Mục lục
Kết Hôn Anh Có Dám Không?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kết hôn! Anh dám không? CHƯƠNG 170: KHOA PHỤ SẢN?

Ân Thiên Thiên vẫn nghĩ rằng bản thân mình đã nhìn nhầm, đôi mắt mở to hơn.

Không phải Hướng Thực nói cổ tay của cô ta bị thương sao? Nhưng sao lại giống như chuẩn bị được đưa vào phòng phẫu thuật….

Ánh mắt có chút xảo quyệt, Ân Thiên Thiên nhìn thấy miếng gạc trên cổ tay của Hướng Linh, trong lòng dấy lên một cảm giác nghi ngờ.

Trong tay vẫn còn cầm điện thoại, Ân Thiên Thiên chậm rãi bước về phía trước hai bước, sau khi chắc chắn người mà mình nhìn thấy đúng là Hương Linh trong lòng lại cảm thấy khó hiểu, nhỏ giọng nói chuyện với Đào Ninh, Ân Thiên Thiên đứng ở phía sau bác sĩ và y tá, nhìn nơi mà họ đi đến.

….Phòng phẫu thuật!

Tay của Hướng Linh cần phải làm phẫu thuật sao?

“Alo, Thiên Thiên…” Điện thoại được kết nối, tâm trạng của Đào Ninh dường như đã bình tĩnh hơn một chút.

“Đào Ninh, cậu đang ở đâu? Tớ đến rồi….” Ân Thiên Thiên vừa nói vừa cố gắng lặng lẽ đi đến gần bác sĩ và y tá kia một chút, nhưng cô mới vừa di chuyển một chút, cô y tá đi cuối cùng quay đầu lại, cô vội vàng quay đi hướng khác, Ân Thiên Thiên nói: “Tớ đến ngay, tớ vừa đi nhầm thang máy….”

Ân Thiên Thiên bước vào thang máy trong cái nhìn của y tá kia.

Không biết tại sao, lúc thang máy đóng lại cô lại cảm thấy mình vừa….thoát khỏi cái chết?

Khẽ lắc đầu, loại bỏ những suy nghĩ ngu xuẩn này, Ân Thiên Thiên nhấn nút thang máy.

Trong mắt cô, Đào Ninh mới là người quan trọng nhất, chỉ là Ân Thiên Thiên không bao giờ nghĩ đến cô sẽ gặp Đào Ninh ở đây.

Khoa phụ sản?

Lúc ba chữ này xuất hiện trước mắt Ân Thiên Thiên, cô chỉ cảm thấy sấm chớp đùng đùng.

Đào Ninh có bạn trai từ lúc nào? Vậy mà cô lại không biết gì?

Đào Ninh ngồi trên ghế, nhìn thấy Ân Thiên Thiên vội vàng đi đến, vươn tay ra ôm lấy cô, nước mắt cứ vậy rơi vào cổ Ân Thiên Thiên, nóng, vô cùng nóng.

Ân Thiên Thiên có rất nhiều câu hỏi, nhưng lúc này lại trống rỗng, đưa tay ra ôm lấy cô ấy vỗ về, an ủi.

Đào Ninh xảy ra chuyện, cô cảm nhận được, chuyện này không phải là chuyện nhỏ.

Sau một lúc lâu, Đào Ninh mới ngừng khóc, ngồi xuống ghế với Ân Thiên Thiên.

“Thiên Thiên….” Khẽ gọi tên cô, giọng nói của Đào Ninh mang theo sự mệt mỏi: “Mình mang thai rồi.”

Trời!

Một tiếng sấm vang lên trong đầu cô, thậm chí còn có sự tức giận!

Đúng vậy, là tức giận!

Đào Ninh mang thai, nhưng không phải là một chuyện vui mà là một chuyện buồn, nửa đêm nửa hôm, một mình đi vào bệnh viện, không thấy một người đàn ông nào cả, Ân Thiên Thiên lập tức kéo người đàn ông xa lạ kia vào danh sách đen!

Cố gắng đè nén cơn tức giận trong lòng, Ân Thiên Thiên mới lên tiếng hỏi: “Là ai?”

Là Đổng Khánh sao?

Theo như cô biết, người đàn ông thân thiết ở bên cạnh Đào Ninh chỉ có anh….

Nếu như thật sự là Đổng Khánh, cô cảm thấy cô nhất định sẽ đánh cho tên Đổng Khánh này một trận…

Khẽ lắc đầu, Đào Ninh phủ nhận nhưng lại không nhìn vào Ân Thiên Thiên, một giây sau mới lên tiếng: “Thiên Thiên, mình không muốn làm hại đến sinh mệnh nhỏ bé này….”

Lần này, Ân Thiên Thiên sững sờ, không muốn làm tổn thương chính là muốn giữ lại, nói: “Ừ, nói với mình người đàn ông kia là ai, tớ sẽ bắt anh ta kết hôn với cậu, sau đó sống thật tốt.”

Đào Ninh nghe thấy vậy, nước mắt lại rơi xuống, nở một nụ cười ảm đạm nói: “Anh ta sẽ không cưới mình, anh ta và mình không phải là người cùng một thế giới.”

“Đào Ninh, cậu có biết cậu đang làm gì không?” Giọng nói của Ân Thiên Thiên vô cùng nghiêm túc, bọn họ không còn là những cô gái trẻ tuổi, ngây thơ không biết gì nữa, làm chuyện gì cũng luôn phải giữ lại một chút lý trí: “Làm mẹ đơn thân, một đứa con không có ba, cậu cảm thấy cuộc sống như vậy sẽ rất dễ dàng sao?”

Lúc này, Ân Thiên Thiên đang rất tức giận với Đào Ninh.

Cô ấy rất vất vả mới thi và thuận lợi tốt nghiệp tại một trường đại danh tiếng của thành phố T, tìm được một công việc ổn định, nhưng bây giờ cô ấy vừa mới ra trường không lâu, đã phải làm mẹ đơn thân? Cô ấy không biết điều này sẽ phá hủy cuộc sống của cô ấy sao?

Mặc dù đứa trẻ là vô tội, nhưng người làm ba còn không thương yêu, chỉ có tình yêu của mẹ, cậu bé có thể khỏe mạnh trưởng thành sao? Đào Ninh có thể đảm bảo rằng sau này đứa bé sẽ không oán hận ba mình sao?

Bọn họ không phải là đứa bé, biết được sinh mệnh nhỏ bé như vậy có ý nghĩa gì.

Gật đầu một cách dữ dội, Đào Ninh đưa tay ra vuốt ve bụng mình, trong ánh mắt tràn đầy sự kiên định: “Thiên Thiên, nó là người thân duy nhất của tớ….”

Ân Thiên Thiên đang chuẩn bị nổi trận lôi đình Đào Ninh quay đầu qua, vừa khóc thút thít, vừa cười nói: “Thiên Thiên, bà nội mình vừa mới mất, trên thế giới này mình chỉ còn có cậu và nó….”

Lúc này, Ân Thiên Thiên đột nhiên không nói được gì.

Bà của Đào Ninh là người thân duy nhất của cô ấy trên thế giới này, khoảng thời gian trước, bà vẫn còn rất khỏe mạnh, nhưng bây giờ lại không còn nữa. Tuy Ân Thiên Thiên có chút thất thần, không phải là nói còn phải đợi Đào Ninh kiếm được thật nhiều tiền, mua một ngôi nhà thật to đón bà qua sao, sao nói đi là đi…

Những sự ủy khuất trong lòng Đào Ninh không có chỗ nào để nói ra.

Nếu như không phải bản thân không đủ kiên định, không phải bị bà nội nhìn thấy một màn của mình, bà nội sẽ không xảy ra chuyện….

Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của cô ấy, đều là lỗi của cô ấy….

Bà nội của cô, người thân duy nhất của cô đã không còn…

Không nói nên lời, Ân Thiên Thiên chỉ có thể đưa tay ra ôm lấy Đào Ninh để cô phát tiết trong lòng mình, cả tầng phụ khoa này đều là tiếng khóc của cô ấy, âm thanh khiến người khác đau lòng….

“Thiên Thiên….Thiên Thiên….phải làm sao bây giờ, tớ phải làm gì bây giờ…..” Đào Ninh khóc to, tiếp tục nói: “Bà nội bị tớ làm tức chết, là bị tớ làm tức chết….rõ ràng bà muốn đến thăm tớ…..nhưng lại bị tớ làm tức chết….”

Cổ họng Ân Thiên Thiên có chút nghẹn, rất lâu sau cũng không nói được gì.

Bà nội của Đào Ninh đã 76 tuổi, quê cách đây không xa cũng không gần, thỉnh thoảng bà nội sẽ đến thăm bọn họ, ngay cả Ân Thiên Thiên cũng được bà yêu thương.

“Thiên Thiên….” Đào Ninh khóc lớn, cơ thể run rẩy: “Trứng gà bà nội mang đến vẫn còn ở trong nhà, nhưng sao tớ lại làm bà nội tức chết chứ? Sao có thể để bà lên chuyến xe xảy ra tai nạn kia chứ?”

Trong lòng Đào Ninh lúc này cảm thấy vô cùng hối hận và hổ thẹn….

Bà của cô ấy, người bà đã nuôi cô ấy khôn lớn lại bị cô ấy làm tức chết….

“Đào Ninh, bà nội muốn nhìn thấy cậu sống thật tốt….” Khẽ an ủi cô ấy, vành mắt cũng ửng đỏ, giọng nói Ân Thiên Thiên vô cùng thấp: “Cậu nhất định phải sống thật tốt, như vậy bà nội mới yên lòng được….”

“Thiên Thiên….” Đào Ninh càng khóc càng thương tâm.

Ngày hôm đó, Đào Ninh bị đả kích không nhỏ.

An ủi Đào Ninh xong, Ân Thiên Thiên mới biết xe bà nội đi vừa xảy ra tai nạn, buổi chiều từ chỗ Đào Ninh chuẩn bị về quê, nhưng không biết làm sao lại không mua được vé, nhưng vì quá tức giận nên bà nội đã lên chiếc xe màu đen, kết quả là lái xe mệt mỏi trong thời gian dài, chiếc xe vừa đi được nửa đường thì bị lật, một chiếc xe chứa 50, 60 người bị lật xuống vách núi….

Sau khi nhận được cảnh báo, cảnh sát đã nhanh chóng đi đến, trên cổ của bà nội vẫn còn đeo chiếc máy dành cho người già mà Đào Ninh mua cho bà , cảnh sát nhanh chóng thông báo cho Đào Ninh, tình cờ lúc đó Đào Ninh đang ở trong bệnh viện…..

“Đừng khóc nữa, chúng ta đi đón bà nội….” Có chút run rẩy nói, Ân Thiên Thiên đưa tay ra dìu Đào Ninh đứng dậy.

Lúc này Đào Ninh mới hồi phục lại tinh thần, cứng đờ đi theo Ân Thiên Thiên vào thang máy, mà Ân Thiên Thiên vội vàng gọi điện thoại cho Cảnh Liêm Uy, kêu anh có cần phải đổi người khác không, hôm nay anh cũng đã mệt mỏi rồi.

Hai người vừa đến sảnh đã nhìn thấy Cảnh Liêm Uy đợi ở cửa bệnh viện, mà Hướng Thực đang đợi ở bên kia cũng vội vàng chạy qua, thấy mắt của Ân Thiên Thiên đỏ hoe, đau lòng không thôi.

“Thiên Thiên….” Khẽ gọi một tiếng, Hướng Thực đứng trước mặt Ân Thiên Thiên nhìn cô.

Cảnh Liêm uy đi đến nhìn Đào Ninh, chắc chắn rằng cô ấy chỉ là quá đau lòng cũng không để ý, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Hướng Thực.

Ngước mắt nhìn Hướng Thực, Ân Thiên Thiên nói: “Đi chăm sóc Hướng Linh đi, một người làm phẫu thuật thật sự rất sợ hãi.”

Rất rõ ràng, Ân Thiên Thiên không nói nói nhiều với hắn, nói xong vội vàng chuẩn bị rời đi, nhưng chưa đi được hai bước, Hướng Thực ở phía sau giống như một người điên bước lên phía trước túm lấy Ân Thiên Thiên, quả thực khiến cô phải buông Đào Ninh ra, Cảnh Liêm Uy ở bên cạnh nhanh chóng giơ tay ra giúp đỡ, ánh mắt không vui nhìn Hướng Thực.

“Em nói cái gì? Hướng Linh đang làm phẫu thuật? Phẫu thuật cái gì?” Hướng Thực mơ hồ, cũng biết cổ tay của Hướng Linh căn bản không đến mức phải làm phẫu thuật, câu nói này của Ân Thiên Thiên khiến anh ta có chút cảnh giác: “Em nhìn thấy con bé ở đâu?”

Ân Thiên Thiên bị nắm, có chút đau, nhưng thấy hình như Hướng Thực cũng không cố ý, chỉ có thể trả lời: “Cô ta làm phẫu thuật gì sao mà tôi biết được, tôi chỉ biết tôi nhìn thấy cô ta ở tầng 30, hình như là phòng phẫu thuật lớn….”

Lời nói này vừa rơi xuống, Hướng Thực giống như một người điên lao lên trên, mấy người y tá ở bên cạnh anh ta cũng vội vàng chạy lên.

Ánh mắt lóe lên sự tức giận, một tay Cảnh Liêm Uy ôm lấy eo Ân Thiên Thiên, đưa cô và Đào Ninh lên xe, nhưng cuối cùng vẫn muộn một bước, mấy người “bác sĩ” mặc áo blouse đang nhanh chóng tiến về phía bọn họ.

Lúc này, Ân Thiên Thiên và Đào Ninh đều kinh ngạc, bước chân cũng nhanh hơn, vừa lên xe đã nhanh chóng đóng cửa lại, Cảnh Liêm Uy đá mạnh vào người mấy “bác sĩ” kia sau đó nhanh chóng lên xe, khỏi động xe, chiếc Range Rover lao nhanh như một con ngựa, mấy bác sĩ phía sau cũng nhanh chóng lái xe đuổi theo.

Lúc này, bầu không khí trên xe có chút căng thẳng.

“Thiên Thiên!” Khẽ gọi một tiếng, Cảnh Liêm Uy lái xe rất nhanh, vội vàng căn dặn: “Em mau gọi điện cho nhà họ Hướng, sau đó gọi điện thoại cho Trình Thiên Kiều!”

Ân Thiên Thiên hoàn hồn, lập tức gọi điện thoại, trong khi đó Cảnh Liêm Uy đang gọi điện thoại cho Thừa Phó Lân và Cát Thành Phong.

Mấy người nhận được điện thoại vô cùng ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng đến chỗ anh, thậm chí còn có người báo cảnh sát.

Cảnh Liêm Uy làm trong bệnh viện đã nhiều năm, Ân Thiên Thiên và Đào Ninh không hiểu đó là trận chiến gì, nhưng anh biết, chỉ sợ là có người đã nhìn trúng một thứ gì đó trong cơ thể của Hướng Linh….

Gần đây trên quốc tế, không phải là có rất nhiều người buôn bán nội tạng sao?

Chiếc xe phía sau nhanh chóng đuổi theo, dáng vẻ kia giống như đang muốn xử lý bọn họ, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ một cách dễ dàng, Ân Thiên Thiên căng thẳng nhìn về phía sau, đôi mắt đột nhiên mở to, cô nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế lái rút một khẩu súng ra, nhắm vào bọn họ….

“Nằm xuống!” Cảnh Liêm Uy hét lên một tiếng, Ân Thiên Thiên vội vàng kéo Đào Ninh ở bên cạnh cúi đầu xuống, bên tai vang lên tiếng thủy tinh vỡ….

Rõ ràng mà rất chói tai.

Lúc này, tất cả mọi người đều đang rất căng thẳng.

Trong tay đối phương có một khẩu súng, thứ đó bình thường có thể nhìn thấy sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK