Mục lục
Kết Hôn Anh Có Dám Không?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 535: BỎ VIỆC ĐI

Lúc xe dừng ở trước nhà cũ nhà họ Cảnh, Ân Thiên Thiên hơi kinh ngạc khi nhìn thấy dường như là ngày hôm nay tất cả mọi người đều ở nhà, ngoại trừ Cảnh Nguyên Phước không ở đây, mà khi mọi người nhìn thấy cô xuất hiện ở nhà họ Cảnh, trên mặt lại có cảm xúc không nói ra thành lời…

Cảnh Liêm Uy đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ của Ân Thiên Thiên sải bước đi vào nhà, hoàn toàn không để ý đến những người xung quanh, Ân Thiên Thiên chỉ có thể bị anh lôi kéo đi theo, theo sau là một đám người…

“Cảnh Liêm Uy…” Đưa tay ra kéo cánh tay của Cảnh Liêm Uy lại, đối với tình huống như thế này, Ân Thiên Thiên có vẻ không thể nào tiếp thu được.

Ở phía sau có mẹ, anh cả, chị hai… đi theo, tình huống này là như thế nào đây chứ?

Nếu như là bình thường thì Cảnh Liêm Uy nào có thể làm chuyện như thế này, người ở sau lưng một câu cũng không nói mà lại bao dung như thế? Mãi cho đến khi Ân Thiên Thiên bị Cảnh Liêm Uy lôi kéo vào trong phòng ngủ, cô vẫn còn có chút không thể tin tưởng được.

Phải biết là quy định của nhà họ Cảnh rất là nhiều.

Căn phòng của Cảnh Liêm Uy ở nhà họ Cảnh vẫn còn duy trì dáng vẻ như trước khi anh chưa kết hôn, tràn đầy hơi thở nam tính, phong cách trắng đen, hơi thở hiện đại, đây cũng không phải là lần đầu tiên mà Ân Thiên Thiên bước vào phòng của anh, thế nhưng lại không biết tại sao mỗi lần đi vào thì cô đều sẽ cảm giác rất căng thẳng…

Cảnh Liêm Uy đứng ở một bên thay quần áo, Ân Thiên Thiên dứt khoát đi đến cửa sổ sát đất nhìn vườn hoa lớn ở bên ngoài của nhà họ Cảnh.

Đây là lúc mà hoa nở rộ khoe sắc, ánh mặt trời ở bên ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào trong khu vườn, Ân Thiên Thiên nhìn thấy mà cũng bất giác nở nụ cười.

Bỗng nhiên Cảnh Liêm Uy ôm cô từ phía sau, đầu đặt trên đầu vai của cô, nhẹ giọng hỏi: “Nhìn cái gì đấy, vui vẻ như vậy?”

“Đâu có nhìn cái gì đâu, chỉ là cảm thấy hoa ở trong vườn rất đẹp.” Nhẹ giọng trả lời lại Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên quay người lại kéo cánh tay của anh cẩn thận nhìn, trong đôi mắt đều là sự đau lòng.

Thật ra thì những lời nói trước đó của Vi Gia Huệ, cô cũng không cảm thấy sai ở chỗ nào, bởi vì cô thật sự đã làm không tốt.

Nếu như từ lúc mới bắt đầu cô đã chú ý đến vết thương của Cảnh Liêm Uy, hoặc là nói kể từ lúc bắt đầu nếu như cô không chú ý đến Đào Ninh mà lơ là lời nói của Cảnh Liêm Uy, vậy thì anh cũng sẽ không bị thương không phải sao? Hơn nữa quả thật cô là bởi vì chăm sóc cho Đào Ninh mà đã không để ý đến anh, trực tiếp dẫn đến mấy ngày nay Cảnh Liêm Uy ở nhà một mình cũng là sự thật. Cho nên đối với lời nói của Vi Gia Huệ, Ân Thiên Thiên không hề cảm thấy sai một chút nào, chỉ là nhiều ít vẫn sẽ cảm thấy có chút khó chịu…

“Anh không sao đâu, em đừng lo lắng.” Anh nhìn sự lo lắng trong đôi mắt của cô, Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng an ủi, trong lời nói đều là sự nhẹ nhõm: “Bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi một thời gian là tốt thôi. Đúng lúc mấy ngày nay anh cũng không muốn phải đi làm, thời gian nghỉ phép vẫn còn dài, em đừng lo lắng nữa…”

Ân Thiên Thiên không nói gì, chỉ là xem cẩn thận một hồi mới hơi yên lòng được một chút, đưa tay nắm lấy cổ áo của anh, nhịn không được mà nói : “Cảnh Liêm Uy, bây giờ lời nói của anh em phát hiện là càng ngày càng không tin tưởng được, anh cứ luôn giấu giếm em, cũng không biết là anh còn bao nhiêu chuyện không chịu nói cho em biết…”

Trong đôi mắt phượng phản chiếu bóng dáng nhỏ nhắn của cô, Cảnh Liêm Uy không nói lời nào mà nhẹ nhàng ôm lấy cô, nghe cô nhỏ giọng nói chuyện.

Nhẹ nhàng vuốt quần áo của anh, Ân Thiên Thiên vỗ vỗ vào ngực của anh, vuốt bụi bẩn cũng không tồn tại ở phía trên, nhẹ giọng nói: “Anh đó nha, anh hoàn toàn không hề gạt em, nhưng từ xưa đến nay cũng không hay nói lời nói thật với em, nói chuyện thì luôn nói một nửa giấu một nửa, thật sự anh cho rằng vợ của anh là thần tiên hả, em cũng không phải là con giun ở trong bụng của anh, sao có thể biết nhiều như vậy…”

Mặc dù là nhẹ giọng oán trách, thế nhưng mà bọn họ đều hiểu lẫn nhau, thật ra tất cả mọi người đều hiểu lẫn nhau, càng đối với thói quen sinh hoạt của đối phương rõ như lòng bàn tay, sao có thể cái gì cũng không biết được?

Cảnh Liêm Uy nhìn Ân Thiên Thiên không nói gì, Ân Thiên Thiên cũng im lặng, ai cũng không nói thêm gì nữa…

Thế nhưng đến cùng Ân Thiên Thiên vẫn cảm thấy thái độ lần này của Vi Gia Huệ có phải là hơi cứng rắn, mà vẻ mặt của người nhà họ Cảnh lại có chút quá bình tĩnh…

Cảnh Liêm Uy ôm Ân Thiên Thiên không mở miệng hỏi, cô cũng không hỏi, phảng phất giống như chưa hề xảy ra chuyện gì…

Trong khoảng thời gian này Cảnh Liêm Uy đều xin nghỉ, mấy ngày nay sống còn muốn nhàn nhã hơn nhiều so với Ân Thiên Thiên, mà trước đó Đào Ninh cũng luôn quấn lấy Ân Thiên Thiên bỗng nhiên lại giống như là hiểu rõ cái gì đó, chỉ là thỉnh thoảng gọi điện thoại cho Ân Thiên Thiên, sau đó cũng không nói thêm cái gì, thậm chí bây giờ trong lời nói cũng không hề đề cập đến Đổng Khánh. Ân Thiên Thiên vui vẻ cũng không thèm để ý đến, nhưng mà ngày tháng ở nhà họ Cảnh lại bắt đầu lộ ra càng ngày càng kỳ quái…

Ngày hôm đó, sau khi Ân Thiên Thiên thức dậy thì liền chuẩn bị đi làm, ai biết vừa mới xuống lầu liền nhìn thấy hai người Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước cũng vừa mới chuẩn bị xong sắp đi làm.

“Ba, mẹ.” Ngoan ngoãn chào hỏi, Ân Thiên Thiên ngồi lên bàn ăn thuận miệng uống một ly sữa bò, một trong những quy định trong nhà họ Cảnh là sáng sớm phải ăn bữa sáng, sáng sớm có gấp như thế nào cũng không thể bỏ bữa ăn sáng, cho nên người nhà họ Cảnh đã có thói quen cùng nhau ăn sáng.

Cảnh Liêm Uy thức dậy hơi muộn, lúc này vẫn còn chưa xuống lầu.

Ân Thiên Thiên ăn trứng rán, trong não vẫn còn đang suy nghĩ nội dung cần phải thảo luận trong cuộc họp sáng nay.

“Thiên Thiên, con bàn giao công việc của mình gần đây cho người khác đi.” Bỗng nhiên Vi Gia Huệ mở miệng nói một câu như vậy, mây trôi nước chảy giống như là đang bàn về chuyện thời tiết.

Ân Thiên Thiên ngẩn người, có chút chưa lấy lại tinh thần mà nhìn bà, cho rằng mình đã nghe nhầm rồi.

“Mẹ cảm thấy là con vẫn nên bỏ việc đi, dù sao thì nhà họ Cảnh cũng không phải là không nuôi nổi con, có đúng không?” Vi Gia Huệ chuyển đề tài khiến cho Ân Thiên Thiên muốn hét lên là không thể được, nhưng mà cô lại không có gan lấy cứng chọi cứng, chỉ là nghe bà nói: “Chuyện Liêm Uy bị thương cũng không nói là con cần phải chăm sóc, cứ nói là Nhan Hi đi, con là một người làm mẹ nhưng mà lại quan tâm rất ít, đứa nhỏ này cũng đã sắp sáu tuổi rồi, thời gian của con và con bé ở chung cũng không dài bằng bảo mẫu nhà mình, có đúng không?”

Cái miệng nhỏ của Ân Thiên Thiên nói không nên lời, mà những người nhà họ Cảnh trên bàn ăn cũng không có người nào mở miệng nói chuyện.

Lông mày cau lại, mắt của Ân Thiên Thiên hơi chuyển động, nhìn về phía Vi Gia Huệ, nhẹ giọng nói: “Mẹ, thật ra thì con cũng có thể vừa đi làm vừa chăm con được, dù sao bây giờ Nhan Hi cũng đã năm sáu tuổi rồi không phải sao, cũng bớt lo hơn, con sẽ chú ý mà, cho…”

Bỗng nhiên Vi Gia Huệ liền ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào Ân Thiên Thiên, tức giận chặn tất cả lời nói còn lại của Ân Thiên Thiên, nửa chữ cũng nói không nên lời.

Con sẽ chú ý còn muốn chú ý như thế nào đây Vi Gia Huệ nhìn cô mà nói, biểu cảm trên mặt không vui: “Người lớn giống như là Liêm Uy ở bên cạnh của con mà con cũng chăm sóc không tốt, con còn muốn chăm sóc tốt cho một đứa nhỏ, hay là mang theo công việc để chăm sóc. Xin lỗi nha, mẹ thật sự không tin vào năng lực của con, nếu như con thật sự có năng lực thì Nhan Hi sẽ giống như bây giờ sao, đối với con cũng chẳng có cảm giác thân thiết bao nhiêu.”

Dứt lời, Vi Gia Huệ thậm chí không cho Ân Thiên Thiên cơ hội nói chuyện, liền quay người rời khỏi bàn ăn mà đi làm, Ân Thiên Thiên ngồi một mình ở trên bàn ăn, mày nhíu lại rất chặt.

“Thiên Thiên, em không sao đó chứ?” Trên bàn ăn, mấy người của tập đoàn Cảnh thị đều đã lần lượt rời khỏi, chỉ còn lại hai người là Cảnh Thiên Ngọc và mình, Ân Thiên Thiên ngước mắt lên chỉ nghe thấy Cảnh Thiên Ngọc ân cần hỏi han.

“Chị, chị biết…” Ân Thiên Thiên nhìn Cảnh Thiên Ngọc, nhưng đến cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Chị biết gần đây mẹ như thế nào không? Em cứ luôn cảm thấy là hiện tại mẹ cứ có địch ý với em…”

Cảnh Thiên Ngọc hơi sửng sốt một chút, lập tức cong khóe miệng cười cười, nói: “Làm gì có, em là con dâu của mẹ mà, có thù hằn gì với em cũng là chuyện của trước kia, bây giờ làm sao có được chứ. Em đừng có suy nghĩ quá nhiều, có lẽ là mấy ngày nay mẹ ngủ không được tốt, cho nên tinh thần có vẻ hơi căng thẳng, chị với Liêm Bình cũng như vậy đó, bị mẹ giày vò đến nổi kiệt sức…”

Nghe Cảnh Thiên Ngọc nói như vậy, Ân Thiên Thiên mới xem như buông lỏng được một chút, nhưng đến cuối cùng trong lòng của cô vẫn cảm thấy có chút lo sợ bất an, nhưng lại không có cách gì khác…

Giờ làm việc của Cảnh Thiên Ngọc rất tự do, dưới tình huống bình thường thì Ân Thiên Thiên cũng rất tự do, nhưng hôm nay bởi vì phải họp cho nên có vẻ hơi vội vàng. Đi ra ngoài cùng với Cảnh Thiên Ngọc, Ân Thiên Thiên đã nhìn thấy chiếc xe Land Rover đậu ở trước cửa nhà họ Cảnh, quay đầu liếc mắt nhìn Cảnh Thiên Ngọc, Ân Thiên Thiên cầm tài liệu ở trên tay, quay đầu nói với cô ấy: “Chị ơi, em đi trước nha. Chị đi với anh rể đi, tạm biệt chị…”

Dứt lời, Ân Thiên Thiên cũng không để ý đến bọn họ, thậm chí cũng chưa kịp chào hỏi với Trình Thiên Kiều liền quay người bước lên xe của tài xế Tiểu Trần, vội vàng kêu anh ta đưa mình đến phòng làm việc…

Trong nhà họ Cảnh, giờ phút này lại có hai người hung hăng thở dài một hơi…

Trái tim của Cảnh Thiên Ngọc bỗng nhiên có chút bồn chồn không có quy luật khi mà nhìn thấy Trình Thiên Kiều, và đằng sau khung cửa sổ nào đó ở trên lầu của nhà họ Cảnh, trong rèm cửa nặng nề che giấu một bóng hình cao lớn, sau khi nhìn thấy Ân Thiên Thiên đi khỏi, cũng nhịn không được mà thở dài một hơi…

Bây giờ, anh đã bắt đầu biết ghen tị rõ ràng với những người mà không thể nào ghen tị được.

Hít thở sâu một hơi, Cảnh Liêm Uy để mình ẩn người vào trong bóng tối, xóa đi dấu tích…

Cảnh Thiên Ngọc đi đến trước xe của mình, chiếc Audi màu trắng trông cực kỳ nhỏ nhắn ở bên cạnh chiếc Land Rover, như thể cô thường ở bên cạnh anh, bất giác mắt của Cảnh Thiên Ngọc không khỏi hơi ửng hồng.

Lúc mà Trình Thiên Kiều ở một bên nhìn thấy cô, anh liền bước từ trên xe xuống đứng kế bên vị trí tài xế mà chờ cô, khi nhìn thấy cô đi về phía chiếc Audi, anh ta không kiềm lòng được mà vươn tay ra giữ cô lại, không cho cô đi, bộ dạng có chút ngây thơ, nhưng mà lại có vẻ cực kỳ cẩn thận.

“Ngọc Ngọc, bắt đầu từ lần trước, em đã không để ý đến anh cả một tuần lễ rồi đó.” Lời như vậy được nói ra từ trong miệng của Trình Thiên Kiều, Cảnh Thiên Ngọc nhịn không được mà muốn cười, nhưng gương mặt vẫn cứ căng cứng, người đàn ông này rất gian xảo, cô không thể để cho anh thành công được.

Trình Thiên Kiều nhướng mày nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp ở trước mặt, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Trong khoảng thời gian này anh sống rất vất vả, không có vợ ôm, không có vợ thương, không có vợ chiều chuộng… anh gần như nghĩ rằng sắp đến ngày tận thế. Thế nhưng trong nháy mắt mà nhìn thấy cô, anh liền cảm thấy có phải là xuân về hoa nở rồi không? Chưa từng phát hiện mình lại nhớ cô như vậy, không thể rời xa cô như vậy…

“Anh Trình, chúng ta đã…” Cảnh Thiên Ngọc ép buộc mình phải xụ mặt nói chuyện, còn chưa nói hết câu đã bị đánh gãy, vẫn là cái cách say sưa và trìu mến đó…

Lông mày của Trình Thiên Kiều nhíu chặt lại, nghe thấy hai chữ “anh Trình” liền muốn giết người, lần này dứt khoát trực tiếp ôm người vào trong ngực của mình, ngăn chặn cô bằng một nụ hôn không do dự…

Đã lâu rồi không hôn lên đôi môi hồng hào này, giờ phút này Trình Thiên Kiều cảm giác lo sợ bất an, giống như là từ trước đến giờ mình chưa từng chạm vào phụ nữ. Nhưng dù sao anh vẫn lo lắng cho cô, cuối cùng chỉ cắn răng chịu đựng mà nói: “Còn dám gọi anh là “anh Trình” nữa, em tin là có một ngày anh không cho em nói chuyện luôn không.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK