Kết hôn! Anh dám không? CHƯƠNG 231: SỐNG CHUNG TRƯỚC HÔN NHÂN? SAU KHI LY HÔN LẠI SỐNG CHUNG?
Thành phố M không được, chỗ đó căn bản cũng không có người có thể chăm sóc Cảnh Liêm Uy, còn nhà cũ nhà họ Cảnh, vợ chồng Cảnh Nguyên Phước mỗi ngày đều đến tập đoàn Cảnh Thị làm việc, Cảnh Liêm Bình cũng chơi đùa bụi hoa bụi cỏ làm gì có thời gian quan tâm đến anh, còn Cảnh Thiên Ngọc thì nghe nói mỗi ngày đều đến ‘Tứ Phương Thực Phủ’ còn sự nghiệp của cô ấy cần để ý nữa, những thứ khác trong nhà, người giúp việc chưa chắc đã dám quản lý Cảnh Liêm Uy, cũng không thể để bà cụ đến chăm sóc cho anh…
Vừa nghĩ như thế, dường như tất cả mọi người đều không thích hợp, Ân Thiên Thiên càng nóng lòng hơn, ánh mắt nhìn Cảnh Liêm Uy mang theo chút chần chừ.
Chẳng lẽ, mình phải chăm sóc cho anh?
Nhưng mà, bọn họ ly hôn rồi…
Dường như Cảnh Liêm Uy cũng nhận ra Ân Thiên Thiên đang đấu tranh tư tưởng, anh dơ tay ôm lấy eo cô khẽ nói: “Hay là, Thiên Thiên, để anh đến chỗ em nhé?”
Một câu đơn giản mang ý nghĩa đơn giản nói ra từ trong miệng anh, lại khiến Ân Thiên Thiên cảm thấy thế giới xung quanh bắt đầu xoay tròn.
Đến chỗ cô?
Chuyện này gọi là gì? Sống chung trước khi kết hôn? Sau khi ly hôn sống chung?
Ân Thiên Thiên cảm thấy không ổn, mãi lâu sau vẫn chưa nói gì.
“Thiên Thiên, em cũng biết, anh không thích người giúp việc trong nhà.” Cảnh Liêm Uy khẽ cười nói, từng câu từng chữ đều muốn dụ dỗ Ân Thiên Thiên, nhưng cũng đúng sự thật: “Anh sống một mình ở Thành phố M, em không lo lắng sao? Anh nói khả năng sẽ quên uống thuốc, quên thay thuốc, khi tắm rửa nói không chừng sẽ dính nước, nói không chừng còn thức đêm, đến lúc đó có lẽ cánh tay thật sự sẽ …”
“Được.” Trong phòng bệnh yên tĩnh Ân Thiên Thiên đột nhiên mở miệng.
Cảnh Liêm Uy không ngoài ý muốn chút nào, anh nhìn cô khóe miệng nở nụ cười, thứ anh muốn cho tới bây giờ không có gì không chiếm được.
Ân Thiên Thiên nói xong chữ này sau đó không nhịn được nhắm mắt hít thật sâu, nên hoàn toàn không nhìn thấy sự hưng phấn trên mặt anh vì đã thực hiện được gian kế.
Sao cô lại đồng ý nhỉ?
Để chồng trước đến ở trong nhà cô, đầu óc cô bị vào nước rồi hả?
Nhưng mà, hết lần này tới lần khác cô không muốn nghe Cảnh Liêm Uy nói những lời như cánh tay của anh sẽ bị tàn phế…
Đi ra khỏi bệnh viện, Ân Thiên Thiên vẫn đang chìm đắm trong hối hận, mày nhíu lại rất chặt, thỉnh thoảng khi quay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy đều có cảm giác hận không thể bóp chết anh, nhưng mỗi khi Cảnh Liêm Uy lơ đãng lắc lư cánh tay bị thương ra trước mặt, trong lòng cô lại tràn đầy áy náy…
Haizz…
Mà thôi mà thôi, đơn giản là bị anh trai và bạn bè nói cho một trận, sau đó chính là bị các phóng viên truyền ra tin đồn thất thiệt, cũng không phải cô chưa từng trải qua, trong lòng hơi bình tĩnh lại, sau đó Ân Thiên Thiên mới đứng ở ven đường chờ xe với Cảnh Liêm Uy. Cảnh Liêm Uy không thể lái xe, vừa đúng lúc có Cát Thành Phong ở đây.
Trên đường, Cát Thành Phong nhìn hai người qua gương chiếu hậu rất nhiều lần, cuối cùng dưới ánh mắt của Cảnh Liêm Uy vẫn phải mở miệng hỏi: “Cậu ba, tin tức cậu vào ở Nam Uyển rất nhanh sẽ bị các phóng viên biết được …”
Nói xong, Cát Thành Phong nhìn thoáng qua Ân Thiên Thiên, nhưng đối phương lại không có chút phản ứng nào.
Nếu như bị phóng viên biết, cô sẽ lại rơi vào công kích.
Sắc mặt Cảnh Liêm Uy khẽ biến thành hơi cứng đờ, nhắm mắt nghỉ ngơi nói: “Ngăn tin tức này lại, chuyện tôi ở Nam Uyển không được để lộ ra ngoài một chút nào.”
Khóe miệng cong lên, Ân Thiên Thiên từ đầu đến cuối không nói gì, giống như đề tài bọn họ nói không liên quan gì đến cô vậy.
—— không được lộ ra ngoài chút nào.
Ngay cả năng lực như thế Cảnh Liêm Uy cũng có, nhưng trong lòng Ân Thiên Thiên lại có chút khó chịu dù tin tức này có truyền ra ngoài hay không.
Nếu truyền ra ngoài chính là Cảnh Liêm Uy đặt cô ở nơi đầu sóng ngọn gió để mặc người khác suy đoán, để mặc người khác nói lung tung. Nếu không lộ ra ngoài, chính là anh càng không muốn nhận cô mà thôi, đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao sau khi cô đồng ý với Cảnh Liêm Uy còn ảo não như vậy.
Chuyện này, làm thế nào cũng sai! Nhưng hết lần này tới lần khác cô lại không thể không làm.
Ân Thiên Thiên ngó ra ngoài cửa sổ không nói một lời, ngược lại Cảnh Liêm Uy ngồi bên cạnh hơi hé mắt ra nhìn cô một cái, sâu trong đôi mắt phượng tràn đầy lo lắng và áy náy.
Khiến cho Ân Thiên Thiên trở thành người danh chính ngôn thuận, nhưng mà anh, hiện giờ không có cách nào làm cho cô cả.
Chiếc Land rover chạy vững vàng trên đường, Cát Thành Phong vô cùng lúng túng, nhưng vấn đề kia nếu không hỏi rõ thì khi họ về đến Nam Uyển không chừng tin tức đã truyền ra ngoài rồi, đến lúc đó càng khó thu dọn hơn, mồm mép anh không tốt lắm thấy Cảnh Liêm Uy nhắm mắt không nói gì mở miệng khẽ hỏi Ân Thiên Thiên một câu: “Cô Ân, cô không biết lái xe sao?”
Cả người Ân Thiên Thiên hơi sững sờ, ngay sau đó trong óc của nàng Cảnh Liêm Uy bên cạnh cũng mở hai mắt ra.
“Bây giờ hiếm có người không biết lái xe nữa, tôi còn tưởng khi học đại học cô đã học được rồi …” Cát Thành Phong hoàn toàn không để ý bầu không khí khác thường, vẫn đang nói tiếp, sắc mặt còn mang theo vẻ tươi cười: “Thật ra thì lái xe rất đơn giản, tôi thấy cô mỗi ngày đều bôn ba qua lại giữa chỗ ‘Thiên ân’ và Nam Uyển cũng không dễ, sao không học lái xe? Rất đơn giản thôi . . .”
Lái xe?
Khóe miệng Ân Thiên Thiên hơi cong lên, trong đầu hiện lên cảnh lúc trước khi Cảnh Liêm Uy ồn ào muốn ly hôn đã nói với cô một câu, khi đó anh nhìn thấy cô bước xuống khỏi xe mình, chờ Mộc Yên Nhiên đến thì nói một câu: “Em đi học lái xe đi” Những lời này đánh thẳng vào trong óc cô..
Hiện giờ, ngay cả Cát Thành Phong cũng bảo cô học lái xe. . .
Nhưng mà, có những việc mà cả đời này người ta không muốn đi học, lái xe chính là thứ Ân Thiên Thiên không muốn học, thậm chí là sợ đi học.
Người ngồi phía sau yên tĩnh có chút khác thường, Cát Thành Phong nhìn thoáng qua sau đó lập tức nín thở.
Hai mắt Cảnh Liêm Uy tức giận trợn lên lườm anh ta qua gương chiếu hậu, Cát Thanh Phong mơ hồ có thể nhìn thấy chút tơ máu bên trong, nên sợ tới mức anh ta lập tức câm miệng ngay.
“Tôi cảm giác về phương hướng không tốt, nên không muốn học lái xe.” Một lúc lâu sau, Ân Thiên Thiên khẽ trả lời, giọng nói rất nhẹ nhàng.
Cát Thanh Phong gật đầu không dám nhiều lời nữa, ngược lại Cảnh Liêm Uy nhìn Ân Thiên Thiên lại vô cùng đau lòng.
Anh lúc đó, có phải hơi quá đáng hay không?
Đi thẳng một đường không nói gì, ba người yên lặng về đến Nam Uyển, sau khi Cát Thành Phong lái xe vào bãi đỗ xe thì đi về luôn, còn Cảnh Liêm Uy thì ngay lập tức theo chân Ân Thiên Thiên cùng nhau bước vào trong Nam Uyển.
Đứng trước giá để giày dép, Ân Thiên Thiên thay giày rồi lấy một đôi dép lê cho khách nam dùng đưa cho anh.
Nhìn đôi dép lê vô cùng xa lạ trước mắt kia, trong đầu Cảnh Liêm Uy cảm thấy mơ hồ có chút lửa giận bốc lên, nhưng mà hết lần này tới lần khác lại không có lý do phát tác.
“Tôi đi giúp anh sắp xếp lại phòng ngủ, bây giờ anh cứ nghỉ ngơi một chút ở phòng khách nhé.” Nói xong, Ân Thiên Thiên quay người đi về phía phòng ngủ, để lại Cảnh Liêm Uy ở phía sau lưng trong bụng có chút đau đớn nhìn cô.
Cuối cùng vẫn xa cách, ai bảo bọn họ đã ly hôn rồi?
Để cho một người đàn ông chưa lập gia đình như anh ở đây đã vượt quá tư tưởng của Ân Thiên Thiên rồi, anh cũng không dám đòi hỏi gì hơn nữa, nhìn hoàn cảnh xung quanh, Cảnh Liêm Uy chỉ cảm thấy khắp phòng đều là hơi thở của Ân Thiên Thiên, anh tham lam hít sâu vài cái, lúc này Cảnh Liêm Uy vô cùng cảm kích ‘Bọn cướp’ ngày hôm này, nếu không phải gã ta, thì sao anh có thể thuận nước đẩy thuyền vào ở chỗ này?
Chỉ cần nghĩ đến mấy ngày sau này, anh có thể ở chung với Ân Thiên Thiên dưới một mái nhà trong lòng anh lại không nhịn được sôi trào, khóe miệng khẽ cong lên, Cảnh Liêm Uy bước về phía Đậu Đậu vừa mới chạy tới xem, tâm trạng vui vẻ mà chơi đùa với nó.
Khi Ân Thiên Thiên đi tới phòng khách thì đúng lúc bắt gặp anh đang nói với Đậu Đậu.
“Sau này mày phải chăm sóc cô ấy thật tốt, biết chưa? Không được bắt nạt cô ấy, cũng không được không nghe lời, nếu không tao sẽ bắt mày ra hầm cách thủy!” Cảnh Liêm Uy nửa uy hiếp nửa nói đùa, còn dơ tay nắm thành nắm đấm, nhưng Đậu Đậu cũng không sợ quả đấm của anh mà liếm liếm hai cái, khiến cho lông mày của Cảnh Liêm Uy lập tức nhíu lại: “Này này, đừng ác như thế với tao!”
Phần lớn bác sĩ đều thích sạch sẽ, Ân Thiên Thiên biết rõ Cảnh Liêm Uy cũng không ngoại lệ.
Ghét bỏ nhìn Đậu Đậu hai cái, Cảnh Liêm Uy đứng dậy muốn đến nhà vệ sinh rửa tay, nhưng có lẽ do đứng quá nhanh, nên cả người cao lớn hơi nghiêng ngả vài cái, làm Ân Thiên Thiên sợ tới mức vội vàng chạy đến đỡ anh.
