Mục lục
Kết Hôn Anh Có Dám Không?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kết hôn! Anh dám không? CHƯƠNG 199: ‘HỘI ĐẤU GIÁ’.

Cô biết rất rõ cô chẳng qua chỉ có một thân một mình, lúc cô cố chấp muốn gả cho Cảnh Liêm Uy thì nhà họ Ân đã cắt đứt hết tất cả đường lui của cô rồi, còn nhà họ Cảnh bây giờ thì càng không muốn dung nạp cô, Đào Ninh đang mang thai nên không thể làm cô ấy lo lắng…Nhất thời, tất cả mọi thứ bên cạnh cô dường như đều cách cô rất xa, xa đến nỗi không thể với tới được nữa.

Tiền Tuyết và Qủa Qủa ở trong đám đông cau mày nhìn bóng lưng cô đơn của cô, nhưng từ đầu đến cuối cũng không dám bước lên an ủi cô lấy một câu.

Ân Thiên Thiên một khi bị tạt nước bẩn vào thì bọn họ cũng sẽ bị dính lây mất…

Thế giới này, rất thiện lương mà cũng rất hiện thực.

Trong lớp, Ân Thiên Thiên nghiêm túc lắng nghe bài học, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh, nhưng không có nghĩa là mọi người xung quanh sẽ không nhìn cô, bạn học trong lớp, giáo viên trên bục giảng và cả người lạ ngoài lớp học đều lia ánh mắt nhìn cô.

“Ân Thiên Thiên, nếu cô đã không thích người đàn ông lúc nãy vậy thì sau khi ly hôn đến tìm tôi đi, tôi sẽ rất dịu dàng đó…” Có một người đàn ông ở ngoài lớp học to tiếng hét lên, lập tức khiến cho vô số tiếng cười trong lớp vang lên, sau đó người đàn ông đó lại nói: “Tôi nói thật đó, chí ít thì tôi cũng sẽ không ra tay đánh cô đâu, gương mặt xinh đẹp đó mà bị đánh bị thương thì không phải là tiếc lắm sao?”

Ân Thiên Thiên yên lặng nắm chặt cây bút trong tay mình, mi tâm của giáo sư trên bục giảng cũng cau lại dữ dội, ngay cả ánh mắt nhìn Ân Thiên Thiên cũng hiện rõ sự chán ghét và khinh miệt.

Ân Thiên Thiên rũ mắt xuống, nhếch môi cười trào phúng.

“Ân Thiên Thiên, nếu như cô không thích bọn họ thì còn có tôi nè.” Một người đàn ông khác ở bên ngoài lớp học lên tiếng, sau đó nói tiếp: “Tôi ra một triệu rưỡi mua cô ở cùng tôi một tháng, thấy sao?

“Tôi ra ba triệu để cô ở cùng tôi một tháng!”

“Tôi ra sáu triệu để cô ở cùng tôi một tháng!”

“Tôi ra chín triệu để cô ở cùng tôi một tháng!”

Thật kỳ lạ, tiết học trong lớp còn chưa xong thì đã biến thành hội bán đấu giá cá nhân của Ân Thiên Thiên rồi, chỉ là thứ đem ra bán đấu giá chính là cô và những gì thuộc về cô, xung quanh còn có không ít bạn học hùa theo nữa.

“Gía này của các người có phải là thấp quá không vậy? Tốt xấu gì người ta cũng là từng là mợ ba nhà họ Cảnh đó mà ra giá thấp như vậy à?” Có kẻ nhiều chuyện lên tiếng, bộ dạng như đang đứng về phe của Ân Thiên Thiên vậy: “Tôi nói cho mà nghe, chỉ dựa vào gương mặt, body, của Thiên Thiên nhà chúng tôi, và cả thân phận đã từng là người của cậu ba nữa, các người ra giá cũng phải ít nhất 25 triệu a!”

“Đúng đó, làm sao rẻ như vậy được?”

“Đừng có tưởng các người là người làm ăn kinh doanh mà ức hiếp học sinh chúng tôi.”

Ha ha ha…

Những tiếng xỉa xói trào phúng xung quanh truyền tới, sắc mặt của Ân Thiên Thiên trắng toát không thấy máu, cô ngồi ở đó cứ như là người trong suốt vậy, căn bản là không có ai hiểu cho cảm nhận của cô mà tuỳ ý rao bán cô!

“Bây giờ tôi tuyên bố hội đấu giá bắt đầu, giá khởi điểm là 25 triệu, ai ra giá cao thì được!”

“Tôi ra 27 triệu!”

“Tôi ra 30 triệu!”

“33 triệu!”

Thế là buổi đấu giá kỳ lạ này lại tiếp tục, những người xung quanh rất là vui vẻ, nhưng Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy toàn thân mình đầy lạnh lẽo, ngày cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Đột nhiên, đám người bị đẩy ra, Đào Ninh hung hăng tiến vào hất một đống sách lớn trước mặt một bạn học nào đó xuống đất, khiến cho mặt đất vang lên một tiếng động to lớn, cuối cùng cũng làm gián đoạn được buổi đấu giá kỳ lạ này.

Có người bất mãn nhìn cô, nhưng cô không hề quan tâm đến mà nhíu chặt mày và nhìn thẳng vào đám người trước mặt, lớn tiếng quát: “Mấy người quá đáng lắm rồi! Vũ nhục một người như vậy vui lắm sao? Đắc ý lắm sao? Các người không biết cái gì hết thì dựa vào cái gì mà đi đùa giỡn với cuộc sống của người khác như vậy, dựa vào cái gì mà tuỳ tiện thổi phồng quá khứ của người khác? Thiên Thiên bây giờ còn chưa có ly hôn với Cảnh Liêm Uy! Cho dù có ly hôn rồi đi nữa thì các người có chắc là mình có thể gánh vác được sự báo thù của anh trai cậu ấy là Ân Thiên Tuấn cho những chuyện mà hôm nay các người làm không!”

Một lời nói, mạnh mẽ mà có lực, cả huyện thành lúc này như chìm vào trong tĩnh lặng, không có ai dám nói chuyện.

Trong khi đám người còn chưa kịp hồi thần thì Đào Ninh đã đi đến bên cạnh Ân Thiên Thiên kéo cô ra sau mình để bảo vệ, sau đó cười lạnh một tiếng và tiếp tục nói: “Hôm nay tất cả những gì mà các người làm thật khiến tôi phải mở rộng tầm mắt, tôi ngược lại rất muốn biết, nếu như cuối cùng Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy không có ly hôn, còn Ân Thiên Tuấn cũng biết em gái của mình chịu uỷ khuất lớn như vậy sẽ đối đãi với các người thế nào đây!”

Nói xong, Đào Ninh liền kéo theo Ân Thiên Thiên rời khỏi, đám người còn chưa hồi thần này bất tri bất giác nhường đường cho bọn họ, nhưng khi ra tới hành lang chưa bao lâu thì đã có người bất mãn thò chân ra ngáng chân Ân Thiên Thiên rồi.

Bịch!

Một tiếng động nhẹ nhưng lại mang theo sự đau khổ trầm nặng, Ân Thiên Thiên bổ nhào xuống đất, nếu như không có Trình Thiên Kiều đột nhiên xuất hiện đỡ lấy thì chắc cô đã ngã sấp mặt xuống mặt đất thật sự rồi, bây giờ chẳng qua chỉ là quỳ hai chân xuống đất, nhưng cũng đủ khiến cô đau rồi.

Trình Thiên Kiều đỡ Ân Thiên Thiên dậy rồi xị mặt nhìn nữ sinh mới vừa thò chân ra kia, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.

Dưới sự áp bức như vậy, nữ sinh đó chỉ đành yếu ớt lên tiếng tự biện giải cho mình: “Thầy Trình, em không phải là cố ý đâu, thầy đừng có tức giận như vậy, hơn nữa Ân Thiên Thiên dù có té đi nữa cũng là cô ta đáng đời thôi, tối ngày lấy pháp luật toà án ra uy hiếp người khác, cô ta tưởng nhà mình có tiền thì giỏi lắm chắc? Lúc học khoa chính quy tống Trương Mai vào trại tạm giam, bây giờ cô ta không phải cũng vừa mới tống Trần Tú vào luôn rồi sao? Đức hạnh cô ta lại không tốt, thầy cần gì phải bảo vệ cô ta hết lần này đến lần khác như vậy chứ?”

Thanh âm tuy nhỏ nhưng từng câu từng chữ đều lọt hết vào tai của những người xung quanh.

Đào Ninh vội vàng đỡ Ân Thiên Thiên, cô đau lòng nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô ấy, bàn tay nắm lấy cô ấy càng chặt hơn.

Trình Thiên Kiều bước lên trước một bước, bảo vệ cả Đào Ninh và Ân Thiên Thiên ở sau mình, lạnh giọng nói: “Trương Mai thì tôi không rõ, thậm chí là Trần Tú tôi cũng không rành, nhưng cô có dám nói là nếu như không phải bọn họ ép người đến đường cùng thì Ân Thiên Thiên mới làm đến bước như vậy không? Hay là cô nói Ân Thiên Thiên cố ý đối đầu với bọn họ? Hai người đó căn bản không đặt cô ấy vào trong mắt qua thì cô ấy mắc gì phải tha cho bọn họ, bọn họ không ép cô ấy thì cô ấy đến mức phải làm như vậy sao?”

Nữ sinh nín miệng lại không nói gì, cô ta biết rõ Trương Mai và Trần Tú tại sao lại xảy ra chuyện.

Trình Thiên Kiều tiếp tục nói: “Hay là cô muốn Ân Thiên Thiên mời Cảnh Liêm Uy hay là Ân Thiên Tuấn ra tay thì như vậy Ân Thiên Thiên mới là nhân từ?”

Chỉ một câu liền chặn miệng của tất cả đám người xung quanh, đúng a, không lẽ thật sự phải do bọn họ ra tay mới được sao?

“Đừng xem ai cũng dễ bắt nạt như vậy, cũng đừng xem ai cũng lương thiện như vậy.” Trình Thiên Kiều lạnh giọng nói, anh đưa đôi mắt băng lãnh mà trước đây chưa hề có nhìn đám người xung quanh: “Sự lương thiện của cô ấy không phải là lý do mà các người có thể tuỳ tiện giẫm đạp lên sự tự tôn của cô ấy!”

Nói xong, Trình Thiên Kiều liền bảo vệ Đào Ninh và Ân Thiên Thiên rời khỏi, hoàn toàn không đặt đám người đằng sau vào mắt mình.

Đám người được một phen xuýt xoa, cuối cùng cũng có chút áy náy mà dần dần giải tán, thỉnh thoảng có vài kẻ không phục cũng đã bị bầu không khí này đàn áp, khiến họ nói không ra.

Sau khi rời khỏi trường học, Trình Thiên Kiều đưa Đào Ninh và Ân Thiên Thiên lên xe rồi hướng về phía căn hộ nhỏ của Đào Ninh và Đổng Khánh.

Lần trước sau khi nói ra sự thật mình mang thai với cấp trên Lâm Sơ, Đổng Khánh đã đứng ra thừa nhận nói đứa con là của anh ta, Đào Ninh cũng bất đắc dĩ dọn đến căn hộ đơn thân của Đổng Khánh, hai người cho đến nay cũng coi như là cung kính nhau như ‘khách quý’.

Bước vào nhà, Đào Ninh liền rót cho Ân Thiên Thiên một ly nước ấm để vào lòng bàn tay của cô.

Mùa này cũng không lạnh cho lắm nhưng thể chất của Ân Thiên Thiên cũng thuộc dạng sợ lạnh, mỗi lần đến mùa đông là lại ao ước được ngủ đông như động vật, không cần làm gì cả.

“Thiên Thiên?” Trình Thiên Kiều lo lắng gọi cô một tiếng, nhưng đợi cả một hồi lâu cũng không thấy Ân Thiên Thiên phản ứng lại.

Đào Ninh ngồi ở bên cạnh cũng vô cùng lo lắng, cô đưa tay ôm lấy vai Ân Thiên Thiên rồi nhẹ giọng hỏi: “Thiên Thiên, cậu nói chuyện với tớ đi được không, bé cưng trong bụng tớ nhớ cậu lắm đó.”

Đôi mắt của Ân Thiên Thiên khẽ chuyển động một chút, sau đó mới từ từ quay đầu sang nhìn Đào Ninh.

Trình Thiên Kiều và Đào Ninh đều thở phào một hơi, Ân Thiên Thiên cũng thở dài.

“Bé cưng có khoẻ không? Bây giờ cậu và Đổng Khánh thế nào rồi?” Ân Thiên Thiên nhẹ nhàng mở miệng, nhưng tuyệt nhiên không muốn nhắc đến chuyện của mình khi nãy, thậm chí ngay cả một câu Cảnh Liêm Uy cũng không nhắc, cô nói chuyện với Đào Ninh giống như là mình không có chuyện gì hết vậy, nếu như không phải dấu vết tát tai in hằn rõ ràng trên mặt cô thì Đào Ninh có lẽ đã tưởng tất cả những chuyện vừa nãy chỉ là giấc mơ rồi!

“Anh ta vẫn đối tốt với cậu chứ?”

Đào Ninh không nói gì, chỉ là khoé mắt có hơi đỏ ửng nhìn vào bờ má của cô, đôi tay run rẩy vuốt ve bờ má cô, động tác rất nhẹ, nhẹ đến nỗi giống như là sợ mình sẽ làm cô bị thương vậy, nhưng cuối cùng Ân Thiên Thiên cũng vì đau rát mà khẽ lùi ra sau.

Ân Thiên Thiên không nói gì mà chỉ ngoan ngoãn ngồi ở đó để mặc Đào Ninh sờ vết thương của mình, sau đó Đào Ninh đau lòng hỏi một câu: “Đau không?”

Hai câu đơn giản nhưng nước mắt của Ân Thiên Thiên lại tuôn trào khắp mặt.

Trình Thiên Kiều quay người lại đi tới một bên vờ như không nhìn thấy gì, không có sự gò bó này, Ân Thiên Thiên mới rúc vào lòng của Đào Ninh bật khóc đau khổ, nói: “Đào Ninh, tớ đau lắm, thật sự đau lắm!”

Không chỉ là vết thương đau, mà tim càng đau hơn!

Đau đến mức cô gần như không thể nào thở được nữa, đau đến mức cô còn tưởng mình một giây sau sẽ chết đi nữa!

“Đào Ninh, Đào Ninh…” Trong từng tiếng khóc nghẹn có mang theo sự khó chịu và đau lòng của Ân Thiên Thiên, cô hoàn toàn không chú ý đến Trình Thiên Kiều ở đằng sau đã lấy điện thoại ra và mở video kết nối với người đàn ông đối diện: “Đào Ninh, tớ đau lắm, tớ thật sự rất đau, đau đến mức sắp không thở được nữa rồi, làm sao đây?”

Nước mắt của Đào Ninh cũng nhịn không được mà lăn xuống theo, nhưng từ đầu đến cuối không có làm phiền Ân Thiên Thiên, cô chỉ vỗ nhẹ vào lưng cô ấy, để cho tâm trạng của cô ấy có thể ổn định lại một chút.

“Đào Ninh, Đào Ninh, tim tớ đau quá…tại sao, tại sao lại ly hôn với tớ chứ? Tớ thật sự không hiểu, tớ rốt cuộc đã làm sai ở đâu rồi, tại sao nhất định phải ly hôn với tớ? Không lẽ anh ấy không biết, bây giờ tớ chỉ còn lại duy nhất anh ấy thôi sao? Không lẽ anh ấy thật sự không biết…tớ yêu anh ấy sao?” Ân Thiên Thiên khóc nghẹn nói, thanh âm đứt đoạn nhưng vẫn có thể nghe rất rõ ràng: “Tớ cắt đứt quan hệ với nhà họ Ân, một lòng lao vào trong vòng tay của anh ấy, tớ cố gắng để xứng đáng với thân phận con dâu nhà họ Cảnh, tớ cũng cố gắng để khiến anh ấy thích tớ, anh ấy rõ ràng đã nói thích tớ rồi, nhưng tại sao mới quay sang thì lại nói muốn ly hôn với tớ rồi? Đào Ninh, tớ không hiểu, tớ thật sự không hiểu, cậu nói tớ nghe đi được không?”

Tiếng khóc nức nở của Ân Thiên Thiên như vang lên bên tai, Cảnh Liêm Uy ở bên đầu dây bên kia đều nhìn thấy tất cả, anh chỉ cảm thấy trong lòng dấy lên từng hồi đau nhói, nhưng ngay cả chạy về bên cô vào lúc này anh cũng không làm được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK