Mục lục
Kết Hôn Anh Có Dám Không?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kết hôn! Anh dám không? CHƯƠNG 168: SỰ VUI VẺ KHÁC BIỆT.

“Tôi vẫn cho rằng tin đồn cậu ba nhà họ Cảnh nuông chiều cô chủ nhà họ Ân là giả, hóa ra lại là thật….”

“Nói linh tinh, lúc ăn cơm vẫn luôn đợi ở ngoài cửa, có thể không phải là sự thật sao?”

“Cô chủ nhà họ Ân này cũng coi như là khổ tận cam lai….”

Nói xong, mọi người đều nhìn Ân Thiên Tuấn với ánh mắt ghen tỵ nói: “Cậu Ân, cô em gái này của cậu gả cho một người đàn ông tốt như cậu ba nhà họ Cảnh, những ngày tháng sau này sẽ dễ dàng hơn, người làm anh như cậu cũng vui theo….”

Cậu chủ nhà họ Ân nuông chiều em gái không có chừng mực cả thành phố T này đều biết, hạnh phúc của Ân Thiên Thiên lẽ nào không phải là hạnh phúc của anh sao?

Nhưng Ân Thiên Tuấn giống như không nghe thấy, chỉ nhìn vào bóng lưng rời đi của bọn họ, trong lòng đau khổ.

Anh vui sao?

Theo lý mà nói, anh nên cảm thấy vui vẻ nhưng, anh không vui! Rất không vui!

Anh không muốn nhìn thấy Ân Thiên Thiên mang thêm tên của bất kỳ người đàn ông nào, không muốn cô có quan hệ với bất kỳ người đàn ông nào, cũng không muốn cô cứ như vậy mà gả đi, càng không muốn nhìn thấy cô rụt rè trong vòng tay của Cảnh Liêm Uy!

Hít một hơi thật sâu, Ân Thiên Tuấn cảm thấy bản thân mình lúc này có chút mất kiểm soát.

Trình Cương khẽ cau mày, bước lên phía trước nói: “Cậu Ân, sang sớm mai cậu còn có một cuộc họp.”

Ân Thiên Tuấn im lặng một lúc lâu mới quay người lên xe.

Phải làm gì đây, tình cảm trong lồng ngực anh sắp tuôn ra, nhấn chìm cả người anh….

Anh mong chờ, cũng sợ hãi, có một ngày Ân Thiên Thiên biết được mọi chuyện lúc đó….

Thiên Thiên, Thiên Thiên, Thiên Thiên của anh….

Cảnh Liêm Uy lái xe, nhưng không đưa Ân Thiên Thiên về thành phố M, mà đưa cô đến bờ sông.

Chiếc xe Range Rover dừng ở một bên, Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên dựa vào cửa xe, gió đêm mùa thu khẽ thổi, hưởng thụ khoảnh khắc yên bình này.

Dường như tâm tình gần đây của bọn họ không tồi, một người vì cuối cùng cũng tìm được người mà anh vẫn luôn tìm kiếm, một người là vì anh cuối cùng cũng bắt đầu thử tiếp nhận cô, thậm chí còn nói với cô một chuyện như vậy,….

Bàn tay to nắm bàn tay nhỏ, nụ cười trên khóe miệng của Ân Thiên Thiên mang theo một chút ngọt ngào.

Lúc Cảnh Liêm Uy quay đầu lại liền nhìn thấy dáng vẻ này của Ân Thiên Thiên, không kiềm chế được quay người lại giơ tay ra chống lên xe, không thuần thục đem Ân Thiên Thiên vây hãm giữa ngực mình và chiếc xe Range Rover, cảnh tượng lúc này trở nên có chút mơ hồ, cũng có chút mị hoặc.

Đôi mắt di chuyển trên khuôn mặt thanh tú của cô, không phải anh chưa từng nhìn thấy vẻ đẹp của cô, nhưng mỗi lần nhìn anh lại phát hiện ra vẻ đẹp của Ân Thiên Thiên nhiều hơn mấy phần, lúc này, cô mang theo một vẻ đẹp yêu kiều, xinh đẹp quyến rũ, yết hầu vô thức di chuyển lên xuống, khóe miệng Cảnh Liêm Uy nở một nụ cười, cơ thể khẽ di chuyển về phía trước.

Trái tim đập thình thịch, tai của Ân Thiên Thiên đỏ ửng, khoảng cách này hận không thể há miệng ra để hít thở, nhưng lúc này ngay cả một động tác đơn giản như vậy cũng không làm được, chỉ có thể rủ mắt xuống nhìn chằm chằm vào ngực anh, ánh mắt anh ngày càng ôn hòa….

Lồng ngực này là của cô.

Anh là chỗ dựa của cuộc đời cô, cũng là người bạn đồng hành trong cuộc đời này của cô.

Hô hấp ngày càng trở nên nặng nề, Cảnh Liêm Uy chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày bản thân mình lại không thể chịu đựng được sự câu dẫn của Ân Thiên Thiên, một ánh mắt của cô, một hành động của cô cũng khiến cho sự tự chủ của anh hoàn toàn sụp đổ….

Cơ thể anh có chút nóng lên, Cảnh Liêm Uy vẫn kiên định không để bản thân mình chạm vào cô.

Lúc này anh mới phát hiện, Ân Thiên Thiên dường như đã trở thành thuốc phiện của anh, không thể bỏ được.

Đột nhiên, người phụ nữ vẫn luôn rụt rè trong lòng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy chỉ có hình bóng của anh, lúc đó trái tim của Cảnh Liêm Uy mềm mại đến mức không thể tưởng tượng được, sau đó bàn tay bé nhỏ kia lại bám víu vào ngực anh, cảm xúc như có như không khiến cơ thể anh căng cứng, cho đến khi bàn tay nhỏ bé quấn quanh cổ anh…..

Mặt đối mặt, ánh mắt của Ân Thiên Thiên trong trẻo.

“Cảnh Liêm Uy, sau này anh sẽ đối xử tốt với em chứ?” Nhẹ nhàng hỏi, Ân Thiên Thiên cũng không biết bản thân mình muốn nói cái gì, nhưng cô chỉ muốn nhận được một lời hứa của anh: “Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau chứ? Sẽ tạo nên ngôi nhà của chính chúng ta chứ?”

Cảnh Liêm Uy nhìn Ân Thiên Thiên rất lâu cũng không nói gì, chỉ thu hẹp lại không gian đan vây hãm cô, sau đó thì thẩm vào tai cô: “Ân Thiên Thiên, em đã gả cho anh, em nghĩ mình còn có cơ hội đổi ý sao? Cả đời này trên người em đều gắn năm chữ “Vợ của Cảnh Liêm Uy….”

Không phải anh không biết sự lo lắng của cô, có lẽ anh làm chưa đủ tốt, Ân Thiên Thiên không thể hoàn toàn buông bỏ bản thân để tin tưởng anh, cô vẫn sợ hãi anh, từ nhiều khía cạnh đã chứng minh chuyện này là thật.

Khẽ thở dài, Cảnh Liêm Uy nhìn cô, nói: “Thiên Thiên, đừng sợ, hãy yên tâm khi yêu anh, anh sẽ không phụ lòng em.”

Một câu nói, từ sau khi kết hôn Ân Thiên Thiên vẫn luôn có chút thấp thỏm chờ mong mà trái tim mới bình tĩnh không ít, lúc này nghe thấy chính miệng Cảnh Liêm Uy nói anh có vẻ thích cô, mới thực sự cảm thấy vững vàng.

Nhiều lúc, thứ người phụ nữ cần chẳng qua chỉ là một lời hứa mà thôi.

Mỉm cười, Ân Thiên Thiên lại chủ động hôn lên môi của Cảnh Liêm Uy.

Lần này, có phải cô dám bỏ đi tất cả sự sợ hãi, toàn tâm toàn ý yêu anh?

Nhà họ Hướng.

Từ sau khi Ân Nhạc Vy xảy ra chuyện, thực sự đã yên tĩnh một đoạn thời gian, ngay cả ở nhà họ Hướng bị ủy khuất cũng không dám quay về nhà khóc lóc, kể lể.

Hướng Linh mỗi ngày ngoại trừ đi đến vũ đoàn để luyện múa chính là đi đến bệnh viện thăm Mộc Sa, sau đó mới về nhà, Hướng Vấn của nhà họ Hướng vẫn chưa được giao cho Hướng Thực, nên bây giờ trong nhà vẫn do Hướng Quang Hùng làm chủ, Mộc Sa không phải là cô con gái được nhà họ Mộc yêu quý, Hướng Quang Hùng vẫn không tán thành việc Hướng Linh quá gần gũi với cô ta.

Nghỉ ngơi một thời gian, sức khỏe của Ân Nhạc Vy tốt hơn rất nhiều, sắc mặt hồng hào, từ trên tầng đi xuống đúng lúc gặp Hướng Quang Hùng và Hướng Thực từ công ty về.

Ngoan ngoãn đi qua đưa tay ra nhận lấy những thứ trong tay Hướng Thực, lúc này Ân Nhạc Vy mới thật sự giống như một thành viên của cái gia đình này.

Ngụy Chiêu Dung đứng bên cạnh nhìn cũng nở một nụ cười và gật đầu, sau lần này, Ân Nhạc Vy đã hiểu chuyện hơn một chút, Hướng Linh thấy vậy, trong mắt lộ ra sự khinh thường, cô ta ghét Ân Nhạc Vy cũng giống như ghét Ân Thiên Thiên, chỉ cần là con gái nhà họ Ân cô ta đều ghét.

Trên bàn ăn, lần đầu tiên Ngụy Chiêu Dung gắp cho Ân Nhạc Vy một miếng thịt, sau đó mới nói: “Nhạc Vy à, sức khỏe của con cũng tốt hơn nhiều rồi, mẹ thấy cũng đến lúc có thể thực hiện nhiệm vụ nối dõi tông đường cho nhà họ Hướng chúng ta rồi.”

Chỉ một câu nói đã khiến cho Ân Nhạc Vy có chút bối rối, ánh mắt lại liếc về phía Hướng Thực đang ngồi bên cạnh mình.

Từ sau khi cô ta bị sảy thai, hắn đã không chạm vào cô, lúc đầu, trong lòng Ân Nhạc Vy vẫn cảm thấy ấm áp, cảm thấy Hướng Thực đang lo lắng, quan tâm mình, nhưng hơn một tháng nay hắn vẫn không chạm vào cô, có phải là hơi quá? Đến tận mấy ngày gần đây cô mới hồi phục lại tinh thần, có phải Hướng Thực có người phụ nữ khác ở bên ngoài rồi?

Động tác gắp thức ăn của Hướng Thực khựng lại, rất nhanh đã khôi phục lại như bình thường, nhưng một giây khựng lại này vẫn bị Ân Nhạc Vy nhìn ra, lúc này cô ta đột nhiên cảm thấy rất khủng hoảng.

Không phải là Hướng Thực thật sự có người phụ nữ khác đấy chứ?

Lần đầu tiên, Ân Nhạc Vy cảm thấy có chút hoảng loạn, chỉ có thể vội vàng ăn cơm, giống như là đang ngại ngùng.

Ngụy Chiêu Dung rất hài lòng, quay đầu nhìn Hướng Thực nói: “Chuyện con cái không phải là không có cách, cuộc sống này phải luôn hướng về phía trước, các con vẫn còn trẻ, cố gắng một chút, con cái vẫn có thể có lại được, mẹ vẫn đang đợi giúp con trông cháu đó.”

Nói xong, Ngụy Chiêu Dung gắp một con tôm luộc cho Hướng Thực.

Hướng Quang Hùng hoàn toàn không để ý, giống như không nghe thấy gì, Hướng Linh cũng đã quen với cách nói chuyện thẳng thắn của mẹ mình, chỉ ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, giống như Hướng Quang Hùng giả làm người điếc.

Hướng Thực hơi nhếch khóe miệng nói: “Mẹ, cơ thể của Nhạc Vy mới vừa khỏe lại, mẹ đừng vội.”

Ân Nhạc Vy nghe thấy câu nói này trong lòng mới ổn định hơn một chút, chỉ cần Hướng Thực vẫn muốn chạm vào cô ta, cô ta sẽ có cách, cô ta không thể khiến cô ta mất đi Cảnh Liêm Uy, cuối cùng còn mất đi cả Hướng Thực chứ? Ít nhất là trước khi cô ta tìm được một gia đình tốt hơn, thậm chí trước khi cô ta chắc chắn bước vào được nhà họ Cảnh, cô ta chắc chắn sẽ quấn lấy Hướng Thực!

Ban đêm, Hướng Thực vẫn còn làm việc trong phòng sách, Ân Nhạc Vy lại tìm đến, trên tay bê một bát canh vẫn còn đang bốc hơi, vừa bước vào ánh mắt của Hướng Thực có chút sững sờ.

Mái tóc dài hơi xoăn rải rác trên vai, rất giống với tóc của Ân Thiên Thiên, chiếc váy ngủ mỏng như tờ giấy để lộ ra bắp chân thon dài, rất giống với bắp chân của Ân Thiên Thiên, trang điểm nhẹ nhàng nên nhìn Ân Nhạc Vy càng quyến rũ, cô ta như vậy khiến Hướng Thực dường như đang nhìn thấy Ân Thiên Thiên, ngay cả hít thở cũng dừng lại.

Ân Nhạc Vy rất hài lòng khi nhìn thấy phản ứng của Hướng Thực, nhưng lại tỏ ra vô cùng thẹn thùng.

Cô ta biết, Hướng Thực là một người không thể chịu đựng được sự cám dỗ, nếu không lúc đó cũng không phản bội lại Ân Thiên Thiên mà bò lên giường cô ta.

“Hướng Thực, dừng công việc một chút đi, ăn một chút canh cho nóng.” Nhẹ nhàng nói, Ân Nhạc Vy lúc này trở nên cực kỳ dịu dàng, đôi mắt khẽ đảo quanh, mang theo chút quyến rũ, động tác cúi người cũng lớn hơn một chút, ánh mắt chớp chớp nghe thấy hơi thở của Hướng Thực ngày càng trở nên nặng nề, nhưng vẫn giả vờ không biết nói: “Gần đây anh vẫn luôn bận chuyện của Hướng Vấn, chắc cũng cảm thấy mệt mỏi rồi….”

Ngày trước, lúc hắn và Thiên Thiên còn học đại học, cô cũng đã hầm canh cho anh, ngày hôm sau đưa đến cho anh, dáng vẻ đó của Thiên Thiên đã khắc sâu vào trong lòng anh.

Nhưng, sao anh lại đánh mất cô chứ?

Lúc này, cô dường như đang đứng trước mặt anh….

Không đợi Ân Nhạc Vy nói xong, Hướng Thực đã giơ tay ra kéo Ân Nhạc Vy vào trong lòng mình….

Thiên Thiên của anh, sẽ có một ngày, anh sẽ đến bên cạnh cô, dùng tất cả mọi thứ để đổi lại sự tha thứ của cô, mà vì tất cả điều này, bây giờ hắn phải cố gắng leo lên từng bước từng bước một, bất kể phải trả cái giá như thế nào!

……

Ban đêm lúc Hướng Linh thức dậy, nghe thấy một giọng nói e thẹn, tính tò mò thôi thúc cô liền đi đến, trong phòng khách, hai cơ thể đang quấn lấy nhau, nhìn thấy vậy hai má cô lập tức đỏ bừng, vội vàng chạy về phòng của mình, nhưng lại không cẩn thận, lúc vào phòng chạm phải cổ tay, còn bị bề mặt lồi lõm làm cổ tay bị xước.

Lần này Hướng Linh đã bị dọa sợ, sau khi chịu đựng một thời gian dài nhưng vẫn không thể chịu đựng được phải lấy điện thoại ra để gọi cho mẹ, hai người trong phòng khách cuối cùng vẫn bị làm phiền, Ân Nhạc Vy có chút không vui nhưng cũng không thể nói ra, trên cơ thể của một nghệ sĩ múa không thể để lại vết thương, ngay trong đêm, Hướng Linh vẫn được đưa đến bệnh viện gần đó….

Lúc này, trong căn phòng yên tĩnh của nhà họ Mộc, điện thoại của Mộc Yên Nhiên đột nhiên reo lên.

Trong bóng tối, nụ cười trên khóe miệng Mộc Yên Nhiên dường như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vô cùng đáng sợ….

Hướng Linh không thể ngờ được, đây chính là khởi đầu cho cuộc sống đầy ác mộng của mình…..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK