Tất cả đều nói ra trong lúc tức giận, nhưng Cảnh Minh Đức lại mang theo Thụy Cẩm Hi rời đi, về tới quê hương thành phố Q của Thụy Cẩm Hi, ngôi nhà này là nhà Thụy Cẩm Hi để lại, hai người cứ như vậy bắt đầu cuộc sống gian khổ nhưng hạnh phúc.
Mãi đến một năm sau, ông cụ Cảnh mới tìm thấy bọn họ, Cảnh Liêm Uy nho nhỏ mở miệng bi bô tập nói, còn đang bò quanh trên đất, dáng vẻ đáng yêu, thông minh kia đánh thẳng vào lòng của ông cụ, muốn để cho Cảnh Minh Đức trở về, nhưng vẫn trước sau như một không chấp nhận Thụy Cẩm Hi.
Sau khi biết được ý nghĩ của ông cụ, Cảnh Minh Đức tỏ vẻ rõ không muốn.
“Hừ!” Ông cụ Cảnh cười lạnh một tiếng, nhìn bọn họ quần áo thô, thức ăn đạm bạc, lạnh lùng nói: “Anh cảm thấy anh có năng lực cho người phụ nữ này một cuộc sống tốt không? Có năng lực cho con trai mình nhận được sự giáo dục tốt nhất không? Cảnh Minh Đức, bây giờ anh có được công việc không tệ, nhưng anh có tin chỉ cần tôi mở miệng, ngay cả đường sống anh cũng không có hay không!”
Đây là rõ ràng là uy hiếp, nhưng Cảnh Minh Đức và Thụy Cẩm Hi đều biết, đây là sự thật.
Thụy Cẩm Hi cũng không phải một kẻ ngốc, nhà họ Cảnh tồn tại theo cách nào, cô đã biết từ lâu, lưu luyến nhìn con trai và chồng mình, trong lòng cô từng đợt chua xót, cuối cùng vẫn không thể không đưa ra lựa chọn.
Đêm khuya, Thụy Cẩm Hi nằm trong ngực Cảnh Minh Đức khẽ nói: “Minh Đức, anh mang theo con về đi, chỉ cần nhìn thấy anh và con sống tốt thì em đã vui rồi, em không cầu danh phận cũng không cầu ở bên anh, em chỉ cầu Liêm Uy có thể khỏe mạnh lớn lên.”
Từ đầu tới đuôi, cô cũng không nói một câu giữ Cảnh Minh Đức ở lại, thậm chí còn nghĩ đẩy anh ra ngoài, nhưng càng như thế càng làm quyết tâm phải ở lại của Cảnh Minh Đức trở nên kiên định, cuối cùng thậm chí còn đưa ra quyết định giao Cảnh Liêm Uy cho Cảnh Nguyên Phước, muốn ở lại cùng với Thụy Cẩm Hi.
Vào ngày ông cụ Cảnh rời đi, Thụy Cẩm Hi quỳ trước cửa nhà nhìn ông ôm đứa con trai của mình đi, chỉ nói một câu bảo ông hãy giáo dục Cảnh Liêm Uy thật tốt, rồi không nói thêm gì khác…
…
Nghe đến đó, cơ thể Ân Thiên Thiên khẽ cứng ngắc.
Theo như lời Cảnh Liêm Uy nói, thì nơi này chính là nơi mà Cảnh Minh Đức và Thụy Cẩm Hi ở lúc trước, cũng là nơi mà Cảnh Liêm Uy lớn lên trước một tuổi, thảo nào cô còn thấy rất nhiều món đồ chơi nhỏ cũ nát, có lẽ đều là của Cảnh Liêm Uy.
Xoay người, Ân Thiên Thiên nhìn thẳng vào người đàn ông với vẻ mặt cô đơn trước mặt trong bóng đêm, mỉm cười, khẽ nói: “Cảnh Liêm Uy, thì ra khi còn bé anh lớn lên ở đây, trông cũng không tệ lắm đâu.”
Cảnh Liêm Uy cười khổ một tiếng, quả thật, mặc dù nơi này cũ nát, nhưng cũng không tệ đối với người không hay tới.
Nhưng trong lòng anh vẫn đau khổ.
Rất mâu thuẫn, anh là một người rất hiếu thuận, cũng là một người có thù tất báo, ngay cả đối với Mộc Sa đã bên cạnh anh hai năm anh cũng ra tay không chút thương tiếc, mặc dù anh không hoàn toàn phá hủy cô ta, nhưng cũng đâu khác đồng phạm, không phải sao? Nhưng từ đầu đến cuối anh không hối hận, mặc dù lúc biết được Mộc Sa không thể không cắt chân cũng vậy.
Anh sống suốt hai mươi tám năm, nhưng tận đến lúc năm tám tuổi bắt đầu mới biết được ba mẹ của mình không phải Cảnh Nguyên Phước và Vi Gia Huệ, mà là người khác, Cảnh Nguyên Phước và Vi Gia Huệ đối xử với anh không tệ, nhưng trái lại chính vì họ đối xử với anh quá tốt, nên trong lòng anh sẽ cảm thấy áy náy, cho dù là với cặp vợ chồng Cảnh Nguyên Phước hay là với ba mẹ của anh…
Một đứa con, quên yêu thương ba mẹ của mình, đây vốn là một loại hành vi bất hiếu…
Trước khi anh biết chuyện này, anh cũng nghĩ tất cả mọi thứ cũng chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn, tận đến lúc nghe được hai câu duy nhất của Thụy Cẩm Hi, anh mới phát hiện không phải.
Có lẽ, ngay từ đầu anh đã giống với mẹ của mình hơn.
Hai người đều là loại người nhất định sẽ nhận được hồi báo sau khi trả giá!
Đêm mưa đó, biết rõ cơ thể mình không thể chịu đựng vẫn kiên trì đứng đợi bên ngoài nhà họ Cảnh, bà nắm chắn sẽ giữ được đứa con trong bụng, bà không muốn Cảnh Minh Đức rời đi, lợi dụng lấy lui làm tiến, để cho Cảnh Liêm Uy nhận được sự giáo dục tốt hơn, quỳ xuống cầu xin ông cụ Cảnh dặn dò ông đối xử tốt với anh…
Ngay từ đầu, từ khoảnh khắc Thụy Cẩm Hi đi theo Cảnh Minh Đức về nước kia, bà chưa từng nghĩ tới việc không bệnh mà chết.
Người phụ nữ kia ngay từ đầu đã không phải một nhân vật đơn giản, đáng tiếc ông bà cụ Cảnh đều nhìn đi chỗ khác, thậm chí còn bởi vì chuyện của Cảnh Minh Đức mà phong tỏa hoàn toàn tin tức lớn nhỏ của nhà họ Cảnh.
Ân Thiên Thiên sao lại không hiểu ý của Cảnh Liêm Uy, mặc dù ba mẹ cô còn sống khoẻ mạnh, nhưng cũng giống như không có ba mẹ, bàn tay nhỏ đặt vào lòng bàn tay lớn của anh, khẽ hỏi: “Vậy sau này thì sao?”
Sau hai giây im lặng, Cảnh Liêm Uy trả lời: “Một năm sau, bọn họ chết trong một vụ tai nạn.”
…
Ân Thiên Thiên không đoán được mở đầu, cũng không đoán được kết cục.
Cảnh Liêm Uy không phải con ruột của Cảnh Nguyên Phước và Vi Gia Huệ, ba mẹ của Cảnh Liêm Uy đã qua đời từ lâu, tất cả những điều này đều là thứ cô không ngờ tới, thậm chí không ngờ hóa ra mẹ của Cảnh Liêm Uy… từ trước tới nay đều không phải một người đơn giản.
Đó là một phụ nữ dám yêu dám hận, dám suy nghĩ vì bản thân mình.
Trong bóng đêm, Cảnh Liêm Uy khẽ thở ra một hơi rồi ôm Ân Thiên Thiên càng ngày càng chặt hơn.
Trong hai mươi năm qua, anh vừa nhận lấy sự yêu thương của Cảnh Nguyên Phước và Vi Gia Huệ, vừa nhớ tới ba mẹ của mình, rất nhiều lúc anh cảm thấy mình thậm chí không có cơ hội lựa chọn, tận đến ngày hôm nay, bà cụ Cảnh còn tưởng rằng anh chưa biết chuyện này, tất cả mọi người nhà họ Cảnh đều biết, cũng không nói cho bà, đơn giản bởi vì cho đến nay bà cụ vẫn không chấp nhận Thụy Cẩm Hi.
Nếu không phải do Cảnh Liêm Uy có thiên phú từ nhỏ, hơn nữa không hề có ý nghĩ tranh đoạt với Cảnh Liêm Bình, có lẽ cũng không trải qua những ngày tháng thoải mái như vậy.
Nghĩ đến đây, Ân Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy cơ thể mình hơi lạnh, vươn tay ôm chặt lấy Cảnh Liêm Uy.
Cô nghĩ tới rồi sao?
Nghĩ tới anh giấu tài, nghĩ tới anh không cố ý giấu diếm?
Có sợ anh hay không? Có muốn rời đi hay không?
Người quyết định nói hết mọi chuyện cho Ân Thiên Thiên là Cảnh Liêm Uy, nhưng bây giờ người hối hận cũng là anh.
Nhưng, một người trong bóng tối đã nếm trải qua sự ấm áp của ánh mặt trời, sao buông tay dễ dàng như vậy được?
Ân Thiên Thiên ôm chặt hơn, lại phát hiện đối phương cũng dùng sức ôm lấy mình, chẳng mấy chốc, bên tai cũng vang lên một câu: “Cảnh Liêm Uy, sau này chúng ta cũng như vậy được không, cùng nhau sống hết quãng đời còn lại.”
Cùng nhau sống hết quãng đời còn lại, cùng nhau sống đến bạc đầu.
Cô thật sự rất muốn trở thành người đó, cho dù tâm tư của Cảnh Liêm Uy thâm trầm, cô vẫn muốn ở lại bên cạnh anh.
Cúi đầu khẽ đáp một tiếng, khóe miệng của Cảnh Liêm Uy cũng nhếch lên một độ cong khó phát hiện.
Rất nhiều lúc, anh cảm thấy có cô bên cạnh, thật tốt.
Hôm sau, Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy thức dậy rất sớm.
Đã tới thành phố Q rồi, còn biết được hết mọi chuyện, vậy không có lý nào lại không đi bái tế.
Trong lòng bà cụ Cảnh hận Thụy Cẩm Hi, cũng hận Cảnh Minh Đức, bởi vì sự mê muội của Thụy Cẩm Hi và sự chấp nhất của Cảnh Minh Đức, sau khi hai người chết làm hại ông cụ Cảnh bị tích tụ trong lòng, không qua vài năm cũng ra đi, hận ý này cho đến tận bây giờ làm cho Cảnh Minh Đức và Thụy Cẩm Hi vẫn không được chôn cất trong nghĩa trang của nhà họ Cảnh.
Sau khi biết chuyện này vào năm tám tuổi, từ lúc Cảnh Liêm Uy chín tuổi, hàng năm sẽ đến đây tế bái ba mẹ của mình, cho dù là anh đang ở trong nước hay ngoài nước, nhất định sẽ quay về.
Thành phố Q vẫn đang mưa, trong một mảnh u ám cuối cùng cũng lộ ra một chút màu xanh lam, nhưng không biết hôm nay trời có nắng không.
Trên ngọn núi yên tĩnh chỉ có tiếng mưa rơi, Thiên Thiên mặc chiếc áo khoác màu đen đi theo bên cạnh Cảnh Liêm Uy dưới chiếc ô màu đen, hai người sóng vai chậm rãi đi về phía trước đi.
Dừng lại trước ngôi mộ được hợp táng, Ân Thiên Thiên thấy được hai khuôn mặt trẻ trên tấm bia mộ.
Cảnh Minh Đức tươi cười phấn chấn, cho dù Ân Thiên Thiên chỉ vừa gặp cũng có thể đoán được năm đó ông đẹp trai, tiêu sái thế nào, Thụy Cẩm Hi cũng mỉm cười dịu dàng, đôi mắt phượng vô cùng mê người.
Cảnh Liêm Uy tập hợp ưu điểm từ dung mạo của hai người.
“Ba, mẹ…” Khẽ gọi một tiếng, khuôn mặt Ân Thiên Thiên hơi phiếm hồng, lúc này cô coi như là con dâu xấu xí lần đầu tiên gặp ba mẹ chồng: “Con chào ba mẹ, con là Thiên Thiên, xin lỗi bây giờ mới đến gặp hai người…”
Cảnh Liêm Uy cầm ô cho cô, ánh mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh rất dịu dàng.
Cứ tiếp tục như vậy, dường như cũng là chuyện không tệ.
“Con đã kết hôn với Liêm Uy một thời gian rồi, bây giờ chúng con sống rất tốt, hai người yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy…” Từng câu từng chữ nói xong, Ân Thiên Thiên giống như đang đối mặt với hai người sống chứ không phải hai bia mộ lạnh ngắt: “Chúng con sẽ sống thật tốt, hai người hãy yên nghỉ nhé…”
Sau khi tế bái ba mẹ xong, Cảnh Liêm Uy mới mang theo Ân Thiên Thiên rời đi, hai người đi trên đường phố của thành phố Q.
Ân Thiên Thiên không biết đang suy nghĩ cái gì mà có chút mất tập trung, không cẩn thận bị người đi ngang qua va phải, bả vai có chút đau, cơn đau như vậy dường như mang theo cả nỗi đau từ trong tim và miệng vết thương.
“Xin lỗi…” Chàng trai nhanh chóng đi qua xin lỗi, lúc xoay người thấy Ân Thiên Thiên cũng sững người.
Là chị ấy?
Chị gái của cậu chủ nhỏ kia?
Ân Thiên Thiên nâng mắt thấy Trần Vũ ở trước mặt, cũng có chút kinh ngạc, sao cậu ta lại ở đây?
Ánh mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh Ân Thiên Thiên, Trần Vũ cau chặt mày.
Cậu ta biết người đàn ông này, hôm đó không phải anh ta tới tìm cậu gây phiền toái vì một người phụ nữ khác sao, nhưng thấy dáng vẻ rất thân thiết kia của anh ta và Ân Thiên Thiên, chẳng lẽ người đàn ông này là tên lăng nhăng?
Ngay từ lần đầu gặp Trần Vũ, Cảnh Liêm Uy đã cảm thấy một loại cảm giác khó diễn tả trên người chàng trai trẻ này, dường như đã thấy qua ở đâu đó, nhưng lại không thể nào nhớ được.
“Là cậu?” Ân Thiên Thiên hỏi đầu tiên, không phải cậu ta đang ở thành phố T sao, sao nháy mắt đã tới thành phố Q?
Đứng nghiêm chỉnh, Trần Vũ bỗng cảm thấy không biết nên làm sao, giọt mưa rơi xuống trên mặt cậu ta, nhìn qua khiến cậu ta trở nên dịu dàng hơn, gãi đầu nói: “Cái đó, anh em của em ở thành phố Q, chúng em tới đây chuẩn bị ăn Tết Trung thu.”
Ân Thiên Thiên vừa nghe cậu ta nói, vừa lấy chiếc ô gấp trong túi ra đưa cho cậu ta, ra hiệu cho cậu ta mở ô ra mới nói: “Vậy sao, vậy mấy cậu chơi vui vẻ nhé, Trung thu vui vẻ.”
Khuôn mặt của Trần Vũ khẽ đỏ, ngượng ngùng cười.
Đuôi lông mày khẽ nhếch, Cảnh Liêm Uy bước tới đưa tay ôm lấy eo của Ân Thiên Thiên nói: “Chúng ta nên về rồi.”
Khuôn mặt của Trần Vũ sững sờ, ánh mắt rơi xuống cánh tay đang đặt trên eo Ân Thiên Thiên của Cảnh Liêm Uy, tư vị trong lòng khó diễn tả.
Sau khi nói lời tạm biệt với Trần Vũ, thì Ân Thiên Thiên rời đi, hoàn toàn không đặt một đoạn nhạc đệm nho nhỏ này vào trong lòng.
Nhưng có một vài người trẻ tuổi, lại bắt đầu mất hồn mất vía từ lúc đó.
Mà khiến cho Ân Thiên Thiên và Trần Vũ đều không ngờ tới là, ngày hôm sau, Cảnh Liêm Uy lại tự mình tìm tới Trần Vũ.