Mục lục
Kết Hôn Anh Có Dám Không?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kết hôn! Anh dám không? CHƯƠNG 166: CẢNH LIÊM UY THỜ Ơ.

Bà ta thật sự rất hận, hận đến mức dùng cách tàn nhẫn, vô tình nhất trên thế giới để đối phó với bọn họ!

Tô Nương hại Yên Nhiên của bà ta bị hạ độc thủ từ trong bụng mẹ, rất khó mới có thể tìm được một đứa bé có thể làm phẫu thuật ghép tim với Mộc Yên Nhiên, nhưng lại vì thủ đoạn của Tô Nương mà bị thất lạc.

Nếu như nói Tô Nương là người đã phá hủy người nhà họ Mộc, thật sự cũng không phải là nói quá.

Nhưng, từ lúc đó, Tô Nương đã hoàn toàn mất tích, ngay cả khi bọn họ tốn rất nhiều tâm tư để tìm kiếm nhưng vẫn không tìm ra.

Bệnh viện Nam Tự.

Cảnh Liêm Uy quay lại làm việc, mọi người đều cảm nhận được sự thay đổi của Cảnh Liêm Uy.

Tâm trạng của anh dường như trở nên vô cùng tốt, trước đây cũng là dáng vẻ ôn hòa, hòa nhã, nhưng lần này lại mang theo một sự phấn khích nguy hiểm.

Điền Vinh thận trọng đi bên cạnh anh, căng thẳng đến mức không dám phạm lỗi, mỗi lần phạm lỗi đều vô cùng sợ hãi.

Sau ngày đi làm hôm đó, Cảnh Liêm Uy vẫn đến phòng bệnh của Mộc Sa như thường lệ, chỉ là lần này không giống với mấy lần trước, cuối cùng Mộc Sa cũng đã nguyện ý bước ra khỏi giấc mơ của mình, mở mắt ra.

Trở về được ba ngày, ngày nào cũng qua phòng kiểm tra một lần, Mộc Sa đều nhắm mắt.

Trong phòng bệnh trắng tinh tràn ngập mùi nước khử trùng, trong phòng bệnh của Mộc Sa chỉ có một ít trái cây, ngoài ra không có gì nữa, trên giường, mái tóc dài của cô nằm rải rác trên gối, cơ thể gầy gò, chỗ ở dưới xương bánh chè đột nhiên lại trống rỗng, thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy dấu vết của những cơn gió thổi qua….

Cuối cùng, Mộc Sa vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh phải cắt đi chân của mình.

Cảnh Liêm Uy bước tới, rút một chiếc bút ra, nhìn vào những thiết bị trước mặt cô ta sau đó ghi chép lại, một lúc sau mới lên tiếng hỏi: “Bây giờ cảm thấy thế nào? Gần đây khẩu vị thế nào?”

Mộc Sa nghe thấy giọng nói quen thuộc mới từ từ quay đầu lại nhìn anh.

Cảnh Liêm Uy vẫn là Cảnh Liêm Uy.

Chiếc áo blouse, biểu tượng cho sự cứu sống, dáng người cao lớn và khuôn mặt điềm tĩnh, đẹp trai, nhìn thế nào cũng đều khiến cho mọi người cảm thấy mê hoặc, nhưng trái tim của người này cứng như sắt!

Nở một nụ cười chế giễu, nhưng Mộc Sa lại vừa khóc vừa cười.

“Cảnh Liêm Uy à Cảnh Liêm Uy….” Khẽ thì thầm, giọng nói của cô ta khàn khàn, vừa nghe là có thể biết được thanh quản của cô ta bị tổn thương, có lẽ do trước đây vật lộn quá ác liệt, kêu gào quá nhiều nên đã bị thương: “Từ trước đến giờ tôi vẫn không biết, anh là một người nhẫn tâm như vậy!”

Giọng nói khàn khàn có chút khó nghe, Điền Vinh liền cau mày.

Nhìn Mộc Sa nằm trên giường, còn đâu phong thái tài hoa lãnh đạo cả quốc gia lúc vừa mới trở về nước, còn đâu sự độc nhất vô nhị mê hoặc chúng sinh khi ở trên sân khấu.

Mộc Sa bây giờ, chẳng qua là một người thoi thóp, tuyệt vọng.

“Cảnh Liêm Uy, tôi tự hỏi trong khoảng thời gian hai năm ở bên anh, tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh, nhưng tại sao anh có thể nhìn tôi từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay?” Giọng nói của Mộc Sa rất bình thường, thậm chí còn không thể nghe ra sự lên xuống của cảm xúc, có một cảm giác còn đau khổ hơn cả cái chết: “Tôi thừa nhận tôi lừa anh, nhưng anh đã hủy hoại sự nghiệp của tôi, hủy hoại danh tiếng của tôi vẫn còn chưa đủ để bù đắp sự lừa dối đó sao? Tại sao, tại sao….”

Mộc Sa vừa nói vừa khóc, vô cùng đáng thương chỉ nói một câu: “Tại sao còn muốn hủy hoại đôi chân của tôi…”

Vẻ mặt của Cảnh Liêm Uy không thay đổi, Điền Vinh nín thở, nghe thấy anh nói: “Vết thương của cô mấy ngày này không thể động vào nước, cần gì thì cứ ấn chuông, sẽ có y tá đến, ngoài ra vết thương của cô sẽ có một chút ngứa, đó là vì vết thương của cô đang ăn da non….”

Từng từ từng câu, Cảnh Liêm Uy hoàn toàn với tư cách là một bác sĩ, không có bất kỳ câu nói dư thừa nào, cũng không trả lời câu hỏi kia.

Điền Vinh nuốt nước bọt, cậu chủ trong một gia tộc lớn đúng là không thể hiểu nổi….

Cảnh Liêm Uy nhìn vào hồ sơ bệnh án trong tay, nói về tình hình của Mộc Sa, trong ánh mắt không có bất kỳ sự biến động nào.

Mộc Sa nghe thấy những lời nói như vậy, khóc càng nhiều, nhưng cũng không hỏi thêm câu nào nữa.

Tại sao phải cắt chân?

Bởi vì muốn sống…

Cô ta biết rõ, chỉ có sống cô ta mới có cơ hội, mới có thể….

Sau khi ra khỏi phòng bệnh của Mộc Sa, Cảnh Liêm Uy chuẩn bị đi đến phòng bệnh tiếp theo, nhưng không ngờ lại gặp được Tử Dương và Mộc Long, Điền Vinh có chút ngạc nhiên, cô hai nhà họ Mộc này sau khi nhập viện, ngoài cô hai nhà họ Hướng đến thăm cô ta thì cũng không có ai đến nên có chút ngạc nhiên với sự xuất hiện của hai người làm ba làm mẹ này….

“Liêm Uy…” Tử Dương khẽ lên tiếng gọi anh, vẻ mặt có chút không tự nhiên, từ trước đến giờ không có quan tâm đến Mộc Sa, lúc này muốn hỏi những câu hỏi quan tâm, bà ta có chút không quen: “Sa Sa, con bé vẫn tốt chứ?”

Vừa nói ra hai từ “Sa Sa”, Tử Dương liền cảm thấy bản thân mình thật xa lạ.

Dường như bà ta chưa bao giờ gọi cô ta như vậy, nhưng lại nghe thấy fan của cô ta từng gọi cô ta như vậy.

Thực tế, nếu như không phải là bệnh viện Nam Tự cấm không cho người ngoài vào, Mộc Sa cũng không đến mức thảm hại như vậy, fan của cô vẫn còn, chỉ là sau này chắc cũng không còn, chỉ còn lại một mình Hướng Linh.

Cảnh Liêm Uy nhìn Từ Dương, ánh mắt dừng lại trên người Mộc Long đứng bên cạnh, nói: “Chấn thương của cô Mộc bây giờ đang hồi phục, sau khi cắt chân, tình hình hồi phục của vết thương cũng rất tốt, hai người không cần lo lắng.”

Tử Dương chỉ cảm thấy cổ họng mình có cái gì nghẹn lại, một lúc sau mới lên tiếng: “Vậy, sau này con bé…”

Cảnh Liêm Uy trả lời một cách chuyên nghiệp: “Sau này, cô Mộc muốn đứng dậy cũng chỉ có thể dựa vào chân giả, hơn nữa cũng cần phải tốn một khoảng thời gian dài để phục hồi, nếu như chân giả không phù hợp, cô ấy chỉ có thể ngồi trên xe lăn, không thể nhảy được nữa.”

Từ đầu đến cuối anh chỉ là một bác sĩ.

Điền Vinh đứng phía sau, không nhịn được lại phải nuốt nước bọt, đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy Cảnh Liêm Uy có chút vô nhân tính….

Thiên Ân

Cuối cùng Ân Thiên Thiên cũng quay lại làm việc, công việc ban đầu rất đơn giản, chính là nhìn thấy cái gì thì làm cái đó, ở trong công ty có rất nhiều chuyện phải giải quyết, mà Ân Thiên Thiên giống như một cô gái nhỏ mới đi làm công, cái gì cũng làm, trước khi không có sự cho phép của công ty, cô không thể tham gia thiết kế quảng cáo.

Khi Trình Cương đột nhiên xuất hiện trong bộ phận thiết kế quảng cáo của Thiên Ân, hầu hết mọi người đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

“Thiên Ân” không phải là một công ty quảng cáo, thậm chí phạm vi kinh doanh của Thiên Ân không liên quan gì đến bộ phận thiết kế quảng cáo, nhưng sau khi Ân Thiên Tuấn lên nắm quyền, đã lập tức thành lập một bộ phận thiết kế quảng cáo, để người của bộ phận thiết kế quảng cáo thiết kế quảng cáo của chính công ty mình, cũng thiết kế quảng cáo của những người khác, là một sự tồn tại rất bất ngờ, nhưng không ai dám nói ra.

Các cổ đông chỉ cần kiếm được tiền, tùy ý Ân Thiên Tuấn tung hoành, mà Ân Bách Phú một thời gian dài chưa đến Thiên Ân.

Bộ phận thiết kế quảng cáo giống như con cưng mới của Ân Thiên Tuấn.

“Ân Thiên Thiên, cậu Ân kêu cô đến gặp cậu ấy một chút.” Trình Cường nhỏ giọng căn dặn, dáng vẻ kia cư xử với Ân Thiên Thiên giống như là một thực tập sinh.

Ân Thiên Thiên chưa từng đến Thiên Ân, ở đây, những người biết cô rất ít.

Bỏ cốc nước trong tay xuống, Ân Thiên Thiên nhanh chóng đi theo Trình Cương, dáng vẻ kia có chút “nịnh bợ” khiến người khác phiền lòng, không ít đồng nghiệp đang bàn tán sau lưng.

“Ân Thiên Thiên này đúng là có chút nhan sắc, mới đến thực tập được mấy ngày, đã dám xin nghỉ một thời gian dài như vậy, quả nhiên xinh đẹp là có thẻ tự do, tùy ý.” Một nhà thiết kế nói, ánh mắt có chút chế nhạo.

“Đúng vậy, cậu Ân này cũng thật hư hỏng mà, nếu không biết còn cho rằng là vợ của anh ta.”

“Ân Thiên Thiên này, không phải là một nhân vật có lai lịch lớn đấy chứ?” Có người suy đoán, thi thoảng luôn cảm thấy Ân Thiên Thiên rất quen, nhưng không thể nhớ ra được.

Mấy nhà thiết kế xung quanh liền bật cười.

Đúng là Ân Thiên Thiên có chút nhan sắc, nhưng tiếc là quá đơn giản và tốt bụng, có thể có lai lịch gì? Vừa nói là biết, nhưng không biết cô là một nghiên cứu sinh sao?

Trong phòng làm việc của Ân Thiên Tuấn, Ân Thiên Thiên ngoan ngoãn đứng trước bàn làm việc.

Lông mày hơn nhếch lên, trên khóe miệng của Ân Thiên Tuấn luôn mang theo ý cười.

Em gái của anh vẫn đáng yêu như vậy.

Nhìn xuống tài liệu trước mặt, Ân Thiên Tuấn khẽ nói: “Từ hôm nay em sẽ đi theo anh, hãy chăm chỉ học tập.”

Đôi mắt cô lập tức mở to, đây có phải là tiết tấu làm một thư ký sao?

“Em cứ như vậy mà cướp mất công việc của Trình Cương, không được hay cho lắm.” Buột miệng nói ra, khuôn mặt của Trình Cương đứng bên cạnh giựt giựt….

Anh ta đi theo Ân Thiên Tuấn từ lúc ra ngước ngoài, không thể hiểu được anh làm như thế này là muốn một chân đá anh đi sao….

Cô chủ nhà họ Ân này, thật sự đáng yêu mà…

Ngẩng đầu lên, Ân Thiên Tuấn nhìn thẳng vào Ân Thiên Thiên, không hề khách khí nói: “Ân Thiên Thiên, khiêm tốn một chút, em cảm thấy em có bản lĩnh gì có thể thay thế được Trình Cương? Chơi đùa còn kiêu ngạo?”

Trình Cương mím môi, khuôn mặt Ân Thiên Thiên ửng đỏ, bất mãn trừng mắt nhìn Ân Thiên Tuấn.

“Anh, có ai bắt nạt em gái mình như thế không?” Rất rõ ràng, cô đang không vui.

Khóe miệng anh nhếch lên, Ân Thiên Tuấn không nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.

Ân Thiên Thiên cũng ngoan ngoãn không ồn ào, mà theo Trình Cương ra ngoài để tìm hiểu một số việc cơ bản, ví dụ như sắp xếp lịch trình của Ân Thiên Tuấn, những mối quan hệ cá nhân của Ân Thiên Tuấn, sở thích của Ân Thiên Tuấn….

Rất nhiều thứ là quyền riêng tư cá nhân của Ân Thiên Tuấn.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc ghi chép của Ân Thiên Thiên, Trình Cương liền nhìn về phía phòng làm việc.

Cậu chủ Ân làm như vậy là có mục đích gì?

4h30 phút chiều, Ân Thiên Thiên vẫn đang phấn khích, chuẩn bị tan làm, nhưng lại biết được Ân Thiên Tuấn đột nhiên có một lịch trình, đó là đi ăn với một số đối tác vừa mới đàm phán hợp đồng, với tư cách là thư ký của anh, Trình Cương và cô đều phải đi theo.

Ân Thiên Thiên hơi bĩu môi, đành phải gửi tin nhắn cho Cảnh Liêm Uy, dặn anh hôm nay không cần phải đón cô, trên phương diện công việc cô vẫn rất chăm chỉ và nghiêm túc….

Lúc Cảnh Liêm Uy nhận được tin nhắn, anh đang kiểm tra phòng bệnh cuối cùng, rất nhanh có thể rời đi.

Khẽ nhíu mày, Cảnh Liêm Uy không trả lời tin nhắn của cô.

…..

5h, Ân Thiên Tuấn đưa Trình Cương và Ân Thiên Thiên rời Thiên Ân đi đến “nhà hàng Long Phượng”, lúc này chính là thời gian cao điểm của tắc đường, trong vòng một tiếng có lẽ vẫn có thể đến được, chỉ là cô vẫn đánh giá thấp thời gian tắc đường của thành phố T, đến khi bọn họ đến nhà hàng Long Phượng, đã là 6h 27 phút.

Muộn gần nửa tiếng.

Ân Thiên Tuấn mỉm cười nói xin lỗi, lúc vừa ngồi xuống, thì giám đốc Hoàng bước vào, mọi người ở trong phòng đều rất ngạc nhiên, quay lại nhìn anh ta.

Hơi cúi người, giám đốc Hoàng nói: “Xin lỗi đã làm phiền các vị dùng bữa, tôi đến đây là nói với mọi người một tiếng, bữa ăn này sẽ tính cho cậu ba, cậu ba nói muốn cảm ơn sự quan tâm của các vị với mợ ba.”

Câu nói này khiến tất cả mọi người trong phòng sững sờ.

Mợ ba? Ở đâu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK