Kết hôn! Anh dám không? CHƯƠNG 336: TÔI LÀ MẸ CỦA CÔ
Từ bệnh viện Nam Tự ra, toàn thân Cảnh Liêm Uy đều đang run rẩy, hai tay nắm chặt cố gắng khắc chế sự sợ hãi trong đáy lòng mình.
Thiên Thiên. . .
Thiên Thiên. . .
Vậy mà cô lại có thể nói ra những lời như vậy với anh, như vậy không phải nói rõ giữa bọn họ không còn khả năng ư?
Không!
Anh tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra! Tuyệt đối không!
Mắt phượng hung hăng nheo lại, Cảnh Liêm Uy hít thật sâu mấy lần mới cất bước tiếp tục đi về phía trước.
Nếu như thật sự tiếp tục như vậy thì anh nhất định sẽ càng cố gắng để cả đời này cô cũng không thể rời khỏi anh được! Cô mãi mãi cũng chỉ có thể là vợ của anh, là người của anh! Mà anh cũng sẽ chỉ là chồng của cô, là người của cô!
Hôm nay trên đường phố của thành phố T thỉnh thoảng người ta lại sẽ nhìn thấy xe cảnh sát gào thét chạy qua, nếu như bình thường chỉ gặp một hai chiếc thì không nói nhưng hôm nay lại gần như là cứ cách nửa giờ sẽ lại xuất hiện một chiếc, tần suất cao độ này làm cho người ta phải líu lưỡi! Làm cho người qua đường nhao nhao ngừng chân quan sát.
…Đây là thế nào? Thành phố T xảy ra chuyện lớn gì sao?
…Sao lại nhiều xe cảnh sát như vậy? Có phải phá vụ án lớn gì không?
…Là ai xảy ra chuyện rồi? Có quan lớn nào ngã ngựa à?
. . .
Từng câu suy đoán đều đang cố gắng tìm ra sự thật nhưng căn bản một chút thông tin cũng không tìm ra được.
Đột nhiên, các màn hình lớn của các tòa nhà và trung tâm thương mại ở thành phố T đều cùng nhau phát đi một bản tin, người dẫn chương trình ăn mặc thẳng thớm xuất hiện ở trên màn ảnh yên tĩnh nhìn ống kính trước mặt nhẹ giọng mở miệng đưa tin về thông tin sóng gió vừa mới xảy ra ở thành phố T.
…Theo như thông tin chúng tôi vừa mới ghi nhận được ngay tại mười phút trước cục cảnh sát và ngành liên quan của thành phố T đều nhận được một đơn khiếu nại nặc danh gửi đến, trong đơn khiếu nại này tố cáo các nhân vật phần lớn là thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội ở thành phố T, có người đã có danh tiếng ở thành phố T từ lâu nhưng cũng có người mới gia nhập vào tầng lớp thượng lưu, căn cứ vào thông tin trước mắt mà chúng tôi vừa mới biết được thì chúng tôi đã tìm ra được mười gia tộc danh môn bị tố cáo! Trong đó bao gồm các danh môn trứ danh ở thành phố T như nhà họ Khang, nhà họ Chu, nhà họ Bạch vân vân…, phạm vi liên quan rất rộng, sự việc vi phạm rất nhiều khiến cho người ta không nói nên lời. . .
Người dẫn chương trình vừa mới nói xong màn hình liền vừa vặn chuyển thành hình ảnh trước cửa nhà của một gia đình được gọi là danh môn trông thấy một người rất nổi tiếng trong tầng lớp thượng lưu ở thành phố T sắc mặt xám xịt bị cảnh sát đưa ra ngoài, so với hình tượng bình thường đúng là khác nhau một trời một vực!
Biến cố này bất thình lình làm cả thành phố T xôn xao.
…Là ai được nhỉ, ai mà lại có năng lực lớn như vậy đem những danh môn này tận diệt chứ?
…Không biết nhà họ Cảnh có bị liên quan đến vụ này hay không nhỉ, đó mới thực sự là danh môn!
…Nếu như nhà họ Cảnh và nhà họ Trình cũng dính tới vụ này vậy thì chuyện này mới thật sự là chuyện lớn đi!
…Người giấu tên kia cũng thật là lợi hại, không biết là ai nhỉ!
. . .
Tất cả mọi người ở thành phố T đều đang suy đoán xem người giấu tên kia là ai nhưng không một ai có thể ngờ được tất cả mọi chuyện hoàn toàn do một người phụ nữ gây ra, cô ấy muốn quậy cho toàn bộ thành phố T phải long trời lở đất mới bỏ qua!
Tất cả mọi chuyện liên quan đến gia tộc như tham ô, nhận hối lộ, lạm dụng chức quyền chờ các ngành liên quan gọi tên mời đi uống trà, trong lúc nhất thời toàn bộ thành phố T náo nhiệt hẳn lên, tất cả mọi người đều mong mỏi và trông mong xem ngày hôm sau còn có gia tộc nào bị lộ ra nữa không.
Sự lục đục đấu đá giữa các nhà giàu với nhau luôn luôn đặc biệt hấp dẫn dân chúng.
Chuyện xảy ra được ba ngày, nhóm người thứ nhất bao gồm mười người bị tố cáo trong đó đã có tám người đã chứng thực được tội danh, vốn cho rằng đây đã là tất cả rồi nhưng lại bắt đầu có người bị tố cáo liên tiếp không ngừng, lúc điều tra ra thì tất cả mọi chứng cứ phạm tội đều là thật! Lần này, tất cả các danh môn ở thành phố T đều kinh hồn táng đảm, mà hai đại gia tộc nhà họ Trình và nhà họ Cảnh liền bắt đầu đông như trẩy hội.
Mấy ngày nay bà cụ Cảnh ở nhà cũng đã xem qua tin tức, trong đôi mắt phủ kín tang thương kia ẩn giấu ý giận ngút trời và khinh thường!
Tô Nương?
Một người không có chút quyền thế nào, một người phụ nữ không có chút căn cơ nào vậy mà cũng có thể dậy lên sóng to gió lớn như vậy ở thành phố T!
Chỉ là đáng tiếc, cuối cùng thì bà ta cũng không đấu lại được nhà họ Cảnh, mà kết cục của bà ta cũng đã sớm định sẵn rồi!
Tay cầm quải trượng hung hăng gõ một cái, Vi Gia Huệ ở bên cạnh thậm chí còn có thể nhìn thấy gân xanh phía trên nhô ra, quản gia lại tới báo là có người của gia tộc nào đó muốn tới gặp người nhà họ Cảnh, cho dù là ai cũng được…
Bà cụ Cảnh lại từ chối một lần nữa, những người này một người bà cụ cũng không muốn để ý tới!
Bây giờ chuyện duy nhất bà cụ muốn làm chính là tìm ra người phụ nữ kia sau đó khiến bà ta đền mạng cho con trai mình!
Bà cụ yên tĩnh không giống như ngày thường quay người trở về phòng, nhìn phòng khách rộng như vậy nhưng hoàn toàn trống trải, Vi Gia Huệ khẽ thở dài một cái.
Nhà họ Cảnh vốn luôn hoà thuận vui vẻ này không biết từ lúc nào thì bắt đầu trở nên tử khí nặng nề như vậy.
Mặc dù Cảnh Liêm Uy đồng ý sẽ kết hôn nhưng từ đó về sau cũng chưa từng trở về nhà, Cảnh Liêm Bình thì cả ngày đều ở bên ngoài không biết đang bận bịu cái gì, Cảnh Thiên Ngọc thì mỗi ngày đều đi theo sau Trình Thiên Kiều như cũ chỉ để chờ đợi anh ta quay đầu liếc nhìn cô ấy một cái, còn bà cụ thì bây giờ đã hoàn toàn bị thù hận che mờ hai mắt. . .
Khẽ thở dài một cái, Vi Gia Huệ cũng xoay người trở về phòng, đối với tất cả mọi chuyện đều trầm mặc không nói.
. . .
Giờ phút này ở trong phòng tin tức của ‘Nocturne’ Cảnh Liêm Uy vẫn không có chút thay đổi nào, cũng có không ít người muốn thông qua anh để ngăn cản hành động của Tô Nương lại nhưng bây giờ lại không ai tìm được tung tích Cảnh Liêm Uy đang ở đâu, buồn cười nhất là còn có người chạy đi tìm Mộc Yên Nhiên nhờ cô ta chuyển lời giúp mình.
Cát Thành Phong đi đến, cầm văn kiện trong tay đặt xuống trước mặt Cảnh Liêm Uy, nhẹ nói: “Cậu ba, đây là tài liệu tố cáo Tô Nương gửi cho các bộ ngành có liên quan.”
Cảnh Liêm Uy cầm lên tùy ý lật xem một lượt sau đó lại tuỳ tiện vứt sang một bên, đối với mấy cái này anh thật sự là không hề để ý chút nào, cũng không buồn quan tâm, thứ duy nhất anh quan tâm bây giờ là rốt cuộc anh phải làm thế nào mới có thể tìm được bà ta! Sau đó đưa bà ta rời khỏi thành phố T thật xa, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện ở trước mặt Ân Thiên Thiên nữa!
“Cậu đã tìm được chưa?” Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng hỏi nhưng trong đó lại mang theo từng tia từng tia mong đợi.
Trầm mặc hai giây, Cát Thành Phong mới tỏ ra áy náy trả lời: “Xin lỗi, tôi vẫn chưa tìm được.”
Tô Nương này bản lĩnh lớn nhất chỉ có hai cái, một cái là vẻ ngoài quyến rũ và cái còn lại chính là ẩn núp.
Thời gian ròng rã hơn hai mươi năm qua có nhiều người tìm kiếm bà ta như vậy nhưng không một ai có thể nhìn được bóng dáng của bà ta ở đâu!
Cả căn phòng lập tức lâm vào trầm tĩnh, bỗng nhiên Cảnh Liêm Uy liền đứng dậy chậm rãi sửa sang lại trang phục của mình một chút sau đó mới vân đạm phong khinh mở miệng nói: “Chuẩn bị một chút, đêm nay hành động đi.”
Cát Thành Phong hơi chấn kinh một chút nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, chợt nhớ tới cái gì anh ta lại đem một phần văn kiện nữa đặt xuống trước mặt Cảnh Liêm Uy rồi mới quay người đi ra ngoài.
Mắt phượng buông xuống, Cảnh Liêm Uy nhìn văn kiện trên mặt bàn ánh mắt nhiễm lên một chút dịu dàng.
Văn kiện đó có liên quan tới Ân Thiên Thiên, bây giờ cũng chỉ có cô mới có thể khiến cho anh lộ ra vẻ mặt như vậy. . .
Khóe miệng hơi cong lên, Cảnh Liêm Uy bỗng nhiên nhớ lại ngày trước lúc Ân Thiên Thiên đi cùng với anh, cô không sợ trời không sợ đất mà chỉ một lòng muốn đi theo anh, lúc đó trong lòng anh rất ấm áp nhưng bây giờ lại là một mảnh thê lương. . .
Bệnh viện Nam Tự.
Bởi vì Tô Nương làm ra hành động quá lớn nên gần như công việc của tất cả mọi người đều lu bù lên, nhà họ Ân Ân Bách Phú vội vàng gọi Ân Thiên Tuấn trở về, ông ta biết rõ nhất định Tô Nương sẽ không bỏ qua cho nhà họ Ân và cũng nhất định sẽ không bỏ qua cho nha họ Mộc nữa! Nhà họ Mộc đang dựa dẫm vào nhà họ Cảnh mà Ân Bách Phú cũng hi vọng thông qua Ân Thiên Tuấn ông ta có thể giật dây được nhà họ Cảnh.
Cả đời Tô Nương chỉ làm sai duy nhất một việc đó chính là lúc ấy không kịp đem tất cả vật phẩm trái với lệnh cấm chuyển xuống tới nên mới hại chết nhiều người vô tội như vậy, mà trong đó khiến cho người ta líu lưỡi nhất chính là trong những người đó có cậu cả nhà họ Cảnh và vợ của anh ta!
Chỉ cần nhà họ Cảnh ra tay thì một cái Tô Nương nho nhỏ vẫn là không thể tạo ra nổi sóng gió gì. . .
Tất cả mọi người để đang mong mỏi, mong mỏi lúc nào đó không chừng Tô Nương sẽ thu tay lại. . .
Nhà họ Tề, nhà họ Cốc cũng bị không ít người tới chặn cửa khiến cho không một ai có thể ra khỏi cửa được, Trần Vũ cũng bận bịu sự nghiệp của mình thực sự không dành ra thời gian được, ngay lúc trong phòng bệnh trống rỗng thì Ân Thiên Thiên lần đầu tiên gặp được Tô Nương.
. . .
Ánh nắng chiếu vào trong phòng rơi vào bình hoa ở đầu giường cô phản xạ ra vô số ánh sáng chói lòa khiến mấy đóa hoa kiều diễm ướt át càng xinh đẹp làm rung động lòng người hơn, nhưng lúc cửa phòng bệnh bị đẩy ra và nhìn thấy Tô Nương mặc một bộ váy dài Bohemian màu trắng chiết eo xuất hiện ở trước mặt cô thì Ân Thiên Thiên lại chỉ cảm thấy dường như cô đang nhìn thấy thiên sứ. . .
Tô Nương đã ở tuổi trung niên nhưng làn da được bảo dưỡng vô cùng tốt, da thịt trắng nõn non nớt, tư thái uyển chuyển nhu hòa, một cái nhăn mày một nụ cười cũng đều mang theo sự quyến rũ, không kiêu căng những vẫn đủ để thu hút sự chú ý.
Tô Nương bước từng bước một đi vào, ánh mắt từ đầu tới cuối cũng không hề nhìn vào Ân Thiên Thiên mãi cho đến khi bà ta đi đến bên cửa sổ dựa lưng lên bệ cửa sổ mới quay đầu lại nhìn Ân Thiên Thiên đang nằm trên giường bệnh một chút.
Chỉ một chút nhưng bỗng nhiên Tô Nương lại châm biếm nhếch khóe miệng lên.
Năm đó bà ta cũng giống như cô giờ phút này nâng cao một cái bụng lớn an tĩnh ngủ ở trên giường, chỉ là giữa hai người lại hơi có sự khác biệt vì bà ta bị ép buộc còn cô là tự nguyện, bà ta mang thai là một cái nghiệt chủng còn cô lại mang thai đứa con của người đàn ông mà cô yêu, vẻn vẹn chỉ khác nhau một chút này thôi nhưng cũng đủ để khiến cuộc đời của bọn họ khác biệt. . .
Ân Thiên Thiên lần đầu tiên gặp Tô Nương vậy mà lại không hề mở miệng nói chuyện, không nóng không vội chỉ yên tĩnh nhìn bà ta như vậy.
“Ân Thiên Thiên?” Tô Nương nhẹ giọng mở miệng tinh tế nhìn cô, có thể là bởi vì năm tháng lắng đọng hoặc cũng có thể là bởi vì đã qua nhiều năm như vậy tâm lý cũng đã cường đại hơn một chút nên bà ta đã có thể nhìn Ân Thiên Thiên trong thời gian ngắn ngủi: “Cô là vợ của Cảnh Liêm Uy đúng không?”
Ân Thiên Thiên hơi mím môi lại, trả lời, “Tôi là vợ trước của anh ấy.”
Nhếch đuôi lông mày lên, Tô Nương dời mắt nhìn ra cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, cũng không liếc nhìn cô một cái.
“Ân Thiên Thiên, cô biết tôi là ai không?” Nhẹ giọng hỏi nhưng người phía sau lại không có trả lời.
Vấn đề này rơi vào trên mặt hồ tạo nên tầng tầng gợn sóng, Ân Thiên Thiên hơi nhíu mày lại, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ cái gì mà chỉ sững sờ nhìn bà ta không nói.
Sau một hồi, bỗng nhiên hai tay Tô Nương liền ôm lấy hai cánh tay của mình ngắm nhìn phương xa, nhẹ giọng mở miệng nói: “Ân Thiên Thiên, tôi là mẹ của cô, là người đưa cô đến với thế giới này, cô biết không?”
Dường như là trong chốc lát, cặp mắt trắng đen rõ ràng kia của Ân Thiên Thiên liền trợn trừng lên, cũng không biết là vì chấn kinh hay là do nhìn người trước mặt vẫn còn có phong vận mỹ nhân kia mà vui sướng, bộ dáng kia là trong kinh ngạc còn mang theo một chút vui sướng, một chút không thể tin, gần như chỉ trong nháy mắt, nước mắt Ân Thiên Thiên liền rơi như mưa. . .
Từ nay về sau, có phải trên thế giới này không chỉ có một mình cô đúng không? Có phải cô lại có thêm một người thân nữa đúng không?
Chỉ là, thế giới này lại luôn tàn nhẫn như vậy. . .
Từ bệnh viện Nam Tự ra, toàn thân Cảnh Liêm Uy đều đang run rẩy, hai tay nắm chặt cố gắng khắc chế sự sợ hãi trong đáy lòng mình.
Thiên Thiên. . .
Thiên Thiên. . .
Vậy mà cô lại có thể nói ra những lời như vậy với anh, như vậy không phải nói rõ giữa bọn họ không còn khả năng ư?
Không!
Anh tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra! Tuyệt đối không!
Mắt phượng hung hăng nheo lại, Cảnh Liêm Uy hít thật sâu mấy lần mới cất bước tiếp tục đi về phía trước.
Nếu như thật sự tiếp tục như vậy thì anh nhất định sẽ càng cố gắng để cả đời này cô cũng không thể rời khỏi anh được! Cô mãi mãi cũng chỉ có thể là vợ của anh, là người của anh! Mà anh cũng sẽ chỉ là chồng của cô, là người của cô!
Hôm nay trên đường phố của thành phố T thỉnh thoảng người ta lại sẽ nhìn thấy xe cảnh sát gào thét chạy qua, nếu như bình thường chỉ gặp một hai chiếc thì không nói nhưng hôm nay lại gần như là cứ cách nửa giờ sẽ lại xuất hiện một chiếc, tần suất cao độ này làm cho người ta phải líu lưỡi! Làm cho người qua đường nhao nhao ngừng chân quan sát.
…Đây là thế nào? Thành phố T xảy ra chuyện lớn gì sao?
…Sao lại nhiều xe cảnh sát như vậy? Có phải phá vụ án lớn gì không?
…Là ai xảy ra chuyện rồi? Có quan lớn nào ngã ngựa à?
. . .
Từng câu suy đoán đều đang cố gắng tìm ra sự thật nhưng căn bản một chút thông tin cũng không tìm ra được.
Đột nhiên, các màn hình lớn của các tòa nhà và trung tâm thương mại ở thành phố T đều cùng nhau phát đi một bản tin, người dẫn chương trình ăn mặc thẳng thớm xuất hiện ở trên màn ảnh yên tĩnh nhìn ống kính trước mặt nhẹ giọng mở miệng đưa tin về thông tin sóng gió vừa mới xảy ra ở thành phố T.
…Theo như thông tin chúng tôi vừa mới ghi nhận được ngay tại mười phút trước cục cảnh sát và ngành liên quan của thành phố T đều nhận được một đơn khiếu nại nặc danh gửi đến, trong đơn khiếu nại này tố cáo các nhân vật phần lớn là thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội ở thành phố T, có người đã có danh tiếng ở thành phố T từ lâu nhưng cũng có người mới gia nhập vào tầng lớp thượng lưu, căn cứ vào thông tin trước mắt mà chúng tôi vừa mới biết được thì chúng tôi đã tìm ra được mười gia tộc danh môn bị tố cáo! Trong đó bao gồm các danh môn trứ danh ở thành phố T như nhà họ Khang, nhà họ Chu, nhà họ Bạch vân vân…, phạm vi liên quan rất rộng, sự việc vi phạm rất nhiều khiến cho người ta không nói nên lời. . .
Người dẫn chương trình vừa mới nói xong màn hình liền vừa vặn chuyển thành hình ảnh trước cửa nhà của một gia đình được gọi là danh môn trông thấy một người rất nổi tiếng trong tầng lớp thượng lưu ở thành phố T sắc mặt xám xịt bị cảnh sát đưa ra ngoài, so với hình tượng bình thường đúng là khác nhau một trời một vực!
Biến cố này bất thình lình làm cả thành phố T xôn xao.
…Là ai được nhỉ, ai mà lại có năng lực lớn như vậy đem những danh môn này tận diệt chứ?
…Không biết nhà họ Cảnh có bị liên quan đến vụ này hay không nhỉ, đó mới thực sự là danh môn!
…Nếu như nhà họ Cảnh và nhà họ Trình cũng dính tới vụ này vậy thì chuyện này mới thật sự là chuyện lớn đi!
…Người giấu tên kia cũng thật là lợi hại, không biết là ai nhỉ!
. . .
Tất cả mọi người ở thành phố T đều đang suy đoán xem người giấu tên kia là ai nhưng không một ai có thể ngờ được tất cả mọi chuyện hoàn toàn do một người phụ nữ gây ra, cô ấy muốn quậy cho toàn bộ thành phố T phải long trời lở đất mới bỏ qua!
Tất cả mọi chuyện liên quan đến gia tộc như tham ô, nhận hối lộ, lạm dụng chức quyền chờ các ngành liên quan gọi tên mời đi uống trà, trong lúc nhất thời toàn bộ thành phố T náo nhiệt hẳn lên, tất cả mọi người đều mong mỏi và trông mong xem ngày hôm sau còn có gia tộc nào bị lộ ra nữa không.
Sự lục đục đấu đá giữa các nhà giàu với nhau luôn luôn đặc biệt hấp dẫn dân chúng.
Chuyện xảy ra được ba ngày, nhóm người thứ nhất bao gồm mười người bị tố cáo trong đó đã có tám người đã chứng thực được tội danh, vốn cho rằng đây đã là tất cả rồi nhưng lại bắt đầu có người bị tố cáo liên tiếp không ngừng, lúc điều tra ra thì tất cả mọi chứng cứ phạm tội đều là thật! Lần này, tất cả các danh môn ở thành phố T đều kinh hồn táng đảm, mà hai đại gia tộc nhà họ Trình và nhà họ Cảnh liền bắt đầu đông như trẩy hội.
Mấy ngày nay bà cụ Cảnh ở nhà cũng đã xem qua tin tức, trong đôi mắt phủ kín tang thương kia ẩn giấu ý giận ngút trời và khinh thường!
Tô Nương?
Một người không có chút quyền thế nào, một người phụ nữ không có chút căn cơ nào vậy mà cũng có thể dậy lên sóng to gió lớn như vậy ở thành phố T!
Chỉ là đáng tiếc, cuối cùng thì bà ta cũng không đấu lại được nhà họ Cảnh, mà kết cục của bà ta cũng đã sớm định sẵn rồi!
Tay cầm quải trượng hung hăng gõ một cái, Vi Gia Huệ ở bên cạnh thậm chí còn có thể nhìn thấy gân xanh phía trên nhô ra, quản gia lại tới báo là có người của gia tộc nào đó muốn tới gặp người nhà họ Cảnh, cho dù là ai cũng được…
Bà cụ Cảnh lại từ chối một lần nữa, những người này một người bà cụ cũng không muốn để ý tới!
Bây giờ chuyện duy nhất bà cụ muốn làm chính là tìm ra người phụ nữ kia sau đó khiến bà ta đền mạng cho con trai mình!
Bà cụ yên tĩnh không giống như ngày thường quay người trở về phòng, nhìn phòng khách rộng như vậy nhưng hoàn toàn trống trải, Vi Gia Huệ khẽ thở dài một cái.
Nhà họ Cảnh vốn luôn hoà thuận vui vẻ này không biết từ lúc nào thì bắt đầu trở nên tử khí nặng nề như vậy.
Mặc dù Cảnh Liêm Uy đồng ý sẽ kết hôn nhưng từ đó về sau cũng chưa từng trở về nhà, Cảnh Liêm Bình thì cả ngày đều ở bên ngoài không biết đang bận bịu cái gì, Cảnh Thiên Ngọc thì mỗi ngày đều đi theo sau Trình Thiên Kiều như cũ chỉ để chờ đợi anh ta quay đầu liếc nhìn cô ấy một cái, còn bà cụ thì bây giờ đã hoàn toàn bị thù hận che mờ hai mắt. . .
Khẽ thở dài một cái, Vi Gia Huệ cũng xoay người trở về phòng, đối với tất cả mọi chuyện đều trầm mặc không nói.
. . .
Giờ phút này ở trong phòng tin tức của ‘Nocturne’ Cảnh Liêm Uy vẫn không có chút thay đổi nào, cũng có không ít người muốn thông qua anh để ngăn cản hành động của Tô Nương lại nhưng bây giờ lại không ai tìm được tung tích Cảnh Liêm Uy đang ở đâu, buồn cười nhất là còn có người chạy đi tìm Mộc Yên Nhiên nhờ cô ta chuyển lời giúp mình.
Cát Thành Phong đi đến, cầm văn kiện trong tay đặt xuống trước mặt Cảnh Liêm Uy, nhẹ nói: “Cậu ba, đây là tài liệu tố cáo Tô Nương gửi cho các bộ ngành có liên quan.”
Cảnh Liêm Uy cầm lên tùy ý lật xem một lượt sau đó lại tuỳ tiện vứt sang một bên, đối với mấy cái này anh thật sự là không hề để ý chút nào, cũng không buồn quan tâm, thứ duy nhất anh quan tâm bây giờ là rốt cuộc anh phải làm thế nào mới có thể tìm được bà ta! Sau đó đưa bà ta rời khỏi thành phố T thật xa, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện ở trước mặt Ân Thiên Thiên nữa!
“Cậu đã tìm được chưa?” Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng hỏi nhưng trong đó lại mang theo từng tia từng tia mong đợi.
Trầm mặc hai giây, Cát Thành Phong mới tỏ ra áy náy trả lời: “Xin lỗi, tôi vẫn chưa tìm được.”
Tô Nương này bản lĩnh lớn nhất chỉ có hai cái, một cái là vẻ ngoài quyến rũ và cái còn lại chính là ẩn núp.
Thời gian ròng rã hơn hai mươi năm qua có nhiều người tìm kiếm bà ta như vậy nhưng không một ai có thể nhìn được bóng dáng của bà ta ở đâu!
Cả căn phòng lập tức lâm vào trầm tĩnh, bỗng nhiên Cảnh Liêm Uy liền đứng dậy chậm rãi sửa sang lại trang phục của mình một chút sau đó mới vân đạm phong khinh mở miệng nói: “Chuẩn bị một chút, đêm nay hành động đi.”
Cát Thành Phong hơi chấn kinh một chút nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, chợt nhớ tới cái gì anh ta lại đem một phần văn kiện nữa đặt xuống trước mặt Cảnh Liêm Uy rồi mới quay người đi ra ngoài.
Mắt phượng buông xuống, Cảnh Liêm Uy nhìn văn kiện trên mặt bàn ánh mắt nhiễm lên một chút dịu dàng.
Văn kiện đó có liên quan tới Ân Thiên Thiên, bây giờ cũng chỉ có cô mới có thể khiến cho anh lộ ra vẻ mặt như vậy. . .
Khóe miệng hơi cong lên, Cảnh Liêm Uy bỗng nhiên nhớ lại ngày trước lúc Ân Thiên Thiên đi cùng với anh, cô không sợ trời không sợ đất mà chỉ một lòng muốn đi theo anh, lúc đó trong lòng anh rất ấm áp nhưng bây giờ lại là một mảnh thê lương. . .
Bệnh viện Nam Tự.
Bởi vì Tô Nương làm ra hành động quá lớn nên gần như công việc của tất cả mọi người đều lu bù lên, nhà họ Ân Ân Bách Phú vội vàng gọi Ân Thiên Tuấn trở về, ông ta biết rõ nhất định Tô Nương sẽ không bỏ qua cho nhà họ Ân và cũng nhất định sẽ không bỏ qua cho nha họ Mộc nữa! Nhà họ Mộc đang dựa dẫm vào nhà họ Cảnh mà Ân Bách Phú cũng hi vọng thông qua Ân Thiên Tuấn ông ta có thể giật dây được nhà họ Cảnh.
Cả đời Tô Nương chỉ làm sai duy nhất một việc đó chính là lúc ấy không kịp đem tất cả vật phẩm trái với lệnh cấm chuyển xuống tới nên mới hại chết nhiều người vô tội như vậy, mà trong đó khiến cho người ta líu lưỡi nhất chính là trong những người đó có cậu cả nhà họ Cảnh và vợ của anh ta!
Chỉ cần nhà họ Cảnh ra tay thì một cái Tô Nương nho nhỏ vẫn là không thể tạo ra nổi sóng gió gì. . .
Tất cả mọi người để đang mong mỏi, mong mỏi lúc nào đó không chừng Tô Nương sẽ thu tay lại. . .
Nhà họ Tề, nhà họ Cốc cũng bị không ít người tới chặn cửa khiến cho không một ai có thể ra khỏi cửa được, Trần Vũ cũng bận bịu sự nghiệp của mình thực sự không dành ra thời gian được, ngay lúc trong phòng bệnh trống rỗng thì Ân Thiên Thiên lần đầu tiên gặp được Tô Nương.
. . .
Ánh nắng chiếu vào trong phòng rơi vào bình hoa ở đầu giường cô phản xạ ra vô số ánh sáng chói lòa khiến mấy đóa hoa kiều diễm ướt át càng xinh đẹp làm rung động lòng người hơn, nhưng lúc cửa phòng bệnh bị đẩy ra và nhìn thấy Tô Nương mặc một bộ váy dài Bohemian màu trắng chiết eo xuất hiện ở trước mặt cô thì Ân Thiên Thiên lại chỉ cảm thấy dường như cô đang nhìn thấy thiên sứ. . .
Tô Nương đã ở tuổi trung niên nhưng làn da được bảo dưỡng vô cùng tốt, da thịt trắng nõn non nớt, tư thái uyển chuyển nhu hòa, một cái nhăn mày một nụ cười cũng đều mang theo sự quyến rũ, không kiêu căng những vẫn đủ để thu hút sự chú ý.
Tô Nương bước từng bước một đi vào, ánh mắt từ đầu tới cuối cũng không hề nhìn vào Ân Thiên Thiên mãi cho đến khi bà ta đi đến bên cửa sổ dựa lưng lên bệ cửa sổ mới quay đầu lại nhìn Ân Thiên Thiên đang nằm trên giường bệnh một chút.
Chỉ một chút nhưng bỗng nhiên Tô Nương lại châm biếm nhếch khóe miệng lên.
Năm đó bà ta cũng giống như cô giờ phút này nâng cao một cái bụng lớn an tĩnh ngủ ở trên giường, chỉ là giữa hai người lại hơi có sự khác biệt vì bà ta bị ép buộc còn cô là tự nguyện, bà ta mang thai là một cái nghiệt chủng còn cô lại mang thai đứa con của người đàn ông mà cô yêu, vẻn vẹn chỉ khác nhau một chút này thôi nhưng cũng đủ để khiến cuộc đời của bọn họ khác biệt. . .
Ân Thiên Thiên lần đầu tiên gặp Tô Nương vậy mà lại không hề mở miệng nói chuyện, không nóng không vội chỉ yên tĩnh nhìn bà ta như vậy.
“Ân Thiên Thiên?” Tô Nương nhẹ giọng mở miệng tinh tế nhìn cô, có thể là bởi vì năm tháng lắng đọng hoặc cũng có thể là bởi vì đã qua nhiều năm như vậy tâm lý cũng đã cường đại hơn một chút nên bà ta đã có thể nhìn Ân Thiên Thiên trong thời gian ngắn ngủi: “Cô là vợ của Cảnh Liêm Uy đúng không?”
Ân Thiên Thiên hơi mím môi lại, trả lời, “Tôi là vợ trước của anh ấy.”
Nhếch đuôi lông mày lên, Tô Nương dời mắt nhìn ra cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, cũng không liếc nhìn cô một cái.
“Ân Thiên Thiên, cô biết tôi là ai không?” Nhẹ giọng hỏi nhưng người phía sau lại không có trả lời.
Vấn đề này rơi vào trên mặt hồ tạo nên tầng tầng gợn sóng, Ân Thiên Thiên hơi nhíu mày lại, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ cái gì mà chỉ sững sờ nhìn bà ta không nói.
Sau một hồi, bỗng nhiên hai tay Tô Nương liền ôm lấy hai cánh tay của mình ngắm nhìn phương xa, nhẹ giọng mở miệng nói: “Ân Thiên Thiên, tôi là mẹ của cô, là người đưa cô đến với thế giới này, cô biết không?”
Dường như là trong chốc lát, cặp mắt trắng đen rõ ràng kia của Ân Thiên Thiên liền trợn trừng lên, cũng không biết là vì chấn kinh hay là do nhìn người trước mặt vẫn còn có phong vận mỹ nhân kia mà vui sướng, bộ dáng kia là trong kinh ngạc còn mang theo một chút vui sướng, một chút không thể tin, gần như chỉ trong nháy mắt, nước mắt Ân Thiên Thiên liền rơi như mưa. . .
Từ nay về sau, có phải trên thế giới này không chỉ có một mình cô đúng không? Có phải cô lại có thêm một người thân nữa đúng không?
Chỉ là, thế giới này lại luôn tàn nhẫn như vậy. . .