Mục lục
Kết Hôn Anh Có Dám Không?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 456: TRÌNH THIÊN KIỀU PHẢN ỨNG CHẬM CHẠP

Nói thật, điều kiện của Trương Thế Anh thật sự rất tốt, nhà họ Cảnh và nhà họ Trình đều gật đầu cảm thấy người đàn ông này không tồi, đâu có chỗ nào kém chứ?

Nhà họ Trương không phải gia tộc của thành phố T, gia tộc kinh doanh nhiều đời rất có tiếng ở thành phố Q, xét trên một mức độ nào đó, Trương Thế Anh cũng thuộc tầng lớp phú nhị đại, chỉ là phú nhị đại này lại là một ngoại lệ trong nhà, từ nhỏ đã chọn thi vào trường quân đội, nhưng về sau trong một lần ngoài ý muốn bị thương, không qua được vòng kiểm tra sức khỏe…

Khi nhà họ Trương đề tưởng Trương Thế Anh sẽ chọn kinh doanh, anh lại chạy tót sang Luân Đôn và thi danh vào học viện thiết kế thời trang Luân Đôn, dọa cho mẹ Trương suýt chút nữa tưởng con trai của mình bị ngốc rồi! Cảnh sát hình sự quốc tế và nhà thiết kế? Hai nghề này căn bản không có liên quan được hay không?

Mà một năm sau, Cảnh Thiên Ngọc cũng vào học viện thiết kế thời trang Luân Đôn.

Cảnh Thiên Ngọc nhìn người đàn ông trước mặt, đột nhiên trong đầu nhớ đến rất nhiều rất nhiều chuyện mà bản thân cô cũng không nhớ rõ đã xảy ra khi nào, mà chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện.

Vẻ ngoài của anh ta tản ra khí chất anh hùng, ngũ quan sắc nét, cả người từ trên xuống dưới tản ra khí tức của một quân nhân thực sự rất được phái nữ thích, chỉ là so với Trình Thiên Kiều, người đàn ông này rõ ràng trông cứng nhắc hơn một chút, không có cảm giác như hổ rình mồi giống của Trình Thiên Kiều…

Người đàn ông ôn nhuận như ngọc đó…

Mắt hơi lóe lên, Cảnh Thiên Ngọc thu hồi ánh mắt của mình lại rồi khẽ mỉm cười, khi ngước mắt muốn mở miệng trở lời, hai mắt lại dừng trên người của Trình Thiên Kiều đang từ cửa lớn đang hướng thẳng đến chỗ của bọn họ…

Vừa nhìn thấy thì không thể di dời ánh mắt của mình.

Trương Thế Anh cũng cảm nhận được ánh mắt của Cảnh Thiên Ngọc, gần như không cần nghĩ cũng biết người phía sau là ai, anh ta điềm nhiên ngồi im lặng nhấp một ngụm rượu vang chờ đợi, giám đốc Hoàng nhìn thấy Trình Thiên Kiều đi đến, lập tức to gan bước tới ngăn cản.

Trong đôi mắt sâu thẳm hướng về giám đốc Hoàng với ánh mắt sắc lạnh như dao, nếu không phải có kinh nghiệm làm việc nhiều năm như vậy khiến anh ta có thể thừa nhận ánh mắt như thế, chắc anh ta sớm đã chuồn sang một bên rồi, giơ một tay cản Trình Thiên Kiều, giám đốc Hoàng lịch sự mở miệng nói: “Cậu Trình, xin lỗi, bây giờ cô chủ nhà chúng tôi đang dùng bữa, xin hỏi cậu có chuyện gì không?”

Một câu ‘cậu Trình’ khiến Trình Thiên Kiều suýt nữa tức đến ói máu!

‘Cậu Trình’? Ai là ‘cậu Trình’? Chết tiệt, trước đây anh đều là ‘cô gia’. Bây giờ đã biến thành ‘cậu Trình’! ‘Cậu Trình’ cái đầu anh ta! Anh là ‘cô gia’! “Cô gia’!”

Ánh mắt sắc bén nhìn Cảnh Thiên Ngọc, Trình Thiên Kiều cũng biết ở đây có nhiều người, rất cố gắng đè nén cơn giận của bản thân lại, ánh mắt dừng trên người cô, đối diện còn là Trương Thế Anh!

Cô hôm nay ăn mặc xinh đẹp như vậy là có ý gì?

Chiếc váy bằng vải ren trắng ôm sát làm lộ ra thân hình tuyệt mỹ mà chỉ có anh mới có thể nhìn, có thể chạm vào, phần ren ở cổ tay nương theo động tác của cô mà di chuyển làm nổi bật sự quyến rũ và dịu dàng của cô, chân đi một đôi cao gót màu đen, không phải chê đi cao gót không dễ đi đường sao? Thế nào lại đi vào rồi? Mắt cá chân lộ ra, nhìn vào khiến anh muốn nổi thú tính…

Người phụ nữ này, là của anh!

“Ngọc Ngọc, chúng ta nên về nhà rồi.” Một câu nói, trong lời nói của Trình Thiên Kiều đều toát ra sự tức giận.

Cảnh Thiên Ngọc nhìn gương mặt quen thuộc đến mức đã khắc sâu tận trong xương tủy của cô ở trước mặt, nhịn không được hít thở sâu một chút, cúi đầu uống một ngụm rượu vang, di chuyển ánh mắt nhìn về Trương Thế Anh ở đối diện nói: “Xin lỗi, tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với anh ấy, giữa chúng tôi… Giống như lời vừa nãy tôi đã nói.”

Nói xong, Cảnh Thiên Ngọc đã đứng dậy, nhân viên phục vụ đứng chờ ở một bên lập tức đưa áo khoác màu đỏ cho cô mặc vào, cầm lấy ví của mình, mỉm cười xin lỗi với Trương Thế Anh xong Cảnh Thiên Ngọc bèn đi lướt qua Trình Thiên Kiều.

Trương Thế Anh cũng đứng dậy mỉm cười nhìn cô, khi cô lướt qua bên cạnh mình, khẽ nói một câu: “Tối nay tôi sẽ gọi điện cho em, có chuyện gì cũng có thể tìm tôi.”

Khẽ gật đầu, Cảnh Thiên Ngọc không có nán lại mà đi về phía cửa ra vào.

Ánh mắt nguy hiểm của Trình Thiên Kiều nhìn Trương Thế Anh, nhưng đối phương lại chỉ yên lặng đứng ở bàn ăn nhìn theo bóng dáng xinh đẹp kia, khi ánh mắt di chuyển đến Trình Thiên Kiều, trong đôi mắt tràn đầy sự lạnh lùng và thờ ơ.

Trình Thiên Kiều tức không nhẹ, quay sang nhìn giám đốc Hoàng đứng ở một bên, sau đó xoay người đuổi theo ra ngoài.

Đồng thời lúc đó, Trương Thế Anh cũng đi theo…

Giám đốc Hoàng ở đằng sau thở phào nhẹ nhõm…

Ván cờ này, có phải chơi quá lớn rồi không?

Mùa đông của thành phố T, gần tết nên thời gian trở lạnh, hai bên đường đều là những ụ tuyết, bao bọc trong chiếc áo khoác to màu đỏ, Cảnh Thiên Ngọc lại mỉm cười trước gió lạnh.

Người đàn ông phía sau rất nhanh đuổi kịp, Cảnh Thiên Ngọc đứng ở lề đường cũng dừng lại bước chân của mình.

Tuyết trắng từ trên trời rơi xuống, khắp nơi rất nhanh bao phủ bởi màu bạc.

Trình Thiên Kiều nhìn người phụ nữ trước mặt, vội vàng chạy đến một tiệm tạp hóa mua một chiếc ô, sau đó che trên đỉnh đầu để tránh Cảnh Thiên Ngọc bị bông tuyết rơi vào.

Ngước mắt nhìn người đàn ông trước mắt, Cảnh Thiên Ngọc một lời cũng không nói, bước lên trước một bước Trình Thiên Kiều đi vào dưới ô, trên bả vai còn có dấu vết của bông tuyết, cứ từ trên cao nhìn xuống cô như thế, lông mày nhíu lại, đâu còn chút gì dáng vẻ ôn nhuận như ngọc nữa.

Dưới cây ô đỏ, hai người 4 mắt nhìn nhau.

Khẽ thở dài một tiếng, Trình Thiên Kiều đột nhiên phát hiện sự giận dữ trong bụng của mình vậy mà khi nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn này lại tự động tiêu tán, nhưng giọng nói vẫn cứng rắn hỏi một câu: “Cảnh Thiên Ngọc, em có phải nên giải thích với anh hành vi ngày hôm nay của em không?”

Khóe môi khẽ cong lên nhìn rất nhỏ, Trình Thiên Kiều lại không chú ý đến, nhưng tâm trạng của Cảnh Thiên Ngọc có sự thay đổi vi diệu, từ ‘Ngọc Ngọc’ biến thành ‘Cảnh Thiên Ngọc’ chẳng qua chỉ vài giây thời gian mà thôi.

Nặng nề hít thở sâu, Cảnh Thiên Ngọc ngước mắt lên nhìn Trình Thiên Kiều, trong nháy mắt Trình Thiên Kiều gần như trong đôi mắt long lanh của Cảnh Thiên Ngọc nhìn thấy ánh sáng rạng rỡ hạnh phúc, sau đó thì nghe thấy cô nói một câu: “Trình Thiên Kiều, hôn ước của chúng ta đã hủy bỏ rồi, 3 ngày trước.”

Câu nói này khiến mọi biểu cảm trên mặt của Trình Thiên Kiều lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt tràn ngập sự lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mắt.

Hôn ước hủy bỏ rồi? Còn là vào 3 ngày trước?

Ha! Đang nói đùa với anh sao?

Đâu có ai giải trừ hôn ước của bản thân mà đương sự lại không biết chứ!

Dường như biết Trình Thiên Kiều sẽ không tin, Cảnh Thiên Ngọc cũng không có tiếp tục nói về chuyện này nữa, ánh mắt dừng trên chiếc xe màu đen ở đối diện, sau đó cô quay ra nhìn Trình Thiên Kiều tiếp tục nói: “Trình Thiên Kiều, 5 năm giao ước giữa chúng ta đã kết thúc rồi, em trả tự do lại cho anh, cũng cho em tự do, từ nay về sau anh muốn làm cái gì cũng được, em không có tư cách ngăn cản, còn về chuyện hôn ước, nhà họ Trình và nhà họ Cảnh cũng đã đồng ý rồi, em hôm nay ra đây chính là đưa tin tức này lộ ra…”

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn tinh tế trước mặt, Trình Thiên Kiều bỗng chốc cảm thấy cả thế giới của mình đều thay đổi.

Sự đè nén trước nay chưa từng có đâm vào trái tim của anh, ép lấy phổi của anh, anh thậm chí không biết nên hít thở thế nào, tay cầm chiếc ô càng dùng lực, nhìn ánh mắt của cô càng hoảng loạn, bước chân vốn dĩ kiên định rõ ràng đã có chút rối…

Cô, rốt cuộc nói cái gì?

Cảnh Thiên Ngọc giống như không nhìn thấy cái gì, tiếp tục ngẩng đầu nhìn anh nói: “Trình Thiên Kiều, em rất xin lỗi chuyện này anh trở thành người cuối cùng được biết, chỉ là em vẫn hy vọng, chúng ta có thể làm bạn.”

Một lúc sau, nói đến mức Trình Thiên Kiều đứng đó mà căn bản không biết nên trả lời thế nào, chỉ ngây ngốc nhìn cô hồi lâu mà không nói gì, cũng không biết phải phản ứng thế nào!

Dưới chiếc ô màu đỏ, anh chỉ nhớ cô ngẩng đầu mỉm cười với anh, xinh đẹp mà rạng rỡ, sau đó cứ lướt qua vai của anh như thế, đi về chiếc xe Mercedes- Benz đang đỗ ở bên kia đường.

Nhịp tim đập rất nhanh, nhanh đến mức anh cảm thấy mình dường như một giây sau sẽ nghẹt thở, anh cứng nhắc quay đầu lại.

Anh nhìn thấy Trương Thế Anh từ trên chiếc xe đi xuống mỉm cười với cô, dịu dàng và xinh đẹp, mà cô bao bọc trong chiếc áo khoác màu đỏ đi tới, cô để mặc anh ta phủi những bông tuyết rơi trên vai của cô, sau đó anh ta mở cửa ở ghế phụ lái, trong nháy mắt, Trình Thiên Kiều cảm giác cả thế giới này giống như đều trở nên đen tối…

Anh nhìn thấy cô yên lặng ngồi vào vị trí ghế lái phụ, khóe môi còn cong lên.

Anh nhìn thấy Trương Thế Anh toàn thân đều tản ra khí tức dịu dàng, dáng vẻ đó khiến anh hận không thể bước tới đánh anh ta một trận!

Chẳng mấy chốc, chiếc Mercedes-Benz lướt qua người anh trong đêm tuyết rơi, trong khoảnh khắc khi chiếc xe chạy qua chiếc ô đỏ trong tay của Trình Thiên Kiều bị bỏ lại trên nền tuyết trắng, mà anh đứng ở trên mặt tuyết một lúc mới dần hoàn hồn lại bước một bước về phía trước…

Ngọc Ngọc…

Ngọc Ngọc…

Cảnh Thiên Ngọc…

Cô muốn rời xa anh sao? Cuối cùng cô vẫn phát hiện người cô yêu không phải là anh sao? Thật ra, người cô yêu từ trước đến nay chính là người đã cứu cô năm đó…

Cổ họng như thắt lại, Trình Thiên Kiều đột nhiên thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt!

Lúc này điện thoại bỗng đổ chuông, anh cũng không biết đối phương nói cái gì, chỉ nhớ phải đến ‘Dạ Sắc’, cả người cứ mơ mơ hồ hồ đi đến đó, trong đầu vẫn là hình ảnh Cảnh Thiên Ngọc rời khỏi với Trương Thế Anh, khiến anh rất đau lòng!

Trong quán bar náo nhiệt, đến đâu cũng là những bạn trẻ đang lắc lư, đến đâu cũng là giao dịch giữa tiền và quyền.

Trình Thiên Kiều ngồi ở quầy bar, giống như một đứa trẻ bị lạc đường, mất một lúc lâu cũng không biết bản thân rốt cuộc nên làm sao, Tiểu Đường ngồi ở một bên chỉ nhìn anh uống, còn đang nghĩ lát nữa có nên gọi điện cho Cảnh Thiên Ngọc bảo cô ra đón người không…

12 giờ đêm, Trình Thiên Kiều uống đến mức hoàn toàn không phân biệt được đông tây nam bắc cuối cùng được Tiểu Đường đỡ từ trong ‘Dạ Sắc’ ra, một cô gái đứng trước cửa khách sạn, khoác bên ngoài chiếc áo lông chồn che đi cơ thể mát mẻ bên trong, khi nhìn thấy Trình Thiên Kiều thì không nhịn được bước đến dùng cơ thể phì nhiêu tươi trẻ của mình chạm vào anh, hà hơi bên tai anh.

“Anh đẹp trai, người ta rất lạnh, có hứng thú cùng nhau đi làm ấm một chút không?” Thở khẽ ra, cô gái đó mỉm cười nói với Trình Thiên Kiều, cho dù là uống say, nhưng vóc dáng và gương mặt cũng không che đậy được đây là hàng tốt.

Tiểu Đường vốn phải đỡ một con ma men, bản thân cũng uống không ít, lấy đâu ra sức mà đuổi cô gái xa lạ này ra chứ? Cũng không để ý cô ta mà đứng đó tìm điện thoại định gọi cho Cảnh Thiên Ngọc.

“Chị dâu…” Điện thoại vừa được kết nối, Tiểu Đường không nhịn được mà ợ lên, người phụ nữ ở đầu bên kia nghe rất nghiêm túc: “Chị dâu, tôi cùng lão đại đều uống say cả rồi, chị mau đến ‘Dạ Sắc’ đón anh ấy đi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK