Mục lục
Kết Hôn Anh Có Dám Không?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kết hôn! Anh dám không? CHƯƠNG 278: ÂN THIÊN THIÊN SAU KHI TRƯỞNG THÀNH
Lúc trước cô không hiểu, cũng không biết lợi dụng quyền lợi trong tay mình, thậm chí sau khi cô được gả vào nhà họ Cảnh tiếng tăm lừng lẫy rồi, cô vẫn không thể học được cách dùng mấy chữ “nhà họ Cảnh” này để tranh giành cho mình một chút lợi ích, nhưng mà người thì cuối cùng cũng sẽ trưởng thành, lại chịu thiệt trên tay của Mộc Yên Nhiên và Ân Nhạc Vy, trong lòng cô cũng đã dồn nén bao nhiêu cảm xúc tức giận, thậm chí có cảm giác như núi lửa sắp phun trào.
Ha, lúc trước là do cô ngu ngốc, cứ cho rằng mình bao dung sẽ nhận được sự kính trọng của người khác, nhưng mà cô đã bao dung suốt hai mươi ba năm trời, mãi đến năm hai mươi tư, nếu như những người đó thật sự không có ý định đó vậy thì cô làm sao có thể đau khổ đến như thế này chứ?
Một cô Ân Nhược Vy, một Lý Mẫn, lại thêm một cô Mộc Yên Nhiên!
Từng người từng người một, nếu như có cơ hội, cô nhất định sẽ không bỏ qua ai! Giống như những gì người khác nói cho cô, thừa lúc trong bụng cô đang có “kim bài miễn tử” thì cứ việc ngang ngược tùy ý chút đi! Dù sao, có ai biết được chuyện của ngày mai đâu chứ?
Có lẽ do bị chèn ép đã lâu, có lẽ là đã bị chuyện “Diêm Vương” lần này kích thích đến, sau tang lễ của Hướng Linh, cô đã thay đổi suy nghĩ rất nhiều, thậm chí còn có chút không giống bản thân lúc trước, Ân Thiên Thiên giơ tay đỡ cái bụng tròn xoe của mình, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại một chút.

Một lúc lâu sau, Ân Thiên Thiên mới đi đến trước mặt Ân Nhạc Vy nói: “Ân Nhạc Vy, ở trong mắt của cô mạng người là thứ có thể tùy ý giẫm đạp như thế sao? Ở trong mắt cô, chỉ cần người cô thấy ghét thì đều đáng chết hết sao? Rốt cuộc cô có còn lương tri không? Con của tôi mới có mấy tháng thôi, sao cô lại có thể làm ra chuyện như thế này hả!”
Từ trước đến giờ điểm phát tiết cảm xúc đều như vậy, lúc cô chưa tìm thấy nó, chuyện gì đều có thể giấu trong lòng im lặng không nói, nhưng mà chỉ cần tìm ra được nó rồi thì cái gì cũng có thể nói ra được, Ân Thiên Thiên cũng như thế, nhưng trong lòng của cô vẫn rất rõ ràng, không thể nhắc đến mấy chữ “nhà họ Mộc” được.
“Ân Thiên Thiên, cô cũng dám đánh tôi hả?” Ân Nhạc Vy không tin nổi nhìn Ân Thiên Thiên, đến giờ phút này cô ta vẫn còn chưa biết hành vi lúc trước của mình độc ác đến cỡ nào, chỉ biết tức giận trừng mắt nhìn Ân Thiên Thiên, muốn xông lên đánh cô, trong miệng lại cứ lẩm bẩm: “Sao nào, tôi không thích chị đó, không thích con chị đó, tôi muốn chị chết, tốt nhất là chết thảm vào! Tôi muốn chị không thể nào sinh đứa bé kia ra được, tôi muốn chị cả đời này phải…”


Bốp!
Ân Nhạc Vy còn chưa nói xong, Ân Thiên Thiên lại giơ tay lên tát thêm một cái, tát một cái thật mạnh làm cho má của Ân Nhạc Vy lập tức sưng vù lên, nhìn rất đáng sợ, mà ngay lúc cô ta vừa tiến lên, Cảnh Liêm Uy cũng đã bước lên túm chặt lấy tay của Ân Nhạc Vy, làm cô ta hoàn toàn không còn cách nào phản kháng, chỉ có thể đứng yên chịu trận cho Ân Thiên Thiên đánh!
“Ân Nhạc Vy!” Ân Thiên Thiên sắp bị chọc tức điên rồi, bây giờ cô yêu quý đứa con của mình nhất, làm sao có thể nghe lọt tai lời không hay chứ? Cô giận dữ rống to: “Ân Nhạc Vy, nếu như cô cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ làm cô nếm thử cảm giác trắng tay!”
“Tôi khinh, Ân Thiên Thiên, chỉ dựa vào chị à? Nếu như không có Cảnh Liêm Uy, chị có bản lĩnh gì hả?” Ân Nhạc Vy không phục gào lên.
Ân Thiên Thiên nghe thấy lời này thì cong môi cười cười nói: “Ân Nhạc Vy, bản lĩnh lớn nhất của tôi chính là gả cho Cảnh Liêm Uy, nếu như cô có giỏi thì cứ thử làm tôi trắng tay thử đi!”
Nói xong, Ân Thiên Thiên đứng yên ở trước mặt Ân Nhạc Vy, mặt lạnh lùng nói: “Tôi vốn không muốn so đo với cô quá nhiều, nhưng mà bây giờ tôi lại cảm thấy hai chúng ta nên thanh toán chút nợ cũ cho rõ ràng thì tốt hơn!”
Bốp!
Cái tát thứ nhất rơi xuống, Ân Thiên Thiên nói: “Ân Nhạc Vy, đây là vì lúc trước cô cướp đi bạn trai của tôi!”
Bốp!
Cái tát thứ hai rơi xuống, Ân Thiên Thiên nói: “Ân Nhạc Vy, đây là vì lúc trước cô không biết xấu hổ dám dụ dỗ chồng của tôi!”
Bốp!”
Cái tát thứ ba rơi xuống, Ân Thiên Thiên nói: “Ân Nhạc Vy, đây là vì lúc trước cô tự tay giết chết con của cô rồi đổ oan cho tôi!”
Bốp!
Cái tát thứ tư rơi xuống, Ân Thiên Thiên nói: “Ân Nhạc Vy, đây là vì lúc trước cô đã hại tôi!”
Bốn cái tát này, cũng không coi như đã nói rõ ràng, nhưng mà tất cả mọi chuyện cũng coi như là nói xong, Ân Thiên Thiên đánh đến khi lòng bàn tay tê dại mới dừng lại, sau đó khinh bỉ nhìn cô ta mở miệng nói: “Ân Nhạc Vy, nợ nần giữa chúng ta cũng không phải chỉ có chút này, chuyện giám đốc Trương, luận văn tốt nghiệp… tất cả mọi chuyện tôi đều nhớ rõ ràng, nếu như cô cảm thấy mình không hề sai lầm, vậy thì bây giờ ngay tại nơi này, tôi nói cho cô biết, mặc kệ cô ở đâu, tôi nhất định sẽ làm cô xui xẻo ở đó!”
Mọi người lần đầu tiên nhìn thấy một Ân Thiên Thiên mạnh mẽ như thế này, trong khoảng thời gian ngắn đều chưa lấy lại tinh thần.
Cảnh Liêm Uy nhìn Ân Nhạc Vy, chỉ cảm thấy gương mặt cô ta sưng vù lên xấu muốn chết, mà cô ta bây giờ cũng đã bị Ân Thiên Thiên đánh đau đến không nói ra lời, Cảnh Liêm Uy lại quay đầu sang nhìn Ân Thiên Thiên, cực kì nể mặt nói: “Từ trước đến giờ tôi đều cực kỳ ủng hộ những chuyện Thiên Thiên muốn làm.”
Ân Thiên Thiên mím môi không nói, mà Ngụy Chiêu Dung và Hướng Thực cũng đã hồi phục tinh thần lại, quay đầu sang nhìn Ân Thiên Thiên, muốn cô xin Cảnh Liêm Uy hãy nương tay bỏ qua cho “Hướng Vỹ”, nhưng mà, có thể sao?
Ân Nhạc Vy vừa mới bị Cảnh Liêm Uy bỏ tay ra đã ngồi bệt xuống đất, Ân Thiên Thiên lạnh lùng nhìn cô nói: “Ân Nhạc Vy, hôm nay cô nói xấu con tôi bao nhiêu câu, tôi sẽ làm nhà họ Hướng ăn bấy nhiêu khổ! Chỉ cần có cô ở đâu, chỗ đó sẽ bị xui xẻo!”
Cô cũng muốn nhìn xem, cứ như vậy mãi, còn ai dám tiếp xúc với Ân Nhạc Vy nữa!
Hướng Thực bị dáng vẻ này của Ân Thiên Thiên làm cho ngơ ngác, theo bản năng quay sang nhìn Cảnh Liêm Uy, trong lòng anh ta luôn cảm thấy một người đàn ông chắc chắn sẽ không dễ dàng nhường nhịn người phụ nữ của mình như thế, huống chi những câu “mạnh miệng” do Ân Thiên Thiên nói ra đều là những chuyện không dễ làm.
Nhưng mà Cảnh Liêm Uy không hề để ý đến anh ta, chỉ đứng bên cạnh Ân Thiên Thiên.
Ngụy Chiêu Dung vô cùng hoảng loạn, bà đã hưởng thụ cuộc sống ăn sung mặc sướng biết bao nhiêu năm rồi, làm sao có thể chịu đựng được nguy cơ “Hướng Vỹ” sẽ phá sản chứ, nếu phá sản thật vậy thì bà sẽ từ một quý bà nhà giàu trở thành một người bình thường, nói không chừng còn bị nợ nần chồng chất, nghĩ đến cảnh này bà lập tức liều mạng xông lên cầu xin Cảnh Liêm Uy.
“Cậu ba, cậu ba, chúng tôi sai rồi, lúc Ân Nhạc Vy làm chuyện này chúng tôi hoàn toàn không biết, không thể trách chúng tôi được, nếu như chúng tôi biết thì chắc chắn đã cản cô ta lại rồi, cậu phải tin tưởng chúng tôi…” Ngụy Chiêu Dung than thở khóc lóc nói, vô cùng thê lương buồn thảm: “Cậu ba, cậu và Hướng Thực đều cưới con gái của nhà họ Ân, hai người cũng xem như người một nhà, là anh em với nhau mà, cậu đừng làm như thế, không phải người một nhà nên giúp đỡ lẫn nhau sao? Cậu đừng ra tay với ‘Hướng Vỹ’, sẵn đó cứu Quang Hùng ra ngoài luôn đi…”
Ân Thiên Thiên nghe mấy lời Ngụy Chiêu Dung nói thì suýt chút nữa đã cười ra tiếng.
Cứu Hướng Quang Hùng sao?
Đừng nói Cảnh Liêm Uy có thể làm được hay không, cho dù anh có thì cô cũng không cho phép anh làm như vậy!
Hành vi của Hướng Quang Hùng làm ra nhất định phải bị ngồi tù, một khi Cảnh Liêm Uy nhúng tay vào thì sẽ đụng chạm đến pháp luật, sao cô có thể để anh đi làm được chứ? Lại nói tiếp thì da mặt của Ngụy Chiêu Dung cũng không phải dày bình thường đâu nha! Mở miệng đòi hết cái này đến cái khác, bộ bà ta tưởng mặt nhà họ Hướng của bọn họ lớn lắm sao?
Ân Thiên Thiên hoàn toàn không muốn để ý đến bọn họ, thừa lúc Ngụy Chiêu Dung và Hướng Thực đang nói chuyện với Cảnh Liêm Uy, cô bước lại gần Ân Nhạc Vy đang ngồi dưới đất ôm mặt kêu rên, cúi người nói khẽ bên tai cô ta một câu: “Ân Nhạc Vy, nói cho nhà họ Mộc ở sau lưng cô, Ân Thiên Thiên tôi hôm nay khiêu chiến với bọn họ, sau này chúng ta cứ chờ mà xem!”
Một câu ‘nhà họ Mộc’ này làm cho cơ thể của Ân Nhạc Vy cứng đờ ra, không thể tin nổi ngẩng đầu lên nhìn Ân Thiên Thiên đang tươi cười như hoa kia, đột nhiên cảm thấy hình như từ trước đến giờ chưa bao giờ quen biết người này vậy.
Ân Thiên Thiên, có thể nói ra mấy lời này sao?
Cảnh Liêm Uy cũng thấy được hành động giữa Ân Thiên Thiên và Ân Nhạc Vy, lập tức bước lên một bước tìm hiểu, nhưng mà Ân Thiên Thiên lại chỉ nói với Ân Nhạc Vy một câu đã rời đi, anh bất đắc dĩ đành nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Ân Thiên Thiên lắc đầu không nói gì, hiển nhiên không muốn nói cho anh biết người giấu phía sau có thể là ai.
Cảnh Liêm Uy hơi híp đôi mắt phượng của mình lại, ngạo nghễ nhìn Ân Nhạc Vy hỏi: “Ân Nhạc Vy, người giấu phía sau là ai?”
Nhắc đến chuyện này, Ân Nhạc Vy nhịn không được run lên.
Nhà họ Mộc, Mộc Yên Nhiên.
Người phụ nữ kinh khủng đó, so với Ân Thiên Thiên thì cô càng ko dám cải lời người này hơn, nghĩ đến việc cô ả có thể vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, nghĩ đến việc cô ả có thể làm mọi chuyện không hề có chút sơ hở nào, cô đã cảm thấy cơ thể lạnh run, ở trong mắt Ân Nhạc Vy, cô ả tuyệt đối là một người giống hệt như “Diêm Vương”!
“Diêm Vương” có thể làm cô sợ đến không nói nên lời, Mộc Yên Nhiên cũng có thể làm được! Thậm chí còn làm cho cô đêm nào cũng mơ thấy ác mộng! Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rất rõ, lúc cô vừa mới chạy thoát khỏi tay “Diêm Vương”, chuyện đầu tiên cô muốn làm chính là gọi điện thoại mắng Mộc Yên Nhiên một trận, nhưng mà ai ngờ được, người phụ nữ luôn ốm đau bệnh tật kia khi mạnh mẽ lên lại có thể làm cho người ta sợ hãi đến mức đó!
… Ân Nhạc Vy, nếu như tôi bị bại lộ, cô phải tin rằng tôi có thể để cô rơi vào tay “Diêm Vương” lần thứ nhất, thì sẽ có lần thứ hai!
… Chuyện đầu tiên cô đã làm hỏng, vậy thì đến bù cho tôi bằng chuyện thứ hai đi, chuyện này tôi muốn cô vào lúc thích hợp làm cho Hướng Linh hoàn toàn điên cuồng! Nếu không cô sẽ là người nhà họ Ân tiếp theo bị trói ở trên giường phẫu thuật! Mà cô chắc chắn sẽ không được may mắn như Ân Thiên Thiên đâu!
Thật ra Mộc Yên Nhiên cũng chẳng nói với cô được bao nhiêu câu, nhưng chỉ vài câu nói ít ỏi đó đã làm cô không chịu đựng nổi!
Thứ nhất, cô sợ “Diêm Vương”, thứ hai, cô sợ chết!
Mộc Yên Nhiên đã nắm được hai điểm yếu của cô làm cô không còn cách nào, bóng ma tâm lý mà “Diêm Vương” để lại cho cô không thể nào quên được, mà trong tay Mộc Yên Nhiên thậm chí còn có ảnh chụp của cô và cấp dưới của “Diêm Vương” ở bên nhau nữa, nếu mấy thứ này truyền ra ngoài, trước không nói đến việc cô có trong sạch hay không, cô lập tức sẽ bị cảnh sát quốc tế bắt đi, có thể về được hay không còn chưa chắc, đã có chuyện đầu tiên thì đương nhiên sẽ có chuyện thứ hai, mà chuyện thứ hai này cuối cùng cũng làm cho Ân Nhạc Vy không thể thoát khỏi bàn tay ác ma cô ả nữa…
Cái chết của Hướng Linh một khi bị công khai là có liên quan đến cô, như vậy cuộc hôn nhân giữa cô và Hướng Thực chắc chắn không thể duy trì được nữa, đồng thời cô chắc chắn cũng sẽ bị bắt vào đồn cảnh sát tra hỏi, đến lúc đó chỉ cần nhà họ Hướng động tay một chút là cô lập tức tiêu đời! Cho nên Ân Nhạc Vy vẫn sợ Mộc Yên Nhiên hơn lời uy hiếp của Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên!
Người phụ nữ kia đã hại chết Hướng Linh, cướp lấy trái tim của Hướng Linh, rồi bước vào nhà họ Hướng với ưu thế tuyệt đối! Hoàn toàn là một người không thể xem thường được! Sao cô dám đắc tội chứ?
Ân Nhạc Vy mím chặt môi, cúi đầu nhìn sàn nhà, tuyệt đối không trả lời câu hỏi của Cảnh Liêm Uy!
Cảnh Liêm Uy tức quá hóa cười, làm Hướng Thực hoảng sợ nín thở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK