Kết hôn! Anh dám không? CHƯƠNG 234: TÔN TRỌNG
Trong phòng yên tĩnh đến mức dường như tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Ân Thiên Thiên ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ cảm thấy chóp mũi mình chua xót, cô cố gắng hít thở rồi quay đầu đi không nhìn anh, nhẹ giọng nói một câu: “Cậu ba Cảnh, chúng ta ly hôn rồi, trong lòng em vẫn nên còn có anh sao?”
Nếu là vậy thì cô có khác gì khi mình chưa kết hôn với?
Yết hầu anh trượt lên trượt xuống, hô hấp Cảnh Liêm Uy cũng thoáng nặng nề, lông mày cau chặt.
“Thiên Thiên, anh là ba ruột của con em, anh cũng từng là người ở bên em!” Sao cô có thể đẩy anh ra khỏi lòng mình như thế? Cô đã từng nghĩ sẽ có kết cục thế nào chưa? Anh cũng biết yêu cầu của mình rất ngang ngược, thậm chí rất quá đáng nhưng anh lại không thể chấp nhận trong lòng cô không có mình!
“Haha…” Ân Thiên Thiên bỗng cười khẽ, nâng mắt nhìn Cảnh Liêm Uy hỏi từng chữ: “Anh cũng nói là ‘đã từng’, nếu đã là quá khứ thì bây giờ nếu em vẫn còn nhớ đến anh, bạn gái anh hay vợ chưa cưới của anh có phải sẽ mắng em là kẻ thứ ba không? Cảnh Liêm Uy, rốt cuộc anh dựa vào đâu mà cho rằng sau khi anh khăng khăng ly hôn mà em vẫn phải để anh trong lòng chứ?”
Nhìn Cảnh Liêm Uy, cơn giận trong lòng Ân Thiên Thiên vẫn bị khơi lên.
Ân Thiên Thiên đưa tay vỗ vào ngực mình rồi nói: “Nơi này làm bằng thịt, không phải sắt, không phải thép, anh dựa vào cái gì mà cho rằng em không có cảm giác? Nê Bồ Tát cũng có ba phần tính khí, nếu anh cảm thấy em nên đặt anh ở vị trí thử nhất thì rất xin lỗi, em có thể nói với anh rằng em không làm được! Trước khi ly hôn em có thể rất cố gắng níu kéo mối quan hệ của chúng ta, em cũng sẽ khiến bản thân cố gắng đuổi theo bước chân anh, thậm chí còn liều mạng làm chuyện anh muốn em làm, nhưng sau khi ly hôn thì sao? Em không thể.”
Ân Thiên Thiên nói, trong mắt là vẻ kiên định khiến Cảnh Liêm Uy không khỏi khẽ ngạc nhiên.
Ân Thiên Thiên quật cường như vậy, điên cuồng mở rộng màng bảo hộ trên người để bảo vệ bản thân khiến anh rất hoảng hốt, cũng khiến anh có chút sợ hãi. Khi Ân Thiên Thiên ở trong thế giới của cô, vì cô mà chống đỡ cả thế giới, anh có còn cơ hội đánh hạ thành trì nữa không?
“Cảnh Liêm Uy, sau khi ly hôn chúng ta là hai người không liên quan đến nhau! Cho dù bây giờ trong bụng em có con của anh nhưng trên pháp luật chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì, thân em, anh không quản được mà trái tim em, anh lại càng không quản nổi.” Ân Thiên Thiên rất cố gắng muốn cho anh biết cảm giác trong lòng mình: “Trước đây khi chúng ta quyết định ở bên nhau, em từng nói trước giờ anh luôn có điều giấu giếm em, có lẽ anh từng cố gắng nhưng sau khi kết hôn anh vẫn như vậy. Em không trách anh, tựa như em cũng có điều giấu giếm, chỉ là anh nên biết điều gì có thể giấu, điều gì không…”
“Thiên Thiên.” Cảnh Liêm Uy ngắt lời cô, trong đôi mắt phượng đầy ắp bóng hình xinh xắn của cô, anh rũ mắt nhìn cô hỏi: “Em dám nói, bây giờ trong lòng em không có anh không?”
Một câu nói khiến cho tất cả những lời đã tới bên miệng Ân Thiên Thiên đều không thể phát ra thành tiếng.
Con ngươi trắng đen rõ ràng đang nhìn anh vô thức loé lên.
Cô thừa nhận, trong lòng cô có anh, trong bụng cô còn có con của anh, trước đây họ cũng từng là một gia đình nhỏ rất hạnh phúc, không phải sao? Sự ấm áp đó vẫn luôn là khát vọng của cô từ nhỏ, nhưng Cảnh Liêm Uy lại tàn nhẫn như thế, cho cô hy vọng rồi lại đẩy cô vào địa ngục…
Nếu như có thể, thật ra cô rất muốn giống như những người phụ nữ kia hạ thấp bản thân học hỏi, đi cầu xin, khóc lóc, làm loạn, mục đích cuối cùng là để anh tiếp tục ở bên mình. Trước đây, cô cũng từng thử làm như vậy nhưng cuối cùng Cảnh Liêm Uy vẫn không hề lay động, anh của khi đó sẽ không biết trong lòng cô xấu hổ giận dữ thế nào.
Chuyện trước giờ cô chưa từng làm nhưng khi đó đã làm, không kìm lòng được…
Mọi chuyện đều là do, cô yêu anh…
Trong lòng cô có anh, cho dù đến hôm nay cô cũng không thể phủ nhận sự thật này.
Thấy Ân Thiên Thiên trầm mặc, Cảnh Liêm Uy thoáng an tâm nhưng anh lại càng tức giận, anh áp sát cô rồi rũ mắt hỏi: “Thiên Thiên, nếu trong lòng em không có anh, vậy em nói cho anh vì sao em không thích Mộc Yên Nhiên? Vì sao em lại cố gắng vượt qua chướng ngại tâm lý cũng phải sinh con của chúng ta? Vì sao dù chúng ta đã ly hôn mà em vẫn có dính dáng với anh? Vì sao bây giờ chúng ta lại ở đây nói với nhau về vấn đề này?!”
Mỗi câu hỏi đều ép thẳng vào Ân Thiên Thiên, rõ ràng hai người đều biết đáp án nhưng vẫn muốn hỏi!
Anh đưa tay phải nhẹ nhàng nâng cằm Ân Thiên Thiên lên, đôi mắt phượng hơi trừng lên nhưng ở nơi sâu thẳm trong đó lại đầy tình ý, Cảnh Liêm Uy nói: “Ân Thiên Thiên, em không biết rằng giác quan thứ sau của anh từ trước đến nay đều rất chuẩn sao? Chuẩn đến mức từ nhỏ đến lớn chưa sai lần nào!”
Ân Thiên Thiên nhìn anh không nói gì, mím môi có chút không vui.
Giác quan thứ sáu?
Đàn ông thì có giác quan thứ sáu cái gì?!
Thật sự không thích anh!
Cô muốn quay đầu đi không nhìn anh nhưng lại bị Cảnh Liêm Uy cứng rắn không cho cô quay đầu, anh nhìn cô nói: “Ân Thiên Thiên, giác quan thứ sáu nói cho anh biết, cả đời này em chỉ có thể là người phụ nữ của Cảnh Liêm Uy anh…”
Tách!
Bỗng nhiên cả căn phòng tối om.
Ân Thiên Thiên theo bản năng đưa tay túm lấy vạt áo người đàn ông trước mặt, đôi mắt với con ngươi trắng đen rõ ràng không thể thích ứng với bóng tối bất ngờ nên chỉ có thể ngơ ngác mở to, mà Cảnh Liêm Uy trước mặt lại cũng vô thức đưa tay ôm chặt cô hơn một chút muốn cho cô cảm giác an toàn.
Thân thể dựa sát vào nhau, Cảnh Liêm Uy hơi khom người tới gần cô, hơi thở gần trong gang tấc.
Cho dù Ân Thiên Thiên tạm thời không nhìn thấy gì nhưng vẫn biết khoảng cách giữa hai người bây giờ gần nhau đến đáng sợ, đáng sợ đến mức chỉ cần anh khẽ cử động thôi là có thể hôn cô.
“Thiên Thiên, nghe thấy anh vừa nói gì không?” Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng hỏi, đôi mắt phượng lại si mê nhìn cô gái nhỏ trước mặt, cho dù cô thật sự là con gái của Tô Nương thì giờ khắc này anh vẫn muốn giấu cô đi không cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy, cô chính là người con gái anh cưng chiều nhất trong lòng: “Nói cho anh biết, anh vừa nói gì?”
Ân Thiên Thiên hơi căng thẳng, cô đang có ý đồ kéo xa khoảng cách giữa hai người nhưng tay Cảnh Liêm Uy lại chống ngay trên tường khiến đến cơ hội để cô cử động một chút cũng không có, nhịp tim đập thật nhanh thật nhanh, nhanh đến mức cô cảm thấy anh cũng nghe thấy tiếng tim đập của mình…
Đối mặt với người đàn ông mình thích, không có cô gái nào không căng thẳng, Ân Thiên Thiên cũng không ngoại lệ.
Nam Uyển bỗng dưng mất điện, Ân Thiên Thiên thậm chí có thể nghe thấy âm thanh huyên náo của mọi người ở bên ngoài, nhưng tiếng tim cô đập lại rất lớn. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt áo anh, lúc này cô lại thấy vô cùng may mắn vì mất điện, Cảnh Liêm Uy sẽ không nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của cô, cũng không nhìn ra cô đang ngượng ngùng khó xử…
“Thiên Thiên ngoan, anh vừa mới nói gì?” Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng dụ dỗ, Cảnh Liêm Uy vô cùng kiên nhẫn chờ đợi, thi thoảng cử động một chút, cánh môi ấm áp lại lướt qua vành tai xinh xắn của cô, người Ân Thiên Thiên không khỏi run lên.
“Em…” Nhỏ giọng nỉ non, giọng Ân Thiên Thiên thấp đến mức gần như không nghe thấy: “Anh nói, cả đời này em… đều là người phụ nữ của anh.”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ, khoé môi hài lòng giương lên, cô vừa dứt lời, Cảnh Liêm Uy mỉm cười hôn lên môi cô.
Cơ thể cao lớn áp sát cô trên tường, đôi tay rắn rỏi giam cầm tất cả sự tự do của cô, bị ép ngửa đầu đón nhận nụ hôn mang theo sự nhớ nhung và trừng phạt này của Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy thế giới đều đang xoay tròn, tay không tự chủ túm chặt áo trước ngực anh, dáng vẻ muốn đáng yêu bao nhiêu có đáng yêu bấy nhiêu…
Trong căn phòng tối đen, đôi mắt mở to của Ân Thiên Thiên cuối cùng cũng nhắm lại, thả lỏng cơ thể cảm nhận tình ý của anh.
Anh rất bá đạo, cũng rất xấu nhưng cô lại thích anh.
Không có ánh sáng, chỉ có ánh trăng mùa đông rét lạnh chiếu vào, cô không nhìn rõ anh cho rằng anh cũng không nhìn rõ cô, cố gắng muốn ghi nhớ mọi chuyện của đêm nay. Cảnh Liêm Uy “hùng hổ doạ người” với cô mà nói sao lại không phải sự giày vò ngọt ngào chứ? Buông thả bản thân để hưởng thụ, hơi thở Ân Thiên Thiên cũng dần trở nên dồn dập…
Vòng eo thon gọn, mùi vị quen thuộc, đã bao lâu anh không tới gần cô như thế?
Khoảnh khắc này Cảnh Liêm Uy giống như sư tử đói được thả ra từ trong lồng, ước gì có thể một miếng là ăn hết cô…
Tách!
Một âm thanh vang lên, cả căn phòng bỗng lại có ánh sáng, hai người đang hôn nhau quấn quýt si mê bỗng tỉnh táo lại, Ân Thiên Thiên có phản ứng kịch liệt nhất.
Cô đưa tay đẩy mạnh Cảnh Liêm Uy ra khiến cho anh đang không phòng bị gì vẫn bị đẩy ra.
Lông mày nhíu lại thật chặt rất không hài lòng, cơ thể anh hướng về phía trước muốn tiếp tục.
“Cảnh Liêm Uy! Mong anh tôn trọng em!” Người Ân Thiên Thiên vẫn đang run rẩy, cô vô lực dựa vào tường nhưng vẫn cố gắng nói, đôi mắt nhìn anh chằm chằm.
Một câu nói khiến cho động tác của Cảnh Liêm Uy bỗng dừng lại.
“Anh không tôn trọng em?” Mẹ nó, anh không tôn trọng cô lúc nào? Anh nghĩ rằng người tôn trọng cô nhất trên đời này là anh chứ, bây giờ cô lại nói anh không tôn trọng cô, Cảnh Liêm Uy có phần không vui.
Không tôn trọng cô thì ngay từ đêm kết hôn anh đã ăn sạch cô rồi, khi anh không nhịn được nữa ăn sạch cô vào bụng thì có lẽ bây giờ đứa bé trong bụng cô không phải ba tháng mà là sáu tháng rồi đấy! Nhưng cô nhóc không có lương tâm này lại nói anh không tôn trọng cô? Có thể không giận được sao?
“Ân Thiên Thiên, em nói anh không tôn trọng em?” Không thể tưởng tượng được hỏi ngược lại lần nữa, trong đôi mắt Cảnh Liêm Uy đã muốn phun ra lửa!
Trải qua sự hỗn loạn vừa nãy, trong lòng Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy cả thế giới đều không ở trong mắt mình nữa, cô hét lên với Cảnh Liêm Uy: “Cảnh Liêm Uy, nếu anh tôn trọng em thì vừa nãy tính là gì? Nếu anh tôn trọng em thì lý do chúng ta ly hôn là gì. Em nói cho anh nhé, nếu tôn trọng em, anh sẽ lừa gạt em sống chết ở lại nhà em, căn bản không quan tâm những lời đồn bên ngoài, nếu tôn trọng em, Cảnh Liêm Uy, anh nói cho em…”
Nói xong, mắt Ân Thiên Thiên đã hơi ướt, cô tiến lên một bước áp sát Cảnh Liêm Uy, đưa tay chỉ vào bụng mình nói từng chữ, chất vấn anh: “Vì sao bây giờ trong bụng em có con anh mà em lại chỉ là vợ trước của anh!”
Cả căn phòng hoàn toàn yên tĩnh trở lại, hồi lâu cũng không có ai nói gì.
Quả thật, cô mang thai con anh nhưng lại chỉ là vợ trước của anh, thậm chí còn có khả năng anh sắp kết hôn với người phụ nữ khác…
Trong phòng yên tĩnh đến mức dường như tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Ân Thiên Thiên ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ cảm thấy chóp mũi mình chua xót, cô cố gắng hít thở rồi quay đầu đi không nhìn anh, nhẹ giọng nói một câu: “Cậu ba Cảnh, chúng ta ly hôn rồi, trong lòng em vẫn nên còn có anh sao?”
Nếu là vậy thì cô có khác gì khi mình chưa kết hôn với?
Yết hầu anh trượt lên trượt xuống, hô hấp Cảnh Liêm Uy cũng thoáng nặng nề, lông mày cau chặt.
“Thiên Thiên, anh là ba ruột của con em, anh cũng từng là người ở bên em!” Sao cô có thể đẩy anh ra khỏi lòng mình như thế? Cô đã từng nghĩ sẽ có kết cục thế nào chưa? Anh cũng biết yêu cầu của mình rất ngang ngược, thậm chí rất quá đáng nhưng anh lại không thể chấp nhận trong lòng cô không có mình!
“Haha…” Ân Thiên Thiên bỗng cười khẽ, nâng mắt nhìn Cảnh Liêm Uy hỏi từng chữ: “Anh cũng nói là ‘đã từng’, nếu đã là quá khứ thì bây giờ nếu em vẫn còn nhớ đến anh, bạn gái anh hay vợ chưa cưới của anh có phải sẽ mắng em là kẻ thứ ba không? Cảnh Liêm Uy, rốt cuộc anh dựa vào đâu mà cho rằng sau khi anh khăng khăng ly hôn mà em vẫn phải để anh trong lòng chứ?”
Nhìn Cảnh Liêm Uy, cơn giận trong lòng Ân Thiên Thiên vẫn bị khơi lên.
Ân Thiên Thiên đưa tay vỗ vào ngực mình rồi nói: “Nơi này làm bằng thịt, không phải sắt, không phải thép, anh dựa vào cái gì mà cho rằng em không có cảm giác? Nê Bồ Tát cũng có ba phần tính khí, nếu anh cảm thấy em nên đặt anh ở vị trí thử nhất thì rất xin lỗi, em có thể nói với anh rằng em không làm được! Trước khi ly hôn em có thể rất cố gắng níu kéo mối quan hệ của chúng ta, em cũng sẽ khiến bản thân cố gắng đuổi theo bước chân anh, thậm chí còn liều mạng làm chuyện anh muốn em làm, nhưng sau khi ly hôn thì sao? Em không thể.”
Ân Thiên Thiên nói, trong mắt là vẻ kiên định khiến Cảnh Liêm Uy không khỏi khẽ ngạc nhiên.
Ân Thiên Thiên quật cường như vậy, điên cuồng mở rộng màng bảo hộ trên người để bảo vệ bản thân khiến anh rất hoảng hốt, cũng khiến anh có chút sợ hãi. Khi Ân Thiên Thiên ở trong thế giới của cô, vì cô mà chống đỡ cả thế giới, anh có còn cơ hội đánh hạ thành trì nữa không?
“Cảnh Liêm Uy, sau khi ly hôn chúng ta là hai người không liên quan đến nhau! Cho dù bây giờ trong bụng em có con của anh nhưng trên pháp luật chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì, thân em, anh không quản được mà trái tim em, anh lại càng không quản nổi.” Ân Thiên Thiên rất cố gắng muốn cho anh biết cảm giác trong lòng mình: “Trước đây khi chúng ta quyết định ở bên nhau, em từng nói trước giờ anh luôn có điều giấu giếm em, có lẽ anh từng cố gắng nhưng sau khi kết hôn anh vẫn như vậy. Em không trách anh, tựa như em cũng có điều giấu giếm, chỉ là anh nên biết điều gì có thể giấu, điều gì không…”
“Thiên Thiên.” Cảnh Liêm Uy ngắt lời cô, trong đôi mắt phượng đầy ắp bóng hình xinh xắn của cô, anh rũ mắt nhìn cô hỏi: “Em dám nói, bây giờ trong lòng em không có anh không?”
Một câu nói khiến cho tất cả những lời đã tới bên miệng Ân Thiên Thiên đều không thể phát ra thành tiếng.
Con ngươi trắng đen rõ ràng đang nhìn anh vô thức loé lên.
Cô thừa nhận, trong lòng cô có anh, trong bụng cô còn có con của anh, trước đây họ cũng từng là một gia đình nhỏ rất hạnh phúc, không phải sao? Sự ấm áp đó vẫn luôn là khát vọng của cô từ nhỏ, nhưng Cảnh Liêm Uy lại tàn nhẫn như thế, cho cô hy vọng rồi lại đẩy cô vào địa ngục…
Nếu như có thể, thật ra cô rất muốn giống như những người phụ nữ kia hạ thấp bản thân học hỏi, đi cầu xin, khóc lóc, làm loạn, mục đích cuối cùng là để anh tiếp tục ở bên mình. Trước đây, cô cũng từng thử làm như vậy nhưng cuối cùng Cảnh Liêm Uy vẫn không hề lay động, anh của khi đó sẽ không biết trong lòng cô xấu hổ giận dữ thế nào.
Chuyện trước giờ cô chưa từng làm nhưng khi đó đã làm, không kìm lòng được…
Mọi chuyện đều là do, cô yêu anh…
Trong lòng cô có anh, cho dù đến hôm nay cô cũng không thể phủ nhận sự thật này.
Thấy Ân Thiên Thiên trầm mặc, Cảnh Liêm Uy thoáng an tâm nhưng anh lại càng tức giận, anh áp sát cô rồi rũ mắt hỏi: “Thiên Thiên, nếu trong lòng em không có anh, vậy em nói cho anh vì sao em không thích Mộc Yên Nhiên? Vì sao em lại cố gắng vượt qua chướng ngại tâm lý cũng phải sinh con của chúng ta? Vì sao dù chúng ta đã ly hôn mà em vẫn có dính dáng với anh? Vì sao bây giờ chúng ta lại ở đây nói với nhau về vấn đề này?!”
Mỗi câu hỏi đều ép thẳng vào Ân Thiên Thiên, rõ ràng hai người đều biết đáp án nhưng vẫn muốn hỏi!
Anh đưa tay phải nhẹ nhàng nâng cằm Ân Thiên Thiên lên, đôi mắt phượng hơi trừng lên nhưng ở nơi sâu thẳm trong đó lại đầy tình ý, Cảnh Liêm Uy nói: “Ân Thiên Thiên, em không biết rằng giác quan thứ sau của anh từ trước đến nay đều rất chuẩn sao? Chuẩn đến mức từ nhỏ đến lớn chưa sai lần nào!”
Ân Thiên Thiên nhìn anh không nói gì, mím môi có chút không vui.
Giác quan thứ sáu?
Đàn ông thì có giác quan thứ sáu cái gì?!
Thật sự không thích anh!
Cô muốn quay đầu đi không nhìn anh nhưng lại bị Cảnh Liêm Uy cứng rắn không cho cô quay đầu, anh nhìn cô nói: “Ân Thiên Thiên, giác quan thứ sáu nói cho anh biết, cả đời này em chỉ có thể là người phụ nữ của Cảnh Liêm Uy anh…”
Tách!
Bỗng nhiên cả căn phòng tối om.
Ân Thiên Thiên theo bản năng đưa tay túm lấy vạt áo người đàn ông trước mặt, đôi mắt với con ngươi trắng đen rõ ràng không thể thích ứng với bóng tối bất ngờ nên chỉ có thể ngơ ngác mở to, mà Cảnh Liêm Uy trước mặt lại cũng vô thức đưa tay ôm chặt cô hơn một chút muốn cho cô cảm giác an toàn.
Thân thể dựa sát vào nhau, Cảnh Liêm Uy hơi khom người tới gần cô, hơi thở gần trong gang tấc.
Cho dù Ân Thiên Thiên tạm thời không nhìn thấy gì nhưng vẫn biết khoảng cách giữa hai người bây giờ gần nhau đến đáng sợ, đáng sợ đến mức chỉ cần anh khẽ cử động thôi là có thể hôn cô.
“Thiên Thiên, nghe thấy anh vừa nói gì không?” Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng hỏi, đôi mắt phượng lại si mê nhìn cô gái nhỏ trước mặt, cho dù cô thật sự là con gái của Tô Nương thì giờ khắc này anh vẫn muốn giấu cô đi không cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy, cô chính là người con gái anh cưng chiều nhất trong lòng: “Nói cho anh biết, anh vừa nói gì?”
Ân Thiên Thiên hơi căng thẳng, cô đang có ý đồ kéo xa khoảng cách giữa hai người nhưng tay Cảnh Liêm Uy lại chống ngay trên tường khiến đến cơ hội để cô cử động một chút cũng không có, nhịp tim đập thật nhanh thật nhanh, nhanh đến mức cô cảm thấy anh cũng nghe thấy tiếng tim đập của mình…
Đối mặt với người đàn ông mình thích, không có cô gái nào không căng thẳng, Ân Thiên Thiên cũng không ngoại lệ.
Nam Uyển bỗng dưng mất điện, Ân Thiên Thiên thậm chí có thể nghe thấy âm thanh huyên náo của mọi người ở bên ngoài, nhưng tiếng tim cô đập lại rất lớn. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt áo anh, lúc này cô lại thấy vô cùng may mắn vì mất điện, Cảnh Liêm Uy sẽ không nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của cô, cũng không nhìn ra cô đang ngượng ngùng khó xử…
“Thiên Thiên ngoan, anh vừa mới nói gì?” Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng dụ dỗ, Cảnh Liêm Uy vô cùng kiên nhẫn chờ đợi, thi thoảng cử động một chút, cánh môi ấm áp lại lướt qua vành tai xinh xắn của cô, người Ân Thiên Thiên không khỏi run lên.
“Em…” Nhỏ giọng nỉ non, giọng Ân Thiên Thiên thấp đến mức gần như không nghe thấy: “Anh nói, cả đời này em… đều là người phụ nữ của anh.”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ, khoé môi hài lòng giương lên, cô vừa dứt lời, Cảnh Liêm Uy mỉm cười hôn lên môi cô.
Cơ thể cao lớn áp sát cô trên tường, đôi tay rắn rỏi giam cầm tất cả sự tự do của cô, bị ép ngửa đầu đón nhận nụ hôn mang theo sự nhớ nhung và trừng phạt này của Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy thế giới đều đang xoay tròn, tay không tự chủ túm chặt áo trước ngực anh, dáng vẻ muốn đáng yêu bao nhiêu có đáng yêu bấy nhiêu…
Trong căn phòng tối đen, đôi mắt mở to của Ân Thiên Thiên cuối cùng cũng nhắm lại, thả lỏng cơ thể cảm nhận tình ý của anh.
Anh rất bá đạo, cũng rất xấu nhưng cô lại thích anh.
Không có ánh sáng, chỉ có ánh trăng mùa đông rét lạnh chiếu vào, cô không nhìn rõ anh cho rằng anh cũng không nhìn rõ cô, cố gắng muốn ghi nhớ mọi chuyện của đêm nay. Cảnh Liêm Uy “hùng hổ doạ người” với cô mà nói sao lại không phải sự giày vò ngọt ngào chứ? Buông thả bản thân để hưởng thụ, hơi thở Ân Thiên Thiên cũng dần trở nên dồn dập…
Vòng eo thon gọn, mùi vị quen thuộc, đã bao lâu anh không tới gần cô như thế?
Khoảnh khắc này Cảnh Liêm Uy giống như sư tử đói được thả ra từ trong lồng, ước gì có thể một miếng là ăn hết cô…
Tách!
Một âm thanh vang lên, cả căn phòng bỗng lại có ánh sáng, hai người đang hôn nhau quấn quýt si mê bỗng tỉnh táo lại, Ân Thiên Thiên có phản ứng kịch liệt nhất.
Cô đưa tay đẩy mạnh Cảnh Liêm Uy ra khiến cho anh đang không phòng bị gì vẫn bị đẩy ra.
Lông mày nhíu lại thật chặt rất không hài lòng, cơ thể anh hướng về phía trước muốn tiếp tục.
“Cảnh Liêm Uy! Mong anh tôn trọng em!” Người Ân Thiên Thiên vẫn đang run rẩy, cô vô lực dựa vào tường nhưng vẫn cố gắng nói, đôi mắt nhìn anh chằm chằm.
Một câu nói khiến cho động tác của Cảnh Liêm Uy bỗng dừng lại.
“Anh không tôn trọng em?” Mẹ nó, anh không tôn trọng cô lúc nào? Anh nghĩ rằng người tôn trọng cô nhất trên đời này là anh chứ, bây giờ cô lại nói anh không tôn trọng cô, Cảnh Liêm Uy có phần không vui.
Không tôn trọng cô thì ngay từ đêm kết hôn anh đã ăn sạch cô rồi, khi anh không nhịn được nữa ăn sạch cô vào bụng thì có lẽ bây giờ đứa bé trong bụng cô không phải ba tháng mà là sáu tháng rồi đấy! Nhưng cô nhóc không có lương tâm này lại nói anh không tôn trọng cô? Có thể không giận được sao?
“Ân Thiên Thiên, em nói anh không tôn trọng em?” Không thể tưởng tượng được hỏi ngược lại lần nữa, trong đôi mắt Cảnh Liêm Uy đã muốn phun ra lửa!
Trải qua sự hỗn loạn vừa nãy, trong lòng Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy cả thế giới đều không ở trong mắt mình nữa, cô hét lên với Cảnh Liêm Uy: “Cảnh Liêm Uy, nếu anh tôn trọng em thì vừa nãy tính là gì? Nếu anh tôn trọng em thì lý do chúng ta ly hôn là gì. Em nói cho anh nhé, nếu tôn trọng em, anh sẽ lừa gạt em sống chết ở lại nhà em, căn bản không quan tâm những lời đồn bên ngoài, nếu tôn trọng em, Cảnh Liêm Uy, anh nói cho em…”
Nói xong, mắt Ân Thiên Thiên đã hơi ướt, cô tiến lên một bước áp sát Cảnh Liêm Uy, đưa tay chỉ vào bụng mình nói từng chữ, chất vấn anh: “Vì sao bây giờ trong bụng em có con anh mà em lại chỉ là vợ trước của anh!”
Cả căn phòng hoàn toàn yên tĩnh trở lại, hồi lâu cũng không có ai nói gì.
Quả thật, cô mang thai con anh nhưng lại chỉ là vợ trước của anh, thậm chí còn có khả năng anh sắp kết hôn với người phụ nữ khác…