Kết hôn! Anh dám không? CHƯƠNG 293: NÓI CHUYỆN
Trong quán cà phê ở góc rẽ của bệnh viện Nam Tự.
Ân Thiên Thiên vác theo chiếc bụng lớn ngồi ở vị trí quay lưng với cửa, Lâm Vũ Văn đi sát theo bên cạnh cô, từ đầu đều đến cuối đều thể hiện sự cảnh giác mạnh mẽ đối với Mộc Yên Nhiên, bộ dạng này khiến cho Ân Thiên Thiên có chút khó hiểu, tại sao đứa trẻ này mới gặp Mộc Yên Nhiên lần đầu tiên mà đã không thích cô ta như vậy rồi.
Mộc Yên Nhiên mặc một chiếc áo khoác hơi mỏng màu xanh ngọc, khí chất trên cả người vô cùng tốt, có lẽ là vì sức khỏe chuyển biến tốt, Ân Thiên Thiên trước đây chỉ cảm thấy cô ta thanh tú thì cũng là lần đầu tiên cảm thấy cô ta có chút đẹp, nhưng đáng tiếc đối với một người trước giờ đều không mang ý tốt với mình, cô thực sự không có hứng thú.
Gọi một phần bánh kem nhỏ cho Lâm Vũ Văn, Ân Thiên Thiên liền ngồi ở đó tương tác qua lại với Lâm Vũ Văn, trước khi Mộc Yên Nhiên mở miệng nói thì cô cứ như vậy mà cho cô ta một sự khinh thường triệt để, điều này rất dễ khiến cho Mộc Yên Nhiên không vui.
“Chị Thiên Thiên, em còn muốn nữa.” Ăn xong một phần bánh kem, Lâm Vũ Văn giương đôi con ngươi màu xanh lá đậm nhìn cô.
Ân Thiên Thiên rút một tờ khăn giấy ra lau miệng cho bé: “Không được, lát nữa chúng ta còn phải về ăn cơm nữa.”
Một đứa trẻ đến đón cô, cô cũng không thể ngay cả một bữa cơm cũng không cho người ta ăn chứ.
Lâm Vũ Văn nghe thấy lát nữa còn có một bữa ăn nữa thì liền vui mừng, ngoan ngoãn ngồi ở một bên tự chơi của mình.
Khóe môi nở nụ cười, Ân Thiên Thiên cuối cùng cũng nghe thấy thanh âm từ người đối diện.
“Ân Thiên Thiên, cô có biết tôi từ nhỏ đã là con dâu mà nhà họ Cảnh định rồi không?” Câu đầu tiên, Mộc Yên Nhiên đã làm rõ là không muốn để cho Ân Thiên Thiên yên thân.
Ân Thiên Thiên quay đầu nhìn cô ta, hàng lông mày khẽ nhướng lên, nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Vậy sao? Vậy cô muốn gả cho Cảnh Liêm Bình sao? Nhà cô cũng thật là nỡ lòng a.”
Đối với Cảnh Liêm Bình, thật đúng là một sự tồn tại khiến phụ nữ vừa yêu vừa hận trên thế giới này.
Phụ nữ muốn ở cùng với anh ta, nhưng người đàn ông đó từ trước đến giờ đều không nhắc đến hôn nhân, không nhắc đến con cái…
Là điển hình của một người dạo chơi khắp các bụi hoa, nhưng một cái lá cũng không dính trên người. (Phong lưu nhưng không thuộc về một người nào.)
Mộc Yên Nhiên vừa nghe Ân Thiên Thiên nói mình muốn gả cho tên đào hoa Cảnh Liêm Bình đó thì tức tốc bốc hỏa, đôi mắt tức giận trừng cô, hậm hực nói: “Ân Thiên Thiên, cô đừng giả ngốc với tôi, tôi nói là Cảnh Liêm Uy, là Cảnh Liêm Uy! Không phải Cảnh Liêm Bình!”
Lúc này Ân Thiên Thiên càng trở nên hiếu kỳ hơn, cô nhìn cô ta rồi hỏi: “Vậy tại sao người gả vào nhà họ Cảnh lại là tôi, mà không phải cô?”
Một câu nói khiến cho Mộc Yên Nhiên nghẹn họng, không biết nên trả lời thế nào.
Sau hai giây trầm mặc, Mộc Yên Nhiên không nhịn được mà lên tiếng: “Đó là bởi vì trước đây tôi không ở trong nước, bây giờ tôi trở về rồi, cô không phải là đã ly hôn với Cảnh Liêm Uy rồi sao? Không phải ngay cả bà nội cũng lên tiếng nói muốn tôi gả vào nhà họ Cảnh sao?”
“Ha ha…” Ân Thiên Thiên đột nhiên nở nụ cười khẽ, cô quay đầu nhìn ra trời xuân đầy ắp ánh nắng rực rỡ ở bên ngoài, sau đó mới nói: “Mộc Yên Nhiên, lời này của bà cụ Cảnh đã nói với cô khi nào vậy? Là khi tôi và Cảnh Liêm Uy vừa mới ly hôn đúng không, nếu như tôi nhớ không lầm, thì còn là lúc mà tôi chọc giận bà ta nữa kìa, cách lúc bà ta nói chuyện đó đến bây giờ không biết là đã qua bao lâu rồi nhỉ? Sao cô còn chưa được gả vào nhà họ Cảnh vậy? Qua bao nhiêu lâu rồi, người nhà họ Cảnh có nhắc đến chuyện này qua không?”
Nếu như Cảnh Liêm Uy không đồng ý, Ân Thiên Thiên hiểu rất rõ, Mộc Yên Nhiên cả đời này cũng đừng mơ được gả vào nhà họ Cảnh!
Kể từ khi biết chuyện nhà họ Mộc có tham dự vào chuyện của ‘Diêm Vương’ lần trước, Ân Thiên Thiên không nói đến những người nhà họ Mộc khác, nhưng cô biết Mộc Yên Nhiên nhất định là có tham gia, bởi vì người nhà họ Mộc có thù với cô chỉ có mình cô ta!
Một lời nói khiến cho sắc mặt Mộc Yên Nhiên đỏ rồi lại trắng, trắng rồi lại đỏ.
Cho dù thế nào thì cô ta cũng không thể không thừa nhận, Ân Thiên Thiên nói đúng rồi!
Chuyện muốn cô gả vào nhà họ Cảnh, bà cụ cũng chỉ nói qua một lần khi đang tức giận tột cùng vào lần trước thôi, sau đó thì không có nhắc qua một lần nào nữa, cô ta biết có lẽ là do lúc đó bệnh của cô ta vẫn chưa khỏi, nhưng cô ta luôn cho rằng chỉ cần mình khỏe rồi thì sẽ có cơ hội, nhưng mà bây giờ họ lại không có chút phản ứng nào cả! Cho dù bây giờ cô ta có siêng năng chạy đến nhà họ Cảnh hơn bất kỳ một người nào khác!
Nhìn khuôn mặt chù ụ của Mộc Yên Nhiên, đáy lòng Ân Thiên Thiên liền trở nên thỏa mái, cô điều chỉnh sắc mặt rồi khẽ tiến sát lên trước một chút, nhìn chằm chằm vào cô ta hỏi: “Mộc Yên Nhiên, chuyện lần trước Ân Nhạc Vy đưa tôi đến chỗ ‘Diêm Vương’, cô cũng có tham gia, thật sự tưởng là tôi không biết sao? ‘Nếu như không muốn người khác biết thì trừ phi mình đừng làm’, một đạo lý đơn giản như vậy mà cô cũng không hiểu sao? Hay là cô cảm thấy điều mà cô làm thật sự là hoàn hảo không có kẽ hở?”
Nếu Ân Nhạc Vy đã vì chuyện này mà đến nỗi phải ly hôn với Hướng Thực, vậy thì cô nhất định cũng sẽ không để cho kẻ chân chính đứng sau được yên thân đâu! Cuộc đọ sức giữa Mộc Yên Nhiên và cô bây giờ mới là thật sự bắt đầu!
Thần sắc của Mộc Yên Nhiên trở nên có hơi căng thẳng, đôi con ngươi nhìn Ân Thiên Thiên cũng khẽ co lại một chút.
Cô ta vậy mà lại biết?
Nhưng như vậy thì đã sao? Nếu như có chứng cứ thì bây giờ cô ta đã không có ở đây rồi, còn có được trái tim của Hướng Linh nữa!
Hít một hơi thật sâu, Mộc Yên Nhiên nhìn Ân Thiên Thiên nhẹ giọng nói: “Ân Thiên Thiên, trước đây ba tôi đã từng nói cô ‘hoa ngôn xảo ngữ’, bây giờ xem ra là không chỉ có đơn giản như vậy, nhưng cho dù cô có biết là tôi đã bảo Ân Nhạc Vy gạt cô đến đó thì đã làm sao nào? Nếu như cô có bản lĩnh thì hôm nay tôi đã không có mặt ở đây rồi!”
Đôi con ngươi hung hăng híp lại, Ân Thiên Thiên chẳng qua chỉ là thăm dò mà thôi, nhưng mà không ngờ thật sự đã thăm dò ra luôn rồi!
Suy đoán là chuyện của một mình cô, nhưng dù sao đi nữa không có chứng cứ xác thực, không có được sự thừa nhận của cô ta thì Ân Thiên Thiên vẫn là có chút không dám khẳng định, nhưng mà xem ra bây giờ Mộc Yên Nhiên thật sự đã bị cô lương thiện hóa một chút rồi!
“Còn về nhà họ Cảnh!” Mộc Yên Nhiên tiếp tục nói, ánh mắt nhìn Ân Thiên Thiên cũng mang theo chút khinh miệt: “Cô cứ chờ xem đi, tôi nhất định sẽ khiến cô hối hận vì ngày hôm nay đã nói ra lời này, sớm muộn có một ngày tôi cũng sẽ gả vào đó thôi!”
Nhưng Ân Thiên Thiên hoàn toàn không để tâm đến, cô đưa tay lấy điện thoại di động ở trong túi xách của mình ra đặt lên bàn, Mộc Yên Nhiên nhìn thấy màn hình điện thoại vậy mà lại đang sáng, hơn nữa còn luôn duy trì cuộc gọi, sự căng thẳng trong lòng lập tức khiến cô ta đưa tay cầm lấy điện thoại tới, phát hiện người đang trong cuộc gọi chính là Cảnh Liêm Uy!
Trong một khoảnh khắc nào đó, Mộc Yên Nhiên chỉ cảm thấy máu huyết ở trên dưới toàn cơ thể mình đều xông thẳng lên não, nhưng sắc mặt lại trắng bệch đến không tả nổi.
Ân Thiên Thiên!
Cô ta vậy mà còn biết chơi chiêu này nữa!
Hung hăng ném điện thoại xuống sàn nhà ở bên cạnh, ánh mắt mà Mộc Yên Nhiên nhìn Ân Thiên Thiên gần như là hận đến nỗi muốn giết cô luôn rồi!
Cô ta tưởng Ân Thiên Thiên không phải là người như vậy, nhưng mà không ngờ cô cũng có tâm kế như vậy!
“Ân Thiên Thiên, cô tính kế tôi?” Mộc Yên Nhiên nghiến răng nghiến lợi mà hỏi, lồng ngực của cô ta lúc này phập phồng đầy kịch liệt.
Ân Thiên Thiên nghe thấy lời này thì không nhịn được mà cười lên, sau đó nhìn cô ta nói: “Phải đó, tôi tính kế với cô.”
Nếu như là trước đây cô có lẽ là thật sự chả thèm dùng loại thủ đoạn này, nhưng mà bây giờ, không thể nào!
Đối mặt với loại người như Mộc Yên Nhiên, cô sẽ không lương thiện nữa! Nếu như thật sự là như vậy thì nói không chừng một ngày nào đó, cô chết ở trong tay Mộc Yên Nhiên như thế nào cũng không biết nữa kìa!
Đối diện với lời thừa nhận như đang xem thường cô ta của Ân Thiên Thiên, Mộc Yên Nhiên tức đến nỗi đứng phắt dậy, cánh tay giơ lên định giáng cho cô một cái tát.
Lâm Vũ Văn giật mình đứng dậy từ trên ghế sofa, bé đưa tay định đi kéo Ân Thiên Thiên, đứa trẻ nhỏ bé nhưng phản ứng lại vô cùng nhanh!
Ân Thiên Thiên cũng bị giật bắn mình, chỉ là so với bờ má sắp sửa bị Mộc Yên Nhiên chào hỏi đến, thì cô càng thêm bảo vệ cái bụng của mình, ai mà biết Mộc Yên Nhiên có đột nhiên phát điên không chứ?
Trừng mắt tức giận trừng cô ta, Ân Thiên Thiên chỉ muốn bảo vệ bụng của mình, nhưng mà đã có người bảo vệ cô.
Tiếng chuông gió trong quán cà phê vang lên sau lưng, thanh âm giòn giã đó vẫn chưa ngừng lại bên tai, thì cánh tay của Mộc Yên Nhiên đã bị túm chặt lại rồi, Cảnh Liêm Uy đứng ở giữa hai người phụ nữ, thần sắc đối diện với Mộc Yên Nhiên vô cùng khó coi.
“Liêm…Liêm Uy.” Bàn tay giơ cao cao vẫn đang bị Cảnh Liêm Uy túm chặt lấy trong lòng bàn tay, sắc mặt Mộc Yên Nhiên hệt như tro nguội.
Cảnh Liêm Uy…
Anh vậy mà lại đến rồi…
Mộc Yên Nhiên tức giận trừng Ân Thiên Thiên, rồi hét lớn: “Ân Thiên Thiên là cô cố ý! Cố ý đồng ý nói chuyện với tôi, nhưng lại đưa tôi đến nơi này! Chính là vì để cho Cảnh Liêm Uy nghe thấy những lời vừa nãy xong thì có thể chạy đến đây! Ân Thiên Thiên, tâm cơ cô cũng thật là thâm!”
Lâm Vũ Văn đứng trên ghế sofa, đứa trẻ nhỏ nghiêm túc nhìn Mộc Yên Nhiên ở trước mặt, cả khuôn mặt căng cứng dữ dội.
Khoảnh khắc nhìn thấy Cảnh Liêm Uy đến, đáy lòng Ân Thiên Thiên mới hoàn toàn thở phào, nói thật là cô cũng không biết Cảnh Liêm Uy khi nào mới đến, nếu như sau khi bị đánh thì mới tới thì cũng không phải là không có khả năng, bây giờ cô chỉ có thể nói là vận khí của mình cũng không tồi, dù sao thì cho dù có vệ sĩ của Lâm Vũ Văn ở đây đi nữa, thì người bọn họ bảo vệ chẳng qua cũng là Lâm Vũ Văn, chỉ cần Lâm Vũ Văn và Ân Thiên Thiên không bị người ta bắt cóc đi, thì một cái tát như vậy cũng sẽ không có ai quan tâm đâu.
Cảnh Liêm Uy quay qua nhìn Mộc Yên Nhiên, thần sắc trong đôi mắt phượng đó không khó để nhìn ra được sự không quan tâm và lạnh nhạt đối với Mộc Yên Nhiên.
Kể từ sau khi sự điều tra của Cát Thành Phong giao đến tay mình, Cảnh Liêm Uy đối với Mộc Yên Nhiên đã sinh ra một cảm giác ghê tởm và khó chịu!
Căn bản là không nói với cô ta nửa câu nào, Cảnh Liêm Uy hung hăng hất tay một cái thì người phụ nữ trước mặt liền bị anh hất qua một bên, bàn chân của Mộc Yên Nhiên loạng choạng, cả cơ thể ngã xuống chiếc bàn bên cạnh, cà phê của khách vừa mới đi, nhân viên phục vụ chưa kịp tới thu dọn thì đã đổ lên người của cô ta rồi.
“Á.” Hét lên một tiếng, Mộc Yên Nhiên nhìn bộ dạnh nhếch nhác của mình, sau đó cô ta đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn qua Cảnh Liêm Uy.
Cảnh Liêm Uy tiến lên trước một bước bảo vệ Ân Thiên Thiên ở đằng sau mình, lạnh giọng nói: “Mộc Yên Nhiên, đừng hoang tưởng được gả cho tôi, cả đời này cũng không được.”
Nói xong, Cảnh Liêm Uy quay sang nhìn Ân Thiên Thiên, sự lạnh nhạt trong đôi con ngươi ngay tức khắc trở nên dịu lại: “Không sao chứ?”
Ân Thiên Thiên gật gật đầu, cô nhìn anh một cái rồi rũ đôi con ngươi của mình xuống rất nhanh, sau đó dưới sự hộ tống của anh mà quay người rời khỏi chỗ này.
Nhìn bóng ảnh đang rời đi của bọn họ, Mộc Yên Nhiên không nhịn được mà hét lớn với bóng lưng của họ: “Cảnh Liêm Uy, em nhất định sẽ gả vào nhà họ Cảnh! Em nhất định sẽ gả cho anh! Ân Thiên Thiên, đứa con của cô sớm muộn sẽ có một ngày trở thành của tôi! Tôi phải cướp lại mọi thứ vốn dĩ nên thuộc về tôi từ trên tay của cô! Các người đợi đó đi!”
Nói xong, đằng sau vang lên những tiếng phát tiết loang choang lẻng xẻng, Ân Thiên Thiên gần như là không hề nghi ngờ Mộc Yên Nhiên có thể phá hủy cả quán cà phê! Chỉ lời là của cô ta suy cho cùng cũng làm trái tim cô thịch một cái, cô theo bản năng bảo vệ cái bụng của mình thêm chặt chẽ một chút.
Mi tâm Cảnh Liêm Uy khẽ nhíu lại, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng an ủi Ân Thiên Thiên: “Nguyện vọng của cô ta vĩnh viễn sẽ không thành sự thật đâu, yên tâm đi.”
Ân Thiên Thiên lúc này mới khẽ yên tâm lại mà theo anh lên chiếc Range Rover, còn Lâm Vũ Văn cũng theo bọn họ đi về Tụy Đề Uyển.
Trên đường đi, Cảnh Liêm Uy đã vô số lần đưa mắt nhìn người phụ nữ nhỏ bé ở phía sau thông qua kính chiếu hậu, hai người bọn họ cũng nên nói chuyện đàng hoàng với nhau rồi.
Trong quán cà phê ở góc rẽ của bệnh viện Nam Tự.
Ân Thiên Thiên vác theo chiếc bụng lớn ngồi ở vị trí quay lưng với cửa, Lâm Vũ Văn đi sát theo bên cạnh cô, từ đầu đều đến cuối đều thể hiện sự cảnh giác mạnh mẽ đối với Mộc Yên Nhiên, bộ dạng này khiến cho Ân Thiên Thiên có chút khó hiểu, tại sao đứa trẻ này mới gặp Mộc Yên Nhiên lần đầu tiên mà đã không thích cô ta như vậy rồi.
Mộc Yên Nhiên mặc một chiếc áo khoác hơi mỏng màu xanh ngọc, khí chất trên cả người vô cùng tốt, có lẽ là vì sức khỏe chuyển biến tốt, Ân Thiên Thiên trước đây chỉ cảm thấy cô ta thanh tú thì cũng là lần đầu tiên cảm thấy cô ta có chút đẹp, nhưng đáng tiếc đối với một người trước giờ đều không mang ý tốt với mình, cô thực sự không có hứng thú.
Gọi một phần bánh kem nhỏ cho Lâm Vũ Văn, Ân Thiên Thiên liền ngồi ở đó tương tác qua lại với Lâm Vũ Văn, trước khi Mộc Yên Nhiên mở miệng nói thì cô cứ như vậy mà cho cô ta một sự khinh thường triệt để, điều này rất dễ khiến cho Mộc Yên Nhiên không vui.
“Chị Thiên Thiên, em còn muốn nữa.” Ăn xong một phần bánh kem, Lâm Vũ Văn giương đôi con ngươi màu xanh lá đậm nhìn cô.
Ân Thiên Thiên rút một tờ khăn giấy ra lau miệng cho bé: “Không được, lát nữa chúng ta còn phải về ăn cơm nữa.”
Một đứa trẻ đến đón cô, cô cũng không thể ngay cả một bữa cơm cũng không cho người ta ăn chứ.
Lâm Vũ Văn nghe thấy lát nữa còn có một bữa ăn nữa thì liền vui mừng, ngoan ngoãn ngồi ở một bên tự chơi của mình.
Khóe môi nở nụ cười, Ân Thiên Thiên cuối cùng cũng nghe thấy thanh âm từ người đối diện.
“Ân Thiên Thiên, cô có biết tôi từ nhỏ đã là con dâu mà nhà họ Cảnh định rồi không?” Câu đầu tiên, Mộc Yên Nhiên đã làm rõ là không muốn để cho Ân Thiên Thiên yên thân.
Ân Thiên Thiên quay đầu nhìn cô ta, hàng lông mày khẽ nhướng lên, nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Vậy sao? Vậy cô muốn gả cho Cảnh Liêm Bình sao? Nhà cô cũng thật là nỡ lòng a.”
Đối với Cảnh Liêm Bình, thật đúng là một sự tồn tại khiến phụ nữ vừa yêu vừa hận trên thế giới này.
Phụ nữ muốn ở cùng với anh ta, nhưng người đàn ông đó từ trước đến giờ đều không nhắc đến hôn nhân, không nhắc đến con cái…
Là điển hình của một người dạo chơi khắp các bụi hoa, nhưng một cái lá cũng không dính trên người. (Phong lưu nhưng không thuộc về một người nào.)
Mộc Yên Nhiên vừa nghe Ân Thiên Thiên nói mình muốn gả cho tên đào hoa Cảnh Liêm Bình đó thì tức tốc bốc hỏa, đôi mắt tức giận trừng cô, hậm hực nói: “Ân Thiên Thiên, cô đừng giả ngốc với tôi, tôi nói là Cảnh Liêm Uy, là Cảnh Liêm Uy! Không phải Cảnh Liêm Bình!”
Lúc này Ân Thiên Thiên càng trở nên hiếu kỳ hơn, cô nhìn cô ta rồi hỏi: “Vậy tại sao người gả vào nhà họ Cảnh lại là tôi, mà không phải cô?”
Một câu nói khiến cho Mộc Yên Nhiên nghẹn họng, không biết nên trả lời thế nào.
Sau hai giây trầm mặc, Mộc Yên Nhiên không nhịn được mà lên tiếng: “Đó là bởi vì trước đây tôi không ở trong nước, bây giờ tôi trở về rồi, cô không phải là đã ly hôn với Cảnh Liêm Uy rồi sao? Không phải ngay cả bà nội cũng lên tiếng nói muốn tôi gả vào nhà họ Cảnh sao?”
“Ha ha…” Ân Thiên Thiên đột nhiên nở nụ cười khẽ, cô quay đầu nhìn ra trời xuân đầy ắp ánh nắng rực rỡ ở bên ngoài, sau đó mới nói: “Mộc Yên Nhiên, lời này của bà cụ Cảnh đã nói với cô khi nào vậy? Là khi tôi và Cảnh Liêm Uy vừa mới ly hôn đúng không, nếu như tôi nhớ không lầm, thì còn là lúc mà tôi chọc giận bà ta nữa kìa, cách lúc bà ta nói chuyện đó đến bây giờ không biết là đã qua bao lâu rồi nhỉ? Sao cô còn chưa được gả vào nhà họ Cảnh vậy? Qua bao nhiêu lâu rồi, người nhà họ Cảnh có nhắc đến chuyện này qua không?”
Nếu như Cảnh Liêm Uy không đồng ý, Ân Thiên Thiên hiểu rất rõ, Mộc Yên Nhiên cả đời này cũng đừng mơ được gả vào nhà họ Cảnh!
Kể từ khi biết chuyện nhà họ Mộc có tham dự vào chuyện của ‘Diêm Vương’ lần trước, Ân Thiên Thiên không nói đến những người nhà họ Mộc khác, nhưng cô biết Mộc Yên Nhiên nhất định là có tham gia, bởi vì người nhà họ Mộc có thù với cô chỉ có mình cô ta!
Một lời nói khiến cho sắc mặt Mộc Yên Nhiên đỏ rồi lại trắng, trắng rồi lại đỏ.
Cho dù thế nào thì cô ta cũng không thể không thừa nhận, Ân Thiên Thiên nói đúng rồi!
Chuyện muốn cô gả vào nhà họ Cảnh, bà cụ cũng chỉ nói qua một lần khi đang tức giận tột cùng vào lần trước thôi, sau đó thì không có nhắc qua một lần nào nữa, cô ta biết có lẽ là do lúc đó bệnh của cô ta vẫn chưa khỏi, nhưng cô ta luôn cho rằng chỉ cần mình khỏe rồi thì sẽ có cơ hội, nhưng mà bây giờ họ lại không có chút phản ứng nào cả! Cho dù bây giờ cô ta có siêng năng chạy đến nhà họ Cảnh hơn bất kỳ một người nào khác!
Nhìn khuôn mặt chù ụ của Mộc Yên Nhiên, đáy lòng Ân Thiên Thiên liền trở nên thỏa mái, cô điều chỉnh sắc mặt rồi khẽ tiến sát lên trước một chút, nhìn chằm chằm vào cô ta hỏi: “Mộc Yên Nhiên, chuyện lần trước Ân Nhạc Vy đưa tôi đến chỗ ‘Diêm Vương’, cô cũng có tham gia, thật sự tưởng là tôi không biết sao? ‘Nếu như không muốn người khác biết thì trừ phi mình đừng làm’, một đạo lý đơn giản như vậy mà cô cũng không hiểu sao? Hay là cô cảm thấy điều mà cô làm thật sự là hoàn hảo không có kẽ hở?”
Nếu Ân Nhạc Vy đã vì chuyện này mà đến nỗi phải ly hôn với Hướng Thực, vậy thì cô nhất định cũng sẽ không để cho kẻ chân chính đứng sau được yên thân đâu! Cuộc đọ sức giữa Mộc Yên Nhiên và cô bây giờ mới là thật sự bắt đầu!
Thần sắc của Mộc Yên Nhiên trở nên có hơi căng thẳng, đôi con ngươi nhìn Ân Thiên Thiên cũng khẽ co lại một chút.
Cô ta vậy mà lại biết?
Nhưng như vậy thì đã sao? Nếu như có chứng cứ thì bây giờ cô ta đã không có ở đây rồi, còn có được trái tim của Hướng Linh nữa!
Hít một hơi thật sâu, Mộc Yên Nhiên nhìn Ân Thiên Thiên nhẹ giọng nói: “Ân Thiên Thiên, trước đây ba tôi đã từng nói cô ‘hoa ngôn xảo ngữ’, bây giờ xem ra là không chỉ có đơn giản như vậy, nhưng cho dù cô có biết là tôi đã bảo Ân Nhạc Vy gạt cô đến đó thì đã làm sao nào? Nếu như cô có bản lĩnh thì hôm nay tôi đã không có mặt ở đây rồi!”
Đôi con ngươi hung hăng híp lại, Ân Thiên Thiên chẳng qua chỉ là thăm dò mà thôi, nhưng mà không ngờ thật sự đã thăm dò ra luôn rồi!
Suy đoán là chuyện của một mình cô, nhưng dù sao đi nữa không có chứng cứ xác thực, không có được sự thừa nhận của cô ta thì Ân Thiên Thiên vẫn là có chút không dám khẳng định, nhưng mà xem ra bây giờ Mộc Yên Nhiên thật sự đã bị cô lương thiện hóa một chút rồi!
“Còn về nhà họ Cảnh!” Mộc Yên Nhiên tiếp tục nói, ánh mắt nhìn Ân Thiên Thiên cũng mang theo chút khinh miệt: “Cô cứ chờ xem đi, tôi nhất định sẽ khiến cô hối hận vì ngày hôm nay đã nói ra lời này, sớm muộn có một ngày tôi cũng sẽ gả vào đó thôi!”
Nhưng Ân Thiên Thiên hoàn toàn không để tâm đến, cô đưa tay lấy điện thoại di động ở trong túi xách của mình ra đặt lên bàn, Mộc Yên Nhiên nhìn thấy màn hình điện thoại vậy mà lại đang sáng, hơn nữa còn luôn duy trì cuộc gọi, sự căng thẳng trong lòng lập tức khiến cô ta đưa tay cầm lấy điện thoại tới, phát hiện người đang trong cuộc gọi chính là Cảnh Liêm Uy!
Trong một khoảnh khắc nào đó, Mộc Yên Nhiên chỉ cảm thấy máu huyết ở trên dưới toàn cơ thể mình đều xông thẳng lên não, nhưng sắc mặt lại trắng bệch đến không tả nổi.
Ân Thiên Thiên!
Cô ta vậy mà còn biết chơi chiêu này nữa!
Hung hăng ném điện thoại xuống sàn nhà ở bên cạnh, ánh mắt mà Mộc Yên Nhiên nhìn Ân Thiên Thiên gần như là hận đến nỗi muốn giết cô luôn rồi!
Cô ta tưởng Ân Thiên Thiên không phải là người như vậy, nhưng mà không ngờ cô cũng có tâm kế như vậy!
“Ân Thiên Thiên, cô tính kế tôi?” Mộc Yên Nhiên nghiến răng nghiến lợi mà hỏi, lồng ngực của cô ta lúc này phập phồng đầy kịch liệt.
Ân Thiên Thiên nghe thấy lời này thì không nhịn được mà cười lên, sau đó nhìn cô ta nói: “Phải đó, tôi tính kế với cô.”
Nếu như là trước đây cô có lẽ là thật sự chả thèm dùng loại thủ đoạn này, nhưng mà bây giờ, không thể nào!
Đối mặt với loại người như Mộc Yên Nhiên, cô sẽ không lương thiện nữa! Nếu như thật sự là như vậy thì nói không chừng một ngày nào đó, cô chết ở trong tay Mộc Yên Nhiên như thế nào cũng không biết nữa kìa!
Đối diện với lời thừa nhận như đang xem thường cô ta của Ân Thiên Thiên, Mộc Yên Nhiên tức đến nỗi đứng phắt dậy, cánh tay giơ lên định giáng cho cô một cái tát.
Lâm Vũ Văn giật mình đứng dậy từ trên ghế sofa, bé đưa tay định đi kéo Ân Thiên Thiên, đứa trẻ nhỏ bé nhưng phản ứng lại vô cùng nhanh!
Ân Thiên Thiên cũng bị giật bắn mình, chỉ là so với bờ má sắp sửa bị Mộc Yên Nhiên chào hỏi đến, thì cô càng thêm bảo vệ cái bụng của mình, ai mà biết Mộc Yên Nhiên có đột nhiên phát điên không chứ?
Trừng mắt tức giận trừng cô ta, Ân Thiên Thiên chỉ muốn bảo vệ bụng của mình, nhưng mà đã có người bảo vệ cô.
Tiếng chuông gió trong quán cà phê vang lên sau lưng, thanh âm giòn giã đó vẫn chưa ngừng lại bên tai, thì cánh tay của Mộc Yên Nhiên đã bị túm chặt lại rồi, Cảnh Liêm Uy đứng ở giữa hai người phụ nữ, thần sắc đối diện với Mộc Yên Nhiên vô cùng khó coi.
“Liêm…Liêm Uy.” Bàn tay giơ cao cao vẫn đang bị Cảnh Liêm Uy túm chặt lấy trong lòng bàn tay, sắc mặt Mộc Yên Nhiên hệt như tro nguội.
Cảnh Liêm Uy…
Anh vậy mà lại đến rồi…
Mộc Yên Nhiên tức giận trừng Ân Thiên Thiên, rồi hét lớn: “Ân Thiên Thiên là cô cố ý! Cố ý đồng ý nói chuyện với tôi, nhưng lại đưa tôi đến nơi này! Chính là vì để cho Cảnh Liêm Uy nghe thấy những lời vừa nãy xong thì có thể chạy đến đây! Ân Thiên Thiên, tâm cơ cô cũng thật là thâm!”
Lâm Vũ Văn đứng trên ghế sofa, đứa trẻ nhỏ nghiêm túc nhìn Mộc Yên Nhiên ở trước mặt, cả khuôn mặt căng cứng dữ dội.
Khoảnh khắc nhìn thấy Cảnh Liêm Uy đến, đáy lòng Ân Thiên Thiên mới hoàn toàn thở phào, nói thật là cô cũng không biết Cảnh Liêm Uy khi nào mới đến, nếu như sau khi bị đánh thì mới tới thì cũng không phải là không có khả năng, bây giờ cô chỉ có thể nói là vận khí của mình cũng không tồi, dù sao thì cho dù có vệ sĩ của Lâm Vũ Văn ở đây đi nữa, thì người bọn họ bảo vệ chẳng qua cũng là Lâm Vũ Văn, chỉ cần Lâm Vũ Văn và Ân Thiên Thiên không bị người ta bắt cóc đi, thì một cái tát như vậy cũng sẽ không có ai quan tâm đâu.
Cảnh Liêm Uy quay qua nhìn Mộc Yên Nhiên, thần sắc trong đôi mắt phượng đó không khó để nhìn ra được sự không quan tâm và lạnh nhạt đối với Mộc Yên Nhiên.
Kể từ sau khi sự điều tra của Cát Thành Phong giao đến tay mình, Cảnh Liêm Uy đối với Mộc Yên Nhiên đã sinh ra một cảm giác ghê tởm và khó chịu!
Căn bản là không nói với cô ta nửa câu nào, Cảnh Liêm Uy hung hăng hất tay một cái thì người phụ nữ trước mặt liền bị anh hất qua một bên, bàn chân của Mộc Yên Nhiên loạng choạng, cả cơ thể ngã xuống chiếc bàn bên cạnh, cà phê của khách vừa mới đi, nhân viên phục vụ chưa kịp tới thu dọn thì đã đổ lên người của cô ta rồi.
“Á.” Hét lên một tiếng, Mộc Yên Nhiên nhìn bộ dạnh nhếch nhác của mình, sau đó cô ta đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn qua Cảnh Liêm Uy.
Cảnh Liêm Uy tiến lên trước một bước bảo vệ Ân Thiên Thiên ở đằng sau mình, lạnh giọng nói: “Mộc Yên Nhiên, đừng hoang tưởng được gả cho tôi, cả đời này cũng không được.”
Nói xong, Cảnh Liêm Uy quay sang nhìn Ân Thiên Thiên, sự lạnh nhạt trong đôi con ngươi ngay tức khắc trở nên dịu lại: “Không sao chứ?”
Ân Thiên Thiên gật gật đầu, cô nhìn anh một cái rồi rũ đôi con ngươi của mình xuống rất nhanh, sau đó dưới sự hộ tống của anh mà quay người rời khỏi chỗ này.
Nhìn bóng ảnh đang rời đi của bọn họ, Mộc Yên Nhiên không nhịn được mà hét lớn với bóng lưng của họ: “Cảnh Liêm Uy, em nhất định sẽ gả vào nhà họ Cảnh! Em nhất định sẽ gả cho anh! Ân Thiên Thiên, đứa con của cô sớm muộn sẽ có một ngày trở thành của tôi! Tôi phải cướp lại mọi thứ vốn dĩ nên thuộc về tôi từ trên tay của cô! Các người đợi đó đi!”
Nói xong, đằng sau vang lên những tiếng phát tiết loang choang lẻng xẻng, Ân Thiên Thiên gần như là không hề nghi ngờ Mộc Yên Nhiên có thể phá hủy cả quán cà phê! Chỉ lời là của cô ta suy cho cùng cũng làm trái tim cô thịch một cái, cô theo bản năng bảo vệ cái bụng của mình thêm chặt chẽ một chút.
Mi tâm Cảnh Liêm Uy khẽ nhíu lại, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng an ủi Ân Thiên Thiên: “Nguyện vọng của cô ta vĩnh viễn sẽ không thành sự thật đâu, yên tâm đi.”
Ân Thiên Thiên lúc này mới khẽ yên tâm lại mà theo anh lên chiếc Range Rover, còn Lâm Vũ Văn cũng theo bọn họ đi về Tụy Đề Uyển.
Trên đường đi, Cảnh Liêm Uy đã vô số lần đưa mắt nhìn người phụ nữ nhỏ bé ở phía sau thông qua kính chiếu hậu, hai người bọn họ cũng nên nói chuyện đàng hoàng với nhau rồi.