Mục lục
Kết Hôn Anh Có Dám Không?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kết hôn! Anh dám không? CHƯƠNG 198: TÁT ÂN THIÊN THIÊN.

Cảnh Liêm Uy ở bên này ung dung nhìn những dòng chi chít xanh đỏ trên màn hình lớn, nhưng Cát Thành Phong ở bên cạnh thì rõ ràng là bụng dạ để đâu đâu, ngay cả Thừa Phó Lân ở bên cạnh cũng phải đưa mắt nhìn anh ta vài cái.

Cuối cùng, Cảnh Liêm Uy cũng phát hiện được sự khác lạ của anh nên liền ngước mắt lên nhìn một cái, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Cát Thành Phong khẽ rũ mắt xuống, rất lâu sau mới lắc đầu đáp: “Không có gì.”

Có một số chuyện, nếu như đã biết rõ không thể thương lượng được thì chi bằng từ lúc bắt đầu không nên ôm mong đợi gì thì hơn.

Cảnh Liêm Uy quay người lại tiếp tục công việc của mình, đại não nhanh chóng phân tích các tính khả năng của các dòng chữ, cả thế giới với anh bây giờ dường như chỉ còn lại những số liệu và dòng chữ mà thôi.

Thừa Phó Lân tò mò nhìn Cát Thành Phong một cái, nhưng cuối cùng cũng không nói gì mà đi ra ngoài.

Cứ như vậy, Cảnh Liêm Uy đã bận rộn nguyên cả một ngày. Khi anh được giải phóng vào buổi chiều, Thừa Phó Lân lại từ bên ngoài trở về và cau mày nói: “Cậu ba, bên thành phố Y xảy ra vấn đề rồi, căn cứ của chúng ta ở bên đó bị phát hiện, bây giờ đối phương yêu cầu muốn gặp cậu.”

Thần sắc của Cảnh Liêm Uy không có thay đổi gì, rất lâu sau anh mới ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng thâm sâu nhìn anh ta, hỏi: “Ai?”

Thừa Phó Lân lắc đầu đáp: “Bên đó không chịu tiết lộ, chỉ yêu cầu được gặp cậu thôi, nếu không thì căn cứ ở thành phố Y sẽ bị mất.”

Cảnh Liêm Uy cau mày, từ trước đến giờ anh chưa từng bị uy hiếp như vậy! Tâm trạng đương nhiên là sẽ không tốt rồi, anh hít một hơi thật sâu xong thì gọi điện thoại cho viện trưởng bệnh viện Nam Tự, sau đó cầm lấy áo của mình và đi theo hai người Thừa Phó Lân và Cát Thành Phong đến thành phố Y.

Đó là một căn cứ của anh, trước khi chưa phát huy tác dụng thì tuyệt đối không thể để xảy ra bất kỳ vấn đề gì!

Nhà cũ họ Cảnh.

Bà cụ Cảnh gọi cho viện trưởng bệnh viện Nam Tự như thường lệ, được biết rằng bệnh viện đã phái anh đi tham gia một hội nghị nghiên cứu y học trong hai ngày, bởi vì đó là lệnh gấp cho nên kể từ lúc bà cụ Cảnh gọi đến ông chỉ có thể bắt đầu xin lỗi, cuối cùng làm cho bà cụ Cảnh phải áy náy đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại, bà cụ Cảnh khẽ thở dài một hơi.

Ân Thiên Thiên đứng ở trên cầu thang yên lặng quay người lại, không nói gì.

Cảnh Liêm Uy hôm nay không về rồi, cho dù có phải là đi tham gia hội nghị nghiên cứu y học hay không, nhưng vào lúc này mà anh lại đi, tha thứ cho cô thật sự không thể nào không nghĩ nhiều được, cũng không thể không thương tâm.

Trên mạng chỉ toàn là tin tức liên quan đến cô, cô rõ ràng là không xuất hiện trước ống kính lấy một cái, nhưng bây giờ cô lại giống như là trung tâm của thế giới vậy, bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào cũng bị vô số người nhòm nhó.

—Ân Thiên Thiên này dòm cũng không tệ a, tôi thật sự rất thích, nếu như có thể ngủ được một lần, nói không chừng có thể tiêu sầu đó!

—Ai mà không muốn ngủ với cô ta chứ? Tôi thấy cậu ba đó lấy cô ta chẳng qua chỉ là muốn ngủ với cô ta một cách quang minh chính đại thôi…

—Ha ha, bây giờ tôi lại nghi ngờ, lúc đó cô ta thật sự được gả vào nhà họ Cảnh hay là bị bán vào a?

—Nửa năm bị người ta ngủ chán rồi, đúng là tội nghiệp…

—Tôi thật sự rất muốn đi hỏi, nhà tiếp theo của cô ta có thể là nhà của tôi được không?

….

Những lời bình luận trên mạng lập loè hiện lên trong đầu Ân Thiên Thiên, cô mím chặt môi, khoé mắt đã có chút đỏ.

Chưa bao giờ có thời khắc nào như vậy, cho dù là khi tin tức cô ‘đức hạnh bại hoại, phẩm hạnh bất lương’ bị truyền ra ngoài trước đây cũng không có khiến người ta khó chấp nhận như bây giờ!

Là cô quá ngây thơ rồi, cô luôn nghĩ anh sẽ bảo vệ mình, cho dù cô gặp phải chuyện gì đi nữa, cho dù anh là người nhà họ Cảnh, cho dù anh là… ‘chồng cũ’ của cô cũng sẽ bảo vệ cô, nhưng vào lúc này Cảnh Liêm Uy đã rời khỏi rồi, điều này có gì khác biệt gì với lúc đầu khi cô bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió, người nhà họ Cảnh toàn bộ đều rời khỏi thành phố T đâu chứ?

Lần đó Cảnh Liêm Uy bị buộc rời khỏi, nhưng lần này là anh chủ động rời khỏi!

Ân Thiên Thiên khẽ lê bước chân về phòng của mình, yên lặng ngồi bên cạnh giường không nói gì.

Cuộc hôn nhân này sẽ tiếp tục bị kéo dài vì sự cố chấp của bản thân cô sao?

Đêm, càng lúc càng trở nên thâm sâu và khó hiểu, người mãi không thể ngủ được chỉ có thể trăn trở qua lại.

Ngày hôm sau, Ân Thiên Thiên dậy rất sớm để chuẩn bị đến trường, không có Cảnh Liêm Uy ở bên thì cuộc sống của cô trở nên rất đơn điệu, nhưng cũng trở nên rất thoải mái.

“Sao hôm nay nhiều người vậy?” Tài xế Tiểu Trần nhịn không được mà lên tiếng nói một câu.

Anh cũng đã từng đưa Ân Thiên Thiên đi học, nhưng thực sự chưa bao giờ nhìn thấy cổng trường Đại học T tại tụ tập nhiều xe sang như vậy, vùng lân cận của trường học cũng đều bị tắc nghẽn.

Ân Thiên Thiên nhìn những chiếc xe đến xe đi bên ngoài cửa sổ, không nói gì.

Sau khi Ân Thiên Thiên xuống xe thì Tiểu Trần liền rời khỏi, cô một mình đi trên con đường vào trường.

“Cô Ân, xin chào.” Đột nhiên, một người đàn ông ăn mặc bảnh bao đến chào Ân Thiên Thiên và mỉm cười với cô, sau đó còn đưa bàn tay mình ra, thái độ rất khiêm tốn ôn hoà, cũng rất đúng mực.

Ân Thiên Thiên nhìn bàn tay đưa đến trước mặt mình, cô theo bản năng đưa tay mình ra bắt tay: “Xin chào, xin hỏi anh là?”

Nói xong Ân Thiên Thiên liền định rút tay mình về nhưng không ngờ đối phương lại nắm chặt tay cô không buông, sắc mặt Ân Thiên Thiên ngay lập tức thay đổi, mi tâm cau lại dữ dội và tức giận nói: “Thưa anh, tôi vốn không có quen biết với anh, xin anh buông tay tôi ra cho!”

