Kết hôn! Anh dám không? CHƯƠNG 277: TỚI NHÀ HỌ HƯỚNG TỈNH SỔ
“Hai người tới thăm Nhạc Vy à?” Hướng Thực theo bản năng hỏi ngược lại, anh vẫn không nghĩ rằng, quan hệ giữa Ân Thiên Thiên và Ân Nhạc Vy lại tốt đến mức, nhà chồng cô ta vừa xảy ra chuyện, họ đã xuất hiện rồi. Chuyện này cho dù là đứa bé hai tuổi cũng không tin!
Cảnh Liêm Uy đứng dậy đối mặt với Hướng Thực, nhìn anh ta một lúc lâu với nở nụ cười mỉa mai: “Hướng Thực, có phải cậu bị mấy chuyện gần đây làm cho phát ngốc rồi đúng không? Chúng ta sẽ tới đây thăm Ân Nhạc Vy à?”
Hướng Thực híp mắt lại, cố gắng đè nén cơn giận trong lòng.
Giờ anh tuyệt đối không được chọc giận Cảnh Liêm Uy, ai bảo anh ta là cậu ba nhà họ Cảnh, hai người lại cùng cưới con gái nhà họ Ân chứ? Ở một góc độ nào đó, hai người vẫn là người một nhà, mà người nhà thì nên giúp đỡ lẫn nhau đúng không?
Nghĩ thông suốt mấy chuyện này xong, cơn giận trong lòng Hướng Thực đã tiêu tan đi không ít, nhưng lúc nhìn Ân Thiên Thiên, sự giãy giụa sâu trong đáy mắt anh hiện lên vẻ bất lực, anh biết cô là con gái Tô Nương, cũng biết ba mẹ Cảnh Liêm Uy bị bà ta hại chết. Nhưng kể cả khi ly hôn rồi, hai người vẫn luôn ở bên nhau, anh biết chắc chắn cô không biết chuyện này, nhưng anh không hiểu tại sao anh ta lại làm thế. Cho nên giờ anh chỉ có thể án binh bất động, cho dù anh muốn động, cũng không có cách nào động được…
“Cô đi gọi mợ chủ xuống đây đi.” Hướng Thực quay đầu nói với người giúp việc phía sau, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Cảnh Liêm Uy.
Ân Thiên Thiên cũng chú ý tới ánh mắt của Hướng Thực khi nhìn mình, nhưng giờ cô chỉ thấy buồn nôn thôi.
Trước đây lúc anh ta không cần cô, cứ một mực muốn ở bên Ân Nhạc Vy, sao không thấy anh ta quyến luyến như thế?
Ân Thiên Thiên cụp mắt lặng lẽ uống sữa. Đến khi Ân Nhạc Vy đi xuống từ phòng ngủ, ánh mắt cô bỗng trở nên sắc bén, ngay cả sắc mặt cũng trở nên hơi khó coi.
Ân Nhạc Vy vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng Hướng Thực có chuyện muốn tìm cô, nên lười nhác đi xuống lầu. Nhưng không ngờ vừa quay đầu đã thấy Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy ngồi trong phòng khách, cả người cô ta nhất thời đông cứng lại.
Ân Thiên Thiên! Cảnh Liêm Uy! Bọn họ tới đây làm gì? Là vì chuyện ‘Diêm Vương’ lần trước ư?
Sắc mặt Ân Nhạc Vy hơi tái đi, bước chân cũng chậm hơn, sự thay đổi của cô ta dễ dàng đập vào mắt những người có mặt trong phòng khách, Ngụy Chiêu Dung và Hướng Thực đều nhìn cô ta nghi ngờ, Cảnh Liêm Uy thì nhếch miệng cười mỉa mai, còn Ân Thiên Thiên thì nhìn chằm chằm cô ta…
Ân Nhạc Vy! Chính cô ta đã hại cô suýt bị người khác làm nhục, suýt mất đứa con trong bụng!
Ân Thiên Thiên vốn cho rằng, trong thời gian dài như thế, cơn giận trong lòng cô đã sớm tiêu tan rồi. Nhưng trong giây phút nhìn thấy Ân Nhạc Vy, cô lại bùng lên lửa giận, trên đời này không có người mẹ nào có thể nhẫn nhịn chuyện, người khác ra tay với con mình! Cho dù đứa bé chưa chào đời cũng vậy!
Trong tang lễ Hướng Linh, tâm trạng cô hơi rối loạn, không thể suy nghĩ rõ mình cần làm gì, nên cô chỉ dùng ánh mắt để cảnh cáo cô ta. Nhưng giờ Ân Thiên Thiên bỗng có kích động, hận không thể bước tới cho cô ta mấy tát, nhưng cuối cùng cô vẫn nhẫn nhịn lại, ôm một bụng lửa giận ngồi đó uống ngụm sữa.
Ân Nhạc Vy chậm rãi đi tới phía sau Hướng Thực, cúi đầu không nói một lời, anh ta liếc nhìn cô rồi mới xoay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy. Còn Cảnh Liêm Uy đi tới, không nói hai lời đã nhấc chân đạp vào đầu gối cô ta, cơn đau ập tới làm cô ta đứng không vững phải khụy xuống.
Một tiếng ‘Bịch’ nặng nề này đã làm mấy người trong phòng sửng sốt.
“Đau quá…” Ân Nhạc Vy đau đớn kêu lên, theo bản năng muốn đứng dậy.
“Nếu cô dám đứng dậy, tôi chắc chắn ngày mai ‘Hướng Vỹ’ sẽ tuyên bố phá sản!” Câu nói này đã làm Hướng Thực ngơ ngác, ngay cả Ngụy Chiêu Dung và người giúp việc nhà họ Hướng cũng thế, chỉ có mình Ân Nhạc Vy vẫn muốn đứng dậy theo bản năng, tiềm thức cô ta nghĩ mình là người nhà họ Ân, chứ không phải người nhà họ Hướng, cho dù cô ta đã gả qua đây một thời gian dài cũng không ngoại lệ…
Ngụy Chiêu Dung và Hướng Thực đều phản ứng khá nhanh, vừa thấy Ân Nhạc Vy muốn đứng dậy, đã vươn ta đè bả vai cô ta xuống, một tiếng ‘bịch’ nặng nề lại vang lên.
Ân Nhạc Vy đau đến mức nhe răng trợn mắt, nước mắt trực trào, ngẩng đầu nhìn Hướng Thực tủi thân. Nhưng anh ta không hề quan tâm cô ta, mà chỉ nhìn Cảnh Liêm Uy ngạc nhiên, không dám tin hỏi: “Cảnh Liêm Uy, là anh động tay động chân à?”
Cảnh Liêm Uy nở nụ cười mỉa mai, nhìn Hướng Thực nói: “Tôi không động tay động chân vào chuyện ba cậu, nhưng đúng lúc tôi biết một số chuyện, cũng muốn động tay động chân để nhắc nhở các người thôi.”
Cảnh Liêm Uy nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại làm Hướng Thực phát điên, anh ta bước tới muốn nắm cổ áo anh hỏi tại sao, nhưng anh đâu phải người dễ đối phó, dễ dàng né qua một bên, đồng thời mở miệng nói: “Muốn biết tại sao tôi làm thế thì hỏi cô vợ tốt của cậu đi, xem cô ta đã làm những gì…”
Dứt lời, Ngụy Chiêu Dung và Hướng Thực đều cúi đầu nhìn Ân Nhạc Vy nghi ngờ, còn cô ta vốn đang đau ở đầu gối mà lớn tiếng rên rỉ, nhưng vừa nghe thấy câu nói này, sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy, càng ngậm chặt miệng không dám nói gì, ngay cả cơ thể cũng hơi run rẩy.
“Cô đã làm gì thế?” Hướng Thực nhìn Ân Nhạc Vy tức giận, lạnh lùng hỏi.
Nếu Ân Nhạc Vy thật sự làm những chuyện ngu xuẩn, chắc chắn anh sẽ hành hạ cô ta! Thậm chí sẽ dứt khoát đẩy cô ta ra khỏi nhà họ Hướng. Anh vốn đã hối hận khi cưới cô ta rồi, nếu vì cô ta mà đắc tội với Cảnh Liêm Uy, rồi dẫn đến kết cục hôm nay của nhà họ Hướng, anh thật sự sẽ thành tội nhân trong nhà mất!
Giờ chỉ cần nghĩ đến việc, vì cưới người phụ nữ ngu xuẩn này mà làm ba mình ngồi tù, anh thật sự hận không thể giết chết Ân Nhạc Vy!
“Tôi…” Ân Nhạc Vy ngước mắt, đôi môi run rẩy nhìn Hướng Thực, nhưng vẫn không nói câu nào: “Tôi…”
“Cô nói không được đúng không? Vậy để tôi giúp cô.” Cảnh Liêm Uy nhìn cô ta mỉa mai, rồi tùy ý mở miệng nói: “Ân Nhạc Vy chê bai nhà họ Hướng nhỏ bé, căm ghét chị mình được gả vào nhà họ Cảnh, tìm mọi cách để cô ấy không được sống tốt, nên hợp tác với người khác đưa cô ấy tới tay ‘Diêm Vương’, để họ móc sạch nội tạng cô ấy, thậm chí ngay cả đứa bé trong bụng cũng không buông tha!”
Dứt lời, Hướng Thực nhìn cô ta không dám tin. Cô ta thế mà đưa Ân Thiên Thiên tới tay ‘Diêm Vương’, người đứng đầu tổ chức chuyên mua bán nội tạng lậu! Sao cô ta có thể làm ra chuyện ác độc như thế?
Những người có chút thân phận địa vị, nhất là giới thượng lưu trong thành phố T đều biết cái tên ‘Diêm Vương’ này, ngay cả bà nội trợ như Ngụy Chiêu Dung cũng biết.
Mặc dù bà không thích Ân Thiên Thiên, nhưng chắc chắn bà sẽ không làm những chuyện như đưa cô tới tay ‘Diêm Vương’.
“Nhạc Vy, cô thật sự làm chuyện này à?” Ngụy Chiêu Dung hỏi xong thì sực nhớ ra nói: “Thảo nào gần đây cô gần như không đi ra ngoài, chỉ cần nghe thấy tên Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên, cô đã sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, hơn nữa khi nghe tin chị cô bình yên trở về, cô lại có phản ứng khác thường như thế! Ân Nhạc Vy, vậy mà dám làm chuyện như thế, cô có từng nghĩ cho nhà họ Hướng chúng tôi không?”
Vừa nghĩ thông suốt mấy chuyện này, Ngụy Chiêu Dung như phát điên lên, lao tới nắm tóc Ân Nhạc Vy bắt đầu đánh đấm cô ta, miệng không ngừng mắng chửi: “Ân Nhạc Vy, cô đúng là đồ sao chổi, chính mình không có bản lĩnh còn muốn gieo vạ nhà chúng tôi. Nếu không phải cô làm ra những chuyện ngu xuẩn này, Linh Linh của tôi đâu phải chết trẻ, giờ chồng tôi cũng đâu ngồi tù, ‘Hướng Vỹ’ cũng không xảy ra chuyện như thế! Chính tiện nhân cô đã hại chết gia đình tôi!”
Ngụy Chiêu Dung vừa nói vừa điên cuồng đấm đá lên người Ân Nhạc Vy, dáng vẻ rất tàn nhẫn, còn Hướng Thực sau khi biết chuyện, phản ứng đầu tiên là quay đầu nhìn Ân Thiên Thiên đang ngồi trên sofa bên cạnh, lúc này sự lạnh lẽo trong lòng anh mới tiêu tan một chút, anh biết cô xảy ra chuyện, nhưng không ngờ lại nguy hiểm như thế…
Nội tạng người… Nếu cô thật sự xảy ra chuyện, như vậy anh sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy, cũng không còn cơ hội cướp cô về nữa?
Vừa nghĩ đến mấy chuyện này, Hướng Thực đã thấy tim mình lạnh lẽo, muốn đi tới hỏi thăm cô theo bản năng, nhưng lại bị Cảnh Liêm Uy chặn lại, ánh mắt lạnh như băng. Anh liền thu hồi bước chân, giờ anh chỉ hy vọng Cảnh Liêm Uy sẽ nhẹ tay với ‘Hướng Vỹ’, giữa công ty và Ân Thiên Thiên, chắc chắn anh vẫn chọn công ty…
Đôi mắt phượng của Cảnh Liêm Uy nhìn Hướng Thực chứa vẻ mỉa mai.
Cuối cùng Ân Nhạc Vy bị Ngụy Chiêu Dung đánh đấm cũng nổi giận, cô ta đứng thẳng lên vươn tay đẩy bà ta ra, thậm chí suýt đẩy bà ta ngã xuống sàn, tức giận nói: “Ngụy Chiêu Dung, bà đủ rồi đó! Bà tưởng tôi là con chó con mèo trong nhà họ Hướng ư! Giờ ‘Hướng Vỹ’ đã thế rồi, vậy mà bà còn hung hăng như vậy, bà thật sự không sợ nhà họ Ân không giúp gia đình bà à? Tôi có làm gì Ân Thiên Thiên thì cũng là chuyện của tôi, liên quan gì đến bà!”
Ân Nhạc Vy đã bị bức ép đến nổi nóng rồi, cô ta mở miệng nói: “Tôi chính là muốn Ân Thiên Thiên chết, không muốn thấy cô ta có cuộc sống tốt, dựa vào cái gì mà cô ta có thể gả cho nhà họ Cảnh làm mợ ba, còn tôi chỉ có thể ở trong căn nhà nhỏ bé như nhà họ Hướng này? Nếu các người có bản lĩnh so sánh với Cảnh thị đi, đừng để tôi ra ngoài bị người khác nói tôi gả cho gia đình không tốt! Tôi không thích cô ta, tôi ghét cô ta, không muốn nhìn thấy cô ta, thậm chí không muốn nhìn thấy đứa con trong bụng cô ta, tôi muốn cô ta và con cô ta chết!”
Dứt lời, Ân Nhạc Vy chưa kịp tỉnh táo lại, đã bị Ân Thiên Thiên đang ngồi trên sofa bỗng xông tới tát mạnh vào mặt, đây cũng là lần đầu tiên cô tát người khác, âm thanh của cái tát rất vang dội!
“Ân Nhạc Vy, nếu cô chê cô sống quá tốt, tôi cũng không ngại tiễn cô xuống địa ngục!”
Cái tát và lời nói tàn nhẫn này đã làm những người có mặt ở đây đều sửng sốt…
Ân Thiên Thiên đứng trước mặt Ân Nhạc Vy, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tức giận, bàn tay tát cô ta hơi tê tê.
Có mấy người đến chết vẫn không thay đổi, vậy thì cô cũng không ngại nhân lúc mình có chỗ dựa, để người khác xử lý triệt để cô ta, để tránh sau này hối hận vì đã không diệt cỏ tận gốc….
“Hai người tới thăm Nhạc Vy à?” Hướng Thực theo bản năng hỏi ngược lại, anh vẫn không nghĩ rằng, quan hệ giữa Ân Thiên Thiên và Ân Nhạc Vy lại tốt đến mức, nhà chồng cô ta vừa xảy ra chuyện, họ đã xuất hiện rồi. Chuyện này cho dù là đứa bé hai tuổi cũng không tin!
Cảnh Liêm Uy đứng dậy đối mặt với Hướng Thực, nhìn anh ta một lúc lâu với nở nụ cười mỉa mai: “Hướng Thực, có phải cậu bị mấy chuyện gần đây làm cho phát ngốc rồi đúng không? Chúng ta sẽ tới đây thăm Ân Nhạc Vy à?”
Hướng Thực híp mắt lại, cố gắng đè nén cơn giận trong lòng.
Giờ anh tuyệt đối không được chọc giận Cảnh Liêm Uy, ai bảo anh ta là cậu ba nhà họ Cảnh, hai người lại cùng cưới con gái nhà họ Ân chứ? Ở một góc độ nào đó, hai người vẫn là người một nhà, mà người nhà thì nên giúp đỡ lẫn nhau đúng không?
Nghĩ thông suốt mấy chuyện này xong, cơn giận trong lòng Hướng Thực đã tiêu tan đi không ít, nhưng lúc nhìn Ân Thiên Thiên, sự giãy giụa sâu trong đáy mắt anh hiện lên vẻ bất lực, anh biết cô là con gái Tô Nương, cũng biết ba mẹ Cảnh Liêm Uy bị bà ta hại chết. Nhưng kể cả khi ly hôn rồi, hai người vẫn luôn ở bên nhau, anh biết chắc chắn cô không biết chuyện này, nhưng anh không hiểu tại sao anh ta lại làm thế. Cho nên giờ anh chỉ có thể án binh bất động, cho dù anh muốn động, cũng không có cách nào động được…
“Cô đi gọi mợ chủ xuống đây đi.” Hướng Thực quay đầu nói với người giúp việc phía sau, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Cảnh Liêm Uy.
Ân Thiên Thiên cũng chú ý tới ánh mắt của Hướng Thực khi nhìn mình, nhưng giờ cô chỉ thấy buồn nôn thôi.
Trước đây lúc anh ta không cần cô, cứ một mực muốn ở bên Ân Nhạc Vy, sao không thấy anh ta quyến luyến như thế?
Ân Thiên Thiên cụp mắt lặng lẽ uống sữa. Đến khi Ân Nhạc Vy đi xuống từ phòng ngủ, ánh mắt cô bỗng trở nên sắc bén, ngay cả sắc mặt cũng trở nên hơi khó coi.
Ân Nhạc Vy vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng Hướng Thực có chuyện muốn tìm cô, nên lười nhác đi xuống lầu. Nhưng không ngờ vừa quay đầu đã thấy Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy ngồi trong phòng khách, cả người cô ta nhất thời đông cứng lại.
Ân Thiên Thiên! Cảnh Liêm Uy! Bọn họ tới đây làm gì? Là vì chuyện ‘Diêm Vương’ lần trước ư?
Sắc mặt Ân Nhạc Vy hơi tái đi, bước chân cũng chậm hơn, sự thay đổi của cô ta dễ dàng đập vào mắt những người có mặt trong phòng khách, Ngụy Chiêu Dung và Hướng Thực đều nhìn cô ta nghi ngờ, Cảnh Liêm Uy thì nhếch miệng cười mỉa mai, còn Ân Thiên Thiên thì nhìn chằm chằm cô ta…
Ân Nhạc Vy! Chính cô ta đã hại cô suýt bị người khác làm nhục, suýt mất đứa con trong bụng!
Ân Thiên Thiên vốn cho rằng, trong thời gian dài như thế, cơn giận trong lòng cô đã sớm tiêu tan rồi. Nhưng trong giây phút nhìn thấy Ân Nhạc Vy, cô lại bùng lên lửa giận, trên đời này không có người mẹ nào có thể nhẫn nhịn chuyện, người khác ra tay với con mình! Cho dù đứa bé chưa chào đời cũng vậy!
Trong tang lễ Hướng Linh, tâm trạng cô hơi rối loạn, không thể suy nghĩ rõ mình cần làm gì, nên cô chỉ dùng ánh mắt để cảnh cáo cô ta. Nhưng giờ Ân Thiên Thiên bỗng có kích động, hận không thể bước tới cho cô ta mấy tát, nhưng cuối cùng cô vẫn nhẫn nhịn lại, ôm một bụng lửa giận ngồi đó uống ngụm sữa.
Ân Nhạc Vy chậm rãi đi tới phía sau Hướng Thực, cúi đầu không nói một lời, anh ta liếc nhìn cô rồi mới xoay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy. Còn Cảnh Liêm Uy đi tới, không nói hai lời đã nhấc chân đạp vào đầu gối cô ta, cơn đau ập tới làm cô ta đứng không vững phải khụy xuống.
Một tiếng ‘Bịch’ nặng nề này đã làm mấy người trong phòng sửng sốt.
“Đau quá…” Ân Nhạc Vy đau đớn kêu lên, theo bản năng muốn đứng dậy.
“Nếu cô dám đứng dậy, tôi chắc chắn ngày mai ‘Hướng Vỹ’ sẽ tuyên bố phá sản!” Câu nói này đã làm Hướng Thực ngơ ngác, ngay cả Ngụy Chiêu Dung và người giúp việc nhà họ Hướng cũng thế, chỉ có mình Ân Nhạc Vy vẫn muốn đứng dậy theo bản năng, tiềm thức cô ta nghĩ mình là người nhà họ Ân, chứ không phải người nhà họ Hướng, cho dù cô ta đã gả qua đây một thời gian dài cũng không ngoại lệ…
Ngụy Chiêu Dung và Hướng Thực đều phản ứng khá nhanh, vừa thấy Ân Nhạc Vy muốn đứng dậy, đã vươn ta đè bả vai cô ta xuống, một tiếng ‘bịch’ nặng nề lại vang lên.
Ân Nhạc Vy đau đến mức nhe răng trợn mắt, nước mắt trực trào, ngẩng đầu nhìn Hướng Thực tủi thân. Nhưng anh ta không hề quan tâm cô ta, mà chỉ nhìn Cảnh Liêm Uy ngạc nhiên, không dám tin hỏi: “Cảnh Liêm Uy, là anh động tay động chân à?”
Cảnh Liêm Uy nở nụ cười mỉa mai, nhìn Hướng Thực nói: “Tôi không động tay động chân vào chuyện ba cậu, nhưng đúng lúc tôi biết một số chuyện, cũng muốn động tay động chân để nhắc nhở các người thôi.”
Cảnh Liêm Uy nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại làm Hướng Thực phát điên, anh ta bước tới muốn nắm cổ áo anh hỏi tại sao, nhưng anh đâu phải người dễ đối phó, dễ dàng né qua một bên, đồng thời mở miệng nói: “Muốn biết tại sao tôi làm thế thì hỏi cô vợ tốt của cậu đi, xem cô ta đã làm những gì…”
Dứt lời, Ngụy Chiêu Dung và Hướng Thực đều cúi đầu nhìn Ân Nhạc Vy nghi ngờ, còn cô ta vốn đang đau ở đầu gối mà lớn tiếng rên rỉ, nhưng vừa nghe thấy câu nói này, sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy, càng ngậm chặt miệng không dám nói gì, ngay cả cơ thể cũng hơi run rẩy.
“Cô đã làm gì thế?” Hướng Thực nhìn Ân Nhạc Vy tức giận, lạnh lùng hỏi.
Nếu Ân Nhạc Vy thật sự làm những chuyện ngu xuẩn, chắc chắn anh sẽ hành hạ cô ta! Thậm chí sẽ dứt khoát đẩy cô ta ra khỏi nhà họ Hướng. Anh vốn đã hối hận khi cưới cô ta rồi, nếu vì cô ta mà đắc tội với Cảnh Liêm Uy, rồi dẫn đến kết cục hôm nay của nhà họ Hướng, anh thật sự sẽ thành tội nhân trong nhà mất!
Giờ chỉ cần nghĩ đến việc, vì cưới người phụ nữ ngu xuẩn này mà làm ba mình ngồi tù, anh thật sự hận không thể giết chết Ân Nhạc Vy!
“Tôi…” Ân Nhạc Vy ngước mắt, đôi môi run rẩy nhìn Hướng Thực, nhưng vẫn không nói câu nào: “Tôi…”
“Cô nói không được đúng không? Vậy để tôi giúp cô.” Cảnh Liêm Uy nhìn cô ta mỉa mai, rồi tùy ý mở miệng nói: “Ân Nhạc Vy chê bai nhà họ Hướng nhỏ bé, căm ghét chị mình được gả vào nhà họ Cảnh, tìm mọi cách để cô ấy không được sống tốt, nên hợp tác với người khác đưa cô ấy tới tay ‘Diêm Vương’, để họ móc sạch nội tạng cô ấy, thậm chí ngay cả đứa bé trong bụng cũng không buông tha!”
Dứt lời, Hướng Thực nhìn cô ta không dám tin. Cô ta thế mà đưa Ân Thiên Thiên tới tay ‘Diêm Vương’, người đứng đầu tổ chức chuyên mua bán nội tạng lậu! Sao cô ta có thể làm ra chuyện ác độc như thế?
Những người có chút thân phận địa vị, nhất là giới thượng lưu trong thành phố T đều biết cái tên ‘Diêm Vương’ này, ngay cả bà nội trợ như Ngụy Chiêu Dung cũng biết.
Mặc dù bà không thích Ân Thiên Thiên, nhưng chắc chắn bà sẽ không làm những chuyện như đưa cô tới tay ‘Diêm Vương’.
“Nhạc Vy, cô thật sự làm chuyện này à?” Ngụy Chiêu Dung hỏi xong thì sực nhớ ra nói: “Thảo nào gần đây cô gần như không đi ra ngoài, chỉ cần nghe thấy tên Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên, cô đã sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, hơn nữa khi nghe tin chị cô bình yên trở về, cô lại có phản ứng khác thường như thế! Ân Nhạc Vy, vậy mà dám làm chuyện như thế, cô có từng nghĩ cho nhà họ Hướng chúng tôi không?”
Vừa nghĩ thông suốt mấy chuyện này, Ngụy Chiêu Dung như phát điên lên, lao tới nắm tóc Ân Nhạc Vy bắt đầu đánh đấm cô ta, miệng không ngừng mắng chửi: “Ân Nhạc Vy, cô đúng là đồ sao chổi, chính mình không có bản lĩnh còn muốn gieo vạ nhà chúng tôi. Nếu không phải cô làm ra những chuyện ngu xuẩn này, Linh Linh của tôi đâu phải chết trẻ, giờ chồng tôi cũng đâu ngồi tù, ‘Hướng Vỹ’ cũng không xảy ra chuyện như thế! Chính tiện nhân cô đã hại chết gia đình tôi!”
Ngụy Chiêu Dung vừa nói vừa điên cuồng đấm đá lên người Ân Nhạc Vy, dáng vẻ rất tàn nhẫn, còn Hướng Thực sau khi biết chuyện, phản ứng đầu tiên là quay đầu nhìn Ân Thiên Thiên đang ngồi trên sofa bên cạnh, lúc này sự lạnh lẽo trong lòng anh mới tiêu tan một chút, anh biết cô xảy ra chuyện, nhưng không ngờ lại nguy hiểm như thế…
Nội tạng người… Nếu cô thật sự xảy ra chuyện, như vậy anh sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy, cũng không còn cơ hội cướp cô về nữa?
Vừa nghĩ đến mấy chuyện này, Hướng Thực đã thấy tim mình lạnh lẽo, muốn đi tới hỏi thăm cô theo bản năng, nhưng lại bị Cảnh Liêm Uy chặn lại, ánh mắt lạnh như băng. Anh liền thu hồi bước chân, giờ anh chỉ hy vọng Cảnh Liêm Uy sẽ nhẹ tay với ‘Hướng Vỹ’, giữa công ty và Ân Thiên Thiên, chắc chắn anh vẫn chọn công ty…
Đôi mắt phượng của Cảnh Liêm Uy nhìn Hướng Thực chứa vẻ mỉa mai.
Cuối cùng Ân Nhạc Vy bị Ngụy Chiêu Dung đánh đấm cũng nổi giận, cô ta đứng thẳng lên vươn tay đẩy bà ta ra, thậm chí suýt đẩy bà ta ngã xuống sàn, tức giận nói: “Ngụy Chiêu Dung, bà đủ rồi đó! Bà tưởng tôi là con chó con mèo trong nhà họ Hướng ư! Giờ ‘Hướng Vỹ’ đã thế rồi, vậy mà bà còn hung hăng như vậy, bà thật sự không sợ nhà họ Ân không giúp gia đình bà à? Tôi có làm gì Ân Thiên Thiên thì cũng là chuyện của tôi, liên quan gì đến bà!”
Ân Nhạc Vy đã bị bức ép đến nổi nóng rồi, cô ta mở miệng nói: “Tôi chính là muốn Ân Thiên Thiên chết, không muốn thấy cô ta có cuộc sống tốt, dựa vào cái gì mà cô ta có thể gả cho nhà họ Cảnh làm mợ ba, còn tôi chỉ có thể ở trong căn nhà nhỏ bé như nhà họ Hướng này? Nếu các người có bản lĩnh so sánh với Cảnh thị đi, đừng để tôi ra ngoài bị người khác nói tôi gả cho gia đình không tốt! Tôi không thích cô ta, tôi ghét cô ta, không muốn nhìn thấy cô ta, thậm chí không muốn nhìn thấy đứa con trong bụng cô ta, tôi muốn cô ta và con cô ta chết!”
Dứt lời, Ân Nhạc Vy chưa kịp tỉnh táo lại, đã bị Ân Thiên Thiên đang ngồi trên sofa bỗng xông tới tát mạnh vào mặt, đây cũng là lần đầu tiên cô tát người khác, âm thanh của cái tát rất vang dội!
“Ân Nhạc Vy, nếu cô chê cô sống quá tốt, tôi cũng không ngại tiễn cô xuống địa ngục!”
Cái tát và lời nói tàn nhẫn này đã làm những người có mặt ở đây đều sửng sốt…
Ân Thiên Thiên đứng trước mặt Ân Nhạc Vy, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tức giận, bàn tay tát cô ta hơi tê tê.
Có mấy người đến chết vẫn không thay đổi, vậy thì cô cũng không ngại nhân lúc mình có chỗ dựa, để người khác xử lý triệt để cô ta, để tránh sau này hối hận vì đã không diệt cỏ tận gốc….