Cảnh Liêm Uy chau mày, hơi dựa vào Ân Thiên Thiên rất lâu sau vẫn không nói gì, đợi đến khi bình thường lại mới nói: “Thiên Thiên, anh muốn rửa tay. . .”
Hơi tủi thân, làm Ân Thiên Thiên không nhịn được nở nụ cười, cô không nói một lời dẫn anh đi rửa tay.
Đứng cạnh bồn rửa tay, bởi vì miệng vết thương của Cảnh Liêm Uy vừa khâu mấy mũi động tác có vẻ vô cùng chậm chạm, chần chừ một lát Cảnh Liêm Uy mới liếc mắt nói với Ân Thiên Thiên: “Thiên Thiên, giúp anh một chút …”
Ân Thiên Thiên hơi lúng túng nhìn anh một cái, cuối cùng vẫn bước đến chui trong ngực giúp anh rửa tay.
Vừa mới khâu xong, tay của anh đúng là không nên cử động nhiều quá …
Cảnh Liêm Uy nhìn qua tấm gương xem Ân Thiên Thiên đang rất nghiêm túc trong mắt có chút dịu dàng, đầu hơi cúi xuống, anh hôn nhẹ một cái lên trên đỉnh đầu Ân Thiên Thiên, nhẹ đến mức dường như Ân Thiên Thiên không nhận ra được.
Nếu như, giữa bọn họ không có nhiều chuyện như vậy, có phải bọn họ có thể giống như những đôi vợ chồng bình thường khác yên ổn đến già hay không?
Cảnh Liêm Uy nhìn Ân Thiên Thiên si mê, trong lòng lại vô cùng hối hận về quyết định lúc đó của bản thân, nhưng hết lần này tới lần khác ngay từ đầu anh đã không thể không làm như vậy…
Tin tức Cảnh Liêm Uy đến Nam Uyển ở rất nhanh đã truyền đến trong tai Ân Thiên Tuấn, rồi liên tiếp truyền đến trong tai bạn bè bên cạnh Ân Thiên Thiên, nhưng cuối cùng chuyện này vẫn không truyền đến tai của phóng viên.
Vừa nhận được tin tức, Ân Thiên Tuấn đã đè nén hết lửa giận chạy tới cửa, đúng lúc gặp được quản lý Hoàng đưa thức ăn đến đây, thiếu chút nữa không kiềm chế được đuổi quản lý Hoàng đi.
“Cảnh Liêm Uy, đến cùng thì anh muốn làm gì?” Ân Thiên Tuấn tức giận đến mức cả người khẽ run, trợn mắt giận dữ nhìn Cảnh Liêm Uy.
Từ lúc cậu ta chạy đến chất vấn anh có phải Ân Thiên Thiên là người nhà họ Ân hay không, sau đó cậu ta còn không đến hỏi anh một câu, đã gây sự ly hôn, ly hôn còn chưa tính, thế mà hết lần này tới lần khác bây giờ còn quấn lấy Thiên Thiên như đúng là âm hồn bất tán, bảo một người chiều em gái như anh làm sao có thể nhịn được? Đã chạy đến đầu tiên.
Cánh tay Cảnh Liêm Uy bị cuốn băng gạc đặc biệt dễ làm người khác chú ý, thậm chí anh còn cố ý treo lên trên cổ, người không biết còn tưởng rằng anh đã bị gãy xương ấy chứ, nhưng Ân Thiên Thiên cũng không phải bác sĩ sao hiểu được nhiều như vậy, nên mới bị lừa gạt…
Tuy rằng Cảnh Liêm Uy bị thương xuất hiện trước mặt mình làm cho anh ta rất kinh ngạc, nhưng mà trong lòng của anh ta nhớ rõ đủ loại trắc trở trong khoảng thời gian này đã gặp phải khi Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy ở bên nhau.
Cảnh Liêm Uy, thật sự không xứng là một người đàn ông tốt!
“Cảnh Liêm Uy, không phải cậu không nhớ rõ cậu đã ly hôn với Thiên Thiên rồi chứ?” Ân Thiên Tuấn Nghiến răng nghiến lợi, hận không thể bước đến xé xác anh ta ra: “Hiện giờ, cậu đến đây ở không nghĩ đến Thiên Thiên sẽ phải chịu công kích thế nào hay sao? Không chỉ có phóng viên, còn có nhiều…”
Thành phố M không được, chỗ đó căn bản cũng không có người có thể chăm sóc Cảnh Liêm Uy, còn nhà cũ nhà họ Cảnh, vợ chồng Cảnh Nguyên Phước mỗi ngày đều đến tập đoàn Cảnh Thị làm việc, Cảnh Liêm Bình cũng chơi đùa bụi hoa bụi cỏ làm gì có thời gian quan tâm đến anh, còn Cảnh Thiên Ngọc thì nghe nói mỗi ngày đều đến ‘Tứ Phương Thực Phủ’ còn sự nghiệp của cô ấy cần để ý nữa, những thứ khác trong nhà, người giúp việc chưa chắc đã dám quản lý Cảnh Liêm Uy, cũng không thể để bà cụ đến chăm sóc cho anh…
Vừa nghĩ như thế, dường như tất cả mọi người đều không thích hợp, Ân Thiên Thiên càng nóng lòng hơn, ánh mắt nhìn Cảnh Liêm Uy mang theo chút chần chừ.
Chẳng lẽ, mình phải chăm sóc cho anh?
Nhưng mà, bọn họ ly hôn rồi…
Dường như Cảnh Liêm Uy cũng nhận ra Ân Thiên Thiên đang đấu tranh tư tưởng, anh dơ tay ôm lấy eo cô khẽ nói: “Hay là, Thiên Thiên, để anh đến chỗ em nhé?”
Một câu đơn giản mang ý nghĩa đơn giản nói ra từ trong miệng anh, lại khiến Ân Thiên Thiên cảm thấy thế giới xung quanh bắt đầu xoay tròn.
Đến chỗ cô?
Chuyện này gọi là gì? Sống chung trước khi kết hôn? Sau khi ly hôn sống chung?
Ân Thiên Thiên cảm thấy không ổn, mãi lâu sau vẫn chưa nói gì.
“Thiên Thiên, em cũng biết, anh không thích người giúp việc trong nhà.” Cảnh Liêm Uy khẽ cười nói, từng câu từng chữ đều muốn dụ dỗ Ân Thiên Thiên, nhưng cũng đúng sự thật: “Anh sống một mình ở Thành phố M, em không lo lắng sao? Anh nói khả năng sẽ quên uống thuốc, quên thay thuốc, khi tắm rửa nói không chừng sẽ dính nước, nói không chừng còn thức đêm, đến lúc đó có lẽ cánh tay thật sự sẽ …”
“Được.” Trong phòng bệnh yên tĩnh Ân Thiên Thiên đột nhiên mở miệng.
Cảnh Liêm Uy không ngoài ý muốn chút nào, anh nhìn cô khóe miệng nở nụ cười, thứ anh muốn cho tới bây giờ không có gì không chiếm được.
Ân Thiên Thiên nói xong chữ này sau đó không nhịn được nhắm mắt hít thật sâu, nên hoàn toàn không nhìn thấy sự hưng phấn trên mặt anh vì đã thực hiện được gian kế.
Sao cô lại đồng ý nhỉ?
Để chồng trước đến ở trong nhà cô, đầu óc cô bị vào nước rồi hả?
Nhưng mà, hết lần này tới lần khác cô không muốn nghe Cảnh Liêm Uy nói những lời như cánh tay của anh sẽ bị tàn phế…
Đi ra khỏi bệnh viện, Ân Thiên Thiên vẫn đang chìm đắm trong hối hận, mày nhíu lại rất chặt, thỉnh thoảng khi quay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy đều có cảm giác hận không thể bóp chết anh, nhưng mỗi khi Cảnh Liêm Uy lơ đãng lắc lư cánh tay bị thương ra trước mặt, trong lòng cô lại tràn đầy áy náy…
Haizz…
Mà thôi mà thôi, đơn giản là bị anh trai và bạn bè nói cho một trận, sau đó chính là bị các phóng viên truyền ra tin đồn thất thiệt, cũng không phải cô chưa từng trải qua, trong lòng hơi bình tĩnh lại, sau đó Ân Thiên Thiên mới đứng ở ven đường chờ xe với Cảnh Liêm Uy. Cảnh Liêm Uy không thể lái xe, vừa đúng lúc có Cát Thành Phong ở đây.
Trên đường, Cát Thành Phong nhìn hai người qua gương chiếu hậu rất nhiều lần, cuối cùng dưới ánh mắt của Cảnh Liêm Uy vẫn phải mở miệng hỏi: “Cậu ba, tin tức cậu vào ở Nam Uyển rất nhanh sẽ bị các phóng viên biết được …”
Nói xong, Cát Thành Phong nhìn thoáng qua Ân Thiên Thiên, nhưng đối phương lại không có chút phản ứng nào.
Nếu như bị phóng viên biết, cô sẽ lại rơi vào công kích.
Sắc mặt Cảnh Liêm Uy khẽ biến thành hơi cứng đờ, nhắm mắt nghỉ ngơi nói: “Ngăn tin tức này lại, chuyện tôi ở Nam Uyển không được để lộ ra ngoài một chút nào.”
Khóe miệng cong lên, Ân Thiên Thiên từ đầu đến cuối không nói gì, giống như đề tài bọn họ nói không liên quan gì đến cô vậy.
—— không được lộ ra ngoài chút nào.
Ngay cả năng lực như thế Cảnh Liêm Uy cũng có, nhưng trong lòng Ân Thiên Thiên lại có chút khó chịu dù tin tức này có truyền ra ngoài hay không.
Nếu truyền ra ngoài chính là Cảnh Liêm Uy đặt cô ở nơi đầu sóng ngọn gió để mặc người khác suy đoán, để mặc người khác nói lung tung. Nếu không lộ ra ngoài, chính là anh càng không muốn nhận cô mà thôi, đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao sau khi cô đồng ý với Cảnh Liêm Uy còn ảo não như vậy.
Chuyện này, làm thế nào cũng sai! Nhưng hết lần này tới lần khác cô lại không thể không làm.
Ân Thiên Thiên ngó ra ngoài cửa sổ không nói một lời, ngược lại Cảnh Liêm Uy ngồi bên cạnh hơi hé mắt ra nhìn cô một cái, sâu trong đôi mắt phượng tràn đầy lo lắng và áy náy.
Khiến cho Ân Thiên Thiên trở thành người danh chính ngôn thuận, nhưng mà anh, hiện giờ không có cách nào làm cho cô cả.
Chiếc Land rover chạy vững vàng trên đường, Cát Thành Phong vô cùng lúng túng, nhưng vấn đề kia nếu không hỏi rõ thì khi họ về đến Nam Uyển không chừng tin tức đã truyền ra ngoài rồi, đến lúc đó càng khó thu dọn hơn, mồm mép anh không tốt lắm thấy Cảnh Liêm Uy nhắm mắt không nói gì mở miệng khẽ hỏi Ân Thiên Thiên một câu: “Cô Ân, cô không biết lái xe sao?”
Cả người Ân Thiên Thiên hơi sững sờ, ngay sau đó trong óc của nàng Cảnh Liêm Uy bên cạnh cũng mở hai mắt ra.
“Bây giờ hiếm có người không biết lái xe nữa, tôi còn tưởng khi học đại học cô đã học được rồi …” Cát Thành Phong hoàn toàn không để ý bầu không khí khác thường, vẫn đang nói tiếp, sắc mặt còn mang theo vẻ tươi cười: “Thật ra thì lái xe rất đơn giản, tôi thấy cô mỗi ngày đều bôn ba qua lại giữa chỗ ‘Thiên ân’ và Nam Uyển cũng không dễ, sao không học lái xe? Rất đơn giản thôi . . .”
Lái xe?
Khóe miệng Ân Thiên Thiên hơi cong lên, trong đầu hiện lên cảnh lúc trước khi Cảnh Liêm Uy ồn ào muốn ly hôn đã nói với cô một câu, khi đó anh nhìn thấy cô bước xuống khỏi xe mình, chờ Mộc Yên Nhiên đến thì nói một câu: “Em đi học lái xe đi” Những lời này đánh thẳng vào trong óc cô..
Hiện giờ, ngay cả Cát Thành Phong cũng bảo cô học lái xe. . .
Nhưng mà, có những việc mà cả đời này người ta không muốn đi học, lái xe chính là thứ Ân Thiên Thiên không muốn học, thậm chí là sợ đi học.
Người ngồi phía sau yên tĩnh có chút khác thường, Cát Thành Phong nhìn thoáng qua sau đó lập tức nín thở.
Hai mắt Cảnh Liêm Uy tức giận trợn lên lườm anh ta qua gương chiếu hậu, Cát Thanh Phong mơ hồ có thể nhìn thấy chút tơ máu bên trong, nên sợ tới mức anh ta lập tức câm miệng ngay.
“Tôi cảm giác về phương hướng không tốt, nên không muốn học lái xe.” Một lúc lâu sau, Ân Thiên Thiên khẽ trả lời, giọng nói rất nhẹ nhàng.
Cát Thanh Phong gật đầu không dám nhiều lời nữa, ngược lại Cảnh Liêm Uy nhìn Ân Thiên Thiên lại vô cùng đau lòng.
Anh lúc đó, có phải hơi quá đáng hay không?
Đi thẳng một đường không nói gì, ba người yên lặng về đến Nam Uyển, sau khi Cát Thành Phong lái xe vào bãi đỗ xe thì đi về luôn, còn Cảnh Liêm Uy thì ngay lập tức theo chân Ân Thiên Thiên cùng nhau bước vào trong Nam Uyển.
Đứng trước giá để giày dép, Ân Thiên Thiên thay giày rồi lấy một đôi dép lê cho khách nam dùng đưa cho anh.
Nhìn đôi dép lê vô cùng xa lạ trước mắt kia, trong đầu Cảnh Liêm Uy cảm thấy mơ hồ có chút lửa giận bốc lên, nhưng mà hết lần này tới lần khác lại không có lý do phát tác.
“Tôi đi giúp anh sắp xếp lại phòng ngủ, bây giờ anh cứ nghỉ ngơi một chút ở phòng khách nhé.” Nói xong, Ân Thiên Thiên quay người đi về phía phòng ngủ, để lại Cảnh Liêm Uy ở phía sau lưng trong bụng có chút đau đớn nhìn cô.
Cuối cùng vẫn xa cách, ai bảo bọn họ đã ly hôn rồi?
Để cho một người đàn ông chưa lập gia đình như anh ở đây đã vượt quá tư tưởng của Ân Thiên Thiên rồi, anh cũng không dám đòi hỏi gì hơn nữa, nhìn hoàn cảnh xung quanh, Cảnh Liêm Uy chỉ cảm thấy khắp phòng đều là hơi thở của Ân Thiên Thiên, anh tham lam hít sâu vài cái, lúc này Cảnh Liêm Uy vô cùng cảm kích ‘Bọn cướp’ ngày hôm này, nếu không phải gã ta, thì sao anh có thể thuận nước đẩy thuyền vào ở chỗ này?
Chỉ cần nghĩ đến mấy ngày sau này, anh có thể ở chung với Ân Thiên Thiên dưới một mái nhà trong lòng anh lại không nhịn được sôi trào, khóe miệng khẽ cong lên, Cảnh Liêm Uy bước về phía Đậu Đậu vừa mới chạy tới xem, tâm trạng vui vẻ mà chơi đùa với nó.
Khi Ân Thiên Thiên đi tới phòng khách thì đúng lúc bắt gặp anh đang nói với Đậu Đậu.
“Sau này mày phải chăm sóc cô ấy thật tốt, biết chưa? Không được bắt nạt cô ấy, cũng không được không nghe lời, nếu không tao sẽ bắt mày ra hầm cách thủy!” Cảnh Liêm Uy nửa uy hiếp nửa nói đùa, còn dơ tay nắm thành nắm đấm, nhưng Đậu Đậu cũng không sợ quả đấm của anh mà liếm liếm hai cái, khiến cho lông mày của Cảnh Liêm Uy lập tức nhíu lại: “Này này, đừng ác như thế với tao!”
Phần lớn bác sĩ đều thích sạch sẽ, Ân Thiên Thiên biết rõ Cảnh Liêm Uy cũng không ngoại lệ.
Ghét bỏ nhìn Đậu Đậu hai cái, Cảnh Liêm Uy đứng dậy muốn đến nhà vệ sinh rửa tay, nhưng có lẽ do đứng quá nhanh, nên cả người cao lớn hơi nghiêng ngả vài cái, làm Ân Thiên Thiên sợ tới mức vội vàng chạy đến đỡ anh.
Cảnh Liêm Uy chau mày, hơi dựa vào Ân Thiên Thiên rất lâu sau vẫn không nói gì, đợi đến khi bình thường lại mới nói: “Thiên Thiên, anh muốn rửa tay. . .”
Hơi tủi thân, làm Ân Thiên Thiên không nhịn được nở nụ cười, cô không nói một lời dẫn anh đi rửa tay.
Đứng cạnh bồn rửa tay, bởi vì miệng vết thương của Cảnh Liêm Uy vừa khâu mấy mũi động tác có vẻ vô cùng chậm chạm, chần chừ một lát Cảnh Liêm Uy mới liếc mắt nói với Ân Thiên Thiên: “Thiên Thiên, giúp anh một chút …”
Ân Thiên Thiên hơi lúng túng nhìn anh một cái, cuối cùng vẫn bước đến chui trong ngực giúp anh rửa tay.
Vừa mới khâu xong, tay của anh đúng là không nên cử động nhiều quá …
Cảnh Liêm Uy nhìn qua tấm gương xem Ân Thiên Thiên đang rất nghiêm túc trong mắt có chút dịu dàng, đầu hơi cúi xuống, anh hôn nhẹ một cái lên trên đỉnh đầu Ân Thiên Thiên, nhẹ đến mức dường như Ân Thiên Thiên không nhận ra được.
Nếu như, giữa bọn họ không có nhiều chuyện như vậy, có phải bọn họ có thể giống như những đôi vợ chồng bình thường khác yên ổn đến già hay không?
Cảnh Liêm Uy nhìn Ân Thiên Thiên si mê, trong lòng lại vô cùng hối hận về quyết định lúc đó của bản thân, nhưng hết lần này tới lần khác ngay từ đầu anh đã không thể không làm như vậy…
Tin tức Cảnh Liêm Uy đến Nam Uyển ở rất nhanh đã truyền đến trong tai Ân Thiên Tuấn, rồi liên tiếp truyền đến trong tai bạn bè bên cạnh Ân Thiên Thiên, nhưng cuối cùng chuyện này vẫn không truyền đến tai của phóng viên.
Vừa nhận được tin tức, Ân Thiên Tuấn đã đè nén hết lửa giận chạy tới cửa, đúng lúc gặp được quản lý Hoàng đưa thức ăn đến đây, thiếu chút nữa không kiềm chế được đuổi quản lý Hoàng đi.
“Cảnh Liêm Uy, đến cùng thì anh muốn làm gì?” Ân Thiên Tuấn tức giận đến mức cả người khẽ run, trợn mắt giận dữ nhìn Cảnh Liêm Uy.
Từ lúc cậu ta chạy đến chất vấn anh có phải Ân Thiên Thiên là người nhà họ Ân hay không, sau đó cậu ta còn không đến hỏi anh một câu, đã gây sự ly hôn, ly hôn còn chưa tính, thế mà hết lần này tới lần khác bây giờ còn quấn lấy Thiên Thiên như đúng là âm hồn bất tán, bảo một người chiều em gái như anh làm sao có thể nhịn được? Đã chạy đến đầu tiên.
Cánh tay Cảnh Liêm Uy bị cuốn băng gạc đặc biệt dễ làm người khác chú ý, thậm chí anh còn cố ý treo lên trên cổ, người không biết còn tưởng rằng anh đã bị gãy xương ấy chứ, nhưng Ân Thiên Thiên cũng không phải bác sĩ sao hiểu được nhiều như vậy, nên mới bị lừa gạt…
Tuy rằng Cảnh Liêm Uy bị thương xuất hiện trước mặt mình làm cho anh ta rất kinh ngạc, nhưng mà trong lòng của anh ta nhớ rõ đủ loại trắc trở trong khoảng thời gian này đã gặp phải khi Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy ở bên nhau.
Cảnh Liêm Uy, thật sự không xứng là một người đàn ông tốt!
“Cảnh Liêm Uy, không phải cậu không nhớ rõ cậu đã ly hôn với Thiên Thiên rồi chứ?” Ân Thiên Tuấn Nghiến răng nghiến lợi, hận không thể bước đến xé xác anh ta ra: “Hiện giờ, cậu đến đây ở không nghĩ đến Thiên Thiên sẽ phải chịu công kích thế nào hay sao? Không chỉ có phóng viên, còn có nhiều…”