Mục lục
Kết Hôn Anh Có Dám Không?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 508: RỐI LOẠN TÂM THẦN HOANG TƯỞNG

Điếu thuốc lá trong tay đã cháy hết mà Cảnh Liêm Uy vẫn đứng ở đó không hề động đậy, nhìn Ân Thiên Thiên trong khói thuốc lượn lờ từ mông lung dần dần trở nên rõ ràng, trái tim trước sau mãi bồn chồn mới dần dần bình tĩnh lại được.

Ban đầu, Cảnh Liêm Uy chỉ tưởng thời gian chờ đợi này làm cho anh có vẻ hơi hoang tưởng nhưng cũng không để ý nhiều lắm, chỉ là lúc xử lý chuyện có liên quan đến Ân Thiên Thiên, anh không nhịn được quan sát tình trạng của mình. Dù sao bản thân là bác sĩ nên anh biết rất rõ ràng, có một số việc xuất hiện cũng không phải là một dấu hiệu tốt.

Ví dụ như Trình Thiên Kiều, ví dụ như, Ân Thiên Tuấn…

Hai người đàn ông này biết được tung tích của Ân Thiên Thiên sớm hơn anh. Bản thân Trình Thiên Kiều ở bên cạnh Ân Thiên Thiên năm năm. Ân Thiên Tuấn đã ở bên cạnh cô hai, ba năm. Duy nhất chỉ có một mình anh mãi đến cuối cùng mới biết được tung tích của cô, còn phải ép cô mới trở về. Chỉ riêng điểm này, ban đầu khi Ân Thiên Thiên quay về đã hành hạ anh đặc biệt nhẫn tâm…

Khi biết được Trình Thiên Kiều và Cảnh Thiên Ngọc muốn hủy bỏ hôn ước, giây phút đó Cảnh Liêm Uy sốt ruột hơn ai hết. Khi biết Ân Thiên Tuấn tỏ tình với Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy thậm chí hận không thể giết người! Ham muốn độc chiếm mãnh liệt này gần như muốn nhấn chìm anh. Nhưng trong lòng anh lại biết rất rõ, Ân Thiên Thiên là một người coi trọng tự do. Cô lập gia đình cũng không hy vọng sau này mình bị trói buộc. Trước khi cô rời đi chính là vậy. Sau khi rời đi rồi trở về, cô càng như vậy, bằng không cũng sẽ không có Studio tồn tại…

Cũng may, anh còn chưa đánh mất phán đoán cơ bản nhất, trong lòng Trình Thiên Kiều có Cảnh Thiên Ngọc, cho nên anh không làm gì với Trình Thiên Kiều, chỉ là không thể không nói, đánh một trận với Ân Thiên Tuấn ở nhà họ Ân này đã xoa dịu tinh thần của anh rất nhiều. Nếu không có một trận đánh này, có lẽ Cảnh Liêm Uy cũng không biết đến bây giờ mình sẽ gây ra chuyện gì nữa…

Cuối cùng, sau khi phát hiện mình không ổn, Cảnh Liêm Uy đã làm kiểm tra xét nghiệm trong bệnh viện, kết quả chính là anh mắc chứng rối loạn tâm thần hoang tưởng…

Khi nhận được kết quả chuẩn đoán bệnh, toàn thân Cảnh Liêm Uy phát ra khí thế suýt nữa đã dọa cho người ta sợ hãi. Cũng may bệnh viện mà anh làm kiểm tra ở nước ngoài, người khác không quen biết anh, bằng không chắc hẳn bây giờ Cảnh Liêm Uy đã bị Nam Tự ép phải rời đi rồi. Một bác sĩ ngoại khoa bị rối loạn tâm thần tuyệt đối không thể lên bàn mổ! Mà điều này cũng dẫn đến sau đó Cảnh Liêm Bình muốn biết tình hình của Cảnh Liêm Uy chỉ có thể vượt ngàn dặm xa xôi tìm qua…

Sau khi biết bệnh tình của mình, Cảnh Liêm Uy đã tìm mọi cách làm rất nhiều kiểm tra, cơ bản nhất chính là muốn tìm ra nguyên nhân căn bệnh.

Từ trước tới nay anh đều không cho rằng mình mắc căn bệnh này vì yêu Ân Thiên Thiên.

Quả nhiên, kết cục chính là – di truyền.

Chẳng lẽ cậu cả nhà họ Cảnh trước kia không xuất sắc sao?

Xét về nhân phẩm, xét về ngoại hình, xét về tính cách, xét về tài văn chương… có mặt nào kém hơn Cảnh Nguyên Phước bây giờ? Nhưng cho dù là cậu cả nhà họ Cảnh qua đời, trong cả thành phố T lại có rất ít người biết về ông, nguyên nhân cũng bởi vì Cảnh Minh Đức mắc chứng bệnh rối loạn tâm thần hoang tưởng nhưng lúc đó nhà họ Cảnh lại chưa từng có ai bị mắc bệnh đó, chỉ là vì lý do an toàn, người nhà họ Cảnh đưa ông ra nước ngoài, cẩn thận chữa bệnh cho ông, sau đó ông quen Thụy Cẩm Hi…

Sau khi mang thai Cảnh Liêm Uy, Thụy Cẩm Hi và Cảnh Minh Đức đã được bác sĩ báo cho biết, đứa trẻ này rất có thể sẽ di truyền chứng bệnh rối loạn tâm thần hoang tưởng của Cảnh Minh Đức. Lúc đó cả hai người không ai nỡ bỏ đứa trẻ này, hơn nữa còn muốn mượn Cảnh Liêm Uy để có thể thuận lợi tiến vào nhà họ Cảnh, tất nhiên lại càng không bỏ được. Sau đó chính là Cảnh Liêm Uy sinh ra…

Cảnh Nguyên Phước và Vi Gia Huệ đều biết chuyện này. Đợi đến khi Cảnh Liêm Bình lớn lên, bọn họ cũng nói với Cảnh Liêm Bình nhưng ngoài ra không còn ai biết nữa. Bọn họ cẩn thận nhìn Cảnh Liêm Uy trưởng thành. Mãi cho đến anh đã kết hôn và sinh con vẫn không xảy ra vấn đề, người nhà họ Cảnh mới vô thức thả lỏng cảnh giác. Thậm chí Vi Gia Huệ còn từng giấu Cảnh Liêm Uy đưa Cảnh Nhan Hi đi kiểm tra, bác sĩ cũng không cho ra một đáp án chính xác. Nhưng dưới tình huống thấy Cảnh Liêm Uy không xảy ra vấn đề, vẫn có vẻ tương đối lạc quan.

Ngay cả trước đó Cảnh Liêm Bình đi lấy tài liệu, cũng đúng lúc là kiểm tra Cảnh Liêm Uy làm trước đó. Không ai có thể ngờ được, thời tiết vốn trời trong nắng ráo đã lập tức biến thành trời u ám…

Cảnh Liêm Uy hít thật sâu một hơi, vào trong phòng vệ sinh để tắm sạch mùi thuốc lá ám trên người, sau đó mới quay lại trên giường, ôm Ân Thiên Thiên vào trong lòng mình và ngủ thật say. Cho dù là đang ngủ, anh vẫn bất giác nhíu mày.

Anh sẽ không để Ân Thiên Thiên rời khỏi mình, cũng sẽ không để cho người khác có cơ hội lợi dụng…

Sáng sớm hôm sau, khi Ân Thiên Thiên tỉnh lại thì Cảnh Liêm Uy đã rời khỏi giường, hôn lên đôi môi mọng đỏ của cô và nói: “Em mau dậy đi, hôm nay chúng ta phải đi tới Đổng thị để giải quyết vấn đề quảng cáo đấy. Ngày mai sẽ là bữa tiệc tối của nhà họ Đổng. Đợi đến lúc bữa tiệc kết thúc, anh sẽ dẫn em ra ngoài chơi một lát, em thấy thế nào?”

Ân Thiên Thiên giơ tay ôm lấy cổ anh và khẽ nói: “Sao thế? Anh làm chuyện gì trái với lương tâm à?”

Nụ cười trên miệng Cảnh Liêm không khỏi cứng đờ, lại cẩn thận không để Ân Thiên Thiên phát hiện ra, giơ tay khẽ vén lọn tóc của cô và trả lời: “Anh là đang xin lỗi với em đấy. Thế nào, em có tiếp nhận không?”

“Phải xem anh làm thế nào đã chứ?” Ân Thiên Thiên nói xong liền xoay người rời giường, bắt đầu thu dọn, trong lời nói vẫn có chút không vui: “Nếu mới chỉ thế đã mong dễ dàng dỗ được em, có phải sau này em sẽ không thể sống yên ổn nữa không?”

Cảnh Liêm Uy chỉ cười không nói, cúi đầu đeo đồng hồ. Ân Thiên Thiên xoay người đi vào trong phòng tắm.

Mặc dù Ân Thiên Thiên không từ chối anh, nhưng anh lại biết rất rõ, chuyện này vẫn để lại dấu ấn sâu trong lòng cô, chỉ sơ ý một chút là có thể sẽ giống như lời cô nói, hai người đường ai nấy chạy. Anh không cho rằng Ân Thiên Thiên bây giờ vẫn là người trước đây sẵn lòng chịu uất ức chỉ mong được ở lại bên cạnh anh. Hơn nữa anh còn có bí mật như vậy…

Đợi đến khi Ân Thiên Thiên thu dọn xong, đã nhìn thấy Cảnh Liêm Uy mặc quần áo bình thường tùy ý đứng đó chờ cô. Cô vừa đeo khuyên tai vừa nhìn anh, khẽ hỏi: “Anh tính làm gì thế? Anh sẽ đi tới chi nhánh công ty sao?”

Ai ngờ Cảnh Liêm Uy lại giơ tay cầm lấy bàn tay nhỏ đang nắm túi xách của cô nói: “Hôm nay anh không tới công ty. Anh đi cùng em tới Đổng thị xem thử, xong sớm lúc nào hay lúc đó. Chờ sau khi xong xuôi, anh lại đưa em đi ăn cơm.”

Ân Thiên Thiên đi theo sau lưng anh lại không khỏi có chút sửng sốt, trong lòng dâng trào một cảm xúc khác lạ.

Anh… làm vậy là vẫn không tin tưởng cô sao?

Ân Thiên Thiên gần như theo bản năng muốn kéo anh lại để hỏi cho rõ. Chỉ là khi ánh mắt nhìn bàn tay được anh quấn băng giúp, lại nhìn băng vải trên cổ tay của mình, cô đã thu lại cảm xúc của mình.

Có thể… anh chỉ là lo lắng mà thôi…

“Em thế này, anh không yên tâm được. Nếu lại gặp phải Ân Nhạc Vy thì làm sao?” Cảnh Liêm Uy khẽ nói và dắt cô đi vào trong thang máy, rũ mắt nhìn cô: “Anh cũng không muốn nhìn thấy vợ anh lại bị người khác bắt nạt. Hơn nữa, anh còn nghe nói trong Đổng thị có mấy người đặc biệt không dễ đối phó đâu. Anh phải đi trấn giữ giúp em chứ…”

Anh nói mấy câu như vậy với vẻ không để ý lại khiến cho Ân Thiên Thiên không khỏi đỏ mặt.

Chắc chắn là Cảnh Liêm Uy biết được suy nghĩ của cô nhưng lại không vạch trần cô, chỉ nói một cách bình thản như vậy để giải thích với cô về hành động của anh, ngoài ra không nói gì nữa. Ân Thiên Thiên đứng ở bên cạnh Cảnh Liêm Uy bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ và có lỗi với anh về suy nghĩ vừa nãy của mình, bàn tay cô vô thức nắm chặt bàn tay anh hơn…

Cảnh Liêm Uy chỉ cười không nói, quay đầu hôn nhẹ lên trên trán cô.

Anh không dám nói, thật ra cô đã nghĩ đúng rồi, chỉ có điều không phải là anh không tin cô, mà là không tin người khác.

Khi Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy bước từ trên xe xuống trước tòa nhà lớn Đổng thị đã thu hút rất nhiều ánh mắt. Dù sao hôm qua Ân Nhạc Vy – người phụ nữ gần như là “bà chủ tương lai” của nhà họ Đổng đã làm ầm ĩ một trận như vậy ở đây, muốn không trở thành tin sốt dẻo ở Đổng thị cũng khó.

Ân Thiên Thiên mặc chiếc váy liền đơn giản màu xanh nhạt, chân đi đôi giày cao gót màu trắng lại đứng ở bên cạnh Cảnh Liêm Uy mặc áo sơ mi VT màu xám sẫm, quần vải màu nâu, lập tức có vẻ xứng đôi và đẹp mắt, thậm chí trong nháy mắt làm người ta không khỏi muốn quay đầu nói cho Đổng Khánh một tiếng, lại chen chân vào…

Cảnh Liêm Uy giơ tay ôm lấy thắt lưng thon thả của Ân Thiên Thiên, lại đi thẳng vào trong giống như bước vào công ty của nhà mình vậy. Đám phụ nữ xung quanh nhìn thấy dáng vẻ kia liền không nhịn được mà đỏ mặt, tim đập thình thịch. Mà Đổng Khánh vừa mới nhận được tin tức, anh ấy bước từ trong thang máy ra, đi về phía bọn họ. Chỉ là khi nhìn thấy Cảnh Liêm Uy thì vẻ mặt anh ấy lập tức trở nên đặc biệt khó coi.

“Sao cậu ba lại tới đây thế? Hôm nay hình như anh không hẹn trước với Cảnh thị mà?” Vừa đi tới, Đổng Khánh đã không nhịn được mở miệng nói, cơ thể gần như theo bản năng đi tới gần Ân Thiên Thiên: “Anh phải nhúng tay vào chuyện của Studio của Thiên Thiên lúc nào thế? Anh lại không tin tưởng năng lực của cô ấy như vậy sao?”

Mắt phượng híp lại, Cảnh Liêm Uy ôm Ân Thiên Thiên rất bình tĩnh đi thẳng tới, nhìn Đổng Khánh nhếch môi nói với vẻ khinh thường: “Hôm nay tôi chỉ đi cùng vợ tôi qua mà thôi. Dù sao cậu Đổng cũng hiểu rõ, người điên của công ty các cậu hoàn toàn có thể xuất hiện bất cứ chỗ nào. Tôi cũng không thể mạo hiểm như vậy được.”

Cảnh Liêm Uy nói dứt lời liền ôm Ân Thiên Thiên đi tiếp về phía thang máy. Anh không phải là chưa từng tới Đổng thị, không cần có người dẫn đường anh vẫn có thể dễ dàng tới nơi mình muốn đến.

Từ đầu tới cuối, Ân Thiên Thiên không nói gì. Về Đổng Khánh, cô còn nhớ rõ lời nói trong cuộc điện thoại của anh ấy hôm qua.

Cho dù bề ngoài dường như đang bày tỏ sự cố chấp với cô, chỉ là Ân Thiên Thiên lại có thể nghe rõ được sự kích thích và khiêu khích ngầm bên trong! Ân Thiên Thiên quay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy đứng bên người, bỗng nhiên lại nghĩ, có phải giữa anh và Đổng Khánh có chuyện gì đó mà cô không biết hay không?

Trong thang máy dần dần có đông người hơn nên khó tránh khỏi chạm vào đối phương. Cảnh Liêm Uy bảo vệ Ân Thiên Thiên ở trong góc thang máy, dùng cơ thể của mình bảo vệ cô rất tốt. Trừ anh ra, không ai có thể chạm tới cô. Dáng vẻ cẩn thận chú ý này mơ hồ mang theo tâm trạng mất hứng, cuối cùng vẫn khiến cho Ân Thiên Thiên không khỏi khẽ nhíu mày?

Ham muốn độc chiếm của Cảnh Liêm Uy tự nhiên trở nên mãnh liệt như vậy từ lúc nào?

Trước kia cho dù ham muốn độc chiếm của anh cũng mãnh liệt, nhưng sẽ không có đầu óc, càng không hạn chế tự do của cô. Ân Thiên Thiên đứng ở trong góc của thang máy, mí mắt rũ xuống không biết đang nghĩ gì. Cảnh Liêm Uy lại nhíu mày nhìn ánh mắt của người dường như không ngừng nhìn về phía bọn họ, sắc mặt dần dần lạnh đi…

Cảnh Liêm Uy hít sâu một hơi và xiết chặt hai nắm tay. Anh không ngờ bây giờ anh tự nhiên đã gần như tới tình trạng không thể tha thứ cho kẻ khác liếc nhìn Ân Thiên Thiên rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK