Mục lục
Kết Hôn Anh Có Dám Không?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 608: TÌNH YÊU CỦA CHÚNG TA

Trong căn phòng an tĩnh, hương cháo thơm phiêu tán trong không khí. Ân Thiên Thiên ngồi ở trên thảm, cô vốn không đói nhưng vừa ngửi đã cảm đói cồn cào. Cô vừa đưa tay khuấy đều cháo trong bát vừa không khỏi hít mạnh một cái. Cảnh Liêm Uy đẩy xe lăn đi tới, thấy dáng vẻ cô như vậy thì không kìm được mỉm cười, anh dừng lại bên người cô, cụp mắt nhìn cô nói: “Chú mèo ham ăn, em đối xử với người tàn tật như vậy sao?”

Ân Thiên Thiên ngước mắt nhìn Cảnh Liêm Uy một chút, mới phát hiện vừa nãy cô không hề để ý tới sự tồn tại của anh.

Ân Thiên Thiên mỉm cười, hơi nghiêng đầu, đưa tay nắm chặt bàn tay anh khẽ nói: “Em là tin tưởng anh, em biết anh nhất định sẽ tới.”

Cảnh Liêm Uy dở khóc dở cười liếc nhìn cô, rồi hơi xoay người múc thêm cho cô một bát cháo nữa.

Mọi người vốn cho rằng trong phòng chỉ có một người, nên cũng chỉ chuẩn bị một bộ đồ ăn, tất nhiên khi Ân Thiên Thiên tới thì Cảnh Liêm Uy chỉ có thể ở một bên cạnh nhìn mà thôi.

Ân Thiên Thiên thổi thổi, thỏa mãn ăn một miếng, hai mắt không kìm được mở to. Chỉ là cháo rau củ đơn giản mà lại có thể ăn ngon như vậy.

Cảnh Liêm Uy không hề quấy rầy cô, đẩy xe lăn đến phía khác tiện tay cầm một quyển sách đọc.

Trong phòng tốt đẹp như vậy, ngoài cửa sổ ráng chiều vừa vặn, bầu không khí trong phòng rất hài hòa.

Ân Thiên Thiên ăn xong một bát nhỏ cháo thì không kìm được ngước mắt nhìn người đàn ông đối diện, trong mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng.

Lông mày anh, đôi mắt anh, mũi anh, môi anh, tất cả của anh cô đều quen thuộc và yêu thương, không ai có thể so sánh được, trong lòng người yêu, đối phương luôn độc nhất vô nhị như vậy. Ánh mắt Ân Thiên Thiên không tự chủ nhìn xuống phía dưới Cảnh Liêm Uy, cuối cùng dừng lại trên hai chân hiện không có chút sức lực nào của anh.

Ân Thiên Thiên chợt không còn tâm trạng ăn uống gì, cô đặt bát xuống nhẹ nhàng đi tới ngồi bên chân anh, đưa tay khẽ nắn chân anh một chút, ngước mắt nhìn anh, hỏi: “Cảnh Liêm Uy, bây giờ anh vẫn khỏe chứ?”

Dù không phải bác sĩ nhưng cô cũng biết, các cơ quan chức năng của con người nếu thời gian dài mà không được dùng thì sẽ xảy ra vấn đề.

Ví dụ như hiện tại nếu Cảnh Liêm Uy cứ ngồi tại trên xe lăn lâu như vậy, thì đến khi anh khỏi bệnh có lẽ anh đã không thể đi lại nữa.

Nhìn bàn tay nhỏ bé của Ân Thiên Thiên đặt ở trên đùi mình, Cảnh Liêm Uy biết cô đang lo lắng cái gì. Anh đặt sách trong tay xuống hơi xoay người nhìn cô, ở khoảng cách gần anh nhìn thấy ánh mắt cô tràn đầy lo lắng, khẽ nói: “Nếu em lo cho anh như vậy, thì đừng để anh ở chỗ này còn phải suốt ngày lo lắng cho em và con, được không?”

Nghe vậy, Ân Thiên Thiên hơi tròn mắt nhìn anh không nói gì. Anh đã biết cái gì sao?

Ân Thiên Thiên không khỏi có chút hoảng hốt, cô không hề làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với Cảnh Liêm Uy, đồng thời cô cũng chưa từng nghĩ sẽ làm gì có lỗi với anh, nhưng không hiểu sao lúc này cô lại cảm thấy hơi hoảng hốt, chỉ vì sợ anh hiểu lầm.

Dù tới bây giờ, Ân Thiên Thiên cũng biết, phần lớn thời điểm Cảnh Liêm Uy phát bệnh đều là vì cô.

Nhìn Ân Thiên Thiên không nói gì, Cảnh Liêm Uy cũng không hề buồn bực, khóe miệng anh hơi nhếch lên, đưa tay vỗ về khóe miệng cô: “Thiên Thiên, anh không ở bên cạnh em, em phải biết bảo vệ bản thân, bảo vệ con của chúng ta.” Cùng tình yêu của chúng ta. Cảnh Liêm Uy không hề nói ra câu cuối cùng, nói thật, lúc nghe chuyện xảy ra giữa Đổng Khánh và Ân Thiên Thiên, anh muốn không thèm để ý nhưng căn bản không làm được, thậm chí một lần vì bệnh tình ảnh hưởng suýt nữa anh đã hận không thể lao tới nhà họ Đổng đâm thêm cho Đổng Khánh hai dao. Bọn họ trong phòng ngủ nên Ân Thiên Thiên không biết, hiện tại phía ngoài phòng ngủ chính là một thế giới khác.

Cảnh Liêm Uy không hề kìm chế được tâm tình của mình, sau khi biết chuyện gần như phát điên đập vỡ toàn bộ đồ vật ngoài phòng ngủ trong biệt thự mà anh có thể chạm đến, thậm chí còn có mấy nhân viên y tế không cẩn thận bị thương, Liên Mẫn thì trốn đi hoàn toàn không dám xuất hiện trước mặt Cảnh Liêm Uy. Anh đã đốt một mồi lửa lớn gần như thiêu rụi toàn bộ biệt thự Nam Sơn, đây cũng là tại sao cho đến thời điểm này không có bất kỳ ai dám tới hỏi thăm nguyên nhân một tiếng.

Sau khi quay lại phòng ngủ, hít sâu mấy lần, rốt cuộc Cảnh Liêm Uy không kìm được muốn đi xem cô một chút. Anh muốn xác định, lòng cô còn ở chỗ anh không, anh muốn ôm cô cả đời không buông tay…

Lý trí đã không giúp Cảnh Liêm Uy vượt qua được nỗi nhỡ mãnh liệt, nhưng ngay khi mở cửa ra nhìn thấy Ân Thiên Thiên thì tất cả sự tức giận và xúc động trong anh đều biến mất như kỳ tích, giống như núi lửa sau khi phun trào lại trở nên hết sức dịu dàng.

Cô tới tìm anh chính là một đáp án tuyệt vời cho anh. Trái tim cô vẫn ở chỗ anh, không ai đoạt được.

Ân Thiên Thiên hơi dịch người sát lại Cảnh Liêm Uy gần một chút, dịu dàng ghé vào trên hai chân anh, mặc ngón tay anh trượt trên mái tóc mềm mượt và gương mặt của mình khẽ đáp: “Em đồng ý với anh, em sẽ bảo vệ em và các con thật tốt, nhưng anh cũng phải đồng ý với em hãy ngoan ngõan chữa bệnh, em và con vẫn chờ anh.”

Ân Thiên Thiên biết rõ sự lo lắng của Cảnh Liêm Uy, nhưng có một số việc không phải nói là có thể nói rõ ràng, đã không thể nói rõ ràng vậy cô cũng chỉ có thể làm cho anh nhìn, dần dần khiến anh hoàn toàn an tâm.

Cảnh Liêm Uy bất giác nhếch miệng, khẽ vỗ về gương mặt cô, gật đầu. Cả đời này, anh sẽ cố hết sức mình chỉ vì có thể ở lại bên cạnh cô.

Hiện dù Cảnh Liêm Uy hay Ân Thiên Thiên đều không thích hợp thức khuya, nên dù cô không hề nỡ vẫn còn sớm mà Cảnh Liêm Uy đã đuổi cô trở về, không có đối phương làm bạn hai người đều có chút mất mát, nhưng lại hiểu được có một số việc là bất đắc dĩ.

Từ chỗ Cảnh Liêm Uy trở về, Ân Thiên Thiên liền trở về nhà họ Ân.

Vì không để mình chạy tới chạy lui thế này, cô còn phải nghĩ cách để chuyển sang bên này mới được, nhưng không thể nói chuyện cửa xoay cho bất cứ ai, nên phút chốc cô cảm thấy thật sầu não.

Nhà họ Ân, Ân Thiên Thiên vừa mới trở về đã nhìn thấy trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, mà Ân Tinh quật cường đứng trong phòng khách giằng co với Ân Bách Phú, hai mắt gần như hồ muốn phun ra lửa.

“A, ba có thể đừng buồn cười như vậy hay không? Ân Thiên Thiên là con nuôi ba, còn con là con gái ruột ba đấy.” Ân Tinh hét lên, trong mắt đầy vẻ bất mãn, nói: “Ba không hề nhìn thấy gì, ba dựa vào đâu mà ở đây nói này nói nọ? Hơn nữa, không phải Ân Thiên Thiên không hề bị thương sao? Còn chưa xảy ra chuyện mà ba đã như vậy, nếu thật xảy ra chuyện có phải ba sẽ giết con hay không.”

Ân Thiên Thiên nhẹ nhàng đi vào nhìn tình huống trước mặt cũng không nói lời nào, Ân Thiên Tuấn kéo tay cô tới hởi xem cô vừa mới đi đâu, trong lời nói mang theo trách cứ nhưng lại tràn đầy quan tâm. Ân Thiên Thiên nói đại một lý do, rồi quay qua nhìn Ân Tinh. Nói thật, bọn họ đều biết Kha Tiềm là hạng người gì, nhưng Ân Tinh lại cứ lún sâu vào.

“Nhìn xem, nhìn xem, con gái ngoan của ba đã trở về rồi kìa.” Ân Tinh giọng điệu quái gở nhìn Ân Thiên Thiên nói, khóe miệng cười trào phúng, rồi lập tức mở miệng nói thẳng: “Con nghe nói lúc trước khi Ân Thiên Thiên muốn kết hôn với Cảnh Liêm Uy mọi người cũng rất phản đối, cũng là vì lúc đó Cảnh Liêm Uy còn che giấu thân phận chưa hề nói anh ta là cậu Ba nhà họ Cảnh, nhưng sau khi biết được thì thái độ mọi người lập tức thay đổi, làm người cũng không cần thành thật như vậy, sẽ khiến người ta xem thường…”

Ân Tinh hết sức trào phúng nhìn Ân Bách Phú và Lý Mẫn ánh mắt đều là đùa cợt.

“Ba nói xem, nếu giờ con cũng bất chấp tất cả trộm hộ khẩu ra ngoài kết hôn với Kha Tiềm, đợi sau này anh ấy có tiền đồ rồi có phải mọi người cũng sẽ hối hận tất cả đã xảy ra hôm nay hay không? Thậm chí còn có thể hận không thể xông lại lôi kéo chúng con?” Ân Tinh khinh thường nói, dưới cái nhìn của cô ta, hiện tại người nhà họ Ân chính là thấy tiền sáng mắt: “Tôi nói cho các người biết đừng mắt chó coi thường người khác như vậy, hiện Kha Tiềm không có tiền, không có nghĩa sau này cũng không có tiền, hãy ít xem thường người khác đi.”

“Uy hiếp muốn giúp nhà họ Đổng diệt trừ đứa bé trong bụng tôi chính là có tiền đồ sao?” Ân Thiên Thiên không kìm được hỏi lại, ánh mắt hoàn toàn lạnh lùng, cô cũng đang nhớ đến sự chấn động của mình khi nghe thấy Kha Tiềm nói như thế. Một người đàn ông đê tiện đến mức ấy cũng là một loại cực phẩm.

Ân Tinh hơi sửng sốt một chút, rồi nhìn bụng Ân Thiên Thiên nói: “Nói thật, cá nhân tôi cảm thấy đây đúng là một chủ ý không tệ, nói không chừng ba mẹ cũng đang nghĩ như vậy đấy, cô có đứa bé này thì không thể gả vào nhà họ Đổng, nhưng nếu không có đứa bé này, với sự quan tâm của Đổng Khánh với cô, cô nhất định có thể gả vào nhà họ Đổng, không phải sao?”

Ân Thiên Thiên nhìn Ân Tinh, không thốt nên lời, nào ngờ, Ân Tinh lại tiếp tục cười nói: “Ân Thiên Thiên, nếu Kha Tiềm thật giúp cô tiến vào nhà họ Đổng, tôi cảm thấy dù cô có dùng ‘Khách sạn Noctune’ và ‘Nhà hàng Long Phượng’ để đổi cũng không đủ, ít nhất cũng một nửa tài sản trong tay cô bây giờ…”

Ân Thiên Thiên cúi đầu khẽ cười một tiếng, nhìn Ân Tinh nói: “Ân Tinh, có phải trong mắt cô thì trên thế giới này ngoài Kha Tiềm và tiền những thứ khác đều không quan trọng phải không, đều có thể không có cũng được?”

Ân Tinh hơi suy nghĩ một chút rồi dứt khoát nói: “Đúng, tôi cho rằng như vậy.”

Ân Thiên Thiên không nói thêm được gì nữa, chỉ đưa tay vuốt bụng của mình, nói chuyện với kẻ điên như vậy cô nên nói thế nào, làm thế nào?

Nào ngờ, Ân Tinh lại bước về phía Ân Thiên Thiên, liếc nhìn bụng cô hững hờ nói một câu: “Ân Thiên Thiên, cô nói nếu tôi giúp cô loại bỏ đứa bé trong bụng, có phải nhà họ Đổng sẽ cho tôi thù lao rất phong phú hay không? Ngay cả chuyện Kha Tiềm không cẩn thận làm bị thương Đổng Khánh cũng trở thành không đáng kể?”

Nghe vậy, sắc mặt Ân Thiên Thiên trầm xuống, căng thẳng che bụng mình lùi về phía sau một bước, Ân Thiên Tuấn bên cạnh lập tức tiến lên ngăn trước mặt Ân Thiên Thiên, Ân Bách Phú đi lên phía trước Ân Tinh, không nói năng gì giơ tay tát cho Ân Tinh một cái.

Một tiếng “Bốp” lanh lảnh vang lên, Ân Bách Phú tức giận không kìm được nói: “Ân Tinh, nếu mày dám động đến Thiên Thiên một chút, mày có tin tao lập tức đuổi mày ra ngoài hay không. Nhà họ Ân tao không có loại người không có tính người như mày.”

Ân Tinh bị một tát này làm cho sững sờ, che mặt mình kinh ngạc nhìn Ân Bách Phú, mở miệng hít sâu một hơi nói: “Ba đánh con sao? Ba nợ con nhiều như vậy, bây giờ ba còn không biết xấu hổ đánh con? Rốt cuộc ba có biết cũng bởi vì ba mà ở bên ngoài con chịu bao nhiêu năm tủi thân hay không, thế mà ba lại vì đứa giả mạo kia mà đánh con?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK