Mục lục
Kết Hôn Anh Có Dám Không?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kết hôn! Anh dám không? CHƯƠNG 204: LÝ DO ÂN THIÊN THIÊN ĐƯA RA.

“Thiên Thiên!” Một giọng nói nghiêm túc vang lên, Cảnh Liêm Uy muốn ngăn cản cô.

Nói đến chuyện này, cho dù Cảnh Liêm Uy không biết rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì, nhưng cũng đoán ra được chắc chắn không phải là cách tốt, lúc này trở nên vô cùng nghiêm túc, trong ánh mắt hiện lên sự cảnh cáo.

“Cảnh Liêm Uy, cháu im đi!” Đôi mắt bà cụ khẽ di chuyển, cứ đứng trước mặt Ân Thiên Thiên, nhìn cô nói: “Cháu để con bé nói!”

Ân Thiên Thiên rủ mắt xuống, sau hai giây im lặng, cô đưa tay ra vuốt ve cái bụng phẳng lì của mình, khẽ nói: “Bà, bà có biết tại sao 23 tuổi rồi mà cháu vẫn còn là xử nữ không? Không phải là cháu không có bạn trai, thậm chí trước đây cháu còn quen một người bạn trai đến 4 năm, nhưng cho dù thế nào cháu vẫn giữ mình, cháu không dám nói cháu là một cô gái cương trực, trong trắng như vậy, mặc dù trong tư tưởng, cháu không thể chấp nhận được một số nhân tố nhất định, ngoài ra còn một nguyên nhân nữa chính là….cháu sợ hãi quan hệ, thậm chí còn sợ, không thể chịu được khi một người đàn ông đến gần mình.”

Cô vừa nói xong, những người trong căn phòng đều quay đầu lại nhìn Cảnh Liêm Uy.

Sợ hãi quan hệ?

Không thể chịu được khi đàn ông đến gần?

Vậy Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên đã ở bên cạnh nhau nửa năm như thế nào?

Lúc này, tất cả mọi người đều nghĩ, Cảnh Liêm Uy khăng khăng đòi ly hôn có phải là vì điều này? Nếu như thật sự như vậy, thì chỉ có thể cho thấy, cuộc hôn nhân này không thể tiếp tục được nữa, thậm chí đúng sai thật sự là không dễ để đánh giá.

Lông mày nhíu chặt, bà cụ nheo mắt nhìn, nói: “Chỉ vì điều này?”

Bà cụ là một người đã đi qua nửa đời người, không nói đến việc nhìn người chính xác như thế nào, nhưng vẫn có thể nhìn ra được tình cảm của Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên, hơn nữa Cảnh Liêm Uy là cháu nội của bà, sao bà lại không hiểu tính cách của anh chứ, nếu như thật sự vì lý do này mà ly hôn với Ân Thiên Thiên, đó mới là kỳ lạ! Trong tiềm thức, bà cảm thấy vẫn còn nước cờ nữa.

Quả nhiên, Ân Thiên Thiên dừng một lúc rồi mới nói: “Bà, không phải trước đây muốn cháu mang thai trong một thời gian nhất định sao? Nhưng bây giờ cháu chỉ có thể nói với bà, cháu không được….”

Đây mới là điều mà Ân Thiên Thiên muốn nói.

Trong một gia tộc lớn, điều cấm kỵ nhất chính là không có con trai.

Hơn nữa, Cảnh Liêm Uy còn là cháu trai duy nhất của nhà họ Cảnh, cho dù bà cụ đã từng tức giận với Cảnh Minh Đức vàThụy Cẩm Hi như thế nào, nhưng trong lòng vẫn muốn giữ lại giọt máu của họ, nếu không Cảnh Liêm Uy cũng sẽ không được cưng chiều như vậy.

Lời này vừa được nói ra, quả nhiên không chỉ có bà cụ, ngay cả khuôn mặt của Vi Gia Huệ cũng có chút tái nhợt.

Một cô con dâu không thể sinh con, bọn họ thật sự không hài lòng.

Cảnh Liêm Uy sững sờ nhìn cô gái trước mặt, thân hình gầy gò, đột nhiên muốn gánh vác tất cả mọi thứ, cô từ chối sự giúp đỡ của anh, từ chối sự thương hại của anh, thậm chí còn từ chối không muốn anh đến gần, sau khi gửi bản thỏa thuận ly hôn kia, anh thật sự muốn hỏi, cô thực sự muốn đoạt tuyệt như vậy sao?

Lúc này, vì muốn cắt đứt suy nghĩ muốn bọn họ tái hôn của bà cụ, ngay cả những lời như vậy cũng có thể nói ra được.

Ân Thiên Thiên cô, rốt cuộc còn cái gì mà cô không dám nữa chứ!

Đột nhiên Cảnh Liêm Uy cảm thấy vô cùng tức giận, vẻ mặt vô cùng khó coi, hai tay nắm chặt không thể nói bất cứ điều gì.

“Bà, cháu không thể sinh chắt nội cho bà, cho dù bà có đưa ra kỳ hạn cho cháu hay không cháu cũng không thể làm được.” Ân Thiên Thiên nói thẳng, không kiêng dè mọi người ở đây, còn có Cảnh Liêm Bỉnh và Cảnh Nguyên Phước, bởi vì cô hiểu, nếu như không thuyết phục được những người trong nhà họ Cảnh, đến cuối cùng chắc chắn bọn họ sẽ bắt cô và anh tái hôn, mà tái hôn chính là chuyện mà điều Cảnh Liêm Uy không muốn nhìn thấy nhất….

Cơ thể già nua run rẩy, choáng vàng khiến bà cụ đứng không vững lùi lại về phía sau một bước, Cảnh Liêm Uy đã nhanh tay đỡ lấy bà cụ, đôi mắt tràn đầy sự khó tin nhìn chằm chằm vào Ân Thiên Thiên.

Ân Thiên Thiên, vậy mà lại….?

Bọn họ đã nghĩ đến vô số lý do, nhưng không thể ngờ mọi thứ lại phát triển như vậy….

Cô mới chỉ có 23 tuổi, nhưng không chỉ nói với mọi người cô sợ quan hệ, mà còn nói với họ có lẽ cả đời này cô vì bệnh tâm lý mà không có cách nào có con được, như vậy cho dù anh có muốn giúp, trong nhà cũng sẽ không có ai đồng ý!

Không thể không nói, một câu nói của Ân Thiên Thiên không chỉ cắt đứt con đường của nhà họ Cảnh mà còn cắt đứt con đường của cô, sau này nếu cô còn muốn ở bên cạnh Cảnh Liêm Uy cũng sẽ vô cùng khó khăn, nhưng cũng khó nói, cô làm như vậy chính là sau này không muốn có bất kỳ quan hệ nào với Cảnh Liêm Uy nữa!

“Cháu….cháu nói cái gì?” Bà cụ Cảnh vô cùng ngạc nhiên hỏi lại, ánh mắt rơi xuống cái bụng nhỏ phẳng lì của cô.

Không thể sinh con?

Ân Thiên Thiên vậy mà lại không thể sinh con?

Điều này đối với nhà họ Cảnh mà nói có lẽ là một tin tức vô cùng xấu!

Nếu như con trai cả của bà biết, có phải sẽ trách bà đã cắt đứt dòng máu của nhà họ Cảnh không?

“Cô cút cho tôi! Lập tức cút đi cho tôi!” Bà cụ đột nhiên tức giận, giơ cây gậy lên, bước lên phía trước muốn đánh Ân Thiên Thiên một cái, còn hét lên: “Ân Thiên Thiên, cô là một kẻ lừa đảo, cô không thể sinh con được còn gả cho Liêm Uy làm gì? Có phải cô cố ý làm nhà họ Cảnh chúng tôi mất mặt không?”

Bịch!

Một âm thanh vang lên, vào khoảnh khắc chiếc gậy rơi xuống, cuối cùng Cảnh Liêm Uy vẫn nghiêng người đưa tay ra bảo vệ Ân Thiên Thiên trong vòng tay của mình, chiếc gậy kia vẫn rơi xuống người anh.

Đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp kia, trong nháy mắt cuối cùng Ân Thiên Thiên cũng không thể chịu đựng được, nước mắt liền rơi xuống, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy quần áo của anh không nỡ buông ra, vị đắng trong khóe miệng giống như hòa tan vào trong xương máu.

“Ân Thiên Thiên, cô là một tiên lừa đảo, vậy mà dám lừa cả nhà họ Cảnh chúng tôi! Lòng can đảm của cô cũng thật lớn, không thể sinh con còn gả cho người ta, cô đúng là sao chổi mà, bây giờ còn làm mất đi danh tiếng của nhà họ Cảnh!” Bà cụ vô cùng tức giận, nếu như không phải Cảnh Liêm Bình đứng bên cạnh kéo bà lại, có lẽ hôm này nhất định bà sẽ đánh cô: “Cảnh Liêm Uy, cháu cút ra cho bà, để bà đánh chết tên lừa đảo không biết xấu hổ này!”

Cảnh Nguyên Phước khôi phục lại tinh thần cũng vội vàng bước lên trước kéo bà cụ lại, những người trong căn phòng này đột nhiên rơi vào tình trạng hỗn loạn, không ai có thời gian quan tâm đến Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy đang quỳ ở đó.

Trên người anh còn có dấu hiệu bị thương do Ân Thiên Tuấn đánh, nhưng may mắn thay trên mặt vẫn không để lại vết thương rõ ràng nào, nếu không bây giờ sẽ còn loạn nữa, giữ chặt eo của Ân Thiên Thiên, trong ánh mắt đều là sự đau lòng, luyến tiếc.

Nước mắt của Ân Thiên Thiên cứ như vậy mà rơi xuống, hai tay nắm chặt lấy quần áo của anh không nói gì cả.

“Thiên Thiên….” Cuối cùng, Cảnh Liêm Uy khẽ gọi, ánh mắt tràn đầy sự mong đợi.

Nếu như, nếu như lúc này Cảnh Liêm Uy nói một câu không muốn ly hôn, thì nhất định cô cũng sẽ không ly hôn, cho dù có bị bà cụ đánh đến chết cũng sẽ không ly hôn!

“Bà nội, bà sao vậy? Sao lại tức giận như vậy?” Đột nhiên, một giọng nói ngọt ngào vang lên.

Không cần quay đầu lại, Ân Thiên Thiên cũng biết là ai, đó là bạn gái tin đồn của Cảnh Liêm Uy, cô chủ nhà họ Mộc, Mộc Yên Nhiên.

Lúc giọng nói của Mộc Yên Nhiên truyền đến, bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt lấy quần áo Cảnh Liêm Uy của Ân Thiên Thiên lập tức buông ra, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, ánh mắt cũng trở nên tĩnh mịch hơn, không còn nhìn thấy được sự mong đợi lúc nãy.

Trong lòng của Cảnh Liêm Uy đột nhiên hoảng sợ, ôm eo cô càng chặt hơn, nhưng Ân Thiên Thiên lại không muốn nhìn anh….

“Thiên Thiên….” Giọng nói của Cảnh Liêm Uy run rẩy, nhưng cô vẫn không nhìn anh.

“Cảnh Liêm Uy, cháu đang làm gì vậy? Mau đưa cái tên lừa đảo này ra khỏi đây cho ta, từ hôm nay nhà họ Cảnh ta không cho phép Ân Thiên Thiên bước vào một bước! Ai dám làm trái, bà già này sẽ không tha cho người đó!” Bà cụ tức giận hét lên, Mộc Yên Nhiên nhanh chóng bước lên an ủi, vô cùng ngạc nhiên nhìn tất cả mọi chuyện trước mặt, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên một tia vui mừng, đặc biệt là nghe thấy câu cuối cùng của bà cụ, cảm thấy vô cùng vui vẻ, suýt nữa thì bật cười thành tiếng: “Một con gà không thể đẻ trứng mà dám gả vào nhà họ Cảnh chúng tôi, xem ra Ân Bách Phú thật sự đã sinh ra một cô con gái tốt! Cút ra ngoài cho ta!”

Tất cả mọi chuyện Ân Thiên Thiên đều nhìn thấy, nghe thấy, cảm nhận được.

Cảnh Liêm Uy giống như không nghe thấy những lời mà bà cụ nói, vẫn nhìn chằm chằm vào Ân Thiên Thiên ở trong lòng, giống như những con kiến trên cái nồi nóng không biết phải làm sao.

“Bà nội, bà đừng tức giận, tức giận không tốt cho sức khỏe.” Mộc Yên Nhiên vừa vỗ nhẹ vào lưng bà vừa khẽ giọng nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Ân Thiên Thiên, tiếp tục nói: “Bà nội, lời này của bà có chút quá rồi, chuyện này không thể nói một cách tùy tiện như vậy được, hay là đi kiểm tra một chút, cũng có thể là hiểu nhầm.”

“Hiểm nhầm? Sao có thể hiểu nhầm được chứ? Chính miệng cô ta nói ra còn là giả được sao?” Bà cụ bình tĩnh hơn một chút, nhưng vẫn còn rất tức giận, lớn tiếng nói: “Cho dù nhà họ Cảnh tôi có thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không chấp nhận một người con dâu không thể sinh con được! Đã không thể sinh con thì cũng đừng làm phụ nữ! Như vậy có khác biệt gì so với đàn ông chứ!”

Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc đều có chút thất thần, nhưng họ cũng biết lúc này không thể đổ thêm dầu vào lửa, Mộc Yên Nhiên vừa bước vào cùng không biết tình hình nói như vậy cũng không thể nói là không đúng, nhưng lại khiến cho mọi người cảm thấy kì lạ, cơn tức giận của bà cụ giảm đi một chút, nhưng cũng tăng lên rất nhiều! Chỉ là do tuổi cũng đã cao, giọng nói nhỏ đi một chút.

Đỡ bà cụ ngồi xuống sofa bên cạnh, Mộc Yên Nhiên vội vàng rót cho bà cụ một cốc trà nói: “Bà nội, bà đừng tức giận nữa, chuyện lớn đến mức nào cũng không quan trọng bằng sức khỏe của bà, nếu như bà muốn hỏi bọn họ thì hãy đợi đến khi tâm trạng bình tĩnh lại một chút rồi hỏi có được không? Cháu thấy bà để bọn họ quỳ như thế này cũng không phải là chuyện tốt? Ai không biết chuyện sẽ nghĩ là bà đang trừng phạt họ!”

Bà cụ quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Ân Thiên Thiên, nói: “Ân Thiên Thiên, cô cút ra ngoài cho tôi, tôi không thể chịu đựng được món quà lớn này của cô, từ ngày hôm nay trở đi cô không còn quan hệ gì với nhà họ Cảnh chúng tôi nữa, cô đã ly hôn với Liêm Uy rồi, vậy thì sau này hai người phải giữ khoảng cách không được dây dưa với nhau nữa!”

Khuôn mặt Ân Thiên Thiên tái nhợt, cô vẫn không ngẩng đầu lên, Mộc Yên Nhiên nhìn thấy vậy liền đi qua đưa tay ra cố gắng đỡ Ân Thiên Thiên đứng dậy, ở một góc độ nào đó cũng giúp Ân Thiên Thiên thoát khỏi sự giam cầm của Cảnh Liêm Uy, còn nói: “Thiên Thiên đừng quỳ nữa, đứng dậy trước đi, có chuyện gì thì đợi bà nội bình tĩnh lại rồi nói.”

Cảnh Liêm Uy không muốn buông tay, Mộc Yên Nhiên kéo cũng phí sức liền nói với anh: “Liêm Uy anh cũng vậy, rõ ràng biết sức khỏe của bà nội không tốt còn cố ý làm bà tức giận như vậy, cẩn thận sau này bà thất sự cho anh một đôi giày, xem anh phải làm sao.”

Một câu nói vừa mang theo nhõng nhẽo đáng yêu nhưng vẫn nhắc đến điểm quan trọng, mặc dù Cảnh Liêm Uy không muốn nhưng cũng chỉ có thể buông tay ra sau đó đứng lên.

Ân Thiên Thiên rủ mắt xuống, lại vì động tác này là khóe miệng hơi nhếch nên nở một nụ cười thê lương….

Mộc Yên Nhiên vẫn có thể dễ dàng kiểm soát tâm trạng và quyết định của Cảnh Liêm Uy…..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK