Mục lục
Kết Hôn Anh Có Dám Không?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 609: LỜI NÓI CỦA ÂN TINH

Ân Tinh không tài nào chịu được cái tát đó của Ân Bách Phú, thoáng chốc nổi giận đùng đùng.

Cô ta đưa tay ôm lấy bên má đỏ rát, vừa khóc vừa nhìn Ân Bách Phú, miệng hét lớn: “Ân Bách Phú! Ông có còn là ba tôi không hả? Con gái nhà người ta mà bị bắt nạt thì người ba sẽ là người đứng ra bảo vệ, tại sao trong cái nhà này tôi lại chẳng khác gì người dưng vậy chứ? Các người không quan tâm chuyện hôn nhân của tôi, bạn trai của tôi thì các người coi khinh, cũng chẳng bao giờ để tâm đến cảm nhận của tôi hết, thật chẳng hiểu nổi tại sao mình lại muốn chuyển về nhà họ Ân làm gì chứ?”

“Nếu các người đã thích hàng giả Ân Thiên Thiên hơn thì tìm tôi về để làm gì? Cứ để mặc tôi ôm chút hi vọng sống bên ngoài chẳng phải tốt hơn sao?” Ân Tinh vừa khóc vừa nói, đôi mắt chất chứa nỗi đau: “Ông nói tôi là con gái ông, vậy mà ông đối xử với tôi như thế sao? Các người không thích Kha Tiềm, chẳng qua là chê anh ấy nghèo chứ gì? Nếu bây giờ anh ấy cũng là con trai nhà họ Cảnh hoặc nhà họ Đổng thì các người có như vậy không? Dĩ nhiên là không rồi!”

Ân Tinh hét một tràng rồi quay qua nhìn Ân Thiên Thiên, cô ta buông bàn tay đang bụm mặt rồi mau chóng đi về phía cô, khuôn mặt hiện rõ vẻ dữ dằn độc ác.

Ân Thiên Thiên vô thức lùi về sau, Ân Thiên Tuấn cũng vô thức bước lên đằng trước.

Nhưng Ân Tinh cũng không làm gì quá khích, cô ta chỉ nhìn Ân Thiên Thiên bằng một vẻ mặt âm hiểm rồi trợn trừng mắt nhìn cô, miệng nói: “Ân Thiên Thiên, tốt hơn là cô nên cẩn thận đi, một khi tôi có cơ hội thì đứa con của cô sẽ chết với tôi!”

“Câm miệng!” Chút sự áy náy lúc đầu của Ân Bách Phú đã hoàn toàn biến mất khi nghe những lời đó của cô, hiện giờ ông không tài nào chịu nổi được niềm đau khi phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh nữa, nếu thêm một lần thì chắc ông cũng chẳng sống nổi tới lúc kế hoạch thành công: “Ân Tinh, hai con là người thân một nhà mà!”

“Ha ha, ai là người thân của cô ta chứ?” Ân Tinh điên khùng cười lớn rồi lui về sau vài bước, đột nhiên khuôn mặt cô ta đanh lại, miệng nói: “Tôi và Ân Thiên Thiên sẽ không bao giờ trở thành người thân được, tôi nói được làm được, còn việc các người chướng mắt Kha Tiềm thì mặc các người, tôi thích thì tôi cứ ở bên anh ấy thôi!”

Dứt lời cô ta liền chạy ra khỏi nhà mặc những lời khuyên can của mọi người xung quanh.

Ân Bách Phú tức giận vô cùng, ông ta ngã phịch xuống chiếc ghế sô pha, miệng thở hồng hộc, Lý Mẫn trông thấy vậy liền vội vàng bước đến vỗ lưng ông.

Ân Thiên Thiên trông theo bóng Ân Tinh rời đi, lòng cũng vì những lời dọa nạt đó của cô ta mà dần trở nên sợ hãi.

Trước kia khi học chung lớp với Ân Tinh thì cô đã nhận ra Ân Tinh này là hạng người ác độc rồi.

Ân Thiên Thiên cũng nhân lúc này lên tiếng nói tiếp: “Ba, mẹ. Con tính chờ tới ngày mai người ta giao đồ gia dụng tới thì con sẽ chuyển đến Nhã Uyển ở, nếu ba mẹ thấy lo thì con có thể mời thêm vài người giúp việc.”

Ân Thiên Thiên vừa cười vừa nói, và lần này thì cả Ân Bách Phú và Lý Mẫn đều im như thóc.

Có lẽ những lời nói ban nãy của Ân Tinh đã gây ra một sự ám ảnh không hề nhỏ cho bọn họ.

“Ba, con không thể để đứa bé này gặp điều bất trắc gì được, con thật sự không muốn mạo hiểm.” Ân Thiên Thiên nói khẽ, giờ cứ mỗi khi cô nhớ tới Ân Tinh và Kha Tiềm thì lại thấy rợn hết da gà: “Những lời Ân Tinh nói làm con thấy hơi sợ.”

Cuối cùng thì Ân Bách Phú cũng đồng ý để cô ra ngoài ở, nhưng cũng phải đợi đến khi bên Nhã Uyển sửa sang xong xuôi thì mới được đi, hơn nữa ở Nhã Uyển phải có người giúp việc, chứ nếu chỉ có một người thai phụ như Ân Thiên Thiên sống một mình thì thật thiếu an toàn.

Ân Thiên Thiên khẽ thở phào một hơi, cô đưa mắt nhìn về phía cánh cửa mà trong lòng vẫn cứ nôn nao mãi không thôi.

Ân Tinh…

Sắng sớm hôm sau, trong phòng ngủ của Cảnh Liêm Uy ở biệt thự Nam Sa.

Cảnh Liêm Uy ngồi trên xe lăn bình thản trông ra bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời lúc vào đông cứ thế bao bọc lấy anh, thế nhưng vẫn chẳng thể sưởi ấm nổi khuôn mặt nghiêm nghị của anh.

“Tìm được người chưa?” Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng hỏi, anh đưa tay bâng quơ lật sấp giấy kế hoạch đang đặt trên đùi.

“Tạm thời thì vẫn chưa tìm được, nhưng người bên phía chúng ta vẫn đang tiếp tục tìm, còn dựa theo tin tức thu thập được thì bên nhà họ Đổng cũng vẫn chưa tìm ra.” Thừa Phó Lân nhẹ giọng trả lời anh, vừa đặt chân vào biệt thư Nam Sơn thì đến cả thông tin của anh ta cũng bị giám sát nghiêm ngặt, kể cả mấy chuyện liên quan đến việc làm ăn cũng vậy, điều đó khiến hiện giờ việc trao đổi tin tức giữa Thừa Phó Lân và Cát Thành Phong trở nên khó khăn hơn rất nhiều.

“Tìm tiếp đi, chủ yếu là phải trông chừng không để anh ta tời gần Thiên Thiên.”Cảnh Liêm Uy nói, giọng khe khẽ, rồi anh đóng bản kế hoạch lại, hai mắt khép hờ, miệng nói tiếp: “Lúc liên lạc với Cát Thành Phong thì phải thật cẩn thận, nói cho cậu ta rằng sau khi tìm được Kha Tiềm thì dạy cho hắn một bài học, nhớ đừng để lộ dấu vết gì của nhà họ Cảnh.”

“Vâng thưa cậu ba.” Thừa Phó Lân khẽ nói rồi xoay người bước đi, dù cho nhà họ Đổng có nghĩ nát óc thì chắc cũng không tài nào ngờ được là bọn họ dùng giấy để liên lạc qua lại đâu, cách thức càng đơn giản sẽ càng dễ dàng khiến người ta coi nhẹ, tung hỏa mù khiến bọn họ cứ mãi tìm mật mã trong cuộc trò chuyện giữa anh và Cát Thành Phong, lại không ngờ được là cách bọn họ trao đổi thông tin lại đơn giản đến vậy.

Thừa Phó Lân tránh né đám người đang làm việc trong phòng bếp thuận lợi truyền tin ra bên ngoài. Lúc anh xoay người đi thì lại trông thấy Liên Mẫn tay cầm thuốc đứng chờ một bên, khóe miệng anh khẽ nhếch lên đầy mỉa mai, không thèm để ý gì toan lướt qua cô ta.

Liên Mẫn hít một hơi thật sâu, hai tay cô ta siết chặt số thuốc đang cầm, mắt trông theo Thừa Phó Lân hung dữ nói: “Thừa Phó Lân, anh còn tính như vậy bao lâu nữa? Rốt cuộc là tôi đã làm gì khiến anh khó chịu vậy chứ?”

Trong năm năm cô theo bên cạnh Cảnh Liêm Uy không phải anh ta cũng vẫn đối xử với cô rất tốt hay sao?

Thừa Phó Lân nhướng mày, anh định sẽ cứ thế bỏ đi chứ chẳng để ý cô ta làm gì, song lúc này Liên Mẫn lại nói tiếp: “Thừa Phó Lân! Bây giờ tôi ở chỗ này bị người nhà họ Đổng ngó lơ, người của Cảnh Liêm Uy cũng coi khinh tôi, Cảnh Liêm Uy cũng chẳng hề ngó ngàng gì đến, giờ nay cả anh- người tôi luôn xem như bạn tốt cũng định đối xử với tôi như thế sao?”

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi này thôi mà Liên Mẫn đã tưởng như mình sắp phát điên tới nơi rồi!

Không ai trò chuyện với cô ta, không ai để trút bầu tâm sự, người xung quanh vừa trông thấy cô thì liền lảng đi mất, cầm điện thoại trên tay cũng không biết nên gọi cho ai để tỏ bày, thậm chí có lúc Liên Mẫn còn nghĩ rằng đợi tới lúc Cảnh Liêm Uy khỏi hẳn thì chính cô ta cũng phát điên mất thôi!

“Bạn tốt?” Vừa nghe thấy hai chữ đó thì Thừa Phó Lân bỗng khẽ cười thành tiếng, anh ngoái đầu lại nhì Liên Mẫn, miệng nói: “Cái mà cô gọi là ‘bạn tốt’, là luôn muốn khai thác thông tin của cậu ba từ tôi, là nghĩ đủ đường tiếp cận cậu ba phát hủy hôn nhân của anh ấy, là đùa giỡn chúng tôi như thể mấy đứa ngu sao? Thậm chí đến lúc này cô còn dùng thuốc quá liều để hại cậu ba nữa! Đây là ‘tình bạn’ của cô hay sao? Nếu đúng vậy thì tôi thật sự kham không nổi đâu!”

Những lời này của Thừa Phó Lân khiến mặt cô ta hết tái mét rồi lại chuyển sang đỏ bừng, cô ta siết chặt nắm tay, không kìm được mà nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Thừa Phó Lân, tôi là phụ nữ, muốn gả cho người giàu có gì sai sao? Lúc đó Cảnh Liêm Uy đã có quan hệ gì với Ân Thiên Thiên đâu chứ! Hơn nữa thuốc này cũng đâu phải tôi làm, tôi cũng không hề ép anh ấy uống! Những chuyện đó sao lại trách tôi được?”

Thừa Phó Lân cười khẩy rồi bước từng bước đến trước mặt cô ta, hai tay anh đút trong túi quần, miệng nói: “Liên Mẫn, cô chả có lỗi gì hết, toan tính đủ đường không phải lỗi của cô, xem Điền Vinh như lá chắn cũng không phải lỗi của cô, tham lam cũng không phải lỗi của cô, ngay cả việc tới tận bây giờ vẫn tìm đủ cách lên giường với cậu ba cũng không phải lỗi của cô, tất cả đều là lỗi của tôi hết, cô hài lòng chưa?”

Dứt lời anh liền mặc kệ cô ta, mau chóng quay lưng bỏ đi, bóng dáng có vẻ phóng khoáng vô cùng.

Thừa Phó Lân anh là một người không biết quanh co giả tạo, anh không thích sự gian xảo, cũng không ưa những kẻ mưu mô, ấy thế mà gần anh lại có một người như vậy!

Liên Mẫn đứng đực tại chỗ, mặt cô ta tái ngắt như màu gan heo, thế nhưng mồm lại không thể thốt ra câu nào để bác bỏ lời của Thừa Phó Lân. Song dù thế cô ta vẫn không chịu thừa nhận mình có lỗi.

Cô ta xoay người, tay cầm chặt thuốc và ly nước gõ cửa phòng Cảnh Liêm Uy, rồi sau đó lẳng lặng đứng yên đợi anh lên tiếng mới mở cửa bước vào, vẻ mặt trông hết sức ngoan hiền.

Cảnh Liêm Uy ngửa đầu uống thuốc một cách dứt khoát, sau đó anh uống một ngụm nước rồi đưa li nước lại cho Liên Mẫn, vào ngay lúc Liên Mẫn phải rời khỏi như mọi ngày thì anh lại đột nhiên lên tiếng bảo: “Cô chia tay với Điền Vinh rồi sao? Khi nào vậy?”

Bỗng nhiên nghe thấy có người đang nói chuyện với mình, Liên Mẫn còn sửng sốt ngớ ra một chốc, song sau đó cô ta cũng mau chóng hoàn hồn lại, khe khẽ trả lời anh: “Ngay vào cái ngày tôi đặt chân vào nhà họ Cảnh thì tôi cũng đã chia tay anh ấy rồi, tôi thấy mình không xứng nên không muốn liên lụy anh ấy…”

“Đây là câu nói đúng nhất của cô.” Anh không hề do dự cắt ngang lời cô ta, hiếm có khi Cảnh Liêm Uy đồng tình với ý kiến của cô ta, lại còn nói thêm: “Liên Mẫn, sau này cô hãy tránh xa Điền Vinh ra, cũng không được tới gần Thiên Thiên, nếu không tôi sẽ khiến cô phải ân hận cả đời.”

Dứt lời anh cũng bước đi, không thèm nghe thêm lời nào từ cô ta, chỉ để lại Liên Mẫn đứng yên đó tức tối hít một hơi thật sâu.

Thật chẳng tài nào hiểu nổi, tại sao cô ta lại chẳng xứng có được thứ gì hết chứ?

Liên Mẫn trông theo bóng Cảnh Liêm Uy xa dần, ánh mắt toát lên vẻ thù hằn.

Những thứ cô ta không có được thì kẻ khác cũng đừng hòng có nó!

Buổi tối Cảnh Liêm Uy trông thấy tin tức Thừa Phó Lân gửi đến, khóe miệng anh hơi nhếch lên, xem ra mấy chuyện này phải kết thúc sớm hơn dự tính rồi, vậy cũng có nghĩa là thời gian đoàn tụ của gia đình họ cũng được rút ngắn lại.

Thầm đếm ngày, liệu anh có thể xong việc kịp lúc Thiên Thiên đi khám thai tháng thứ tám không nhỉ?

Cảnh Liêm Uy duỗi tay cầm lấy tờ giấy bên cạnh rồi đặt bút viết lên đó, mặt mày có vẻ phấn khởi, trông như thắng lợi đã hoàn toàn nằm chắc trong tay rồi vậy.

Đúng thật là anh có bệnh về thần kinh, thế nhưng bệnh đó không ảnh hưởng gì đến chỉ số thông minh cả, đám người trước giờ luôn coi khinh anh cũng đến lúc trả giá đắt rồi.

Rồi anh lại xem một tờ giấy khác, đó là tin tức về nhà họ Ân do Thừa Phó Lân gửi tới, Cảnh Liêm Uy xem xong thì khẽ híp mắt lại, trước giờ anh chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày Ân Bách Phú lại làm được tới nước này!

Điều này làm anh ngạc nhiên, cũng khiến anh phải khâm phục.

Cảnh Liêm Uy lại viết thêm gì đó, đoạn anh cẩn thận gấp tờ giấy lại đặt xuống dưới cái chén, sau đó anh kêu người vào bưng chén cơm ra ngoài, tất cả mở đầu từ hai đoạn hội thoại có vẻ như chẳng liên quan trong đêm tối tĩnh lặng.

Cảnh Liêm Uy trông ra ngoài cửa sổ rồi thở phào một hơi, chịu đựng lâu như vậy cuối cùng anh cũng có thể đánh trả rồi.

Kế hoạch của Cảnh Liêm Uy trong đêm nay cũng nhanh chóng khiến tin tức xuất hiện trên bản tin của sáng hôm sau làm cho cả thành phố T nháo nhào cả lên, song lại chẳng ai biết được, người đứng sau mọi chuyện chính là cậu ba nhà họ Cảnh mà mọi người cho rằng đã rời thành phố T từ lâu.

Sáng hôm sau.

Ân Thiên Thiên vì mang thai mà trở nên mê ngủ cực kỳ, song bây giờ ở nhà họ Ân cô cũng chẳng ngủ nổi nữa, mơ mơ màng màng xuống giường, vừa mới bước ra cô đã thấy Lý Mẫn đang ngồi trước tivi khóc lóc…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK