Kết hôn! Anh dám không? CHƯƠNG 259: TÔI KHÔNG ĐỊNH TÁI HÔN!
Ân Thiên Thiên nhíu mày lại, cô cảm nhận được rõ ràng tâm trạng Cảnh Liêm Bình không tốt, cô vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì nhìn thấy Đổng Khánh đi tới, lúc thấy cô, anh ta còn mỉm cười một cái.
“Anh Đổng làm việc ở gần đây sao?” Cảnh Liêm Bình nói với Đổng Khánh nhưng ánh mắt lại liếc Đào Ninh một cái, sau đó tiếp tục nói: “Tôi còn đang nghĩ nếu anh Đổng không có thời gian dành cho vợ mình thì đúng lúc tôi đang rảnh rỗi, có thể giúp các cô ấy cầm đồ đấy.”
Đổng Khánh nghe những lời này thì sắc mặt hơi thay đổi, nhưng rốt cuộc vẫn không trả lời mà xoay người cầm tay cầm xe đẩy trong tay Đào Ninh rồi nói: “Sao em và Thiên Thiên đi mua đồ mà không gọi anh? Bây giờ bụng đã lớn như này rồi mà em vẫn tùy hứng thế à?”
Giọng nói nghiêm túc, mỗi người nghe lại có cảm nghĩ khác nhau.
Cảnh Liêm Bình và Ân Thiên Thiên thì cảm thấy Đổng Khánh đang lo lắng và yêu thương Đào Ninh, nhưng chỉ có Đào Ninh biết Đổng Khánh nói sự thật, sự nghiêm túc trong lời nói cũng là thật.
Đào Ninh mím môi không nói lời nào, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Đổng Khánh. Ân Thiên Thiên cảm nhận được Cảnh Liêm Bình ở bên cạnh hô hấp nặng nề hơn một chút, anh ta còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã thấy Cảnh Liêm Uy đang bước nhanh về phía họ.
“Sao vậy? Không sao chứ?” Cảnh Liêm Uy tự nhiên nắm lấy xe đẩy trong tay Ân Thiên Thiên rồi cúi đầu nhìn cô: “Lần sau muốn đi mua đồ thì nhớ gọi cho anh, làm gì có chuyện để phụ nữ đang mang thai ra ngoài mua đồ một mình chứ?”
Ân Thiên Thiên cũng không nói gì, chỉ im lặng đứng bên cạnh Cảnh Liêm Uy.
“A…” Cảnh Liêm Bình khẽ cười một tiếng, hai tay vỗ vỗ lên mặt, đáy mắt không hề có ý cười: “Nếu hai người đã tới rồi thì tôi đi trước đây, dù sao gần đây tôi cũng rất bận.”
Cảnh Liêm Bình nói xong thì phóng khoáng rời đi, nhưng trước khi đi còn nhìn thoáng qua bụng Đào Ninh bằng ánh mắt sâu xa làm cho Đào Ninh hoảng sợ trốn sau lưng Đổng Khánh. Mà hành động này cũng khiến Cảnh Liêm Uy không tự chủ nhìn sang, Đổng Khánh nhíu mày lập tức đi tới chặn lại ánh mắt Cảnh Liêm Uy.
Động tác của mọi người đều rất tự nhiên, ai cũng không nghĩ nhiều.
Cảnh Liêm Bình đi rồi, nhưng những người ở lại đang đuổi theo những suy nghĩ riêng.
Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy nhân viên núp cách đó không xa nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, không cần quay đầu nhìn cũng biết mọi người đang thầm cười nhạo cô. Đã mang thai con của người ta rồi lại còn ly hôn, hiện tại còn ra vẻ là người một nhà, không phải là chuyện cười trong mắt người ngoài thì là cái gì?
Ân Thiên Thiên cúi đầu cười mỉa mai, không nói gì, tiếp tục chọn đồ cho con mình, không hề chú ý tới ba người bên kia cũng đang có suy nghĩ riêng.
Cảm xúc Đào Ninh cũng dần hồi thần lại sau cuộc gặp bất ngờ với Cảnh Liêm Bình, cô hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt mâu thuẫn và trách cứ của Đổng Khánh lúc đối mặt với Cảnh Liêm Uy, còn Cảnh Liêm Uy thì không coi cảm xúc đó của Đổng Khánh ra gì.
Anh biết Đổng Khánh thích Ân Thiên Thiên, thậm chí vẫn thích cô cho đến tận bây giờ, mà hiện tại anh và Ân Thiên Thiên đã ly hôn, anh ta ghét anh cũng rất bình thường. Nhưng anh không biết rằng, sở dĩ Đổng Khánh có thái độ như vậy là vì nghĩ Đào Ninh đang mang thai con của anh!
Chính vì ai cũng không nói ra cho nên mới dẫn đến hiểu lầm, cũng không ai ngờ tới một ngày nào đó trong tương lai, đó lại là con dao đâm vào lòng Ân Thiên Thiên! Đâm cô đến máu chảy đầm đìa.
Buổi chiều, Ân Thiên Thiên chờ Ân Thiên Tuấn quay phim xong mới đến ‘Tứ Phương Thực Phủ’. Sau khi Cảnh Liêm Uy mang đồ về Nam Uyển cô liền đuổi anh đi, hiện tại Ân Thiên Thiên thật sự không có tâm trạng đối mặt với anh.
Lúc cô tới ‘Tứ Phương Thực Phủ’ thì Ân Thiên Tuấn và Trình Thiên Kiều đã đến rồi, thậm chí hai người còn đang uống rượu ở bên trong, nhưng vẫn có chừng mực. Thấy Ân Thiên Thiên tiến vào thì hai người ngừng lại.
“Thiên Thiên.” Trình Thiên Kiều nở nụ cười như gió xuân ấm áp nhìn cô. Sau khi uống rượu vào thì Trình Thiên Kiều nhìn có vẻ dễ tính và vô hại: “Mới mấy ngày không gặp mà anh thấy bụng của em lại lớn hơn rồi?”
Ân Thiên Thiên xoa bụng mình ngồi xuống, bất giác nở nụ cười. Cô cúi đầu nhìn bụng mình, cũng cảm thấy rất thần kỳ, bỗng nhiên có một sinh mệnh nho nhỏ ở trong bụng, sau đó sinh mệnh nhỏ này bắt đầu lớn lên khỏe mạnh ở trong đó. Bây giờ hầu như mỗi ngày cô đều thay đổi, thậm chí cô không thể mặc vừa quần áo mua từ tháng trước, chỉ có thể bất đắc dĩ đi mua thêm. Hiện tại cô mua quần áo cho mình đều phải tìm size lớn nhất.
Ân Thiên Tuấn nhìn Ân Thiên Thiên vẻ mặt hạnh phúc, tuy trong lòng có chút chua xót nhưng cũng cảm thấy ngọt ngào.
Anh chỉ cần Ân Thiên Thiên hạnh phúc là được, cho dù hạnh phúc này sẽ khiến anh đau lòng, nhưng cũng không sao.
“Em mang thai bốn tháng rồi nhỉ.” Trình Thiên Kiều vừa nói vừa bưng một chén canh cho Ân Thiên Thiên: “Anh vẫn cảm thấy không ngờ, cô gái nhỏ giờ đã làm mẹ rồi.”
Ân Thiên Thiên nghe anh nhắc tới thời gian trôi qua nhanh thì cũng không nhịn được xúc động.
Cách đây không lâu cô vẫn là một sinh viên sắp tốt nghiệp, nhưng bây giờ đã vào mùa đông, chớp mắt là đến Tết rồi, vậy mà cô đã mang thai, mọi thứ trôi qua thật nhanh.
“Hiện tại chỉ đợi hai anh, nói không chừng con của em có thể làm phù rể nhí trong đám cưới của hai người đó.” Ân Thiên Thiên khẽ nói, không tự chủ được mà oán trách Ân Thiên Tuấn và Trình Thiên Kiều mãi vẫn chưa kết hôn: “Anh, ba không nói gì anh sao? Ngay cả bác trai bác gái nhà anh Thiên Kiều cũng giục rồi.”
Nhắc tới chuyện này, Ân Thiên Thiên vẫn không hiểu vì sao Ân Thiên Tuấn đã ba mươi tuổi nhưng người lớn trong nhà lại không hề nôn nóng! Mà Ân Thiên Tuấn cũng hoàn toàn không để chuyện này ở trong lòng, từ nhỏ đến lớn Ân Thiên Thiên chưa từng nghe nói Ân Thiên Tuấn thích một ai. Nếu không phải cô biết giới tính của anh ấy bình thường thì không chừng sẽ nghi ngờ anh ấy.
Nụ cười trên môi Ân Thiên Tuấn hơi khựng lại, anh đưa tay vuốt ve tóc cô, nói: “Em bận tâm chuyện của mình đã mệt rồi, còn rảnh rỗi lo chuyện của anh à.”
Ân Thiên Thiên bĩu môi nhưng không nói gì, hiển nhiên là không để những lời này ở trong lòng.
Cô là đứa em gái mà anh yêu thương nhất, từ nhỏ anh đã bảo vệ cô rất tốt, sao cô có thể nhìn anh cô đơn không có ai bên cạnh được chứ?
Nhưng cô thật sự không biết Ân Thiên Tuấn thích mẫu người phụ nữ thế nào…
Ba người trò chuyện vui vẻ ở ‘Tứ Phương Thực Phủ’, ai cũng hiểu rõ nên nói gì. Không khí bữa cơm hôm nay chỉ giống như bọn họ lâu ngày mới gặp lại mà thôi, Ân Thiên Thiên rất vui vẻ với những buổi tụ họp như này, nhưng lại hoàn toàn không biết Trình Thiên Kiều và Ân Thiên Tuấn làm vậy là vì muốn biết Thiên Thiên có bị ảnh hưởng gì hay không mà thôi…
Kết hôn, ly hôn, bất ngờ mang thai… Mỗi một chuyện đều có thể tạo bóng ma trong cuộc sống của cô.
Sau khi ăn xong, Trình Thiên Kiều nói phải đi mua quà cho mẹ nên muốn Ân Thiên Thiên đi cùng. Vì tác dụng chậm của rượu nên Ân Thiên Tuấn chọn về nhà trước. Sau khi dặn dò Trình Thiên Kiều đưa Ân Thiên Thiên về nhà thì Ân Thiên Tuấn mới yên tâm rời đi.
“Tửu lượng của anh ấy thật là kém mà.” Ân Thiên Thiên cảm thán khi nhìn theo bóng lưng của Ân Thiên Tuấn, trong lòng không hiểu vì sao mỗi năm Ân Thiên Tuấn đều phải tham gia tiệc mà tửu lượng lại kém đến mức như thế, Ân Thiên Thiên lắc đầu rồi quay người nhìn Trình Thiên Kiều dáng vẻ trưởng thành chững chạc bên cạnh, nói: “Anh Thiên Kiều, chúng ta đi thôi.”
Trình Thiên Kiều cười gật đầu, từ đầu đến cuối anh ta vẫn luôn đứng bên phải để bảo vệ cô.
Ân Thiên Thiên không biết, sau khi cô và Trình Thiên Kiều rời đi thì Ân Thiên Tuấn đã quay lại, mặt vẫn ửng đỏ vì uống rượu nhưng đôi mắt đen nhánh đó tràn đầy nghiêm túc, cả người toát lên vẻ lạnh lùng, không dễ trêu chọc.
***
Dường như nhân viên ‘Tứ Phương Thực Phủ’ cũng không bất ngờ khi Ân Thiên Tuấn quay lại, vẫn trong phòng này, nhưng bầu không khí không còn nhẹ nhàng giống như trước đó, cũng không có đồ ăn đầy bàn, chỉ có Ân Thiên Tuấn với vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Cốc, cốc.
Lúc tiếng gõ cửa vang lên, Ân Thiên Tuấn nhìn thẳng về phía người đàn ông ngoài cửa, đôi mắt lạnh đi vài phần.
Cảnh Liêm Uy đứng ngoài cũng không nói gì nhìn Ân Thiên Tuấn, sau đó anh bước vào. Nhân viên đóng cửa lại rồi xoay người im lặng đứng chờ bên ngoài.
Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau ở trong phòng.
Ân Thiên Tuấn rót một chén trà nóng cho Cảnh Liêm Uy, mùi thơm của trà lượn lờ trong không khí nhưng không hề thu hút sự chú ý của bọn họ.
Cảnh Liêm Uy vô cùng lịch sự nhận lấy chén trà trong tay Ân Thiên Tuấn, thái độ khiêm nhường, ánh mắt tràn đầy chân thành.
Sáng nay khi anh nhận được điện thoại từ Ân Thiên Tuấn thì đã biết không thể tránh được cuộc nói chuyện này, ai bảo Ân Thiên Thiên lại có một người anh trai vừa cưng chiều, vừa yêu thương cô như Ân Thiên Tuấn chứ!!
“Cảnh Liêm Uy, cậu định khi nào tái hôn với Thiên Thiên?” Ân Thiên Tuấn không vòng vo, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề chính.
Cảnh Liêm Uy hơi trầm mặc, sau đó trả lời: “Tôi không định tái hôn.”
Anh vừa nói xong thì Ân Thiên Tuấn nổi giận đứng lên lớn tiếng với Cảnh Liêm Uy: “Cậu không định tái hôn? Cảnh Liêm Uy, cậu dám nói như thế! Rốt cuộc cậu coi Thiên Thiên là cái gì! Cậu có nghĩ cho em ấy hay không! Hiện tại em ấy đang mang thai con của cậu, cậu thật sự có thể nhìn em ấy làm mẹ đơn thân sao? Để em ấy bị người khác khinh thường chế nhạo? Cảnh Liêm Uy! Tôi không ngờ bản chất con người của cậu lại xấu xa như vậy!”
Ân Thiên Tuấn cố gắng kìm nén, ngay cả giọng nói cũng hạ thấp xuống, dù sao anh phải nghĩ cho Thiên Thiên, trong tình huống này, không chắc có ai đó cố tình nghe thành ý khác hay không, chỉ cần liên quan đến chuyện của Ân Thiên Thiên thì tự nhiên anh suy nghĩ mọi chuyện rất chu đáo.
Cảnh Liêm Uy im lặng thừa nhận, Ân Thiên Tuấn tức giận nhìn anh, một cảm xúc không tên hiện lên trong mắt.
Thái độ của Cảnh Liêm Uy làm Ân Thiên Tuấn nổi giận, anh không chút do dự túm cổ áo Cảnh Liêm Uy, đỉ mắt vì tức giận!
Rốt cuộc Ân Thiên Thiên là gì trong mắt người đàn ông này?
Ân Thiên Thiên nhíu mày lại, cô cảm nhận được rõ ràng tâm trạng Cảnh Liêm Bình không tốt, cô vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì nhìn thấy Đổng Khánh đi tới, lúc thấy cô, anh ta còn mỉm cười một cái.
“Anh Đổng làm việc ở gần đây sao?” Cảnh Liêm Bình nói với Đổng Khánh nhưng ánh mắt lại liếc Đào Ninh một cái, sau đó tiếp tục nói: “Tôi còn đang nghĩ nếu anh Đổng không có thời gian dành cho vợ mình thì đúng lúc tôi đang rảnh rỗi, có thể giúp các cô ấy cầm đồ đấy.”
Đổng Khánh nghe những lời này thì sắc mặt hơi thay đổi, nhưng rốt cuộc vẫn không trả lời mà xoay người cầm tay cầm xe đẩy trong tay Đào Ninh rồi nói: “Sao em và Thiên Thiên đi mua đồ mà không gọi anh? Bây giờ bụng đã lớn như này rồi mà em vẫn tùy hứng thế à?”
Giọng nói nghiêm túc, mỗi người nghe lại có cảm nghĩ khác nhau.
Cảnh Liêm Bình và Ân Thiên Thiên thì cảm thấy Đổng Khánh đang lo lắng và yêu thương Đào Ninh, nhưng chỉ có Đào Ninh biết Đổng Khánh nói sự thật, sự nghiêm túc trong lời nói cũng là thật.
Đào Ninh mím môi không nói lời nào, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Đổng Khánh. Ân Thiên Thiên cảm nhận được Cảnh Liêm Bình ở bên cạnh hô hấp nặng nề hơn một chút, anh ta còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã thấy Cảnh Liêm Uy đang bước nhanh về phía họ.
“Sao vậy? Không sao chứ?” Cảnh Liêm Uy tự nhiên nắm lấy xe đẩy trong tay Ân Thiên Thiên rồi cúi đầu nhìn cô: “Lần sau muốn đi mua đồ thì nhớ gọi cho anh, làm gì có chuyện để phụ nữ đang mang thai ra ngoài mua đồ một mình chứ?”
Ân Thiên Thiên cũng không nói gì, chỉ im lặng đứng bên cạnh Cảnh Liêm Uy.
“A…” Cảnh Liêm Bình khẽ cười một tiếng, hai tay vỗ vỗ lên mặt, đáy mắt không hề có ý cười: “Nếu hai người đã tới rồi thì tôi đi trước đây, dù sao gần đây tôi cũng rất bận.”
Cảnh Liêm Bình nói xong thì phóng khoáng rời đi, nhưng trước khi đi còn nhìn thoáng qua bụng Đào Ninh bằng ánh mắt sâu xa làm cho Đào Ninh hoảng sợ trốn sau lưng Đổng Khánh. Mà hành động này cũng khiến Cảnh Liêm Uy không tự chủ nhìn sang, Đổng Khánh nhíu mày lập tức đi tới chặn lại ánh mắt Cảnh Liêm Uy.
Động tác của mọi người đều rất tự nhiên, ai cũng không nghĩ nhiều.
Cảnh Liêm Bình đi rồi, nhưng những người ở lại đang đuổi theo những suy nghĩ riêng.
Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy nhân viên núp cách đó không xa nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, không cần quay đầu nhìn cũng biết mọi người đang thầm cười nhạo cô. Đã mang thai con của người ta rồi lại còn ly hôn, hiện tại còn ra vẻ là người một nhà, không phải là chuyện cười trong mắt người ngoài thì là cái gì?
Ân Thiên Thiên cúi đầu cười mỉa mai, không nói gì, tiếp tục chọn đồ cho con mình, không hề chú ý tới ba người bên kia cũng đang có suy nghĩ riêng.
Cảm xúc Đào Ninh cũng dần hồi thần lại sau cuộc gặp bất ngờ với Cảnh Liêm Bình, cô hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt mâu thuẫn và trách cứ của Đổng Khánh lúc đối mặt với Cảnh Liêm Uy, còn Cảnh Liêm Uy thì không coi cảm xúc đó của Đổng Khánh ra gì.
Anh biết Đổng Khánh thích Ân Thiên Thiên, thậm chí vẫn thích cô cho đến tận bây giờ, mà hiện tại anh và Ân Thiên Thiên đã ly hôn, anh ta ghét anh cũng rất bình thường. Nhưng anh không biết rằng, sở dĩ Đổng Khánh có thái độ như vậy là vì nghĩ Đào Ninh đang mang thai con của anh!
Chính vì ai cũng không nói ra cho nên mới dẫn đến hiểu lầm, cũng không ai ngờ tới một ngày nào đó trong tương lai, đó lại là con dao đâm vào lòng Ân Thiên Thiên! Đâm cô đến máu chảy đầm đìa.
Buổi chiều, Ân Thiên Thiên chờ Ân Thiên Tuấn quay phim xong mới đến ‘Tứ Phương Thực Phủ’. Sau khi Cảnh Liêm Uy mang đồ về Nam Uyển cô liền đuổi anh đi, hiện tại Ân Thiên Thiên thật sự không có tâm trạng đối mặt với anh.
Lúc cô tới ‘Tứ Phương Thực Phủ’ thì Ân Thiên Tuấn và Trình Thiên Kiều đã đến rồi, thậm chí hai người còn đang uống rượu ở bên trong, nhưng vẫn có chừng mực. Thấy Ân Thiên Thiên tiến vào thì hai người ngừng lại.
“Thiên Thiên.” Trình Thiên Kiều nở nụ cười như gió xuân ấm áp nhìn cô. Sau khi uống rượu vào thì Trình Thiên Kiều nhìn có vẻ dễ tính và vô hại: “Mới mấy ngày không gặp mà anh thấy bụng của em lại lớn hơn rồi?”
Ân Thiên Thiên xoa bụng mình ngồi xuống, bất giác nở nụ cười. Cô cúi đầu nhìn bụng mình, cũng cảm thấy rất thần kỳ, bỗng nhiên có một sinh mệnh nho nhỏ ở trong bụng, sau đó sinh mệnh nhỏ này bắt đầu lớn lên khỏe mạnh ở trong đó. Bây giờ hầu như mỗi ngày cô đều thay đổi, thậm chí cô không thể mặc vừa quần áo mua từ tháng trước, chỉ có thể bất đắc dĩ đi mua thêm. Hiện tại cô mua quần áo cho mình đều phải tìm size lớn nhất.
Ân Thiên Tuấn nhìn Ân Thiên Thiên vẻ mặt hạnh phúc, tuy trong lòng có chút chua xót nhưng cũng cảm thấy ngọt ngào.
Anh chỉ cần Ân Thiên Thiên hạnh phúc là được, cho dù hạnh phúc này sẽ khiến anh đau lòng, nhưng cũng không sao.
“Em mang thai bốn tháng rồi nhỉ.” Trình Thiên Kiều vừa nói vừa bưng một chén canh cho Ân Thiên Thiên: “Anh vẫn cảm thấy không ngờ, cô gái nhỏ giờ đã làm mẹ rồi.”
Ân Thiên Thiên nghe anh nhắc tới thời gian trôi qua nhanh thì cũng không nhịn được xúc động.
Cách đây không lâu cô vẫn là một sinh viên sắp tốt nghiệp, nhưng bây giờ đã vào mùa đông, chớp mắt là đến Tết rồi, vậy mà cô đã mang thai, mọi thứ trôi qua thật nhanh.
“Hiện tại chỉ đợi hai anh, nói không chừng con của em có thể làm phù rể nhí trong đám cưới của hai người đó.” Ân Thiên Thiên khẽ nói, không tự chủ được mà oán trách Ân Thiên Tuấn và Trình Thiên Kiều mãi vẫn chưa kết hôn: “Anh, ba không nói gì anh sao? Ngay cả bác trai bác gái nhà anh Thiên Kiều cũng giục rồi.”
Nhắc tới chuyện này, Ân Thiên Thiên vẫn không hiểu vì sao Ân Thiên Tuấn đã ba mươi tuổi nhưng người lớn trong nhà lại không hề nôn nóng! Mà Ân Thiên Tuấn cũng hoàn toàn không để chuyện này ở trong lòng, từ nhỏ đến lớn Ân Thiên Thiên chưa từng nghe nói Ân Thiên Tuấn thích một ai. Nếu không phải cô biết giới tính của anh ấy bình thường thì không chừng sẽ nghi ngờ anh ấy.
Nụ cười trên môi Ân Thiên Tuấn hơi khựng lại, anh đưa tay vuốt ve tóc cô, nói: “Em bận tâm chuyện của mình đã mệt rồi, còn rảnh rỗi lo chuyện của anh à.”
Ân Thiên Thiên bĩu môi nhưng không nói gì, hiển nhiên là không để những lời này ở trong lòng.
Cô là đứa em gái mà anh yêu thương nhất, từ nhỏ anh đã bảo vệ cô rất tốt, sao cô có thể nhìn anh cô đơn không có ai bên cạnh được chứ?
Nhưng cô thật sự không biết Ân Thiên Tuấn thích mẫu người phụ nữ thế nào…
Ba người trò chuyện vui vẻ ở ‘Tứ Phương Thực Phủ’, ai cũng hiểu rõ nên nói gì. Không khí bữa cơm hôm nay chỉ giống như bọn họ lâu ngày mới gặp lại mà thôi, Ân Thiên Thiên rất vui vẻ với những buổi tụ họp như này, nhưng lại hoàn toàn không biết Trình Thiên Kiều và Ân Thiên Tuấn làm vậy là vì muốn biết Thiên Thiên có bị ảnh hưởng gì hay không mà thôi…
Kết hôn, ly hôn, bất ngờ mang thai… Mỗi một chuyện đều có thể tạo bóng ma trong cuộc sống của cô.
Sau khi ăn xong, Trình Thiên Kiều nói phải đi mua quà cho mẹ nên muốn Ân Thiên Thiên đi cùng. Vì tác dụng chậm của rượu nên Ân Thiên Tuấn chọn về nhà trước. Sau khi dặn dò Trình Thiên Kiều đưa Ân Thiên Thiên về nhà thì Ân Thiên Tuấn mới yên tâm rời đi.
“Tửu lượng của anh ấy thật là kém mà.” Ân Thiên Thiên cảm thán khi nhìn theo bóng lưng của Ân Thiên Tuấn, trong lòng không hiểu vì sao mỗi năm Ân Thiên Tuấn đều phải tham gia tiệc mà tửu lượng lại kém đến mức như thế, Ân Thiên Thiên lắc đầu rồi quay người nhìn Trình Thiên Kiều dáng vẻ trưởng thành chững chạc bên cạnh, nói: “Anh Thiên Kiều, chúng ta đi thôi.”
Trình Thiên Kiều cười gật đầu, từ đầu đến cuối anh ta vẫn luôn đứng bên phải để bảo vệ cô.
Ân Thiên Thiên không biết, sau khi cô và Trình Thiên Kiều rời đi thì Ân Thiên Tuấn đã quay lại, mặt vẫn ửng đỏ vì uống rượu nhưng đôi mắt đen nhánh đó tràn đầy nghiêm túc, cả người toát lên vẻ lạnh lùng, không dễ trêu chọc.
***
Dường như nhân viên ‘Tứ Phương Thực Phủ’ cũng không bất ngờ khi Ân Thiên Tuấn quay lại, vẫn trong phòng này, nhưng bầu không khí không còn nhẹ nhàng giống như trước đó, cũng không có đồ ăn đầy bàn, chỉ có Ân Thiên Tuấn với vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Cốc, cốc.
Lúc tiếng gõ cửa vang lên, Ân Thiên Tuấn nhìn thẳng về phía người đàn ông ngoài cửa, đôi mắt lạnh đi vài phần.
Cảnh Liêm Uy đứng ngoài cũng không nói gì nhìn Ân Thiên Tuấn, sau đó anh bước vào. Nhân viên đóng cửa lại rồi xoay người im lặng đứng chờ bên ngoài.
Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau ở trong phòng.
Ân Thiên Tuấn rót một chén trà nóng cho Cảnh Liêm Uy, mùi thơm của trà lượn lờ trong không khí nhưng không hề thu hút sự chú ý của bọn họ.
Cảnh Liêm Uy vô cùng lịch sự nhận lấy chén trà trong tay Ân Thiên Tuấn, thái độ khiêm nhường, ánh mắt tràn đầy chân thành.
Sáng nay khi anh nhận được điện thoại từ Ân Thiên Tuấn thì đã biết không thể tránh được cuộc nói chuyện này, ai bảo Ân Thiên Thiên lại có một người anh trai vừa cưng chiều, vừa yêu thương cô như Ân Thiên Tuấn chứ!!
“Cảnh Liêm Uy, cậu định khi nào tái hôn với Thiên Thiên?” Ân Thiên Tuấn không vòng vo, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề chính.
Cảnh Liêm Uy hơi trầm mặc, sau đó trả lời: “Tôi không định tái hôn.”
Anh vừa nói xong thì Ân Thiên Tuấn nổi giận đứng lên lớn tiếng với Cảnh Liêm Uy: “Cậu không định tái hôn? Cảnh Liêm Uy, cậu dám nói như thế! Rốt cuộc cậu coi Thiên Thiên là cái gì! Cậu có nghĩ cho em ấy hay không! Hiện tại em ấy đang mang thai con của cậu, cậu thật sự có thể nhìn em ấy làm mẹ đơn thân sao? Để em ấy bị người khác khinh thường chế nhạo? Cảnh Liêm Uy! Tôi không ngờ bản chất con người của cậu lại xấu xa như vậy!”
Ân Thiên Tuấn cố gắng kìm nén, ngay cả giọng nói cũng hạ thấp xuống, dù sao anh phải nghĩ cho Thiên Thiên, trong tình huống này, không chắc có ai đó cố tình nghe thành ý khác hay không, chỉ cần liên quan đến chuyện của Ân Thiên Thiên thì tự nhiên anh suy nghĩ mọi chuyện rất chu đáo.
Cảnh Liêm Uy im lặng thừa nhận, Ân Thiên Tuấn tức giận nhìn anh, một cảm xúc không tên hiện lên trong mắt.
Thái độ của Cảnh Liêm Uy làm Ân Thiên Tuấn nổi giận, anh không chút do dự túm cổ áo Cảnh Liêm Uy, đỉ mắt vì tức giận!
Rốt cuộc Ân Thiên Thiên là gì trong mắt người đàn ông này?