Hít thở sâu một hơi Ân Thiên Thiên mới nhận điện thoại, cô còn chưa kịp nói chuyện thì đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói ân cần lo lắng làm cho lòng người được ủ ấm: “Thiên Thiên, em đang ở đâu vậy? Bây giờ vẫn ổn chứ? Anh lập tức đến đón em ngay.”
Ân Thiên Tuấn.
Anh trai của cô, từ nhỏ đến lớn đều luôn luôn yêu thương và bảo vệ cô trong lòng bàn tay.
Mỗi lần cô gặp phải chuyện gì đều là anh ấy đứng trước mặt mình vì mình mà ngăn cản hết tất cả mưa gió, luôn luôn xuất hiện bên cạnh cô vào lúc cô cần sự giúp đỡ nhất, lần này cũng không ngoại lệ.
“Anh…” Cô khẽ gọi một tiếng, Ân Thiên Thiên mỉm cười câu lên khóe môi, đột nhiên cảm thấy một tiếng gọi này của mình lại mang theo hương vị cà phê nóng, ấm áp đến cực điểm: “Em đang ở đường số bảy dành cho người đi bộ, em không đi nổi nữa rồi, em ngồi đây chờ anh có được không?”
Nhẹ giọng làm nũng, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng mang theo hơi nước ẩm ướt.
Trên đời này ai cũng có khả năng vứt bỏ cô, nhưng duy nhất chỉ có người anh trai này từ xưa đến nay không hề để cô cảm thấy thất vọng.
Sau khi cúp điện thoại Ân Thiên Tuấn liền xuất phát, Ân Thiên Thiên yên tĩnh chờ đợi ở nơi đó, cô mặc cho trên màn hình điện thoại đang hiển thị số di động của một cái tên mà cô đã xóa bỏ nhưng lại nhớ kỹ trong lòng không ngừng vang lên.
Thoải mái cầm ly cà phê nóng, Ân Thiên Thiên ngước mắt nhìn những người đi qua đi lại trên đường, dường như trạng thái cũng đã tốt hơn một chút.
Cảnh Liêm Uy…
Coi như là cô đã mơ một giấc mơ đi.
Chỉ là cô chưa từng nghĩ tới có lúc giấc mơ cũng sẽ tiếp diễn, mà mơ cũng có mơ đẹp và ác mộng.
…
Sau khi ra khỏi Thiên Ân, Ân Thiên Tuấn lái xe một mạch đến đường số bảy dành cho người đi bộ, anh ấy không hề ngờ rằng đến ngã tư đường lại gặp phải Cảnh Liêm Uy vừa vặn bước ra khỏi nhà họ Cảnh, khi đó anh còn đang không ngừng gọi điện thoại nhưng người ở phía bên kia lại không đồng ý nhận.
Chau mày, trong đôi mắt phượng đều mang theo lửa giận, rốt cuộc sau cuộc điện thoại thứ mười thì Cảnh Liêm Uy đã buồn bực đến nỗi ném mạnh điện thoại di động qua một bên, ngước mắt nhìn thấy xe của Ân Thiên Tuấn ở đối diện nên theo bản năng liền lái xe đi theo.
Ngay lúc Ân Thiên Tuấn xuất hiện trước mặt Ân Thiên Thiên thì anh ấy mới thật sự thở phào một hơi nhẹ nhõm, chỉ là bước chân còn chưa hề động đậy đã phát hiện khuôn mặt lộ ra sự dịu dàng sau khi nhìn thấy anh ấy đã hoàn toàn trở nên nghiêm túc, trong lòng hơi hồi hộp một chút, trong giờ phút này Ân Thiên Tuấn lại luống cuống tay chân.
Chẳng lẽ Thiên Thiên đã phát hiện ra gì rồi?
Thiên Thiên khẽ gọi một tiếng, cố gắng làm cho mình bị bình tỉnh tiến về phía trước một bước, lúc này anh ấy mới phát hiện sự nghiêm túc và đề phòng của Ân Thiên Thiên không phải nhằm vào mình, mà là nhằm vào người phía sau anh ấy.
Quay đầu lại, trong nháy mắt sắc mặt Ân Thiên Tuấn liền lạnh lùng.
Cảnh Liêm Uy vậy mà lại đi theo anh ấy, giờ phút này đang đi tới trước mặt bọn họ.
Ân Thiên Thiên rất sợ lạnh, bây giờ đã đến mùa đông, bàn tay nhỏ ở bên ngoài bị gió thổi qua lạnh thấu xương. Cảnh Liêm Uy nhìn khuôn mặt nhỏ của cô lạnh cóng đến đỏ bừng có chút không đành lòng, theo bản năng muốn tiến lên, thế nhưng lại bị Ân Thiên Tuấn đi lên trước một bước ngăn anh lại.
“Cậu ba Cảnh, cho hỏi có chuyện gì không?” Lạnh lùng hỏi, tâm trạng của anh ấy rất mâu thuẫn, một mặt thì rất vui mừng vì Ân Thiên Thiên đã ly hôn, nhưng một mặt khác lại rất chán ghét Cảnh Liêm Uy lại không có mắt nhìn như vậy.
Trong mắt của anh ấy, em gái của anh ấy chính là người tốt nhất trên đời này.
Đôi mắt phượng rơi thẳng tắp vào trên người của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy chỉ cảm thấy trong cổ họng của mình đắng chát.
Bây giờ anh đang làm cái gì đây, ngay cả anh cũng không biết. Chỉ là muốn đến nhìn cô một chút, chỉ có thế thôi.
Ân Thiên Thiên nhíu mày, lập tức đi đến đứng ở bên cạnh Ân Thiên Tuấn, nhẹ giọng mở miệng nói: “Cậu ba, hiện tại cũng đã ly hôn như anh mong muốn rồi, như vậy sau này chúng ta vẫn nên… làm người xa lạ đi. Ân Thiên Thiên tôi đến cùng vẫn không thể bước vào cánh cửa lớn của gia tộc hào môn như người họ Cảnh các người.”
Mỗi một câu một chữ đều rơi vào trong không khí lại giống như từng hơi gió lạnh tiến vào thân thể của anh, đâm vào xương cốt của anh.
Dừng lại một chút, Ân Thiên Thiên nắm chặt lấy tay của Ân Thiên Tuấn đang đặt ở bên cạnh mình rồi nói tiếp: “Cậu ba, tôi chỉ là học sinh bình thường thôi, tôi không có năng lực gì với truyền thông cũng không có tiền để tranh đấu gì cả, hi vọng anh nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng của chúng ta mà cứ để chuyện trôi qua như vậy đi. Tôi không phải là người nhà họ Cảnh, bây giờ tôi chỉ muốn sống cuộc sống của chính mình mà thôi.”
Cảnh Liêm Uy nhìn chằm chằm cô, anh chỉ cảm thấy cơ thể mình cứng ngắc đến không tưởng nổi.
Cô ấy đã nói cái gì vậy chứ?
Người xa lạ? Đã từng là vợ chồng? Không phải là người nhà họ Cảnh?
Những điều này đều là sự thật, nhưng mỗi câu mỗi chữ đối với anh mà nói giống như đang lăng trì đau đớn.
Trong giây phút mà mình bắt đầu quyết định ly hôn, anh cho là anh không yêu cô, không quan tâm cô, từ nhỏ tình cảm của anh đối với tất cả người ngoài đều rất mờ nhạt, ngoại trừ đối với mẹ của mình mới khác biệt, dường như là anh không đặt ai trong mắt mình. Huống hồ gì anh lại là bác sĩ ngoại khoa trong bệnh viện, cả ngày đều đối mặt với sống chết nên dần dần cũng trở nên thờ ơ, nhưng anh lại không biết rằng đau lòng nhất trên đời này không phải là chết, mà là sống không bằng chết!
Suy nghĩ không yêu cô của anh, suy nghĩ tra tấn cô của anh, suy nghĩ không nhớ cô của anh, thật ra đều là giả!
Trái tim của anh bất tri bất giác đã sớm đặt trên người của cô, anh chịu không được một chút xíu sai lầm nào cho nên khi biết cô là con gái của Tô Nương mới có thể tức giận như vậy, và khó có thể chấp nhận như vậy. Anh muốn trả thù cô, nhưng cuối cùng lại phát hiện mỗi một lần trả thù cô thật ra đều là trả thù chính anh. Người đau lòng là Ân Thiên Thiên, cũng là anh!
Anh tự cho mình là đúng nghĩ mình không hề để ý cái gì, thế nhưng đáng chết là hết lần này đến lần khác anh đều để ý hết tất cả!
Để ý hai chữ ly hôn của cô, để ý lời nói của cô, để ý đến cảm xúc của cô, để ý đến tình cảm của cô!
Con gái của Tô Nương thì như thế nào, cũng không phải là Tô Nương, anh cần gì phải cố chấp như vậy chứ?
Nhưng bây giờ nói những lời này thì có tác dụng gì nữa?
Cuối cùng anh cũng đã ly hôn rồi, giống như những gì lúc trước anh nói, cho dù anh có biết sau đó mình lại hối hận như vậy thì anh vẫn chọn ly hôn, chỉ có như vậy thì những đau khổ mà Ân Thiên Thiên gặp phải mới có thể giảm bớt được.
Nói xong lời mình muốn nói, ánh mắt Ân Thiên Thiên liền không hề đặt trên người của Cảnh Liêm Uy nữa, cô đưa tay kéo cánh tay của Ân Thiên Tuấn liền chuẩn bị đi khỏi. Từ đầu đến cuối Ân Thiên Tuấn đều mang một loại tư thế sẵn sàng quan sát Cảnh Liêm Uy, cho đến khi xác định không xảy ra chuyện gì mới che chở Ân Thiên Thiên quay người đi khỏi.
Trên con đường phồn hoa người đến người đi tấp nập, bên cạnh Ân Thiên Thiên đã có người anh trai Ân Thiên Tuấn này làm bạn, mà anh chỉ là “người xa lạ” lướt qua người cô. Hai tay nắm chặt lại, trong đôi mắt phượng đều tràn đầy kiên định, chỉ là không có ai biết giờ phút này anh đang suy nghĩ cái gì, trong đầu lại đang kiên định cái gì…
Cảnh Liêm Uy xoay người nhìn bóng lưng của Ân Thiên Thiên liền muốn đuổi theo, anh có thể nhìn thấy được thân thể của Ân Thiên Thiên ở bên cạnh Ân Thiên Tuấn có chút cứng ngắc lại, thậm chí Ân Thiên Thiên còn hơi nghiêng đầu nhìn anh một chút.
Cảnh Liêm Uy có thể thấy rất rõ ràng trong đôi mắt kia có chờ đợi…
Cho dù cô có tỏ ra mình lạnh lùng đến đâu đi nữa nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn có tình cảm, chuyện tình cảm không phải nói muốn bỏ là bỏ, trừ phi thật sự chưa hề rung động lần nào. Nhưng mà anh lại rất rõ ràng Ân Thiên Thiên đã rung động, thậm chí hiện tại cũng đã có chút mềm lòng…
Bước chân vừa tiến về phía trước một bước, đôi môi mỏng vừa muốn mở ra, lúc này điện thoại của Cảnh Liêm Uy lại vang lên. Bực bội cầm điện thoại lên, bước chân tiến về phía trước của Cảnh Liêm Uy đã dừng lại khi nhìn thấy màn hình điện thoại di động.
Tô Nương.
Anh không có số điện thoại của bà ta, nhưng anh biết chắc chắn đây chính là số điện thoại của Tô Nương, lần trước đã gặp ở chỗ Trần Vũ. Nhưng từ trước đến nay có thăm dò như thế nào cũng chỉ nhận lại con số không, nhưng lúc này lại gọi đến.
Đôi mắt phượng ngước lên, Cảnh Liêm Uy nhìn chằm chằm vào Ân Thiên Thiên, giờ phút này Ân Thiên Thiên cũng đã dừng lại, giữa hai người có vô số người đang đi tới đi lui nhưng ánh mắt của bọn họ có thể vượt qua ngăn cách của nhiều người như vậy mà quấn quýt lấy nhau.
Cảnh Liêm Uy, tại sao anh lại dừng bước?
Anh biết rất rõ ràng chỉ cần anh bước tới một bước, em bằng lòng bước chín mươi chín bước còn lại.
Đôi môi mỏng khẽ mím lại, trong lòng Ân Thiên Thiên lại có cảm giác chờ mong Cảnh Liêm Uy đến gần mà ngay chính bản thân mình cũng không biết.
Ân Thiên Tuấn đứng ở bên cảnh lẳng lặng nhìn Ân Thiên Thiên, bên trong đôi mắt có làm như thế nào cũng không che giấu được đau lòng, cho dù anh ấy có đứng bên cạnh cô nhưng từ đầu đến cuối trong mắt của cô chỉ có một người là Cảnh Liêm Uy, cho đến bây giờ anh cũng chỉ có thể đứng sau người kia!
Nhìn Ân Thiên Thiên thật lâu Cảnh Liêm Uy mới nhận điện thoại, nhu tình trong đôi mắt dần dần trở nên kiên định.
“A lô.” Nhẹ giọng lên tiếng, Cảnh Liêm Uy nhìn Ân Thiên Thiên một cái rồi xoay người bước vào trong đám đông.
Ân Thiên Thiên đứng ở sau lưng bỗng chốc rơi nước mắt, ngây ngốc nhìn bóng lưng của anh càng ngày càng xa…
Tóm lại anh vẫn không quan tâm, vẫn không yêu cô, nếu không thì sao có thể kéo dài đến tình hình ngày hôm nay được?
Ân Thiên Thiên đứng trong đám người yên lặng rơi nước mắt, mãi cho đến khi bóng dáng của Cảnh Liêm Uy biến mất khỏi trước mắt, Ân Thiên Tuấn mới bước qua ôm cô vào trong ngực mình, không nói một lời an ủi.
“Anh…” Cuối cùng Ân Thiên Thiên cũng đã sụp đổ khóc không thành tiếng.
Anh không yêu cô, anh cũng không cần cô, thậm chí không hề thương tiếc cô…
Cô không tin anh không biết cô rời khỏi nhà họ Cảnh, rời khỏi Cảnh Liêm Uy anh thì Ân Thiên Thiên cô chính là một người không có gì cả. Là anh đã để cô tin tưởng mà không hề lo lắng chút nào đi theo bên cạnh anh, nhưng đến cuối cùng người đầu tiên rời khỏi cô cũng là anh. Người đàn ông như vậy sao Ân Thiên Thiên có thể không hận được, nhưng cho dù hận, cô cũng vẫn yêu…
Anh là người đàn ông đầu tiên của cô, cũng là người chồng duy nhất của cô…
Phụ nữ, ở một mức độ nào đó luôn cố chấp như vậy.
Bước trong đám người, Cảnh Liêm Uy nắm chặt lấy điện thoại, sắc mặt lại căng chặt.
“Cậu ba Cảnh, tôi biết cậu đã ly hôn với Ân Thiên Thiên rồi, về phần những chuyện mà tôi đã nói qua trước đó thì cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không quỵt nợ đâu.” Dường như tâm trạng của Tô Nương Cũng không tệ lắm, nhẹ giọng nói ở bên đầu dây bên kia, thỉnh thoảng sẽ ho khan vài tiếng, hình như là đang bị cảm: “Chỉ cần cậu không phá hư kế hoạch của tôi, tôi đảm bảo chỉ cần tôi làm xong chuyện của tôi thì tôi sẽ lập tức xuất hiện trước mặt cậu.”
Chau mày, bàn tay đang rủ xuống nắm chặt thành quyền, giờ phút này Cảnh Liêm Uy tức giận đến nỗi khó diễn tả bằng lời.
“Tô Nương, bà cho rằng cách làm của bà là đúng ư? Cho dùng Ân Thiên Thiên ly hôn với tôi thì như thế nào? Bà cho rằng thời gian cô ấy ở bên ngoài một mình sẽ mạnh mẽ hơn một chút so với đi theo bên cạnh tôi à?” Cảnh Liêm Uy đè nén cơn giận của mình mà nói: “Từ nay về sau Ân Thiên Thiên chỉ có một thân một mình, không có ai làm chỗ dựa, không có ai quan tâm. Bà nghĩ rằng cuộc sống của cô ấy sẽ tốt hơn sao?”
Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện xảy ra trong trường học ngày hôm đó có thể sẽ tái diễn lại, anh nhịn không được xúc động muốn đánh người!
“Ha ha…” Tô Nương lại cười phía bên kia điện thoại, cười đến nỗi lửa giận của Cảnh Liêm Uy càng phát lớn hơn.
“Bà cười cái gì?” Anh hùng hổ chất vấn.
Sau khi Tô Nương cười đủ rồi mới nói một câu không đầu không đuôi: “Cảnh Liêm Uy, cậu đã thua rồi!”
Bàn tay đang nắm chặt điện thoại của Cảnh Liêm Uy có gân xanh đang lộ ra, người thông minh như anh thì sao có thể không hiểu ý của những lời này?