Cảnh Liêm Uy nhìn Ân Thiên Tuấn với ánh mắt hình viên đạn, hầu kết trên cần cổ đẹp đẽ bỗng chuyển động mạnh, anh nói: “Anh Ân có phải là quan tâm hơi quá rồi không? Người không biết còn tưởng anh có dụng ý khác, yêu em gái mình rồi chứ?”
Nhiều chuyện anh muốn nói từ lâu rồi nhưng không ngờ lại nói ra đúng lúc bản thân đang tức giận thế này, không kịp để ý đến cảm nhận của Ân Thiên Thiên.
Nên vừa dứt lời, Ân Thiên Thiên đã quay sang nhìn Cảnh Liêm Uy với vẻ mặt khó tin, như thể không quen biết anh vậy.
Ân Thiên Tuấn mặt biến sắc, nếu lúc này Ân Thiên Thiên chú ý thì sẽ phát hiện Ân Thiên Tuấn không hề phản bác.
Bốp!
Tiếng bạt tai chát chúa vang lên, hai người đàn ông trong phòng sợ ngây người.
Cảnh Liêm Uy kinh ngạc nhìn Ân Thiên Thiên, vẫn chưa hoàn hồn trước cái tát đột ngột của cô.
Sao cô lại đánh anh? Bởi vì Ân Thiên Tuấn ư?
“Cảnh Liêm Uy, anh chú ý lời nói, cấm sỉ nhục anh trai tôi.” Ân Thiên Thiên phẫn nộ trợn trừng mắt, lòng bàn tay hơi tê rát nhưng cô không hối hận.
Dù là Cảnh Liêm Uy, cô cũng không cho phép anh ta sỉ nhục anh trai cô.
Ân Thiên Tuấn là người cho cô sinh mệnh lần thứ hai, là người đã lôi cô khỏi cơn ác mộng đó.
“Ân Thiên Thiên!” Giọng Cảnh Liêm Uy trầm xuống, mắt phượng nheo lại: “Em tưởng anh trai em thật sự cưng chiều em như cưng chiều em gái sao? Em mắt mù mới không nhìn ra, anh ta là đàn ông, làm sao lại không có ý gì với em được chứ?”
Mặt Ân Thiên Tuấn trắng bệch, anh ta chau mày, trái tim đập bình bịch như đang ngồi tàu lượn siêu tốc.
Thấy Thiên Thiên ra tay đánh Cảnh Liêm Uy vì mình, anh ta cảm thấy vui, chứng tỏ anh có vị trí đặc biệt trong lòng cô. Nhưng câu nói “Đừng sỉ nhục anh trai tôi” của Thiên Thiên lại khiến anh không kìm được cười nhạo chính bản thân mình.
Thân phận anh trai này sớm đã ăn sâu bén rễ trong lòng Ân Thiên Thiên rồi.
“Cảnh Liêm Uy!” Ân Thiên Thiên gào lên với Cảnh Liêm Uy, vẻ mặt nghiêm túc: “Đừng dùng suy nghĩ nhơ nhuốc của anh mà đánh giá anh trai tôi.”
Không chờ Cảnh Liêm Uy lên tiếng nói gì, Ân Thiên Thiên đã quay người bảo Ân Thiên Tuấn rời đi, cô hứa hẹn: “Anh, anh về trước đi, sau khi giải quyết xong chuyện bên này em sẽ gọi điện thoại cho anh.”
Cô không muốn anh trai nghe thấy những lời khó nghe, đồng thời cũng có một số điều Ân Thiên Tuấn không nên nghe thì hơn. Thấy Ân Thiên Thiên nghiêm túc như thế, Ân Thiên Tuấn kìm nén sự căng thẳng trong lòng, nhưng cũng đành đi trước xử lý vấn đề với phóng viên, nếu không có lẽ cả đời này Ân Thiên Thiên sẽ bị người ta bới móc đủ điều.
Về chuyện khác, cứ thuận theo tự nhiên thôi, huống hồ, bây giờ anh cảm thấy có người nói ra chuyện này cũng tốt.
Ít nhất, sau này khi anh đối xử tốt với cô, cô cũng sẽ suy nghĩ một chút, không phải sao?
Ân Thiên Tuấn vừa rời đi, Cảnh Liêm Uy đã giận dữ, hét lớn: “Ân Thiên Thiên, em ngốc à? Em không nhận ra Ân Thiên Tuấn thích em sao? Hay là em không muốn nhận ra?”
Ngay lần đầu tiên trông thấy Ân Thiên Tuấn, anh đã biết Ân Thiên Tuấn thích cô rồi.
Ánh mắt một người đàn ông nhìn một người phụ nữ hoàn toàn khác ánh mắt một người anh trai nhìn em gái.
“Cảnh Liêm Uy, anh im miệng cho tôi.” Ân Thiên Thiên xoay người. Khi nhìn thấy Cảnh Liêm Uy, cô lập tức cảm thấy toàn thân vô lực, nhưng vẫn gắng gượng nói: “Anh ấy là anh trai tôi, là anh trai cùng cha khác mẹ của tôi. Anh đừng có suy nghĩ dơ bẩn như thế được không? Đừng dùng ý nghĩ hạ lưu của anh mà nghĩ về anh ấy.”
Cảnh Liêm Uy tức mà bật cười.
Anh thừa nhận, hôm nay anh rất đau lòng vì tất cả những chuyện Ân Thiên Thiên gặp phải, thương cô bị người ta vạch trần trước mặt bao người, cô vẫn chất vấn bản thân, nói đến mức anh á khẩu không nói gì được, nhưng vừa nhắc đến anh trai cô thì anh lại ném hết ra sau đầu, chẳng nhớ gì nữa!
Anh vẫn biết vị trí của Ân Thiên Tuấn trong lòng Ân Thiên Thiên không tầm thường, nhưng không biết lại quan trọng như vậy, quan trọng đến mức chỉ vì một câu nói mà Ân Thiên Thiên có thể không hề do dự tát anh một cái.
“Ân Thiên Thiên!” Cảnh Liêm Uy giận dữ, người đàn ông rất lâu rồi không nổi giận, lúc này không kiềm chế được nữa, anh bóp mạnh bả vai cô, ép cô sát tường, gương mặt tuấn tú kề sát lại, anh gằn từng tiếng: “Ân Thiên Thiên, tốt nhất em hãy cầu nguyện chuyện này là anh hiểu lầm đúng như em nghĩ, nếu không em nhất định sẽ hối hận vì hành động của mình hôm nay.”
Hành động đột ngột của Cảnh Liêm Uy làm cô sợ, ngây người đứng đó một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn, đến khi lấy lại tinh thần, nhìn gương mặt giận dữ của Cảnh Liêm Uy, cô cũng tức giận, nói: “Cảnh Liêm Uy, anh tưởng đàn ông trên thế giới này ai cũng giống nhau sao? Hay là anh cho rằng giữa nam nữ ngoài tình yêu thì không thể có tình thân và tình bạn? Tôi thấy anh, căn bản là điên rồi nên mới có thể nói ra chuyện nực cười như vậy.”
Cảnh Liêm Uy ngẩng đầu lên khẽ hừ một tiếng, chăm chú nhìn cô.
Điên rồi?
Cô nói anh điên rồi!
“Ân Thiên Thiên, em còn chưa thấy anh điên bao giờ đâu.” Cảnh Liêm Uy nghiến răng nghiến lợi, đưa tay giữ chặt eo cô, một tay chế trụ đầu cô ép về phía mình, hung dữ nói: “Anh sẽ điên cho em xem. Anh dùng tính mạng cam đoan tất cả những việc hôm nay anh muốn làm cũng chính là việc Ân Thiên Tuấn muốn làm.”
Dứt lời, Cảnh Liêm Uy mạnh mẽ chiếm lấy bờ môi Ân Thiên Thiên.
Anh hôn cô tới tấp, hơi thở bị cướp đoạt, cô hoàn toàn không biết bấu víu vào đâu.
Cô tức giận, nắm tay đánh lên ngực anh, muốn đẩy anh khỏi thế giới của mình, nhưng dù cô làm gì thì lúc này Cảnh Liêm Uy cũng giống như tường đồng vách sắt, không hề nhúc nhích.
Khi chạm tới nơi mềm mại kia, lửa giận của Cảnh Liêm Uy lập tức dịu xuống, tiến công mạnh mẽ lập tức biến thành nhẹ nhàng dịu dàng, từng chút từng chút dẫn dắt cô đáp lại mình, nhưng trước sau Ân Thiên Thiên không hề phản ứng.
Anh lưu luyến buông cô gái nhỏ trong lòng ra, từ sau khi biết mình yêu cô, tính chiếm hữu của anh đã bắt đầu phát triển không chút kiêng dè, vừa nhìn thấy Ân Thiên Tuấn ôm cô, suýt nữa thì anh đã ra tay đánh nhau…
Anh nhẹ nhàng vỗ về eo cô, hô hấp dần trở nên nặng nề…
Lúc Cảnh Liêm Uy còn đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình, tưởng là mọi việc sẽ cứ như vậy tiếp diễn, khóe môi anh bỗng cảm thấy chua xót, ấm nóng, cả người cứng đờ lại, vội mở bừng mắt ra…
Ân Thiên Thiên mở to mắt nhìn anh, mặc kệ anh làm gì cô vẫn cứ như búp bê vải rách nát không hề có chút sinh khí nào, ánh mắt vô hồn. Cô không ồn ào, không ầm ĩ, không nói lời nào, thậm chí ngay cả bàn tay nhỏ vừa mới kháng cự cũng vô lực, rủ xuống bên người. Nhìn thấy dáng vẻ này của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy sợ, tim như thắt lại…
“Thiên Thiên…” Cảnh Liêm Uy bỗng cảm thấy tay mình khẽ run rẩy, luống cuống gọi tên cô: “Thiên Thiên, Thiên Thiên… Em nói gì đi chứ, ngoan…”
Cảnh Liêm Uy ôm bế Ân Thiên Thiên đặt lên ghế sô pha, vội vàng xem xét xem cô có bị thương hay không, chẳng lẽ động tác vừa nãy của anh làm cô bị thương sao? Hay là cô đã bị thương từ trước rồi?
“Thiên Thiên, em đừng im lặng mãi như vậy, em nói chuyện với anh đi, được không?” Lúc này Cảnh Liêm Uy cảm thấy hết sức ảo não, thậm chí anh còn vén áo của Ân Thiên Thiên lên, lộ ra vòng eo thon nhỏ, dáng vẻ giống như bị ức hiếp: “Thiên Thiên…Thiên Thiên, em đừng như vậy…”
Ân Thiên Thiên không nói gì, chỉ nhìn anh khóc nức nở, cả người không kìm được run rẩy.
Vừa nãy, suýt chút nữa anh đã cưỡng bức cô.
Sao anh có thể đối xử với cô như vậy vào lúc này?
Trong lòng cảm thấy từng đợt sợ hãi, nhưng đối mặt với Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên quật cường giống như nổi điên, cô đẩy mạnh anh ra, rồi xé mạnh quần áo bản thân, hét lên: “Cảnh Liêm Uy, không phải anh muốn sao? Tôi cho anh, anh làm đi! Tốt nhất sau này chúng ta đừng liên quan gì đến nhau nữa, đường ai nấy đi.”
Ân Thiên Thiên gào thét làm Cảnh Liêm Uy hoàn toàn sợ hãi, anh nhìn cô ngồi trên sô pha, tự tay xé quần áo, rõ ràng cô đang tức giận mà sao vẻ mặt lại trông yếu đuối đến thế…
“Cảnh Liêm Uy, anh là cái đồ…” Cầm thú!
Cô muốn mắng anh như vậy, nhưng cô vẫn biết, dưới tình hình đó, chẳng qua Cảnh Liêm Uy chỉ động tình mà thôi.
Không có bất kỳ người đàn ông nào mà không động lòng với người phụ nữ trong lòng mình, dù là phụ nữ nhưng Ân Thiên Thiên rất rõ điểm này…
Nhưng dù như vậy, cô vẫn cảm thấy rét lạnh trong lòng.
Rốt cuộc, trong lòng Cảnh Liêm Uy cô là vợ hay chỉ là một người phụ nữ dễ dãi?
Ân Thiên Thiên ngồi trên sô pha, cả người vô cùng chật vật. Vì sự xuất hiện của phóng viên và Ân Thiên Tuấn mà trong nhà đang vô cùng hỗn loạn, nhưng ngay khi cô còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì lại xảy ra cãi cọ với Cảnh Liêm Uy. Quần áo thì bị rách, rơi xuống, khó khăn lắm mới che được cơ thể, cô bật khóc, run rẩy, nhưng vẫn quật cường, nhìn Cảnh Liêm Uy vẻ bị tổn thương.
Ánh mắt đó giống như cô đang lăng trì anh, cắt từng dao róc thịt anh, xương anh…
Cảnh Liêm Uy nhìn Ân Thiên Thiên trước mặt, yết hầu siết lại một cách khó hiểu, nhìn thấy áo khoác của Ân Thiên Tuấn để quên nhưng anh quay người đi luôn không do dự, kéo rèm cửa trong nhà xuống, bọc lấy Ân Thiên Thiên rồi không kìm được đưa tay ôm cô vào lòng.
“Anh xin lỗi, Thiên Thiên, anh xin lỗi… Anh không cố ý…” Cảnh Liêm Uy khẽ nỉ non bên tai cô, giọng điệu hối hận đó làm Ân Thiên Thiên nước mắt chảy ròng ròng.
Nhưng lần này rõ ràng không phải nước mắt khó chịu, uất ức trước đó.
“Cảnh Liêm Uy! Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?” Âm thanh khóc lóc, trách móc như phá vỡ phòng tuyến cuối cùng trong lòng Ân Thiên Thiên, toàn bộ sự tủi thân và bất đắc dĩ của cô đều trào ra: “Sao anh lại như thế? Tại sao?”
Đúng vậy, sao anh có thể, sau khi biết rõ cô vừa bị người ta đồn thổi xấu như vậy, không những không an ủi cô mà còn nói cô cứ ỷ lại anh trai thích cô, thậm chí không quan tâm đến mong mốn của cô, suýt chút nữa đã cưỡng ép cô…
Sao anh có thể như vậy chứ?
Lẽ nào, anh là cầm thú sao?
Cảnh Liêm Uy buồn bã không thôi, ôm chặt Ân Thiên Thiên vào lòng, liên tục nói xin lỗi bên tai cô…
Ân Thiên Thiên vẫn vùi vào trong ngực anh thút thít, dáng vẻ như muốn khóc hết nước mắt mấy ngày qua, tiếng khóc rưng rức của cô làm Cảnh Liêm Uy thấy đau lòng, lại vừa tức giận.
Tất cả những kẻ khiến Ân Thiên Thiên phải chịu đựng hôm nay, đều sẽ phải trả giá!