Người đàn ông rũ mắt xuống nhìn bàn tay nhỏ bé của Ân Thiên Thiên trong lòng bàn tay của mình, sau đó còn mỉm cười vươn ngón tay cái ra vuốt ve mu bàn tay của cô, nói: “Da của cô Ân đúng là thật đẹp, rất mềm mại láng bóng, sờ còn thích hơn nhiều cô gái trẻ bây giờ nữa.”

Chỉ một câu nói đã hoàn toàn chọc giận Ân Thiên Thiên, cô hung hăng rút tay mình lại, cả người tràn ngập sự phòng bị với người đàn ông đối diện.

Người đàn ông hình như có chút nuối tiếc nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, sau đó từ từ thu tay mình lại rồi nói: “Cô Ân, sau khi cô và cậu ba Cảnh ly hôn có thể suy nghĩ về tôi một chút được không, nếu như cô nhất định muốn sau khi kết hôn mới ‘sinh sôi nảy nở’ thì tôi cũng không ngại lấy cô một lần đâu, nhưng cô phải cho tôi ‘kiểm hàng’ trước.”

Bốp!

Một thanh âm lanh lảnh vang lên, rất dễ dàng thu hút ánh mắt của không ít người xung quanh.

Gần như là vào lúc người đàn ông này dứt lời thì Ân Thiên Thiên đã đưa tay hung hăng tát một cái tát vào mặt của anh ta, tức giận nói: “Mong anh đây tự trọng một chút, nếu như anh cứ tiếp tục như vậy thì tôi cũng không ngại gặp anh ở toà đâu!”

Ân Thiên Thiên bây giờ cũng coi như là người nổi tiếng ở thành phố T, càng huống hồ ở trong trường cũng có rất nhiều người quen biết cô, thế là lũ lượt có rất nhiều người vây đến, trong đó còn có không ít gương mặt lạ lẫm, bọn họ đều nhân cơ hội đông đúc này để đến đánh giá cô.

Khuôn mặt tinh xảo, vóc dáng thon thả, làn da mịn màng, người con gái thế này quả là một sự đẹp đẽ trong những sự đẹp đẽ!

Người đàn ông trước mặt có chút sững sờ vì cái tát này của Ân Thiên Thiên, nhưng rất nhanh anh ta liền phản ứng lại, trong ánh mắt có mang theo hung dữ nhìn chằm chằm vào cô, và hai giây sau anh ta liền không do dự mà tát một cái thật mạnh trả cho Ân Thiên Thiên.

Bốp!

Thanh âm lần này có chất chứa một mùi bạo lực, cả người Ân Thiên Thiên bị đánh đến nỗi loạng choạng vài bước, mái tóc xoã ra che nửa gương mặt của cô lại, đến lúc cô kịp ngẩng đầu lên thì người đàn ông đó đã tiến gần đến, một tay vươn tới nắm lấy mái tóc dài của cô, hung dữ nói: “Ân Thiên Thiên, đừng có mà không biết điều, ông đây nhìn trúng cô chính là nể mặt cô, đã làm bitch rồi mà còn bày đặt tỏ ra trong sạch nữa! Ông đây chịu chơi với cô chính là phúc khí của cô, nếu không thì cô tưởng tôi muốn một con bitch bị người ta chơi nát như cô lắm sao? Nói không chừng tôi còn cảm thấy bẩn nữa!”

Ân Thiên Thiên bị ép ngẩng đầu nhìn người đàn ông này, cô không ngờ anh ta sẽ đánh trả lại, nhưng cho dù có như vậy nhưng trong đôi mắt cô vẫn còn tràn đầy những sự bướng bỉnh, phẫn nộ trừng người đàn ông.

Người đàn ông sáp đến rất gần, ngay cả hơi thở cũng phà vào khuôn mặt cô, anh ta túm lấy tóc cô hoàn toàn không có chút ý định nào buông ra cả, cứ như vậy mà túm lấy, thưởng thức sự ngoan cường của cô, thưởng thức khoé môi đang rỉ máu vì cái tát vừa nãy, càng thưởng thức cái vết sưng đỏ bên má trái của cô! Khoé môi anh ta khẽ nhếch lên: “Ân Thiên Thiên, cậu ba chơi chán cô rồi nên mới ly hôn với cô, cô đừng có nói với tôi là cô không hiểu điều này có ý nghĩa gì? Một người phụ nữ như đôi giày rách giống như cô chảnh choẹ cái gì chứ? Đừng có tưởng cô học được vài năm Đại học là giỏi lắm, bây giờ học sinh Đại học tràn đầy ở khắp nơi trên đường phố, có khác gì đống hàng rách đâu chứ? Đừng có lấy luật pháp ra để doạ ông đây, cô còn tưởng mình thật sự là thiên kim tiểu thư gì đó sao?”

Người xung quanh đều bị cảnh tượng đột ngột này làm cho sững sờ, rất lâu vẫn chưa hồi thần lại được.

Ân Thiên Thiên đưa tay nắm chặt lấy tay của anh ta, cố gắng làm giảm cơn đau từ sâu trong tóc, nhưng không thể nào làm được, cuối cùng cô cũng chỉ có thể đưa ánh mắt hoàn toàn không chịu nhận thua này trừng anh ta thôi!

“Một người phụ nữ ly hôn mà còn dám huênh hoang ở trước mặt tôi sao, cô thật sự tưởng mình còn trong sạch à?” Người đàn ông vừa nói vừa hất tóc của Ân Thiên Thiên ra một cách vô tình, cô loạng choạng vài bước chân rồi cuối cùng đụng phải một thân cây to ở bên cạnh, sau đó cố gắng đứng vững bước chân, còn người đàn ông thì đưa tay vuốt thẳng vạt áo của mình, rồi nói: “Mẹ nó, một người phụ nữ không biết tốt xấu, ông đây đợi cô và cậu ba ly hôn xong sẽ chơi chết cô!”

Nói xong người đàn ông liền rời khỏi.

Ân Thiên Thiên đứng tại chỗ thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc.

Hiện trường vốn đang yên tĩnh nhưng nay lại dần dần vang lên những tiếng bàn tán.

—Đây chính là kết cục của tiểu tam, kết cục của kẻ trèo cao quyền thế phú quý, đúng là tự làm tự chịu.

—Tôi nói mà, với thân phận của cậu ba làm sao mà nhìn trúng Ân Thiên Thiên chứ, đúng là không hợp tình hợp lý gì cả.

—Một món hàng cấp phẩm bị bán ra, vậy mà làm như mình hiếm lắm vậy, tôi thật sự là chả hiểu nổi.

—Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao hôm nay trường học lại có nhiều đàn ông như vậy rồi, chắc là vì cô ta mới đến đó?

Những lời bàn tán xôn xao vang lên xung quanh, cơ thể của Ân Thiên Thiên run lẩy bẩy, nhưng đôi môi vẫn mím chặt không nói một lời.

Cô quật cường đứng dậy và thẳng người đi từng bước về phía lớp học, như thể những lời bàn tán xung quanh không hề liên quan đến cô vậy.

—Một đôi giày rách, sau này cũng chỉ có thể làm giày rách thôi?

—Cậu ba thật anh minh, một người phụ nữ như vậy đúng là phải vạch rõ quan hệ từ sớm rồi.

—Tôi nghe nói Mộc Yên Nhiên khoa Quản lý là hôn thê có hôn ước của cậu ba, là thật sao?

—-Đúng vậy, nếu không thì Ân Thiên Thiên sao lại là tiểu tam rồi chen chân vào nhà người khác chứ?

Mỗi một câu một chữ đều như những cây gai nhọn hung hăng đâm vào tim, đâm lên người của Ân Thiên Thiên, đau đớn lắm, nhưng ngay cả dũng khí để khóc cũng không có nữa rồi, cô chỉ có thể yên lặng nhìn tất cả mọi thứ, vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.

Trước đây cô cũng phải chịu cuộc sống bị muôn vàn chỉ trích như bây giờ, nhưng lúc đó cô vẫn rất hạnh phúc, bởi vì dù như thế nào đi nữa cô cũng biết, đằng sau cô luôn có anh, nhưng bây giờ thì sao? Có còn không?

….……

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK