Mục lục
Kết Hôn Anh Có Dám Không?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kết hôn! Anh dám không? CHƯƠNG 109: SỰ KIÊN TRÌ CỦA ÂN THIÊN THIÊN

Cảnh Liêm Uy vừa bước vào, đã nghe được một tiếng như vậy, mày hơi cau lại.

Bất kỳ một người đàn ông nào cũng sẽ không thích nghe thấy lời nói như vậy, đặc biệt không thích người phụ nữ của mình có quan hệ với một người đàn ông khác, càng không nói đến chuyện người kia còn là bạn trai cũ của người phụ nữ của mình!

Bước chân nhanh hơn, Cảnh Liêm Uy theo bản năng muốn đi đến bên cạnh Ân Thiên Thiên, lại bởi vì câu hỏi của Hướng Thực mà ngừng lại, không hiểu sao cũng muốn chờ đợi câu trả lời của Ân Thiên Thiên.

Những lời của Ân Nhạc Vy khiến Hướng Thực có chút trốn tránh, ánh mắt nhìn người phụ nữ đang bối rối trước mặt, tự đại hỏi một câu: “Ân Thiên Thiên, nếu trong lòng em đã có tôi, vậy tại sao lúc trước lại cố chấp muốn gả cho Cảnh Liêm Uy? Là vì trả thù tôi sao?”

Ân Thiên Thiên gả cho anh là bởi vì lúc ấy tình thế bắt buộc, hay là thật sự như lời Hướng Thực nói, là vì trả thù?

Điểm này, ngay cả Cảnh Liêm Uy cũng không kìm được lòng mà muốn biết.

Ân Thiên Thiên ngồi dưới đất, cảm giác đau đớn từ bụng truyền đến từng chút từng chút, cơn đau khiến lòng bàn tay cô đều là mồ hôi lạnh, nhưng bây giờ khi nghe được những lời này của Hướng Thực bỗng khiến cô bật cười, tiếng cười mềm nhẹ mang theo tia yếu ớt, tiếng cười khiến trái tim của Hướng Thực mềm mại, cũng bóp chặt lấy trái tim của Cảnh Liêm Uy.

Chẳng lẽ, thật sự là như vậy?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ân Thiên Thiên tái nhợt, ngước đôi mắt mang theo ý cười nhìn người đàn ông trước mặt, rõ ràng hai người đã bên cạnh nhau bốn năm, nhưng cô lại không thể nào đánh đồng hắn với người đàn ông dịu dàng trong bốn năm kia.

Khẽ mở đôi môi, Ân Thiên Thiên còn hỏi lại một câu: “Hướng Thực, rốt cuộc tại sao anh tự tin cho rằng anh có thể so sánh được với chồng tôi?”

Một câu, khuôn mặt của Hướng Thực đích trắng bệch.

Ân Thiên Thiên nghiêm túc hỏi xong, lại từng chữ từng câu, lớn giọng nói ra: “Chẳng lẽ ở trong mắt các người, Ân Thiên Thiên tôi chính là một con ngốc sao? Một em gái luôn nghĩ đến việc hãm hại tôi, một bạn trai cũ dễ dàng vứt bỏ tôi, Ân Thiên Thiên tôi sao còn có thể một lòng đối đãi như vậy được với các người nữa? Hướng Thực, anh hỏi tôi một câu hỏi như vậy, rốt cuộc là ai cho anh sự tự tin đó?”

Hướng Thực nhìn Ân Thiên Thiên, muốn nhìn thấy sự đau lòng trong mắt cô, nhưng lại khiến hắn thất vọng rồi.

“Một người đàn ông ở bên tôi bốn năm, nhưng đảo mắt lại có thể dễ dàng bị em gái ruột của tôi câu dẫn, rốt cuộc tại sao tôi còn muốn nhớ mãi không quên? Một người đàn ông không có sự kiên định, không có ý thức trách nhiệm như vậy, rốt cuộc tại sao tôi còn muốn si ngốc chờ đợi? Hướng Thực, sở dĩ tôi kết hôn, nói ra cũng phải cảm ơn anh và Ân Nhạc Vy…” giọng điệu của Ân Thiên Thiên rất nhẹ, thậm chí có thể cảm nhận được sự đau đớn trong giọng nói của cô: “Nếu không có các người, tôi sẽ không gặp được chồng của tôi, tôi sẽ không phát hiện, người đàn ông mà tôi cần là dạng người như thế nào, cho dù thế nào, tôi rất hài lòng với cuộc hôn nhân của mình, cũng rất trân trọng nó.”

Một phen nói ra, hoàn toàn đánh nát một tia ảo tưởng trong lòng Hướng Thực, giờ phút này ngay cả khi vừa mới trải qua nỗi đau mất người thân, hắn cũng không thể cảm nhận được, hắn chỉ biết mình ở trước mắt nhiều người bị Ân Thiên Thiên nhẹ nhàng như vậy hung hăng vả một cái tát! Vừa vang vừa dứt khoát!

Bỗng nhiên, Hướng Thực vươn tay nắm lấy vai của Ân Thiên Thiên, tức giận hỏi: “Ân Thiên Thiên, em thật sự không yêu tôi sao? Em không yêu tôi, vậy tại sao em phải hại Nhạc Vy như thế, chẳng lẽ không phải em ghen tị trong bụng cô ấy mang đứa con của tôi sao?”

Lúc này, Ân Thiên Thiên bỗng nhiên hiểu được tại sao Hướng Thực và Ân Nhạc Vy sẽ ở bên nhau, đó là bởi vì bọn họ vốn là người có cùng một loại tính cách, tự đại, kiêu ngạo, mang theo cảm giác bản thân rất ưu việt…

Lần này không đợi câu trả lời của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy đã xuất hiện, Thừa Phó Lân đi theo ở phía sau, hai người vừa xuất hiện đã khiến đám người khe khẽ bàn tán.

Cảnh Liêm Uy sải bước nhanh chóng đi đến bên cạnh Ân Thiên Thiên, cởi áo khoác của mình ra rồi bế Ân Thiên Thiên lên, mắt phượng liếc nhìn Hướng Thực vẫn đang ngồi xổm trên mặt đất, trào phúng nhếch miệng rồi xoay người chuẩn bị rời đi.

Ánh mắt của Ân Nhạc Vy gần như không rời từ lúc Cảnh Liêm Uy xuất hiện, mãi cho đến bây giờ, thấy Cảnh Liêm Uy ôm Ân Thiên Thiên muốn rời đi mới giật mình phản ứng lại, lời nói nghẹn trong lòng hồi lâu lúc này mới hét lên.

“Ân Thiên Thiên, cô dám nói với người nhà họ Cảnh là cô mang thai không?” Một câu, ngay cả Cảnh Liêm Uy cũng dừng bước, lập tức lại nghe thấy Ân Nhạc Vy nói: “Ân Thiên Thiên, lúc cô gả cho Cảnh Liêm Uy cũng đã không còn trong sạch, cô không dám nói cũng chỉ có hai nguyên nhân, một là trước khi kết hôn cô đã thất thân, hai là đứa con trong bụng cô không phải là của Cảnh Liêm Uy!”

Đi mua sắm trong trung tâm thương mại còn có thể biết được tin tức lớn như vậy, những người dân bình thường tỏ vẻ đời người thật lắm chuyện vui.

Mấy vấn đề vướng mắc trong mấy nhà giàu có, lúc bình thường cũng không thể dễ dàng nhìn thấy trên báo chí.

Tiếng nói vừa dứt, cả trung tâm thương mại im lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng thở.

Tin tức cậu ba nhà họ Cảnh bị vợ đội nón xanh, thật sự không phải ai cũng dám nói lung tung.

Ân Thiên Thiên vùi đầu trong lòng ngực của Cảnh Liêm Uy nghe thấy như vậy, tức giận đến mức cơ thể cũng phát run, giãy dụa từ trong lòng ngực của Cảnh Liêm Uy xuống dưới, từng bước đi đến trước mặt Ân Nhạc Vy, trước mặt Lý Mẫn, trước mặt Hướng Thực, trước mặt mọi người cứ như vậy hung hăng tát một cái lên mặt Ân Nhạc Vy.

Tiếng tát vang lên, liền nghe thấy Ân Thiên Thiên nói: “Cái tát thứ nhất, đánh cô không xứng làm một người mẹ, nếu cô còn có chút lương tâm, thì từ trên tầng xuống cô phải nghĩ cách ôm lấy đứa con trong bụng cô, nhưng cô lại ở đây mà nói xấu tôi không biết điểm dừng.”

Tiếng nói vừa dứt, tiếng tát lại vang lên, lập tức Ân Thiên Thiên tiếp tục nói: “Cái tát thứ hai, đánh cô không có giáo dưỡng, đường đường là cô hai nhà họ Ân không dày công tu dưỡng, Ân Thiên Thiên tôi cho dù như thế nào cũng là chị gái của cô, nhưng trong miệng cô không có một chút sự tôn trọng đối với tôi, không chỉ không tôn trọng còn từng câu đều muốn ép tôi đi vào chỗ chết.”

Ngay khi lời nói kết thúc, Ân Thiên Thiên lại giơ tay lên rồi rơi xuống, không chút nào nương tay, lạnh lùng nói: “Cái tát thứ ba, đánh cô có ý đồ gây rối, lúc tôi bước chân vào nhà họ Cảnh là bộ dạng gì thì những người chứng kiến trong bệnh viện ngày hôm đó có thể làm chứng cho tôi, bây giờ có phải tôi mang thai hay không thì vừa nhìn đã biết, nếu tôi mang thai thì bây giờ nhất định đã sinh non, làm sao còn sức mà đánh cô, chẳng phải nên giống như cô sao?”

Ân Nhạc Vy đã bị đánh đến ngây ngẩn, từ nhỏ đến lớn cô ta chưa bao giờ bị đánh, cho dù là Ân Bách Phú hay là Lý Mẫn, cho tới bây giờ đều chứng từng động tay với cô ta, người bị đánh đến ngây ngẩn không chỉ có cô ta, ngay cả Lý Mẫn và Hướng Thực đều trợn tròn mắt, chỉ sững sờ nhìn Ân Thiên Thiên, ai ngờ, cái tát thứ tư cứ như vậy rơi xuống.

Một tiếng “ba”, dường như so ba cái tát trước còn to hơn nhiều.

“Cái tát thứ tư, đánh cô nói xấu chồng tôi, nói xấu tôi, Ân Nhạc Vy, tôi đã lập gia đình, không phải cái người chị gái có thể tùy ý cô xúc phạm như ở nhà, cô nói xấu tôi tôi có thể coi như cô không hiểu chuyện, nhưng chồng của tôi thì không thể, hành vi ngày hôm nay của cô, tôi nhất định sẽ truy cứu, cho dù cô là em gái ruột của tôi.” Ân Thiên Thiên nhẹ giọng nói xong những lời mình muốn nói, thì cảm giác cả người vô cùng mệt mỏi, cơ thể lung lay lui lại mấy bước.

Cảnh Liêm Uy nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, đang chuẩn bị đưa cô rời đi lại bị Ân Thiên Thiên ngăn cản.

Ân Thiên Thiên quay đầu nhìn về phía người quản lý cửa hàng đã bị sự việc đột nhiên xảy ra mà dọa ngốc ở đó, hỏi: “Xin hỏi, hiện trường có bác sĩ nào hay không?”

Lập tức, người quản lý liền tìm vị bác sĩ đã đợi từ sáng sớm, hiện giờ mới phát huy công dụng.

Ân Thiên Thiên ngăn cản động tác muốn kiểm tra cho mình của Cảnh Liêm Uy, chỉ nói một câu: “Tôi muốn cho mọi người biết, Ân Thiên Thiên tôi ngày hôm nay rốt cuộc có mang thai hay không.”

Bàn tay đang giơ lên của Cảnh Liêm Uy dừng lại, sau khi trải qua chuyện ở đồn cảnh sát, Ân Thiên Thiên dường như đã có chút thay đổi, không nhiều những vẫn có thể phát hiện được…

Người quản lý mang theo một vị bác sĩ nam trung niên đến, nói: “Vị này chính là bác sĩ tư nhân của quản lý cửa hàng chúng tôi, hôm nay vừa lúc tới đây để mua đồ, tôi bảo người tìm ông ấy đến rồi đây.”

Vị bác sĩ trung niên không nói gì, chỉ nhanh chóng bước tới gần Ân Nhạc Vy, hình như là một vị bác sĩ trung y, giơ tay kéo cổ tay của Ân Nhạc Vy qua bắt đầu bắt mạch, trong lúc đó tất cả mọi người đều im lặng chờ đợi, một lúc sau thì nghe thấy ông nói: “Đứa bé không giữ được rồi, cơ thể người mẹ cũng bị tổn hại, nhanh chóng đưa đi bệnh viện đi, nếu không sẽ có rất nhiều di chứng về sau.”

Dứt lời, bác sĩ liền đứng lên, một bộ dáng không nhìn tới Ân Thiên Thiên, có người nhiều chuyện trong đám người lập tức hỏi một câu: “Bác sĩ, bên kia còn có một người sinh non nữa.”

Nghe xong một câu này, vị bác sĩ trung niên liền cúi đầu nhìn thoáng qua Ân Thiên Thiên đang được Cảnh Liêm Uy ôm trong ngực, bỗng nở nụ cười, trong nụ cười lại có chút xấu hổ: “Cô gái này không mang thai, chỉ là do đến ngày kinh nguyệt nên chảy máu nhiều mà thôi.”

Vừa nghe xong câu này, mấy người đàn ông trong đám người đều cảm thấy có chút xấu hổ, ngay cả Ân Thiên Thiên cũng có chút xấu hổ mà vùi đầu trốn tránh.

Khóe miệng Cảnh Liêm Uy nhếch lên một tia cười lạnh lẽo nhìn ba người trước mặt, nhẹ giọng nói một câu: “Xem ra gần đây ba người thực sự quá nhàn rỗi, vì sự an toàn của vợ tôi, tôi thấy các người vẫn nên bận rộn một chút thì tốt hơn.”

Dứt lời, Cảnh Liêm Uy không để cho bọn họ có cơ hội nói gì, ôm Ân Thiên Thiên xoay người rời đi.

Trong trung tâm thương mại trở nên ồn ào, tận đến khi Ân Nhạc Vy kêu đau, Hướng Thực mới khom người ôm cô ta đi tới bệnh viện, đồng thời cũng thông báo cho nhà họ Hướng chuyện này, ai cũng không chú ý đến Thừa Phó Lân xoay người đi tìm quản lý của tòa trung tâm thương mại, dường như đang hỏi chuyện gì đó.

Chuyện này chưa xong, chuyện khác đã tới, có lẽ có thể nói trong trường hợp này.

Chuyện của Ân Thiên Thiên bên sở cảnh sát còn chưa xử lý xong, bên trung tâm mua sắm lại xảy ra chuyện như vậy, lúc này Ân Thiên Thiên cảm thấy vô cùng may mắn vì Cảnh Liêm Uy đã đưa bà cụ Cảnh đi rồi, nếu không bây giờ cô đã phải quỳ trên tấm ván giặt rồi.

Mặc dù nói chuyện đến tháng ở trước mặt mọi người rất xấu hổ, nhưng vẫn tốt hơn so với việc khiến Cảnh Liêm Uy hiểu lầm, mấy ngày gần đây, Ân Thiên Thiên đều ngoan ngoãn nghỉ ngơi trong nhà để tĩnh dưỡng, đồng thời cũng đang suy nghĩ, làm thế nào để thực hiện lời nói của mình.

Bà cụ Cảnh từng nói, để cho cô hiểu được lợi thế của mình, mà lợi thế lớn nhất của cô bây giờ chính là nhà họ Cảnh, nhưng nên sử dụng lợi thế này như thế nào, bây giờ cô còn chưa hiểu rõ, chỉ có thể suy nghĩ linh tinh trước…

Bên trong là sự yên bình, hài hòa, còn mưa tanh gió bão bên ngoài cô lại chưa từng thấy…

Sáng sớm ngày hôm sau Đào Ninh và Đổng Khánh mang theo đồng nghiệp ở “Grim” của cô đến hỏi thăm, lần đầu tiên thăm nhà mới sau khi kết hôn của Ân Thiên Thiên. Lúc này, cô mới biết được, người đàn ông kia đã làm chuyện gì sau lưng cô, đến nỗi khiến cả thành phố T đều biết đến sự tồn tại của Ân Thiên Thiên cô…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK