Mục lục
Kết Hôn Anh Có Dám Không?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 583: CHUYẾN VIẾNG THĂM BẤT NGỜ CỦA ÂN THIÊN THIÊN

Rời khỏi phòng ngủ của Ân Thiên Thiên, Ân Bách Phú cùng Lý Mẫn nhìn Ân Thiên Tuấn rồi mọi người đều lặng lẽ ra phòng khách.

Hôm nay Ân Tinh không ở nhà, trong nhà chỉ còn lại mấy người bọn họ mà thôi, người làm trong nhà rất ít khi lai vãng đến phòng khách cho nên hiện tại nơi này rất yên tĩnh.

“Sao lại thế này?” Vừa mới ngồi xuống, Ân Bách Phú đã không nhịn được liền hỏi, chân mày nhíu chặt.

Ân Thiên Tuấn nhìn thoáng qua, nếu không phải biết hiện tại Ân Bách Phú cùng Lý Mẫn đã chập nhận cái chết của Ân Nhạc Vy cùng Ân Khiết thì nói không chừng anh ta sẽ cảnh giác trước hai người họ nhưng từ sau cái chết của Ân Nhạc Vy, nhà họ Ân dường như đã thay đổi rất nhiều.

Ân Bách Phú kiên nhẫn dạy dỗ Ân Tinh, cho dù Ân Tinh có vẻ chẳng dễ dạy bảo chút nào nhưng Lý Mẫn cùng Ân Bách Phú đều cẩn thận giáo dục cô, những chuyện xấu xa không còn xuất hiện trong nhà họ Ân nữa, Ân Thiên Tuấn cảm thấy cuộc sống hiện tại của nhà họ vô cùng thoải mái, một sự thoải mái trước nay chưa từng có…

Nhà chẳng phải là nên như vậy sao?

Có điều cuộc sống của nhà họ Ân hiện tại được đánh đổi bằng chính mạng sống của Ân Nhạc Vy, cái giá phải trả quả thật quá lớn…

Trước câu hỏi của Ân Bách Phú, Ân Thiên Tuấn cũng không biết phải trả lời thế nào nên đành lắc đầu nói: “Con cũng không hiểu rõ lắm, lúc con đến thì con bé đã như vậy rồi, tất cả người nhà họ Cảnh không một ai giữ lại cũng không ai nói gì.”

‘Rầm!’

Ân Bách Phú đập bàn cái rầm, ông tức giận đến mức đứng bật dậy nhưng rồi ông liếc mắt nhìn lên lầu, đè thấp giọng nói: “Nhà họ Cảnh bọn họ làm vậy là ý gì? Con gái nhà chúng ta được gả qua đó đàng hoàng vậy mà bọn họ lại đối xử với con bé như thế sao? Nó trở về với thương tích đầy người? Chẳng lẽ họ xem nhà họ Ân chúng ta chỉ là đồ trang trí thôi sao?”

Lý Mẫn không nói gì, bà chỉ càm thấy đau xót khi nghĩ đến những vết thương của Ân Thiên Thiên.

Dáng vẻ của con bé giống như năm xưa khi gặp chuyện chẳng may, thật đáng sợ.

Ân Thiên Tuấn không biết nói gì đành phải im lặng trước cơn lửa giận của Ân Bách Phú, trong đầu anh liên tục suy nghĩ, anh cũng muốn biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì…

Trong lúc cả nhà họ Ân đang rối bời vì không đoán được nguyên nhân thì Ân Thiên Thiên đáng lẽ đang nghỉ ngơi trên lầu lại đột nhiên chạy xuống dưới, trên người chỉ khoác một chiếc áo khoác mỏng manh, chân mang dép lê, sau khi về nhà, may mà cô đã chỉnh lý lại diện mạo một chút thì chắc giờ không gặp người ngoài được rồi, nhưng lúc nay cô như không nhìn thấy ai trong phòng khách, vội vã chạy ra ngoài, trên gương mặt nhỏ nhắn ngập tràn âu lo…

“Thiên Thiên!”

“Thiên Thiên!”

“Thiên Thiên…”

Ba người đồng thời quay lại nhìn Ân Thiên Thiên, trong mắt ngập tràn âu lo, Ân Bách Phú cùng Ân Thiên Tuấn lập tức bước ra muốn ngăn cô lại, cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa thì hiện tại chẳng phải Ân Thiên Thiên cũng không thích hợp ra ngoài sao? Có điều bọn họ không kịp làm gì chỉ đành trơ mắt nhìn cô chạy ra khỏi nhà họ Ân nên lúc ấy Ân Bách Phú cùng Ân Thiên Tuấn chỉ có thể vội vàng đuổi theo…

“Thiên Thiên…” Phía sau, Ân Thiên Tuấn đã sắp đuổi kịp cô rồi, còn Ân Bách Phú thì vẫn bám theo sau, ánh mắt chưa từng rời khỏi cô, trong lòng lo lắng, sợ nhỡ đâu bên cạnh bỗng dưng có xe lao ra, còn Ân Thiên Thiên hôm nay có lẽ là bị kích thích gì đó nên lúc này mới chạy nhanh như vậy, cô vừa mới chạy ra khỏi phạm vi nhà họ Ân thì một chiếc taxi trờ tới, Ân Thiên Thiên không chút do dự mở cửa xe, ngồi lên và báo địa chỉ, hoàn toàn không để ý những người đuổi theo phía sau: “Thiên Thiên!”

Ân Thiên Tuấn phẫn hận, mím môi nhìn theo đuôi chiếc taxi.

Ân Bách Phú nhìn theo hướng Ân Thiên Thiên rời đi chỉ nói một câu: “Mau về lấy xe, chúng ta phải đuổi theo.

Ân Thiên Tuấn nhanh chóng quay lại lấy xe, Ân Bách Phú vừa ngồi vào xe, chiếc xe liền lao vút về trước như tên rời khỏi cung…

Lý Mẫn ở phía sau, lo lắng ngóng theo…

Bên dưới tòa nhà tập đoàn Đổng thị, taxi vừa dừng lại, Ân Thiên Thiên liền vội vã xuống xe, để lại người lái xe hét lớn: “Cô ơi, cô còn chưa trả tiền?”

Ân Thiên Thiên hoàn toàn không để ý đến người lái xe mà chỉ buồn bực xông thẳng vào tòa nhà, nhưng khi cô xuống xe bảo vệ đã nhìn thấy nên chưa kịp đến cửa cô đã bị họ chặn lại, tài xế taxi cũng cùng lúc đuổi theo.

“Thưa cô, cô không thể vào.” Bảo vệ lịch sự nói rồi quan sát Ân Thiên Thiên từ trên xuống dưới.

Đổng thị tuy rằng chỉ vừa mới tới thành phố T này để mở rộng phát triển tập đoàn nhưng họ chưa từng nhìn thấy một người lôi thôi lếch thếch như Ân Thiên Thiên xuất hiện tại tòa nhà của tập đoàn Đổng thị, nên bọn họ không thể để cô đi vào…

“Buông ra, tôi muốn vào, tôi muốn vào!” Ân Thiên Thiên dùng dằng với bảo vệ, gương mặt tái nhợt cố gắng nhoài vào bên trong, cô muốn tìm Đổng Khánh, cô muốn hỏi anh ta tại sao, cô muốn cầu xin anh ta đừng ép cô!

“Cho tôi vào, tôi muốn gặp Đổng Khánh, hãy kêu Đổng Khánh ra đây gặp tôi!”

Vừa nghe thấy hai chữ “Đổng Khánh” hai người bảo vệ liền nhìn cô như nhìn quái vật và càng kiên quyết không cho Ân Thiên Thiên vào, hành động ngăn cô lại của bọn họ cũng bất giác thô lỗ hơn một chút, bàn tay của cô bị họ kềm chặt: “Thưa cô, cô không thể vào trong được, cậu Đổng sẽ không gặp cô đâu…”

“Buông tôi ra tôi muốn vào!” Ân Thiên Thiên cố gắng giãy dụa nhưng hoàn toàn vô dụng, cô chỉ có thể để mặc cho họ giữ chặt cổ tay mình: “Tôi muốn gặp Đổng Khánh!”

“Cô ơi? Cô trốn ra từ bệnh viện tâm thần sao? Bộ dạng cô như vầy mà cũng muốn gặp người thừa kế nhà họ Đổng à?” Cùng lúc đó tài xế taxi cũng đuổi tới nơi, thấy cảnh tượng này anh ta chỉ biết tự giễu, trong lòng thầm nghĩ mình đã gặp phải người điên: “Nếu sớm biết cô là con điên thì tôi nhất định sẽ không chở cô, đúng là…”

“Anh nói gì đấy!” Đột nhiên có tiếng nói giận dữ cất lên.

Ân Thiên Tuấn xừng xe trước tòa nhà tập đoàn Đổng thị, Ân Bách Phú vừa xuống xe đã nghe thấy câu nói ấy nên lập tức nổi sung, thấy con gái mình bị bảo vệ đối xử thất lễ như vậy thì cơn tức giận xông lên đỉnh đầu, ông hét vào mặt người tài xế: “Anh nói ai là con điên? Tôi thấy anh mới là thằng điên!”

Dứt lời, Ân Bách Phú quay sang nhìn hai người bảo vệ, bởi vì mối quan hệ hợp tác gần đây giữa nhà họ Đổng và nhà họ Ân, hầu như các nhân viên của Đổng thị đều biết Ân Bách Phú nên cũng khách sáo, không dám đắc tội, lúc này bảo vệ vừa thấy Ân Bách Phú xuất hiện thì lập tức giật mình nhưng không ngờ ông vừa đến đã quát: “Hai người các cậu lôi kéo con gái của tôi như vậy là muốn làm gì?”

…Con gái của tôi.

Bốn chữ này vừa cất lên, bảo vệ lập tức buông tay ra, kinh ngạc nhìn Ân Thiên Thiên.

Ai mà chẳng biết người thừa kế của nhà họ Đổng thích con gái của Ân Bách Phú chứ, nhưng hiện tại Ân Bách Phú có hai cô con gái một là Ân Tinh, một là Ân Thiên Thiên, ai biết anh ta thích người nào nhưng có là ai đi nữa cũng không thể đắc tội được, chẳng phải sao?

Ân Thiên Thiên liếc mắt nhìn Ân Bách Phú nhưng không nói gì mà chỉ quay đi xông vào tòa nhà Đổng thị, Ân Bách Phú hung dữ trừng mắt với hai người bảo vệ rồi cũng vội vàng đuổi theo, Ân Thiên Tuấn thanh toán tiền xe xong cũng nhanh chóng chạy vào, còn hai người bảo vệ đang sững sờ đứng đó, mãi vẫn chưa bình tĩnh lại.

Bên trong sảnh lớn nằm ở lầu một của tòa nhà Đổng thị, cô nàng lễ tân kinh ngạc nhìn một cô gái ăn mặc xộc xệch xông vào, theo bản năng đứng ra muốn ngăn lại, nhưng vừa nhìn rõ mặt Ân Thiên Thiên, cô ta lập tức dừng bước, thậm chí còn vội vàng kéo tay cô bạn đồng nghiệp bên cạnh đang định tiến ra.

“Làm sao vậy?” Người đồng nghiệp cảm thấy khó hiểu, thắc mắc đồng thời nhỏ giọng trách mắng: “Nếu cô ta va phải ai đó thì chúng ta xong đời đấy!”

“Nếu bây giờ cô ngăn cô ta lại thì cô có tin là mình sẽ lập tức đi đời không?” Cô gái vừa nhỏ nhẹ nhắc nhở xong thì thấy Ân Bách Phú cùng Ân Thiên Tuấn đuổi theo phía sau Ân Thiên Thiên nên lập tức quay lại bàn lễ tân gọi điện thoại.

Người nhà họ Ân đã đến rồi, lại còn có cả người đó nữa nếu cô ta không thông báo một tiếng sẽ gặp xui xẻo!

Lúc Ân Thiên Thiên chạy tới thì vừa khéo có thang máy sắp đi lên nên vội vàng chạy vào bên trong thang máy, còn Ân Bách Phú cùng Ân Thiên Tuấn thì không may mắn như vậy nên chỉ có thể cửa thang máy của Ân Thiên Thiên đóng lại rồi nhanh chóng đi lên, để lại hai người họ sốt ruột chờ chuyến tiếp theo, tuy nhiên giờ phút này tầng lầu nơi văn phòng của Đổng Khánh tọa lạc đã biết được tin tức Ân Thiên Thiên đến và đang vô cùng hoảng loạn…

…Thông báo cho cậu Đổng chưa?

…Đã chuẩn bị xong nước trái cây chưa? Hoa quả đâu?Đồ ăn vặt đâu? Tạp chí đâu?

…Các người đều là heo à? Nhanh tay nhanh chân một chút, đừng để cô ấy nổi nóng!

Mọi người vốn dĩ đang bận rộn với công việc nhưng chỉ vì một cú được thoại của lễ tân mà cả tầng lầu nhao nhao như ong vỡ tổ, nước trái cây, sữa, cà phê, nước nóng… Tất cả phải được chuẩn bị thật tốt, thư ký riêng của Đổng Khánh nhận điện thoại xong thì phân vân đứng trước cửa phòng hợp, không biết có nên vào thông báo với Đổng Khánh một tiếng không.

Nhưng chỉ phân vân trong giây lát, trợ lý đặc biệt rốt cuộc cũng đánh bạo gõ cửa phòng họp cấp cao của Đổng thị.

Vừa bước vào thư ký liền bắt gặp ánh mắt bực bội của mọi người, thậm chí là ánh mắt bất mãn của Đổng Khánh nhưng thư ký riêng vẫn đi tới bên cạnh Đổng Khánh cúi người nhẹ giọng nói một câu: “Cậu Đổng, cô Ân đến rồi, là cô Ân Thiên Thiên…”

Lời nói vừa dứt, Đổng Khánh liền bật dậy khỏi ghế, lộ rõ vẻ mặt vui sướng cùng kinh ngạc rồi vội vàng bỏ lại một câu “tan họp” sau đó lập tức chạy biến đi trước mặt mọi người, khiến cho mọi người trong phòng trở tay không kịp.

Thư ký riêng thở phào một hơi nhẹ nhõm, lúc này mới có cảm giác là mình đã sống lại.

Trong thang máy, Ân Thiên Thiên im lặng đứng một góc, cô ăn mặc phong phanh và chẳng giống ai đứng giữa một đám người khiến cho mọi người chung quanh đều quay đầu nhìn, nhưng cô lại làm như không thấy, trước kia nhờ ở chung với Đào Ninh nên cô biết Đổng Khánh làm việc ở tầng nào, chính vì vậy mà cô chẳng hề phân vân khi bấm nút chọn tầng.

Nhưng những người trong thang máy lại lấy làm kỳ quái, ai lại đi bấm tầng đó chứ, đó không phải là nơi ai muốn lên cũng được.

Số tầng lầu của thang máy lần lượt sáng lên, Ân Thiên Thiên vẫn nhìn chằm chằm vào những con số đang nhảy mà không nói một lời, sự kiên định trong mắt cô khiến người ta e dè, thậm chí bên cạnh còn có người gọi điện thoại hỏi bảo vệ làm ăn kiểu gì mà lại để một người như vậy lên đến tận đây?

Đinh…

Khi thang máy dừng lại ở tầng lầu nơi Đổng Khánh làm việc, Ân Thiên Thiên vẫn còn đứng im trong thang máy nhìn chằm chằm Đổng Khánh đang đứng trước mặt, môi khẽ mím chặt, không nói một lời.

Những người còn lại thì đều ngoan ngoãn khom lưng, đồng thanh chào Đổng Khánh: “Cậu Đổng.”

Tuy Đổng Khánh nghe thấy tiếng chào của mọi người nhưng vẫn chỉ chăm chăm nhìn người con gái đang đứng trong thang máy, không hề che giấu sự vui sướng trong ánh mắt…

Mọi người trong thang máy cơ hồ đều không dám thở mạnh, họ hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK