Kết hôn! Anh dám không? CHƯƠNG 279: LÀ NGƯỜI NHÀ HỌ CẢNH SAO?
Không nói?
Tốt lắm, anh cũng muốn nhìn thử xem rốt cuộc Ân Nhạc Vy có thể chịu đựng đến khi nào!
Quay đầu nhìn Hướng Thực, Cảnh Liêm Uy không nói gì mà chỉ nở nụ cười đầy hàm ý, sau đó duỗi tay ôm Ân Thiên Thiên chuẩn bị rời khỏi nơi này, bầu không khí của nhà họ Hướng không tốt, hít vào nhiều như vậy cũng không biết có ảnh hưởng không tốt gì cho cơ thể không nữa?
Ân Thiên Thiên lạnh lùng nhìn Ân Nhạc Vy đang ngồi dưới đất, mặt không chút biểu tình chuẩn bị rời đi, Hướng Thực vội vàng bước lên chặn đường bọn họ nói: “Cậu ba, xin đợi một chút…”
Cảnh Liêm Uy đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Ân Thiên Thiên cũng không có hành động gì.
Trong mắt cô, Ân Nhạc Vy có khai nhà họ Mộc ra hay không cũng chẳng sao cả, nói ra thì Cảnh Liêm Uy đương nhiên sẽ tự biết đề phòng, mà không nói ra thì tự cô cũng sẽ biết đề phòng nhà họ Mộc rồi, tuy là sẽ không kín kẽ được như Cảnh Liêm Uy, nhưng mà cũng không phải là không đề phòng chút nào, ít nhất thì từ bây giờ Mộc Yên Nhiên có muốn làm chuyện gì cũng không còn đơn giản như vậy nữa!
Hướng Thực nhìn bọn họ dừng lại rồi lập tức xoay người bước đến trước mặt Ân Nhạc Vy, lạnh giọng nói: “Ân Nhạc Vy, mau trả lời câu hỏi của cậu ba! Người sau lưng là ai! Nếu như cô không nói thì đừng có trách tôi! Từ này về sau cô cũng đừng mơ làm người của nhà họ Hướng nữa!”
Ý muốn nói, nếu như Ân Nhạc Vy không chịu khai kẻ đứng sau lưng ra thì Hướng Thực sẽ ly hôn với cô ta!
Ân Thiên Thiên nhướng mày, hơi nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang đứng cạnh Ân Nhạc Vy.
Trong lòng cười khinh bỉ, ở trong mắt đàn ông thì phụ nữ luôn hèn mọn như thế, thích thì cưới về nhà, không thích cưới nữa thì lập tức ly hôn, dù sao giữa bọn họ cũng không có con cái gì, đàn ông sau khi ly hôn cũng không bị ảnh hưởng gì lớn, cho nên có thể nói ra một cách dễ dàng, giống như… Cảnh Liêm Uy vậy!
Nghĩ đến mối quan hệ giữa mình và Cảnh Liêm Uy, tâm trạng của Ân Thiên Thiên lại càng tệ hơn, hơi nghiêng người giữ khoảng cách giữa cô và Cảnh Liêm Uy ra một chút, Cảnh Liêm Uy vô cùng nhạy cảm phát hiện ra, nhưng cũng ngoan ngoãn không có xích lại gần ngay lúc này.
Ly hôn, đây chính là quyết định chính xác nhất và cũng sai lầm nhất mà anh từng đưa ra.
Ân Nhạc Vy bị lời nói của Hướng Thực dọa rồi, ngẩng gương mặt sưng vù lên nhìn anh ta, mắt đong đầy nước mắt.
Cô không ngờ rằng hai chữ “ly hôn” lại có thể dễ dàng ra khỏi miệng của Hướng Thực đến như vậy, chỉ bởi vì cô không trả lời câu hỏi của Cảnh Liêm Uy thôi sao? Đúng là cô đã từng oán trách rằng nhà họ Hướng không có gia thế tốt bằng nhà họ Cảnh, thậm chí Hướng Thực cũng không tài giỏi bằng Cảnh Liêm Uy, sau này cô còn làm ra một vài chuyện ngu ngốc muốn thay đôi tình cảnh này.
Nhưng mà đến khi đứa bé kia không còn nữa thì cô cũng đã tỉnh táo hơn nhiều, tuy rằng Hướng Thực không tài giỏi bằng Cảnh Liêm Uy, nhưng mà đây dù sao thì cũng là chồng của cô mà, sở dĩ cô muốn cướp Hướng Thực khỏi tay Ân Thiên Thiên, một trong những nguyên nhân cũng là vì cô yêu anh ta, phụ nữ trong một giai đoạn nào đó sẽ bị tiền tài, quyền thế, ích lợi che mờ hai mắt, cô cũng là như vậy!
Nước mắt không nhịn được rơi xuống, nhưng Hướng Thực lại giống như không hề nhìn thấy, chỉ hỏi: “Cô có nói hay không?”
Ân Nhạc Vy không nói lời nào, thấy kiên nhẫn của Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên đã sắp cạn kiệt, Hướng Thực gấp gáp duỗi tay túm chặt lấy vai cô lắc mạnh nói: “Ân Nhạc Vy! Cô mở miệng ra cho tôi, nói người kia là ai ngay! Cô không nói thì nhà họ Hướng của chúng ta sẽ phá sản ngay! Chỉ bởi vì một người đàn bà ngu ngốc như cô mà nhà họ Hướng phải phá sản đó!”
Giữa phá sản và mạng sống, cái nào quan trọng hơn?
Đối với người nhà họ Hướng mà nói, có lẽ “Hướng Vỹ” chính là sinh mệnh của họ, nhưng mà ở trong mắt của Ân Nhạc Vy, chỉ có bản thân cô mới quan trọng nhất, cô không muốn ly hôn, cũng không muốn rời khỏi Hướng Thực, nhưng mà cô càng quý trọng mạng sống của mình hơn, cho dù chỉ có một phần ngàn ngoài ý muốn thì cô cũng không muốn đánh cược!
Ân Nhạc Vy vẫn mím chặt môi không nói ra một chữ.
Hướng Thực tức giận giơ tay bóp cổ cô thì cô cũng không nói, mà Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên đã không còn tâm trạng xem diễn nên đã xoay người rời đi, chỉ là tâm trạng của Cảnh Liêm Uy rõ ràng chẳng tốt đẹp gì!
Trên đường về nhà, Cảnh Liêm Uy đậu xe lại bên đường, ở phía đối diện là một tiệm cà phê.
Cảnh Liêm Uy im lặng một lúc lâu rồi đột nhiên mở miệng nói: “Thiên Thiên, chúng ta nói chuyện một chút.”
Ân Thiên Thiên cũng không hề kinh ngạc chút nào, lập tức gật đầu đồng ý, vẫn cứ ngoan ngoãn đáng yêu như cũ, nhưng Cảnh Liêm Uy lại cảm thấy phía sau một Ân Thiên Thiên ngoan ngoãn đáng yêu này lại đang che giấu rất nhiều tâm sự.
Dẫn Ân Thiên Thiên vào quán cà phê rồi tìm một phòng nhỏ ngồi xuống, gọi cho cô một ly sữa bò, cho mình một ly cà phê, một lúc lâu sau khi người phục vụ bưng nước uống lên rồi, hai người mới bắt đầu cuộc nói chuyện chân thành đầu tiên sau khi ly hôn.
Cảnh Liêm Uy uống một hớp cà phê rồi hỏi: “Thiên Thiên, thật sự không thể nói cho anh biết người đó là ai sao?”
Ân Thiên Thiên cúi đầu nhìn ly sữa trong tay, cũng không uống mà lại trả lời: “Em có nói thì anh cũng không tin, vậy nói làm gì chứ?”
Lời nói rất nhẹ nhàng, nhưng Cảnh Liêm Uy vẫn có thể cảm nhận được một chút thay đổi trong lối suy nghĩ của Ân Thiên Thiên sau khi ly hôn, nếu như nói Ân Thiên Thiên lúc trước là một đóa sen trắng, sạch sẽ không chút dơ bẩn, luôn dùng sự tốt bụng, kiên cường của mình đi bao dung tất cả những thứ tổn thương cô, nhưng mà cô bây giờ lại giống như một đóa sen đỏ, nở rộ đỏ như máu, chỉ cần nhìn cách cô đối xử với Ân Nhạc Vy ngày hôm nay là biết, cô đã cất sự tốt bụng của mình đi, hoặc là nó chỉ được dùng cho đúng người, đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều.
Cảnh Liêm Uy nhìn Ân Thiên Thiên một lúc lâu, không nói nên lời.
Không thể không thừa nhận, một trong những nguyên nhân làm anh lúc trước kết hôn với Ân Thiên Thiên chính là anh thích sự đơn thuần và tốt bụng của cô, nhưng bây giờ, khi sự đơn thuần và tốt bụng đó hình như đã bị che giấu mấy, thậm chí cô còn có vẻ tàn nhẫn ác độc, tâm trạng của anh lại như thế nào chứ? Lúc mới vừa kết hôn, anh muốn cô trưởng thành, nhưng mà đợi đến khi nhìn thấy cô thật sự trưởng thành rồi, anh lại chỉ cảm thấy đau lòng…
Thiên Thiên…
Em đã phải trải qua bao nhiêu trắc trở mới có thể làm em biến thành như thế này chứ?
Cảnh Liêm Uy than nhẹ rồi hỏi: “Thiên Thiên, là người nhà họ Cảnh sao?”
Ân Thiên Thiên ngước mắt nhìn anh rồi nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng lại không nói thêm gì cả.
Cô không phải là người chuyện gì cũng đều đồng ý ngu ngốc đợi, càng sẽ không tin chuyện lợi ích từ trên trời rớt xuống, sau khi ly hôn đã xảy ra rất nhiều chuyện, cô cũng đã nhìn rõ hơn rất nhiều, đặc biệt là khoảng thời gian ăn tết cô ở nhà đọc sách nuôi cá, sau đó lại thêm việc cô nhận điều tra vụ án của Tề Khải Vinh, cô càng ít đi “Thiên Ân” hơn, thời gian rảnh rỗi cũng nhiều lên, mà người ở một mình quá lâu thường sẽ hay suy nghĩ lung tung, mà chuyện cô nghĩ đến nhiều nhất cũng chỉ có hai người.
Một người là Cảnh Liêm Uy, một người là đứa bé.
Cảnh Liêm Uy thật sự rất tốt, nhưng mà lại không đủ tỉ mỉ, mỗi lần khi cô xảy ra chuyện gầ như đều phải đợi đến lúc mọi chuyện xong xuôi rồi anh mới kịp phản ứng, sau đó lại đi bù đắp, cô lại không muốn điều đó, nếu là những chuyện này xảy ra trước khi cô mang thai thì có lẽ cô cũng không thèm để ý đến, nhưng mà sau khi mang thai rồi thì không được, bởi vì cô còn phải quan tâm đến đứa bé trong bụng mình nữa.
Rốt cuộc “Diêm Vương” vẫn làm cô sợ hãi.
Cô nhất định phải dùng cách riêng của mình để cảnh cáo Cảnh Liêm Uy mới được.
“Thiên Thiên, em không tin anh sao?” Cảnh Liêm Uy im lặng một lúc lâu rồi cuối cùng vẫn hỏi ra vấn đề này.
Anh đã muốn hỏi từ rất lâu rồi, nhưng mà vẫn không dám, anh sợ sẽ nghe thấy câu trả lời mà mình không muốn nghe.
Ân Thiên Thiên ngước mắt nhìn Cảnh Liêm Uy, cực kỳ khẳng định đáp: “Đúng, em không tin anh.”
Một câu nói, làm sắc mặt của Cảnh Liêm Uy tái nhợt.
“Cảnh Liêm Uy, anh đã từng làm gì khiến cho em có thể tin tưởng anh sao? Là chuyện lúc trước anh dấu giếm thân phận kết hôn với em à? Hay là chuyện sau này chúng ta đột ngột ly hôn không lý do hả?” Chuyện ly hôn từ trước đến giờ vẫn luôn là cây kim đâm vào trong tim cô, người ta thường nói phụ nữ mang thai rất nóng tính, hôm nay tâm trạng của cô đột nhiên không tốt: “Nói thật, trước khi gả cho anh em đã rất thích cái cảm giác anh luôn đứng bên cạnh em dù xảy ra bất cứ tình huống nào, nhưng mà sau khi em gả cho anh rồi thì mọi thứ đều thay đổi…”
“Đều thay đổi? Thay đổi ở đâu chứ?” Cảnh Liêm Uy không hiểu, vội vàng hỏi.
“Ha ha…” Ân Thiên Thiên bật cười thành tiếng: “Không có thay đổi sao? Vậy em hỏi anh, nếu như anh tin em, chuyện của ba mẹ anh vì sao lại không nói cho em biết? Em thậm chí còn lếch cơ thể vừa mới phẫu thuật xong qua đó, nếu như anh tin tưởng em, vì sao mỗi lần em và Mộc Yên Nhiên có xích mích, anh đều không tin tưởng em? Chỉ riêng chuyện cô ta bị Nhị Ham cắn anh còn không tin tưởng em mà, ngay cả đến việc ly hôn cũng đột ngột như vậy, Cảnh Liêm Uy, anh chưa từng làm được bất cứ chuyện gì để em có thể tin tưởng anh, vậy thì anh dựa vào đâu mà yêu cầu em phải tin anh chứ?”
Câu hỏi cuối cùng kia làm cho Cảnh Liêm Uy cứng miệng không trả lời được.
Trên đời này, tôn trọng đến từ hai phía, tin tưởng cũng phải đến từ hai phía.
“Đúng, em thừa nhận em đồng ý sẽ cho anh cơ hội, chuyện này sẽ vẫn chưa từng thay đổi, nhưng mà điều này cũng không có nghĩa là em sẽ cứ ngu ngốc để cho người nhà họ Cảnh tùy ý ăn hiếp mà không trả đòn, mặc kệ cho cái cô Mộc Yên Nhiên khiêu khích không hé răng như trước kia nữa, con giun xéo lắm cũng quằn, tính tình của em tốt cũng không phải là lý do để họ cứ ăn hiếp em mãi!” Ân Thiên Thiên nhỏ giọng nói ra hết những điều mà cô đã suy nghĩ bấy lâu nay: “Cho dù là bà cụ Cảnh, nếu như có một lúc nào đó mà bà cụ leo lên đầu em ngồi, em cũng sẽ tự trả trở về, nếu như anh không thể bảo vệ em, vậy thì em cũng phải tự học cách bảo vệ chính mình.”
… Nếu như anh không thể bảo vệ em, vậy thì em cũng phải tự học cách bảo vệ chính mình.
Nhưng lời này đánh một cú thật mạnh vào lòng của Cảnh Liêm Uy, mãi một lúc lâu sau mà anh vẫn chưa lấy lại tinh thần được.
Anh còn tự cho rằng mình đã làm rất tốt, cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phòng ngừa chu đáo khi ở bên cạnh Ân Thiên Thiên, lại không ngờ rằng đây là là lý do lớn nhất buộc cô nhất định phải trưởng thành!
Tất cả đều là sơ suất của anh, cho nên cô mới gặp nhiều chuyện như vậy.
Ân Thiên Thiên thở dài, ôm ly sữa bò tiếp tục nói: “Cảnh Liêm Uy, chuyện lúc trước em đồng ý với anh vẫn sẽ có hiệu lực như cũ, nhưng mà anh có quyền cố gắng, thì chính em cũng có quyền từ chối.
Nếu như, nếu như có một ngày Cảnh Liêm Uy không thể bảo vệ tốt cô và đứa bé, như vậy cô tin chắc rằng cho dù mình có yêu anh đến cỡ nào thì cũng sẽ chọn cách rời khỏi anh, một người đàn ông luôn phải làm cho người phụ nữ có được cảm giác an toàn.
Cảnh Liêm Uy nghe Ân Thiên Thiên nói thế thì trong lòng căng thẳng, mắt phượng cũng nhịn không được híp lại.
Trong lòng cô, lại còn đang suy nghĩ chuyện rời khỏi anh sao?
Đột nhiên, Cảnh Liêm Uy nghĩ đến chuyện có thể xảy ra này, lập tức vô cùng căng thẳng.
Hai người ngồi ở quán cà phê một lúc lâu nhưng lại không mở miệng nói chuyện nữa, mãi đến hai mươi phút sau Ân Thiên Thiên mới nói: “Chúng ta về thôi, em muốn đi bộ, không muốn ngồi xe nữa.”
Cảnh Liêm Uy gật đầu ra quầy bán mượn nhân viên một cây dù rồi đi dạo trong đêm tuyết của thành phố T cùng với Ân Thiên Thiên.
Không nói?
Tốt lắm, anh cũng muốn nhìn thử xem rốt cuộc Ân Nhạc Vy có thể chịu đựng đến khi nào!
Quay đầu nhìn Hướng Thực, Cảnh Liêm Uy không nói gì mà chỉ nở nụ cười đầy hàm ý, sau đó duỗi tay ôm Ân Thiên Thiên chuẩn bị rời khỏi nơi này, bầu không khí của nhà họ Hướng không tốt, hít vào nhiều như vậy cũng không biết có ảnh hưởng không tốt gì cho cơ thể không nữa?
Ân Thiên Thiên lạnh lùng nhìn Ân Nhạc Vy đang ngồi dưới đất, mặt không chút biểu tình chuẩn bị rời đi, Hướng Thực vội vàng bước lên chặn đường bọn họ nói: “Cậu ba, xin đợi một chút…”
Cảnh Liêm Uy đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Ân Thiên Thiên cũng không có hành động gì.
Trong mắt cô, Ân Nhạc Vy có khai nhà họ Mộc ra hay không cũng chẳng sao cả, nói ra thì Cảnh Liêm Uy đương nhiên sẽ tự biết đề phòng, mà không nói ra thì tự cô cũng sẽ biết đề phòng nhà họ Mộc rồi, tuy là sẽ không kín kẽ được như Cảnh Liêm Uy, nhưng mà cũng không phải là không đề phòng chút nào, ít nhất thì từ bây giờ Mộc Yên Nhiên có muốn làm chuyện gì cũng không còn đơn giản như vậy nữa!
Hướng Thực nhìn bọn họ dừng lại rồi lập tức xoay người bước đến trước mặt Ân Nhạc Vy, lạnh giọng nói: “Ân Nhạc Vy, mau trả lời câu hỏi của cậu ba! Người sau lưng là ai! Nếu như cô không nói thì đừng có trách tôi! Từ này về sau cô cũng đừng mơ làm người của nhà họ Hướng nữa!”
Ý muốn nói, nếu như Ân Nhạc Vy không chịu khai kẻ đứng sau lưng ra thì Hướng Thực sẽ ly hôn với cô ta!
Ân Thiên Thiên nhướng mày, hơi nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang đứng cạnh Ân Nhạc Vy.
Trong lòng cười khinh bỉ, ở trong mắt đàn ông thì phụ nữ luôn hèn mọn như thế, thích thì cưới về nhà, không thích cưới nữa thì lập tức ly hôn, dù sao giữa bọn họ cũng không có con cái gì, đàn ông sau khi ly hôn cũng không bị ảnh hưởng gì lớn, cho nên có thể nói ra một cách dễ dàng, giống như… Cảnh Liêm Uy vậy!
Nghĩ đến mối quan hệ giữa mình và Cảnh Liêm Uy, tâm trạng của Ân Thiên Thiên lại càng tệ hơn, hơi nghiêng người giữ khoảng cách giữa cô và Cảnh Liêm Uy ra một chút, Cảnh Liêm Uy vô cùng nhạy cảm phát hiện ra, nhưng cũng ngoan ngoãn không có xích lại gần ngay lúc này.
Ly hôn, đây chính là quyết định chính xác nhất và cũng sai lầm nhất mà anh từng đưa ra.
Ân Nhạc Vy bị lời nói của Hướng Thực dọa rồi, ngẩng gương mặt sưng vù lên nhìn anh ta, mắt đong đầy nước mắt.
Cô không ngờ rằng hai chữ “ly hôn” lại có thể dễ dàng ra khỏi miệng của Hướng Thực đến như vậy, chỉ bởi vì cô không trả lời câu hỏi của Cảnh Liêm Uy thôi sao? Đúng là cô đã từng oán trách rằng nhà họ Hướng không có gia thế tốt bằng nhà họ Cảnh, thậm chí Hướng Thực cũng không tài giỏi bằng Cảnh Liêm Uy, sau này cô còn làm ra một vài chuyện ngu ngốc muốn thay đôi tình cảnh này.
Nhưng mà đến khi đứa bé kia không còn nữa thì cô cũng đã tỉnh táo hơn nhiều, tuy rằng Hướng Thực không tài giỏi bằng Cảnh Liêm Uy, nhưng mà đây dù sao thì cũng là chồng của cô mà, sở dĩ cô muốn cướp Hướng Thực khỏi tay Ân Thiên Thiên, một trong những nguyên nhân cũng là vì cô yêu anh ta, phụ nữ trong một giai đoạn nào đó sẽ bị tiền tài, quyền thế, ích lợi che mờ hai mắt, cô cũng là như vậy!
Nước mắt không nhịn được rơi xuống, nhưng Hướng Thực lại giống như không hề nhìn thấy, chỉ hỏi: “Cô có nói hay không?”
Ân Nhạc Vy không nói lời nào, thấy kiên nhẫn của Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên đã sắp cạn kiệt, Hướng Thực gấp gáp duỗi tay túm chặt lấy vai cô lắc mạnh nói: “Ân Nhạc Vy! Cô mở miệng ra cho tôi, nói người kia là ai ngay! Cô không nói thì nhà họ Hướng của chúng ta sẽ phá sản ngay! Chỉ bởi vì một người đàn bà ngu ngốc như cô mà nhà họ Hướng phải phá sản đó!”
Giữa phá sản và mạng sống, cái nào quan trọng hơn?
Đối với người nhà họ Hướng mà nói, có lẽ “Hướng Vỹ” chính là sinh mệnh của họ, nhưng mà ở trong mắt của Ân Nhạc Vy, chỉ có bản thân cô mới quan trọng nhất, cô không muốn ly hôn, cũng không muốn rời khỏi Hướng Thực, nhưng mà cô càng quý trọng mạng sống của mình hơn, cho dù chỉ có một phần ngàn ngoài ý muốn thì cô cũng không muốn đánh cược!
Ân Nhạc Vy vẫn mím chặt môi không nói ra một chữ.
Hướng Thực tức giận giơ tay bóp cổ cô thì cô cũng không nói, mà Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên đã không còn tâm trạng xem diễn nên đã xoay người rời đi, chỉ là tâm trạng của Cảnh Liêm Uy rõ ràng chẳng tốt đẹp gì!
Trên đường về nhà, Cảnh Liêm Uy đậu xe lại bên đường, ở phía đối diện là một tiệm cà phê.
Cảnh Liêm Uy im lặng một lúc lâu rồi đột nhiên mở miệng nói: “Thiên Thiên, chúng ta nói chuyện một chút.”
Ân Thiên Thiên cũng không hề kinh ngạc chút nào, lập tức gật đầu đồng ý, vẫn cứ ngoan ngoãn đáng yêu như cũ, nhưng Cảnh Liêm Uy lại cảm thấy phía sau một Ân Thiên Thiên ngoan ngoãn đáng yêu này lại đang che giấu rất nhiều tâm sự.
Dẫn Ân Thiên Thiên vào quán cà phê rồi tìm một phòng nhỏ ngồi xuống, gọi cho cô một ly sữa bò, cho mình một ly cà phê, một lúc lâu sau khi người phục vụ bưng nước uống lên rồi, hai người mới bắt đầu cuộc nói chuyện chân thành đầu tiên sau khi ly hôn.
Cảnh Liêm Uy uống một hớp cà phê rồi hỏi: “Thiên Thiên, thật sự không thể nói cho anh biết người đó là ai sao?”
Ân Thiên Thiên cúi đầu nhìn ly sữa trong tay, cũng không uống mà lại trả lời: “Em có nói thì anh cũng không tin, vậy nói làm gì chứ?”
Lời nói rất nhẹ nhàng, nhưng Cảnh Liêm Uy vẫn có thể cảm nhận được một chút thay đổi trong lối suy nghĩ của Ân Thiên Thiên sau khi ly hôn, nếu như nói Ân Thiên Thiên lúc trước là một đóa sen trắng, sạch sẽ không chút dơ bẩn, luôn dùng sự tốt bụng, kiên cường của mình đi bao dung tất cả những thứ tổn thương cô, nhưng mà cô bây giờ lại giống như một đóa sen đỏ, nở rộ đỏ như máu, chỉ cần nhìn cách cô đối xử với Ân Nhạc Vy ngày hôm nay là biết, cô đã cất sự tốt bụng của mình đi, hoặc là nó chỉ được dùng cho đúng người, đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều.
Cảnh Liêm Uy nhìn Ân Thiên Thiên một lúc lâu, không nói nên lời.
Không thể không thừa nhận, một trong những nguyên nhân làm anh lúc trước kết hôn với Ân Thiên Thiên chính là anh thích sự đơn thuần và tốt bụng của cô, nhưng bây giờ, khi sự đơn thuần và tốt bụng đó hình như đã bị che giấu mấy, thậm chí cô còn có vẻ tàn nhẫn ác độc, tâm trạng của anh lại như thế nào chứ? Lúc mới vừa kết hôn, anh muốn cô trưởng thành, nhưng mà đợi đến khi nhìn thấy cô thật sự trưởng thành rồi, anh lại chỉ cảm thấy đau lòng…
Thiên Thiên…
Em đã phải trải qua bao nhiêu trắc trở mới có thể làm em biến thành như thế này chứ?
Cảnh Liêm Uy than nhẹ rồi hỏi: “Thiên Thiên, là người nhà họ Cảnh sao?”
Ân Thiên Thiên ngước mắt nhìn anh rồi nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng lại không nói thêm gì cả.
Cô không phải là người chuyện gì cũng đều đồng ý ngu ngốc đợi, càng sẽ không tin chuyện lợi ích từ trên trời rớt xuống, sau khi ly hôn đã xảy ra rất nhiều chuyện, cô cũng đã nhìn rõ hơn rất nhiều, đặc biệt là khoảng thời gian ăn tết cô ở nhà đọc sách nuôi cá, sau đó lại thêm việc cô nhận điều tra vụ án của Tề Khải Vinh, cô càng ít đi “Thiên Ân” hơn, thời gian rảnh rỗi cũng nhiều lên, mà người ở một mình quá lâu thường sẽ hay suy nghĩ lung tung, mà chuyện cô nghĩ đến nhiều nhất cũng chỉ có hai người.
Một người là Cảnh Liêm Uy, một người là đứa bé.
Cảnh Liêm Uy thật sự rất tốt, nhưng mà lại không đủ tỉ mỉ, mỗi lần khi cô xảy ra chuyện gầ như đều phải đợi đến lúc mọi chuyện xong xuôi rồi anh mới kịp phản ứng, sau đó lại đi bù đắp, cô lại không muốn điều đó, nếu là những chuyện này xảy ra trước khi cô mang thai thì có lẽ cô cũng không thèm để ý đến, nhưng mà sau khi mang thai rồi thì không được, bởi vì cô còn phải quan tâm đến đứa bé trong bụng mình nữa.
Rốt cuộc “Diêm Vương” vẫn làm cô sợ hãi.
Cô nhất định phải dùng cách riêng của mình để cảnh cáo Cảnh Liêm Uy mới được.
“Thiên Thiên, em không tin anh sao?” Cảnh Liêm Uy im lặng một lúc lâu rồi cuối cùng vẫn hỏi ra vấn đề này.
Anh đã muốn hỏi từ rất lâu rồi, nhưng mà vẫn không dám, anh sợ sẽ nghe thấy câu trả lời mà mình không muốn nghe.
Ân Thiên Thiên ngước mắt nhìn Cảnh Liêm Uy, cực kỳ khẳng định đáp: “Đúng, em không tin anh.”
Một câu nói, làm sắc mặt của Cảnh Liêm Uy tái nhợt.
“Cảnh Liêm Uy, anh đã từng làm gì khiến cho em có thể tin tưởng anh sao? Là chuyện lúc trước anh dấu giếm thân phận kết hôn với em à? Hay là chuyện sau này chúng ta đột ngột ly hôn không lý do hả?” Chuyện ly hôn từ trước đến giờ vẫn luôn là cây kim đâm vào trong tim cô, người ta thường nói phụ nữ mang thai rất nóng tính, hôm nay tâm trạng của cô đột nhiên không tốt: “Nói thật, trước khi gả cho anh em đã rất thích cái cảm giác anh luôn đứng bên cạnh em dù xảy ra bất cứ tình huống nào, nhưng mà sau khi em gả cho anh rồi thì mọi thứ đều thay đổi…”
“Đều thay đổi? Thay đổi ở đâu chứ?” Cảnh Liêm Uy không hiểu, vội vàng hỏi.
“Ha ha…” Ân Thiên Thiên bật cười thành tiếng: “Không có thay đổi sao? Vậy em hỏi anh, nếu như anh tin em, chuyện của ba mẹ anh vì sao lại không nói cho em biết? Em thậm chí còn lếch cơ thể vừa mới phẫu thuật xong qua đó, nếu như anh tin tưởng em, vì sao mỗi lần em và Mộc Yên Nhiên có xích mích, anh đều không tin tưởng em? Chỉ riêng chuyện cô ta bị Nhị Ham cắn anh còn không tin tưởng em mà, ngay cả đến việc ly hôn cũng đột ngột như vậy, Cảnh Liêm Uy, anh chưa từng làm được bất cứ chuyện gì để em có thể tin tưởng anh, vậy thì anh dựa vào đâu mà yêu cầu em phải tin anh chứ?”
Câu hỏi cuối cùng kia làm cho Cảnh Liêm Uy cứng miệng không trả lời được.
Trên đời này, tôn trọng đến từ hai phía, tin tưởng cũng phải đến từ hai phía.
“Đúng, em thừa nhận em đồng ý sẽ cho anh cơ hội, chuyện này sẽ vẫn chưa từng thay đổi, nhưng mà điều này cũng không có nghĩa là em sẽ cứ ngu ngốc để cho người nhà họ Cảnh tùy ý ăn hiếp mà không trả đòn, mặc kệ cho cái cô Mộc Yên Nhiên khiêu khích không hé răng như trước kia nữa, con giun xéo lắm cũng quằn, tính tình của em tốt cũng không phải là lý do để họ cứ ăn hiếp em mãi!” Ân Thiên Thiên nhỏ giọng nói ra hết những điều mà cô đã suy nghĩ bấy lâu nay: “Cho dù là bà cụ Cảnh, nếu như có một lúc nào đó mà bà cụ leo lên đầu em ngồi, em cũng sẽ tự trả trở về, nếu như anh không thể bảo vệ em, vậy thì em cũng phải tự học cách bảo vệ chính mình.”
… Nếu như anh không thể bảo vệ em, vậy thì em cũng phải tự học cách bảo vệ chính mình.
Nhưng lời này đánh một cú thật mạnh vào lòng của Cảnh Liêm Uy, mãi một lúc lâu sau mà anh vẫn chưa lấy lại tinh thần được.
Anh còn tự cho rằng mình đã làm rất tốt, cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phòng ngừa chu đáo khi ở bên cạnh Ân Thiên Thiên, lại không ngờ rằng đây là là lý do lớn nhất buộc cô nhất định phải trưởng thành!
Tất cả đều là sơ suất của anh, cho nên cô mới gặp nhiều chuyện như vậy.
Ân Thiên Thiên thở dài, ôm ly sữa bò tiếp tục nói: “Cảnh Liêm Uy, chuyện lúc trước em đồng ý với anh vẫn sẽ có hiệu lực như cũ, nhưng mà anh có quyền cố gắng, thì chính em cũng có quyền từ chối.
Nếu như, nếu như có một ngày Cảnh Liêm Uy không thể bảo vệ tốt cô và đứa bé, như vậy cô tin chắc rằng cho dù mình có yêu anh đến cỡ nào thì cũng sẽ chọn cách rời khỏi anh, một người đàn ông luôn phải làm cho người phụ nữ có được cảm giác an toàn.
Cảnh Liêm Uy nghe Ân Thiên Thiên nói thế thì trong lòng căng thẳng, mắt phượng cũng nhịn không được híp lại.
Trong lòng cô, lại còn đang suy nghĩ chuyện rời khỏi anh sao?
Đột nhiên, Cảnh Liêm Uy nghĩ đến chuyện có thể xảy ra này, lập tức vô cùng căng thẳng.
Hai người ngồi ở quán cà phê một lúc lâu nhưng lại không mở miệng nói chuyện nữa, mãi đến hai mươi phút sau Ân Thiên Thiên mới nói: “Chúng ta về thôi, em muốn đi bộ, không muốn ngồi xe nữa.”
Cảnh Liêm Uy gật đầu ra quầy bán mượn nhân viên một cây dù rồi đi dạo trong đêm tuyết của thành phố T cùng với Ân Thiên Thiên.