực Cảnh Liêm Uy nhưng bàn tay lại nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt lộ rõ sự căm ghét.
Nhà họ Mộc!
Cô tự hỏi mình đã làm gì có lỗi với nhà họ Mộc, nhưng họ đã đụng đến cô, vậy thì Ân Thiên Thiên cô cũng không ngu ngốc đứng yên chịu đòn như vậy! Huống hồ bây giờ cô đã có “kim bài miễn chết” tốt nhất rồi không đúng sao? Cô không tin bà cụ Cảnh coi trọng đứa cháu trai này như vậy mà lại có thể nỡ làm tổn thương cô vì Mộc Yên Nhiên được?
Ân Thiên Thiên khẽ quay sang nhìn người đàn ông đang ngủ say ở phía sau mình thở dài một hơi.
Có một số chuyện cô sẽ không nói với anh, chuyện của phụ nữ tốt nhất không nên dính dáng gì đến đàn ông, nếu không dù cô có lý đi nữa thì cũng sẽ biến thành ỷ thế ức hiếp người ta!
Nhà họ Mộc!
Mộc Yên Nhiên!
Nhà cũ của nhà họ Cảnh.
“Haha, vẫn là con bé Yên Nhiên này ngoan ngoãn hiểu chuyện, không uổng công ta cưng chiều nó từ nhỏ tới lớn …” Giọng nói của bà cụ Cảnh vẳng từ trong phòng khách ra, những người không biết thì sẽ không nghĩ là bà cụ Cảnh đã tám mươi tuổi rồi, nghe tiếng cười lanh lảnh, người ta cảm thấy bà cụ Cảnh vẫn còn rất khỏe, bà cụ Cảnh kéo tay của Mộc Yên Nhiên hài lòng nhìn ngắm cô ta: “Yên Nhiên à, sức khỏe của con khỏe hẳn chưa? Sau này sẽ không có chuyện gì nữa đâu nhỉ?”
Mộc Yên Nhiên mặc chiếc áo khoác lớn màu đỏ đứng đó mặc cho bà cụ Cảnh ngắm nghía, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào không biết là vì bệnh tình của cô ta đã chuyển biến tốt hay vì ánh mắt và lời nói của bà cụ Cảnh quá thẳng thắn.
Mộc Yên Nhiên gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Bà nội, sức khỏe của Yên Nhiên cũng đã tốt hơn nhiều rồi, bác sĩ cũng nói rằng sau này chỉ cần chú ý một chút là sẽ không có vấn đề gì lớn nữa, lần này cũng là con may mắn, nếu không tình cờ gặp được người có chỉ số phù hợp với con như Hướng Linh, có lẽ con cũng không sống được đến ngày hôm nay và bây giờ cũng không thể đến chúc Tết bà được, hiện tại con có thể yên tâm sống tiếp để chăm sóc bà nội rồi.”
Bà cụ Cảnh rất thích những lời này của Mộc Yên Nhiên nên bà kéo Mộc Yên Nhiên ngồi xuống cạnh mình nói chuyện: “Lần này có lẽ những người đến cầu hôn con sẽ dẫm nát bậc thềm nhà con mất, Yên Nhiên đã khỏe lại thì có nhà nào mà không muốn giành một cô con dâu tốt như con về nhà mình chứ, nhưng còn phải xem ai mới là người có cái phúc ấy!”
Mộc Yên Nhiên chỉ im lặng mỉm cười, nhưng cô lại vô thức đưa tay nắm lấy tay bà cụ Cảnh, rồi nói: “Bà nội, bệnh của con vừa mới khỏi, bây giờ nói điều này không phải là hơi sớm sao, hơn nữa bà cũng biết, trong lòng Yên Nhiên…”
“Thưa phu nhân, cậu ba về rồi.” Thím Thẩm đột nhiên đi vào thông báo làm ngắt quãng câu nói của Yên Nhiên, thím vô thức ngước nhìn bà cụ Cảnh nhưng lại vô tình nhìn thấy ánh phẫn nộ của Mộc Yên Nhiên khi bị ngắt lời, thím nhất thời sững sờ một chút.
Mộc Yên Nhiên đang chuẩn bị nói đến chuyện năm đó, nhưng thím Thẩm đã bước vào ngắt lời cô, nếu như thím Thẩm không vào, vậy thì không phải là đúng lúc để cho Cảnh Liêm Uy nghe thấy câu nói của cô sao? Thật đáng chết, người phụ nữ này đúng là ngáng đường mà!
Mộc Yên Nhiên nhìn thím Thẩm với ánh mắt căm ghét, cô vẫn luôn không thích người phụ nữ này vì thím ấy cận kề bà cụ Cảnh nên thỉnh thoảng lại ảnh hưởng đến quyết định của bà cụ Cảnh, thậm chí trong nhà họ Cảnh có không ít người nể mặt thím ấy! Nhưng trong mắt cô, thím ấy chỉ là một người giúp việc mà thôi! Một là kẻ không đáng để nhắc tới!
Thím Thẩm sững sờ khi chạm phải ánh mắt cô, nhưng thím ấy đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thậm chí cúi đầu xuống còn nhanh hơn cả Mộc Yên Nhiên nhìn lên, thái độ kính cẩn nhưng trong lòng thím ấy đã có suy tính.
Cô gái nhà họ Mộc này dường như không tốt như vẻ bề ngoài…
“Hừ, còn biết đường về sao? Bà còn cho rằng nó đã quên mất mình họ gì rồi chứ!” Nhắc đến Cảnh Liêm Uy, bà cụ Cảnh liền bực tức, đêm giao thừa cũng không thèm ở nhà, chỉ ló mặt một chút liền đi ra ngoài, nghĩ cũng biết là đi đâu, mà hôm nay đã là mùng ba rồi mới về nhà, bà cụ Cảnh không giận mới lạ!
“Nếu nó có bản lĩnh thì đừng có về nữa, về để làm gì chứ? Khiến ta tức giận sao?”
Vi Gia Huệ khẽ mỉm cười nói: “Mẹ, mẹ cũng biết tính cách Liêm Uy rồi mà, lần này trở về, hiển nhiên là vì muốn tặng quà cho mẹ đó, có năm mới nào mà mấy thằng cháu trai của mẹ không tặng quà đâu?”
Vào mùng ba của năm mới, con cháu trong những nhà có kinh tế khá giả đều chuẩn bị quà cho những người lớn trong nhà, đây là quy định bất thành văn trong nhà họ Cảnh.
Mặc dù Cảnh Liêm Uy mấy ngày hôm nay đều không ở nhà, nhưng cũng vẫn tuân theo các quy định của nhà họ Cảnh.
Mộc Yên Nhiên vừa nghe thấy Cảnh Liêm Uy đã trở về liền cảm thấy lo lắng, cô đã ở bệnh viện lâu như vậy mà vẫn không có cơ hội gặp được anh, một là bởi vì hai người ở khác khoa, hai là bởi vì cô chẳng có lý do gì để tìm anh, cô luôn nghĩ rằng Cảnh Liêm Uy sẽ ở nhà vào mấy ngày đầu năm mới nên dường như ngày nào ta cũng đến nhưng đều không gặp được anh!
Bệnh của cô đã khỏi rồi, anh biết chưa?
Bây giờ, cô còn có cơ hội đứng cạnh anh nữa không?
Anh có thấy cô bây giờ càng đẹp hơn trước không?
***
Trong đầu Mộc Yên Nhiên có hàng tá những câu hỏi liên quan và cả không liên quan ùa tới, cô lo lắng ngồi thẳng người chớp chớp mắt nhìn về hướng cánh cửa, nhưng cái miệng khôn khéo vẫn nói với bà cụ Cảnh: “Bà nội, đón năm mới thì đừng tức giận, hơn nữa chẳng phải Liêm Uy không trở về là để tặng quà cho bà sao? Mấy ngày nay anh ấy không ở bên cạnh bà nhưng không phải là đã có con ở cạnh bà rồi sao?”
Vi Gia Huệ nhìn thấy tất cả những hành động của Mộc Yên Nhiên nhưng chỉ nhíu mày không nói gì.
Thành thật mà nói, bà không thích Mộc Yên Nhiên, sự không thích ấy không hề có bất kỳ lý do gì, thực ra không thể không thừa nhận rằng trong mắt người ngoài Mộc Yên Nhiên rất ưu tú, cô ưu tú đến mức mọi người gần như đều khen ngợi khi gặp, đến bây giờ bà cũng chưa nghe thấy ai nói một câu nào không tốt về cô ta, nhưng chính vì Mộc Yên Nhiên quá tốt nên Vi Gia Huệ mới không thích!
Người như vậy quá không chân thực, không phải là che giấu quá tốt, mà chính là giả dối bẩm sinh.
Bà cụ Cảnh vừa thấy Mộc Yên Nhiên nói giúp cho cháu trai mình liền nhìn Mộc Yên Nhiên với ánh mắt trêu học, sau đó mới cười đưa tay ra khẽ nhéo mũi của cô rồi quay lại nhìn Cảnh Liêm Uy đang đi vào.
Cảnh Liêm Uy mặc một chiếc áo khoác màu xám đơn giản, cách ăn mặt từ đầu đến chân đều đơn giản nhưng chính trực thể hiện rõ sự trưởng thành, anh nheo mắt lại khi nhìn thấy Mộc Yên Nhiên ở trong nhà mình nhưng vẫn đi vào, sau đó lấy món quà mà anh đã chuẩn bị cho bà cụ Cảnh ra tặng cho bà và nói: “Bà nội, chúc mừng năm mới.”
Hộp chiếc hộp nhỏ đóng gói đơn giản được đưa ra trước mặt bà cụ Cảnh, bà cụ Cảnh nhìn Mộc Yên Nhiên rồi lại nhìn đứa cháu trai nhỏ yêu dấu của mình một lúc lâu mà không cử động, đến khi Mộc Yên Nhiên cảm thấy bà cụ Cảnh vẫn còn giận Cảnh Liêm Uy, cô liền kéo tay bà làm nũng nói: “Bà nội, bà không xem quà là gì sao? Cháu rất tò mò đó?”
Bà cụ Cảnh đã sống nửa đời người rồi làm sao không biết là Mộc Yên Nhiên đang cầu xin cho Cảnh Liêm Uy chứ, thậm chí bà còn biết rằng suốt hai mươi lăm năm qua Mộc Yên Nhiên chỉ để tâm duy nhất một người đàn ông là Cảnh Liêm Uy thôi.
Bà cụ Cảnh cười rồi giả vờ tức giận trừng Cảnh Liêm Uy, sau đó đưa tay ra lấy cái hộp nhỏ trước mặt, mở ra nhìn bên trong thì thấy là một chiếc vòng tay ngọc bích trong suốt, màu xanh lá cây vô cùng đẹp mắt, vừa nhìn đã biết là giá trị không nhỏ rồi.
“Đẹp quá.” Phụ nữ trên đời này có ai là không thích kim cương, pha lê, ngọc trai, phỉ thúy chứ, Mộc Yên Nhiên cũng không phải ngoại lệ, vừa nhìn thấy chiếc vòng tay, hai mắt cô liền sáng lên: “Bà nội, Cảnh Liêm Uy đúng là có mắt nhìn.”
Bà cụ Cảnh rất hài lòng với món quà này, bà nhìn Cảnh Liêm Uy và Mộc Yên Nhiên nói: “Nếu con cảm thấy nó có mắt nhìn thì nói nó giúp con chọn một cái đi, thứ này đeo trên mình cũng dưỡng thân lắm đấy.”
Mộc Yên Nhiên nghe vậy liền liếc nhìn Cảnh Liêm Uy theo bản năng, thấy anh cũng đang nhìn mình, cô liền đỏ mặt.
Mộc Yên Nhiên của lúc này đã không còn là người phụ nữ vì bản thân có bệnh mà không dám nói, thậm chí không dám tranh thủ, cô đã có được một cơ thể khỏe mạnh lại còn có xuất thân tốt và dung mạo xinh đẹp, đối với cô mà nói có rất nhiều thứ chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian thôi, bao gồm cả Cảnh Liêm Uy.
Bà cụ Cảnh rất hài lòng khi thấy “sự tương tác” giữa hai người họ, bà cầm chiếc vòng ngọc đeo lên cổ tay mình, khí sắc của bà cụ Cảnh bỗng dưng tốt lên hẳn, bà liền nói: “Nếu hôm nay có thời gian thì hay là để Cảnh Liêm Uy đưa con đi mua một cái đi? Coi như đó là quà mừng cho sức khỏe con bình phục lại đi.”
Khi Mộc Yên Nhiên nghe xong, chuẩn bị trả lời lại thì Cảnh Liêm Uy vẫn luôn im lặng không nói gì liền cất tiếng: “Bà nội, món quà này không phải là quà con tặng bà, càng không phải là con chọn, đây là món quà Thiên Thiên kính tặng bà đó, món quà mà con chuẩn bị cho bà là cái này.”
Nói xong, Cảnh Liêm Uy liền lấy món quà mà anh chuẩn bị cho bà cụ Cảnh ra và không mảy may chú ý đến sắc mặt đen thùi lùi bọn họ.
Một quyển sổ tay màu đen liền được đặt lên trên mặt bàn, bên trên ghi chi chít thông tin về tình hình sức khỏe của bà cụ Cảnh trong những năm gần đây còn mặt sau vẫn để trống, hiển nhiên đây chính là sổ theo dõi sức khỏe của bà cụ Cảnh suốt một năm nay
Khi tiếng chuông điểm mười hai giờ vang lên, Ân Thiên Thiên quay lại nhìn hai người đàn ông đang cười tươi như hoa ở phía sau cô.
Trong số những đêm giao thừa mà cô từng đón thì đây là đêm giao thừa mà cô khó quên nhất, tuy rất đơn giản nhưng lại rất ấm áp vì Cảnh Liêm Uy là ba của con cô còn Trần Vũ thì giống như em trai cô vậy.
Đêm đã khuya nên Ân Thiên Thiên không để Trần Vũ về nhà nữa mà bảo cậu ta ngủ ở phòng dành cho khách, chuyện đã như vậy thì Cảnh Liêm Uy ắt phải ở cùng phòng với cô, hai người nằm rúc vào nhau trên giường, bàn tay của Cảnh Liêm Uy xoa nhẹ lên bụng cô còn miệng thì cười không ngớt, thỉnh thoảng anh còn nghiêng người hôn lên má Ân Thiên Thiên một cái.
Ân Thiên Thiên ngẩn ngơ nhìn pháo hoa đằng xa bên ngoài cửa sổ nhưng trong đầu cô đang suy nghĩ đến một số chuyện.
Đã có rất nhiều chuyện xảy ra kể từ sau khi cô thoát khỏi lòng bàn tay “Diêm Vương”, và điều ảnh hưởng đến cô nhiều nhất là cái chết của Hướng Linh, tương tự cái chết của Hướng Linh cũng chính là lý do khiến cô phải trì hoãn nhiều chuyện, chẳng hạn như cô nhớ khi ấy lúc cô bị bắt cóc, cô đã nghe thấy Ân Nhạc Vy nói ra hai chữ “nhà họ Mộc”, hay chẳng hạn như cô nhớ khi ấy Ân Nhạc Vy đã dùng lý do gì để lừa cô đến đó, và cô cũng nhớ cách cô em gái tốt của mình đưa những “bác sĩ” đó từng bước từng bước tiếp cận cô như thế nào….
Nhưng sau khi thoát khỏi tay “Diêm Vương” thì ngay cả cơ hội đi tìm Ân Nhạc Vy để hỏi lý do của tất cả những điều này cũng không có! Thậm chí khi Cảnh Liêm Uy hỏi cô về tình hình ngày hôm đó, cô cũng không nói gì đến chuyện nhà họ Mộc bởi vì cô nghĩ đến mối quan hệ giữa nhà họ Mộc và nhà họ Cảnh, chỉ là cô không ngờ vì tình huống đó mà nhà họ Mộc tránh được một kiếp nạn!
Trong bóng tối, đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô dữ tợn nheo lại, Ân Thiên Thiên thả lỏng người dựa vào lồng ngực Cảnh Liêm Uy nhưng bàn tay lại nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt lộ rõ sự căm ghét.
Nhà họ Mộc!
Cô tự hỏi mình đã làm gì có lỗi với nhà họ Mộc, nhưng họ đã đụng đến cô, vậy thì Ân Thiên Thiên cô cũng không ngu ngốc đứng yên chịu đòn như vậy! Huống hồ bây giờ cô đã có “kim bài miễn chết” tốt nhất rồi không đúng sao? Cô không tin bà cụ Cảnh coi trọng đứa cháu trai này như vậy mà lại có thể nỡ làm tổn thương cô vì Mộc Yên Nhiên được?
Ân Thiên Thiên khẽ quay sang nhìn người đàn ông đang ngủ say ở phía sau mình thở dài một hơi.
Có một số chuyện cô sẽ không nói với anh, chuyện của phụ nữ tốt nhất không nên dính dáng gì đến đàn ông, nếu không dù cô có lý đi nữa thì cũng sẽ biến thành ỷ thế ức hiếp người ta!
Nhà họ Mộc!
Mộc Yên Nhiên!
Nhà cũ của nhà họ Cảnh.
“Haha, vẫn là con bé Yên Nhiên này ngoan ngoãn hiểu chuyện, không uổng công ta cưng chiều nó từ nhỏ tới lớn …” Giọng nói của bà cụ Cảnh vẳng từ trong phòng khách ra, những người không biết thì sẽ không nghĩ là bà cụ Cảnh đã tám mươi tuổi rồi, nghe tiếng cười lanh lảnh, người ta cảm thấy bà cụ Cảnh vẫn còn rất khỏe, bà cụ Cảnh kéo tay của Mộc Yên Nhiên hài lòng nhìn ngắm cô ta: “Yên Nhiên à, sức khỏe của con khỏe hẳn chưa? Sau này sẽ không có chuyện gì nữa đâu nhỉ?”
Mộc Yên Nhiên mặc chiếc áo khoác lớn màu đỏ đứng đó mặc cho bà cụ Cảnh ngắm nghía, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào không biết là vì bệnh tình của cô ta đã chuyển biến tốt hay vì ánh mắt và lời nói của bà cụ Cảnh quá thẳng thắn.
Mộc Yên Nhiên gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Bà nội, sức khỏe của Yên Nhiên cũng đã tốt hơn nhiều rồi, bác sĩ cũng nói rằng sau này chỉ cần chú ý một chút là sẽ không có vấn đề gì lớn nữa, lần này cũng là con may mắn, nếu không tình cờ gặp được người có chỉ số phù hợp với con như Hướng Linh, có lẽ con cũng không sống được đến ngày hôm nay và bây giờ cũng không thể đến chúc Tết bà được, hiện tại con có thể yên tâm sống tiếp để chăm sóc bà nội rồi.”
Bà cụ Cảnh rất thích những lời này của Mộc Yên Nhiên nên bà kéo Mộc Yên Nhiên ngồi xuống cạnh mình nói chuyện: “Lần này có lẽ những người đến cầu hôn con sẽ dẫm nát bậc thềm nhà con mất, Yên Nhiên đã khỏe lại thì có nhà nào mà không muốn giành một cô con dâu tốt như con về nhà mình chứ, nhưng còn phải xem ai mới là người có cái phúc ấy!”
Mộc Yên Nhiên chỉ im lặng mỉm cười, nhưng cô lại vô thức đưa tay nắm lấy tay bà cụ Cảnh, rồi nói: “Bà nội, bệnh của con vừa mới khỏi, bây giờ nói điều này không phải là hơi sớm sao, hơn nữa bà cũng biết, trong lòng Yên Nhiên…”
“Thưa phu nhân, cậu ba về rồi.” Thím Thẩm đột nhiên đi vào thông báo làm ngắt quãng câu nói của Yên Nhiên, thím vô thức ngước nhìn bà cụ Cảnh nhưng lại vô tình nhìn thấy ánh phẫn nộ của Mộc Yên Nhiên khi bị ngắt lời, thím nhất thời sững sờ một chút.
Mộc Yên Nhiên đang chuẩn bị nói đến chuyện năm đó, nhưng thím Thẩm đã bước vào ngắt lời cô, nếu như thím Thẩm không vào, vậy thì không phải là đúng lúc để cho Cảnh Liêm Uy nghe thấy câu nói của cô sao? Thật đáng chết, người phụ nữ này đúng là ngáng đường mà!
Mộc Yên Nhiên nhìn thím Thẩm với ánh mắt căm ghét, cô vẫn luôn không thích người phụ nữ này vì thím ấy cận kề bà cụ Cảnh nên thỉnh thoảng lại ảnh hưởng đến quyết định của bà cụ Cảnh, thậm chí trong nhà họ Cảnh có không ít người nể mặt thím ấy! Nhưng trong mắt cô, thím ấy chỉ là một người giúp việc mà thôi! Một là kẻ không đáng để nhắc tới!
Thím Thẩm sững sờ khi chạm phải ánh mắt cô, nhưng thím ấy đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thậm chí cúi đầu xuống còn nhanh hơn cả Mộc Yên Nhiên nhìn lên, thái độ kính cẩn nhưng trong lòng thím ấy đã có suy tính.
Cô gái nhà họ Mộc này dường như không tốt như vẻ bề ngoài…
“Hừ, còn biết đường về sao? Bà còn cho rằng nó đã quên mất mình họ gì rồi chứ!” Nhắc đến Cảnh Liêm Uy, bà cụ Cảnh liền bực tức, đêm giao thừa cũng không thèm ở nhà, chỉ ló mặt một chút liền đi ra ngoài, nghĩ cũng biết là đi đâu, mà hôm nay đã là mùng ba rồi mới về nhà, bà cụ Cảnh không giận mới lạ!
“Nếu nó có bản lĩnh thì đừng có về nữa, về để làm gì chứ? Khiến ta tức giận sao?”
Vi Gia Huệ khẽ mỉm cười nói: “Mẹ, mẹ cũng biết tính cách Liêm Uy rồi mà, lần này trở về, hiển nhiên là vì muốn tặng quà cho mẹ đó, có năm mới nào mà mấy thằng cháu trai của mẹ không tặng quà đâu?”
Vào mùng ba của năm mới, con cháu trong những nhà có kinh tế khá giả đều chuẩn bị quà cho những người lớn trong nhà, đây là quy định bất thành văn trong nhà họ Cảnh.
Mặc dù Cảnh Liêm Uy mấy ngày hôm nay đều không ở nhà, nhưng cũng vẫn tuân theo các quy định của nhà họ Cảnh.
Mộc Yên Nhiên vừa nghe thấy Cảnh Liêm Uy đã trở về liền cảm thấy lo lắng, cô đã ở bệnh viện lâu như vậy mà vẫn không có cơ hội gặp được anh, một là bởi vì hai người ở khác khoa, hai là bởi vì cô chẳng có lý do gì để tìm anh, cô luôn nghĩ rằng Cảnh Liêm Uy sẽ ở nhà vào mấy ngày đầu năm mới nên dường như ngày nào ta cũng đến nhưng đều không gặp được anh!
Bệnh của cô đã khỏi rồi, anh biết chưa?
Bây giờ, cô còn có cơ hội đứng cạnh anh nữa không?
Anh có thấy cô bây giờ càng đẹp hơn trước không?
***
Trong đầu Mộc Yên Nhiên có hàng tá những câu hỏi liên quan và cả không liên quan ùa tới, cô lo lắng ngồi thẳng người chớp chớp mắt nhìn về hướng cánh cửa, nhưng cái miệng khôn khéo vẫn nói với bà cụ Cảnh: “Bà nội, đón năm mới thì đừng tức giận, hơn nữa chẳng phải Liêm Uy không trở về là để tặng quà cho bà sao? Mấy ngày nay anh ấy không ở bên cạnh bà nhưng không phải là đã có con ở cạnh bà rồi sao?”
Vi Gia Huệ nhìn thấy tất cả những hành động của Mộc Yên Nhiên nhưng chỉ nhíu mày không nói gì.
Thành thật mà nói, bà không thích Mộc Yên Nhiên, sự không thích ấy không hề có bất kỳ lý do gì, thực ra không thể không thừa nhận rằng trong mắt người ngoài Mộc Yên Nhiên rất ưu tú, cô ưu tú đến mức mọi người gần như đều khen ngợi khi gặp, đến bây giờ bà cũng chưa nghe thấy ai nói một câu nào không tốt về cô ta, nhưng chính vì Mộc Yên Nhiên quá tốt nên Vi Gia Huệ mới không thích!
Người như vậy quá không chân thực, không phải là che giấu quá tốt, mà chính là giả dối bẩm sinh.
Bà cụ Cảnh vừa thấy Mộc Yên Nhiên nói giúp cho cháu trai mình liền nhìn Mộc Yên Nhiên với ánh mắt trêu học, sau đó mới cười đưa tay ra khẽ nhéo mũi của cô rồi quay lại nhìn Cảnh Liêm Uy đang đi vào.
Cảnh Liêm Uy mặc một chiếc áo khoác màu xám đơn giản, cách ăn mặt từ đầu đến chân đều đơn giản nhưng chính trực thể hiện rõ sự trưởng thành, anh nheo mắt lại khi nhìn thấy Mộc Yên Nhiên ở trong nhà mình nhưng vẫn đi vào, sau đó lấy món quà mà anh đã chuẩn bị cho bà cụ Cảnh ra tặng cho bà và nói: “Bà nội, chúc mừng năm mới.”
Hộp chiếc hộp nhỏ đóng gói đơn giản được đưa ra trước mặt bà cụ Cảnh, bà cụ Cảnh nhìn Mộc Yên Nhiên rồi lại nhìn đứa cháu trai nhỏ yêu dấu của mình một lúc lâu mà không cử động, đến khi Mộc Yên Nhiên cảm thấy bà cụ Cảnh vẫn còn giận Cảnh Liêm Uy, cô liền kéo tay bà làm nũng nói: “Bà nội, bà không xem quà là gì sao? Cháu rất tò mò đó?”
Bà cụ Cảnh đã sống nửa đời người rồi làm sao không biết là Mộc Yên Nhiên đang cầu xin cho Cảnh Liêm Uy chứ, thậm chí bà còn biết rằng suốt hai mươi lăm năm qua Mộc Yên Nhiên chỉ để tâm duy nhất một người đàn ông là Cảnh Liêm Uy thôi.
Bà cụ Cảnh cười rồi giả vờ tức giận trừng Cảnh Liêm Uy, sau đó đưa tay ra lấy cái hộp nhỏ trước mặt, mở ra nhìn bên trong thì thấy là một chiếc vòng tay ngọc bích trong suốt, màu xanh lá cây vô cùng đẹp mắt, vừa nhìn đã biết là giá trị không nhỏ rồi.
“Đẹp quá.” Phụ nữ trên đời này có ai là không thích kim cương, pha lê, ngọc trai, phỉ thúy chứ, Mộc Yên Nhiên cũng không phải ngoại lệ, vừa nhìn thấy chiếc vòng tay, hai mắt cô liền sáng lên: “Bà nội, Cảnh Liêm Uy đúng là có mắt nhìn.”
Bà cụ Cảnh rất hài lòng với món quà này, bà nhìn Cảnh Liêm Uy và Mộc Yên Nhiên nói: “Nếu con cảm thấy nó có mắt nhìn thì nói nó giúp con chọn một cái đi, thứ này đeo trên mình cũng dưỡng thân lắm đấy.”
Mộc Yên Nhiên nghe vậy liền liếc nhìn Cảnh Liêm Uy theo bản năng, thấy anh cũng đang nhìn mình, cô liền đỏ mặt.
Mộc Yên Nhiên của lúc này đã không còn là người phụ nữ vì bản thân có bệnh mà không dám nói, thậm chí không dám tranh thủ, cô đã có được một cơ thể khỏe mạnh lại còn có xuất thân tốt và dung mạo xinh đẹp, đối với cô mà nói có rất nhiều thứ chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian thôi, bao gồm cả Cảnh Liêm Uy.
Bà cụ Cảnh rất hài lòng khi thấy “sự tương tác” giữa hai người họ, bà cầm chiếc vòng ngọc đeo lên cổ tay mình, khí sắc của bà cụ Cảnh bỗng dưng tốt lên hẳn, bà liền nói: “Nếu hôm nay có thời gian thì hay là để Cảnh Liêm Uy đưa con đi mua một cái đi? Coi như đó là quà mừng cho sức khỏe con bình phục lại đi.”
Khi Mộc Yên Nhiên nghe xong, chuẩn bị trả lời lại thì Cảnh Liêm Uy vẫn luôn im lặng không nói gì liền cất tiếng: “Bà nội, món quà này không phải là quà con tặng bà, càng không phải là con chọn, đây là món quà Thiên Thiên kính tặng bà đó, món quà mà con chuẩn bị cho bà là cái này.”
Nói xong, Cảnh Liêm Uy liền lấy món quà mà anh chuẩn bị cho bà cụ Cảnh ra và không mảy may chú ý đến sắc mặt đen thùi lùi bọn họ.
Một quyển sổ tay màu đen liền được đặt lên trên mặt bàn, bên trên ghi chi chít thông tin về tình hình sức khỏe của bà cụ Cảnh trong những năm gần đây còn mặt sau vẫn để trống, hiển nhiên đây chính là sổ theo dõi sức khỏe của bà cụ Cảnh suốt một năm nay