Mục lục
Kết Hôn Anh Có Dám Không?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 634: EM NÓI KHÔNG CÓ THÌ CHÍNH LÀ KHÔNG CÓ

Trong nháy mắt, giống như tất cả mọi thứ đều trở nên im lặng, mọi người đều quay đầu nhìn tình hình trong cửa sắt!

Điền Vinh ngơ ngác đứng tại chỗ, Kha Tiềm đúng lúc xông lên bị anh ta ôm lấy, ngón tay cũng chỉ chạm đến cổng sắt mà thôi. Ân Tinh bị Ân Thiên Tuấn ôm lấy còn đang khóc, các nhân viên an ninh vẫn chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch nhìn ra bên ngoài, má Dương thấy dáng vẻ đáng thương của Liên Mẫn thì xoay người trở về phòng muốn lấy quần áo ra…

Ân Thiên Thiên đứng tại chỗ nhìn thấy Liên Mẫn đột nhiên “xông” vào thì hơi lảo đảo lùi về sau một bước, bàn tay bảo vệ trên bụng mình càng dùng sức hơn.

Ầm!

Một âm thanh lớn vang lên, Kha Tiềm vì trọng tâm không vững mà đập mạnh lên cổng sắt, ngay cả Điền Vinh cũng bị kéo theo, hai người đập mạnh lên trên phát ra tiếng vang rất lớn, ánh mắt mọi người lại bị hấp dẫn một lần nữa, bên tai là tiếng rít gào tức giận của Kha Tiềm: “Liên Mẫn, cái đồ đê tiện này! Cô lăn ra đây cho tôi!”

Liên Mẫn rất sợ hãi, thân thể khẽ run lên như giây tiếp theo sẽ ngã lăn xuống đất vậy, quay đầu cắn chặt môi, ánh mắt sáng quắc nhìn Ân Thiên Thiên, từng bước đi đến gần cô.

“Liên Mẫn, con mẹ nó cô lăn ra đây cho tôi!” Kha Tiềm điên cuồng đánh lên cổng sắt kêu gào, Điền Vinh hoàn toàn không ngăn được anh ta đã ngã sang một bên từ lâu, cũng may tất cả biện pháp an toàn vẫn ổn, cổng sắt không đến mức sẽ bị Kha Tiềm tay không đánh mở: “Lăn ra đây cho tôi! Đồ phụ nữ đê tiện! Ông đây giết chết cô!”

Tiếng rít gào khiến người ta sợ hãi vẫn đang vang vọng trong không khí, đột nhiên có từng trận âm thanh vang lên từ cách đó không xa, giống như có rất nhiều người đang lái xe về phía bên này vậy. Trong nháy mắt, tự nhiên đều cảm nhận được hơi thở nghiêm túc trong không khí, nhưng không biết là vì tiếng gào thét của Kha Tiềm hay là vì thứ gì khác.

Liên Mẫn bị Kha Tiềm doạ sợ hết hồn, lúc sắp đi đến bên cạnh Ân Thiên Thiên thì chợt lảo đảo.

“Tiểu Mẫn!” Điền Vinh ngoài cửa sắt kêu khẽ một tiếng, nếu không phải bây giờ không tiện mở cửa, anh ta đã đi qua từ lâu rồi!

Bảo vệ xung quanh ngạc nhiên nhìn Ân Thiên Thiên, dường như rất không ngờ khoảng cách giữa hai người bọn họ gần như thế mà Ân Thiên Thiên lại không duỗi tay kéo. Nhưng Kha Tiềm vẫn đang kêu gào, người không biết cũng đang đến gần, ai cũng không dám dễ dàng di chuyển vị trí của mình, ai mà biết người đến có phải người của nhà họ Đổng không, không phải sao?

“Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Thiên…” Liên Mẫn nhỏ giọng kêu khóc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết trong sáng tràn đầy nước mắt, đôi mắt mang theo vẻ đáng thương khiến người ta đau lòng: “Ân Thiên Thiên, van xin cô cứu tôi, cứu tôi…”

Liên Mẫn khóc lóc cầu xin, nhìn qua cực kỳ yếu ớt, hoàn toàn không có chút sức chiến đấu nào!

Ân Thiên Thiên nhíu chặt mày đứng yên tại chỗ vẫn luôn đề phòng nhìn cô ta, trong đôi mắt đầy sự đấu tranh, cũng không biết vì sao giọng nói của Liên Mẫn chợt lớn hơn một chút: “Ân Thiên Thiên, tôi biết… biết cô không thích tôi, lỗi của tôi là yêu phải một người đàn ông đã có vợ, nhưng tôi thật sự đã nghĩ đến chuyện rời khỏi rồi, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện tranh giành với cô, van xin cô cứu tôi đi…”

Dứt lời, người có mặt đều ngơ ngác, đám xe cách đó không xa đã đến cổng Nhã Uyển, lại vì lời nói của Liên Mẫn mà hấp dẫn rất nhiều sự chú ý.

Quần áo phong phanh không giấu đi được thân thể gầy yếu nhu nhược của cô ta, đi chân trần giẫm trên mặt đất tràn đầy thê lương, tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ bụng mình, lúc này Liên Mẫn khó chịu đến cả môi cũng tái nhợt.

Liên Mẫn đến gần Ân Thiên Thiên hơn một chút, vươn tay muốn để cô kéo mình, nhỏ giọng nói: “Ân Thiên Thiên, van xin cô cứu tôi, đứa nhỏ là vô tội mà…”

Ân Thiên Thiên cắn chặt đôi môi mình, nhìn Liên Mẫn rất lâu vẫn không lấy lại tinh thần, nhưng thấy động tác vỗ bụng của cô ta cứ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ…

Cô ta nói cô ta mang thai đứa nhỏ của Cảnh Liêm Uy, sau đó cô đã suy nghĩ lung tung, chỉ chốc lát Ân Tinh lại đến nhà cô làm ầm ĩ, cả Kha Tiềm cũng đến, còn kéo cả nhà họ Ân, thậm chí bây giờ còn ầm ĩ đến nhà họ Cảnh, cả đứa nhỏ chưa được xứng danh kia nữa…

Đột nhiên, trong đầu Ân Thiên Thiên như có thứ gì đó loé qua, nhưng lại nhanh chóng chạy mất!

Đôi mắt trắng đen rõ ràng bình tĩnh nhìn Liên Mẫn, cô muốn nhìn ra chút gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là hy vọng xa vời.

“Liên Mẫn! Con mẹ nó cô lăn ra đây cho tôi! Ông đây sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”

Tiếng rống điên cuồng vang vọng khắp vùng trời, Ân Thiên Thiên khiếp sợ đưa mắt nhìn Kha Tiềm ngoài cổng sắt!

Ân Thiên Thiên duỗi tay vỗ về con mình, vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, Liên Mẫn lại đột nhiên dùng hết sức lực chạy hai bước về phía cô. Thấy Liên Mẫn sắp ngã sấp xuống, Ân Thiên Thiên gần như duỗi tay đỡ lấy cô ta theo bản năng, nhưng ai ngờ vào khoảnh khắc này, trái tim cô đột nhiên dừng lại!

Xong rồi!

Tay còn chưa chạm vào Liên Mẫn, Ân Thiên Thiên đột nhiên thấy Liên Mẫn đối mặt với mình, đưa lưng về phía mọi người đột nhiên nở nụ cười, trong đôi mắt tràn đầy ánh sáng sau sự tuyệt vọng, bàn tay đang phủ lên bụng của cô ta thuận thế cầm lấy tay Ân Thiên Thiên, một con dao nhỏ vẫn luôn giấu trong làn váy lớn đột nhiên để vào tay cô nắm chặt lại!

Trong phút chốc, Ân Thiên Thiên trợn to mắt!

Phụt!

Còn chưa lấy lại tinh thần, Ân Thiên Thiên đã cảm thấy thứ mình cầm trong tay bị đâm vào trong thân thể!

“A!” Đến cùng với một tiếng thét chói tai là những ống kính đúng lúc chuẩn bị xong nhắm thẳng vào Ân Thiên Thiên!

Ân Thiên Thiên ngạc nhiên há to miệng, đôi mắt thoáng chống ướt đẫm, rũ mắt nhìn người phụ nữ trước mắt mà không nói nên lời.

Tay cô bị Liên Mẫn nắm chặt, hoàn toàn không kịp né tránh, cứ như thế cầm dao đâm mạnh vào người cô ta! Tay cô vẫn còn dính máu tươi, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được cảm giác ấm áp của máu chảy ra trong bụng Liên Mẫn rơi trên tay mình, trong bầu không khí đều là mùi máu tanh…

Thân thể vô thức run rẩy, Ân Thiên Thiên hoảng hốt không kịp bình tĩnh lại, cũng khó hiểu nhìn Liên Mẫn.

Khi dao đâm vào bụng, Liên Mẫn cũng cảm thấy được giải thoát rồi, cũng được cứu rồi!

Nụ cười trên khoé miệng vẫn chưa mất đi, Liên Mẫn há mồm thở dốc, thoáng nở nụ cười kỳ lạ với Ân Thiên Thiên sau đó lại thay về dáng vẻ đáng thương trước đó. Cô ta buông cái tay cầm lấy dao của Ân Thiên Thiên ra, duỗi tay đè lên bụng mình, dùng sức dùng sức đè nặng, như sợ đứa nhỏ trong bụng có thể sống sót vậy…

Thân thể yếu ớt cứ thế ngã ngồi dưới đất, Ân Thiên Thiên ngơ ngác cầm dao đứng yên tại chỗ bị phóng viên đối diện chụp thẳng mặt! Ánh đèn chớp điên cuồng gần như muốn làm mù mắt người ta vậy!

Điền Vinh ngơ ngác, Ân Thiên Tuấn ngơ ngác, Ân Tinh và Kha Tiềm cũng ngơ ngác!

Điền Vinh đứng trước cổng sắt nhìn Ân Thiên Thiên còn ngơ ngác cầm dao trong tay, lần đầu tiên cảm thấy hối hận! Hối hận vì mình mềm lòng, hối hận vì mình không quyết đoán, hội hận vì tình yêu đáng thương của mình với Liên Mẫn kia…

Anh ta không tin Ân Thiên Thiên sẽ ra tay với Liên Mẫn! Hoàn toàn không tin!

Liên Mẫn nằm dưới đất liên tục thở hổn hển, nâng mắt nhìn Ân Thiên Thiên, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Ân Thiên Thiên, vì sao cô phải đối xử với tôi như vậy, con của tôi là đứa nhỏ của Cảnh Liêm Uy mà!”

Dứt lời, cả hiện trường đều trở nên hỗn loạn.

Bảo vệ lấy lại tinh thần đều tiến lên chặn cổng sắt lại, rất sợ cánh cổng chắc chắn này sẽ bị mọi người đẩy ngã!

Ân Thiên Thiên nhíu chặt mày nhìn Liên Mẫn dưới đất, khiếp sợ đến nói không nên lời!

Cô cho rằng Liên Mẫn có độc ác đến mức nào cũng là với người khác, nhưng tuyệt đối không ngờ cô ta cũng có thể độc ác với mình như vậy!

— Cô Ân, xin hỏi vì sao cô muốn ra tay giết cô Liên? Hai người có thù oán sao?

— Cô Ân, cô thế này là giết người, là phạm tội đấy cô có biết không?

— Cô Ân, xin hỏi bây giờ cô có còn bình thường không?

Cách cổng sắt, cách một đám bảo vệ, lời nói của phóng viên vẫn cứ rơi vào tai Ân Thiên Thiên như thế.

Cô nâng mắt nhìn người bên ngoài, hoảng hốt ném con dao trong tay đi, máu trong tay cũng khiến cô gần như không nhịn được muốn bật khóc. Nhưng lúc này chỉ có thể đứng tại chỗ cắn chặt môi kêu mình phải bình tĩnh, phải kiên cường!

Cô không có giết người, cô không có giết người!

Liên Mẫn vẫn chưa chết, vẫn chưa chết!

Mở to mắt nhìn Liên Mẫn hít thở khó khăn dưới đất, cho dù cô có cố gắng thế nào cũng đã quên mất lúc này mình nên làm gì, cứ thể ngơ ngác nhìn cô ta, hoàn toàn không biết làm sao!

Ân Thiên Tuấn kinh hãi nắm chặt lấy cổng sắt, đôi mắt trừng Liên Mẫn gần như muốn phun ra lửa.

Kha Tiềm cũng ngạc nhiên nhìn mọi chuyện trước mặt, nhưng ánh mắt nhìn Liên Mẫn còn mang theo thù hận, người vui vẻ duy nhất chỉ có mình Ân Tinh, đây thật sự là một kết quả không thể tốt hơn với cô ta!

— Cô Ân, xin hỏi đứa nhỏ cô đang mang là của ai? Của người thừa kế nhà họ Đổng hay là của cậu ba Cảnh?

— Cô Ân, cô là ghen tị cô Liên cũng mang thai đứa nhỏ của cậu ba Cảnh nên mới ra tay giết cô ta ư?

— Cô Ân, có phải cô vì không rõ ba đứa nhỏ là ai đã mang tâm lý ghen tị bị đá ra khỏi nhà họ Cảnh không?

Đủ loại vấn đề đập vào mặt Ân Thiên Thiên, nhưng cô bây giờ hoàn toàn mơ hồ không thể suy nghĩ rõ ràng cũng không nói nên lời, thậm chí nhìn Liên Mẫn đang không ngừng chảy máu cũng không biết nên làm gì!

Đột nhiên!

Một tiếng thắng xe gấp đột nhiên vang lên khiến mọi người không nhịn được nhăn mặt nhíu mày bất mãn quay đầu, giây tiếp theo mọi người đều ngơ ngác nhìn người đàn ông như thiên thần giáng trần, cả người mặc đồ đen, cực kỳ đẹp trai trên xe kia.

Cảnh Liêm Uy đen mặt đi xuống từ trên xe, bảo vệ Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân dẫn đến nhanh chóng chặn mọi người lại, thậm chí còn mở cổng sắt ra, đi vào không chút trở ngại…

Ân Thiên Thiên đứng tại chỗ nhìn chiếc xe quen thuộc dừng lại trước mặt mình bằng cách thức quen thuộc như thế, khoảnh khắc đó, Ân Thiên Thiên vẫn mãi không dám khóc cứ thế rơi nước mắt…

Anh đến rồi, anh đến rồi…

Cô biết chỉ cần mình có chuyện thì chắc chắn anh sẽ có mặt!

Cảnh Liêm Uy sải bước nhanh chóng đến gần Ân Thiên Thiên, thậm chí lúc đến sát bên cô cũng không dừng chân lại, cứ như thế mở rộng vòng tay ôm chặt lấy cô vào lòng mình…

Lúc này, Ân Thiên Thiên mới như tìm lại được mình, trốn trong lòng anh nhỏ giọng khóc, liên tục nói: “Em không có, em không có, em không có giết cô ta, em thật sự không có…”

Cảnh Liêm Uy ôm chặt lấy Ân Thiên Thiên, cúi đầu dịu dàng hôn lên tóc cô, nhẹ giọng nói: “Ừm, anh tin em, em nói không có thì chính là không có!”

Nghe thấy lời này, nước mắt của Ân Thiên Thiên thoáng chốc rơi như mưa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK