Kết hôn! Anh dám không? CHƯƠNG 237: ÂN NHẠC VY BỊ DOẠ TÈ DẦM
Ân Thiên Thiên chỉ lo chú ý tới động tác của Ân Nhạc Vy mà không chút để ý động tĩnh xung quanh. Khi cô phát hiện sự khát máu và hưng phấn trong mắt Ân Nhạc Vy ngày càng rõ ràng mới tỉnh táo lại thì đã muộn…
Phía sau có người đến gần, Ân Thiên Thiên còn chưa kịp quay lại nhìn cho rõ thì đã bị đâm vào cánh tay, trong lúc mơ màng cô chỉ nhìn thấy người đàn ông đeo khẩu trang, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng…
“Nhớ nhắc nhở nhà họ Mộc chuyện họ đã hứa hẹn.” Trong lúc mơ màng, trước khi hôn mê Ân Thiên Thiên chỉ nghe được câu này.
…
Lạnh quá, lạnh đến mức toàn thân cô không chịu được khẽ run.
Ân Thiên Thiên lạnh đến mức không nói ra lời, quần áo trên người dường như đã bị thay ra, chỉ còn lại bộ đồ mỏng manh, bây giờ cô đang ở một nơi xung quanh toàn lỗ thông gió, gió lạnh mùa đông thổi phần phật tới khiến cô bị lạnh mà tỉnh, Ân Thiên Thiên sợ hãi vô thức muốn ngồi dậy.
Bỗng mở to mắt ra, Ân Thiên Thiên bị doạ sợ sắc mặt trắng bệch!
Ân Nhạc Vy, nhà họ Mộc!
Họ muốn làm gì?
Muốn ngồi dậy Ân Thiên Thiên mới phát hiện lúc này mình đang nằm trên chiếc giường vô cùng lạnh lẽo, chân tay cô bị khoá bằng sắt không thể động đậy. Động tác mạnh một chút là tiếng dây sắt sẽ lớn theo, trong kho hàng lớn lạnh băng âm thanh đó vô cùng đáng sợ.
Khẽ cử động chân tay một chút, Ân Thiên Thiên không thể tin được hơi ngửa đầu nhìn bản thân mình.
Cô đang mặc đồ bệnh nhân cũ nát, nằm trên chiếc giường bệnh bằng ván gỗ thô sơ!
Xung quanh không có ai, một người cũng không có, nhà kho rất lớn, lớn đến mức được chia thành từng khu nhỏ, đều được dùng vải trắng phủ lên. Ở đây có ít nhất hơn mười chiếc giường, có một vài chiếc giường đã bị vén vải trắng lên một chút, có một vài giường lại bị phủ kín. Ân Thiên Thiên mẫn cảm thậm chí còn ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí, mà nơi khiến cô sợ hãi nhất là ở nơi cách cô không xa có đặt một loạt những chiếc hòm nho nhỏ, hòm mở ra bốc lên hơi thở rét lạnh, vừa nhìn là biết đó dường như là kho đông lạnh, đáng sợ nhất vẫn là những chiếc hòm có viết tên.
Tim, gan, lá lách, nội tạng, phổi… trên đó là tên của những bộ phận cơ thể.
Khoảnh khắc đó cả khuôn mặt Ân Thiên Thiên đều trắng bệch, bỗng nhiên nhớ tới lần trước ngoài ý muốn cứu được Hướng Linh ở bệnh viện. Khi họ bị đám buôn lậu nội tạng truy đuổi, tiếng súng dường như vẫn vang vọng bên tai, khi ấy bên cạnh cô còn có Cảnh Liêm Uy…
Cắn chặt môi, Ân Thiên Thiên cố gắng không cho mình khóc ra tiếng, cô loáng thoáng nghe thấy bên ngoài nhà kho có tiếng người nói chuyện! Mà trong những giọng nói đó còn có giọng nói quen thuộc của Ân Nhạc Vy!
Ân Thiên Thiên cố gắng ổn định lại cảm xúc, ép buộc bản thân bình tĩnh nhắm mắt lại!
Không thể để họ biết cô đã tỉnh, đến khi đó đối phương có đề phòng thì cô sẽ thật sự chỉ còn con đường chết!
“Sao các người còn chưa ra tay? Không phải nói muốn tim cô ta sao? Bây giờ cô ta đang ngoan ngoãn nằm trong đó kìa!” Giọng nói chói tai của Ân Nhạc Vy truyền tới, sau đó là tiếng vài người cùng đi vào: “Tôi thật không biết tim Ân Thiên Thiên lại đáng tiền như thế, những ba tỷ nha, đến khi đó mọi người có thể có được bảy phần, nên mau chóng ra tay đi.”
Nói xong Ân Thiên Thiên rõ ràng cảm nhận được Ân Nhạc Vy đi tới bên giường bệnh của mình, mà sau lưng cô ta còn có vài tiếng bước chân hỗn loạn. Ân Thiên Thiên căng thẳng đến mức ngừng thở nhưng vẫn để bản thân hít thở thật chậm thật chậm, như vậy nhìn mới giống đang ngủ…
“Hừ, tiếc cho khuôn mặt này.” Ân Nhạc Vy nhìn Ân Thiên Thiên rồi trào phúng đánh giá sau đó gọi người phía sau bắt đầu hành động: “Mấy người nhanh lên, phá bỏ đứa bé của cô ta trước đi rồi khi các chỉ số cơ thể cô ta trở về bình thường thì các người có thể lấy thứ các người muốn…”
Bỏ đứa bé?
Nghe thấy lời này, cho dù Ân Thiên Thiên đang giả vờ ngủ cũng vẫn không khỏi tái mặt.
Rốt cuộc Ân Nhạc Vy muốn làm gì?
Phá bỏ con cô, lấy nội tạng cô sao?
Từ khi nào mà lá gan Ân Nhạc Vy lại lớn đến mức này?!
Cảm nhận được người xung quanh bắt đầu dần tới gần mình, Ân Thiên Thiên hoảng loạn không thôi nhưng lại rất rõ bây giờ không thể mở mắt, nếu thật sự biết trụ sở của những người này thì cô sẽ phải chết không thể nghi ngờ!
“Cô Ân làm vậy không sợ người nhà cô biết sao?” Bỗng một giọng nói tà mị vang lên theo âm thanh đó, Ân Thiên Thiên rõ ràng cảm nhận được người xung quanh hơi cách xa cô một chút.
“Diêm Vương.” Giọng nói trầm thấp vang lên trong phòng, là người xung quanh đang gọi người đàn ông vừa nói.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Ân Thiên Thiên không kìm được muốn mở mắt.
‘Diêm Vương’, ‘Diêm Vương’…
Sao cô lại không biết anh ta là ai chứ? Lần trước khi cô và Lâm Vũ Văn bị tập kích ở nội thành không phải chính người đàn ông mang mặt nạ tên ‘Diêm Vương’ đã bắt cóc cô và Lâm Vũ Văn đó sao? Nhưng đồng thời, anh ta cũng là người thả bọn họ…
Cuối cùng Ân Thiên Thiên vẫn nhịn lại không mở mắt, cô không biết lần này cô mở mắt liệu có bị giải quyết luôn không, trong bụng cô còn có một sinh mạng nhỏ, cô không thể bốc đồng như thế!
Ân Nhạc Vy nhìn thấy ‘Diêm Vương’ xuất hiện thì sắc mặt cũng bị doạ trắng bệch, cho dù biết rõ anh ta không làm gì, chỉ yên lặng đứng ở nơi không xa dựa vào thành cửa, mặt nạ màu bạc che cả khuôn mặt, đến đôi mắt cũng bị che đi không thể nhìn thấy khuôn mặt thật.
Khi ra tay với Ân Thiên Thiên, cô ta đã nghe nói tới cái danh ‘Diêm Vương’.
Người đàn ông này là ma quỷ! Từ một góc độ nào đó có thể so sánh với Cảnh Liêm Uy.
“Bây giờ là lúc nào rồi? Các người còn nhàn rỗi ở đây kiếm thêm thu nhập?” Diêm Vương lạnh lùng nhìn thuộc hạ của mình, giọng nói không giận mà uy: “Từ khi mọi người vào tôi đã nói, tôi cho phép các người kiếm thêm thu nhập nhưng đó là khi không ảnh hưởng tới công việc bình thường!”
Mấy người đàn ông nghe vậy thì lập tức ngoan ngoãn quay người rời đi, bỗng chốc nhà kho chỉ còn lại ‘Diêm Vương’ và Ân Nhạc Vy đang nhìn nhau cùng với Ân Thiên Thiên đang giả vờ hôn mê.
“Tôi không nhìn ra lá gan của cô Ân lại lớn vậy đấy, nơi của tôi mà cô cũng dám tuỳ tiện tới? Thật sự cho rằng nơi này là nhà họ Ân hay nhà họ Hướng sao?” Nhìn Ân Nhạc Vy, Diêm Vương hoàn toàn không có vẻ mặt vui vẻ, đi thẳng tới trước mặt cô ta rồi nhìn cô ta từ trên xuống: “Ân Nhạc Vy, cô nhìn thấy trụ sở của tôi, biết người của tôi, thậm chí còn biết một vài quy chế vận chuyển của chỗ tôi, cô cảm thấy tôi có nên thả cô bình an trở về không?”
Câu nói này khiến cho mặt Ân Nhạc Vy bị doạ không còn chút máu, cơ thể mềm nhũn ngã ngồi trên đất, Ân Thiên Thiên chỉ nghe âm thanh cũng biết ngã rất mạnh, thậm chí còn có bụi bay lên từ mặt đất.
“Đừng mà, đừng mà…” Ân Nhạc Vy lắc đầu ngơ ngác nhìn Diêm Vương, chỉ biết nói một câu: “Tôi không muốn, cầu xin anh, tôi không muốn chết, tôi chỉ đưa người tới đây thôi, tôi không biết gì cả…”
Khi Mộc Yên Nhiên bảo cô ta đưa Ân Thiên Thiên tới đây, cô ta rất vui vẻ đồng ý, còn cho rằng là công việc rất đơn giản nhưng không ngờ suýt chút nữa cô ta đã mất cái mạng nhỏ của mình!
“Tôi không muốn, Diêm Vương, tôi sai rồi, tôi không cố ý, tôi không biết gì cả, thật đấy, tôi không biết gì cả…” Từ nhỏ đã là đoá hoa được chăm sóc trong nhà kính, cô ta làm sao đã thấy người như Diêm Vương nên lập tức bị doạ choáng váng, vội vàng nói: “Tôi… tôi chỉ đưa người tới thôi, tôi đi ngay, đi ngay đây!”
Nói xong Ân Nhạc Vy lại bò trên mặt đất.
Diêm Vương không hề nể mặt chút nào khẽ cười nhạo một tiếng, Ân Nhạc Vy như vậy thật sự đủ mất mặt.
Diêm Vương đi lên đưa tay kéo Ân Nhạc Vy dậy, cực kỳ dịu dàng hỏi: “Ân Nhạc Vy, cô cứ đi ra như vậy có phải là có chút không hay lắm không? Đến khi đó nếu cô nói ra điều gì thì sẽ phiền lắm, hay là cô…”
“Tôi không muốn! Cầu xin anh, tôi không muốn!” Điên cuồng lắc đầu, cho dù Diêm Vương không nói thì cô ta cũng biết anh ta muốn mình chết ở đây! Nhưng rõ ràng cô ta đưa Ân Thiên Thiên tới, sao lại đồng ý để mình mất mạng? Cô ta nói: “Cầu xin anh, tôi không muốn, tôi thật sự không muốn, tôi sẽ không nói, tôi đảm bảo tuyệt đối không nói gì! Tôi không nói đâu!”
Mùa đông chỗ nào cũng có gió, Ân Nhạc Vy sợ hãi ngã xuống đất cầu xin, cơn gió vừa thổi tới là vải trắng trong nhà kho cũng tung bay phấp phới theo, trong lúc lơ đãng cô ta đã nhìn thấy vô số chiếc hòm nhỏ đang đặt ở đó chờ được lấp đầy. Mà ở một vị trí khuất nhất còn có một “bác sĩ” đang “phẫu thuật”, chính mắt cô ta nhìn thấy một quả tim vẫn đang đập được đặt vào trong chiếc hòm nhỏ ướp lạnh..
Trong chớp mắt, Ân Nhạc Vy bị doạ tè ra quần, trong không khí bốc lên một mùi khai…
Diêm Vương nhíu mày thật chặt, nhìn Ân Nhạc Vy đang nằm rạp dưới chân mình cầu khẩn không thôi, sau đó chỉ lặp lại một câu: “Im miệng cho tôi là được, nếu không tôi sẽ khiến cô trở thành người như thế kia, cuối cùng sẽ khiến cô trở thành mẫu xét nghiệm.”
Lời nói không nặng nhưng lại khiến toàn thân Ân Nhạc Vy không kìm được run rẩy, vội vàng chạy ra ngoài.
Trên đời này có một số chuyện có thể biết, có một số chuyện không thể biết.
Bây giờ Ân Nhạc Vy đã biết một số chuyện không nên biết, mặc dù chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể nhưng dù sao tận mắt nhìn thấy việc như vậy rất dễ để lại bóng ma tâm lý!
Nhà kho một lần nữa quay lại vẻ yên tĩnh.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Ân Thiên Thiên chỉ nghe thấy tiếng tim đập của mình, khi họ “nói chuyện” càng chỉ khiến cô sợ hãi không dám nghe tiếp, sợ rước lấy chuyện gì.
Cảm nhận được dường như Diêm Vương đang đến bên mình, Ân Thiên Thiên càng thêm căng thẳng.
Bỗng nhiên một bàn tay mang theo nhiệt độ hơi lạnh đặt lên bụng hơi nhô lên của cô, gần như trong nháy mắt đó Ân Thiên Thiên mở trừng mắt nhìn thẳng người đàn ông trước mặt.
Mặt nạ màu bạc được thiết kế rất đơn giản nhưng lại rất xa hoa, nhìn thế nào cũng thấy rất trang nhã, thế nhưng những người đã từng nhìn thấy chiếc mặt nạ này đều có cảm giác trùng sinh sau khi chết. Diêm Vương đến để lấy mạng, còn vô tình hơn Hắc Bạch vô thường, mặt nạ dường như đang cười nhưng lại khiến người khác cảm thấy rét lạnh không gì sánh bằng.
“Haha…” Diêm Vương khẽ cười ra tiếng, hơi cúi người xuống tới gần Ân Thiên Thiên, phối hợp với cơ thể cô vì lo lắng mà nâng lên nên hai người đang cách nhau rất gần, anh ta nhẹ giọng nói: “Sao không giả vờ nữa? Tôi cho rằng cô vẫn còn có thể tiếp tục giả vờ chứ.”
Một câu nói khiến Ân Thiên Thiên cảm thấy dường thư đã tới ngày tận thế…
Anh ta biết cô giả vờ hôn mê, giả vờ không biết chuyện, vậy có phải cô cũng không thể rời khỏi đây không?
Bỗng chốc sắc mặt Ân Thiên Thiên cũng tái nhợt, không tốt hơn Ân Nhạc Vy là bao…
Ân Thiên Thiên chỉ lo chú ý tới động tác của Ân Nhạc Vy mà không chút để ý động tĩnh xung quanh. Khi cô phát hiện sự khát máu và hưng phấn trong mắt Ân Nhạc Vy ngày càng rõ ràng mới tỉnh táo lại thì đã muộn…
Phía sau có người đến gần, Ân Thiên Thiên còn chưa kịp quay lại nhìn cho rõ thì đã bị đâm vào cánh tay, trong lúc mơ màng cô chỉ nhìn thấy người đàn ông đeo khẩu trang, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng…
“Nhớ nhắc nhở nhà họ Mộc chuyện họ đã hứa hẹn.” Trong lúc mơ màng, trước khi hôn mê Ân Thiên Thiên chỉ nghe được câu này.
…
Lạnh quá, lạnh đến mức toàn thân cô không chịu được khẽ run.
Ân Thiên Thiên lạnh đến mức không nói ra lời, quần áo trên người dường như đã bị thay ra, chỉ còn lại bộ đồ mỏng manh, bây giờ cô đang ở một nơi xung quanh toàn lỗ thông gió, gió lạnh mùa đông thổi phần phật tới khiến cô bị lạnh mà tỉnh, Ân Thiên Thiên sợ hãi vô thức muốn ngồi dậy.
Bỗng mở to mắt ra, Ân Thiên Thiên bị doạ sợ sắc mặt trắng bệch!
Ân Nhạc Vy, nhà họ Mộc!
Họ muốn làm gì?
Muốn ngồi dậy Ân Thiên Thiên mới phát hiện lúc này mình đang nằm trên chiếc giường vô cùng lạnh lẽo, chân tay cô bị khoá bằng sắt không thể động đậy. Động tác mạnh một chút là tiếng dây sắt sẽ lớn theo, trong kho hàng lớn lạnh băng âm thanh đó vô cùng đáng sợ.
Khẽ cử động chân tay một chút, Ân Thiên Thiên không thể tin được hơi ngửa đầu nhìn bản thân mình.
Cô đang mặc đồ bệnh nhân cũ nát, nằm trên chiếc giường bệnh bằng ván gỗ thô sơ!
Xung quanh không có ai, một người cũng không có, nhà kho rất lớn, lớn đến mức được chia thành từng khu nhỏ, đều được dùng vải trắng phủ lên. Ở đây có ít nhất hơn mười chiếc giường, có một vài chiếc giường đã bị vén vải trắng lên một chút, có một vài giường lại bị phủ kín. Ân Thiên Thiên mẫn cảm thậm chí còn ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí, mà nơi khiến cô sợ hãi nhất là ở nơi cách cô không xa có đặt một loạt những chiếc hòm nho nhỏ, hòm mở ra bốc lên hơi thở rét lạnh, vừa nhìn là biết đó dường như là kho đông lạnh, đáng sợ nhất vẫn là những chiếc hòm có viết tên.
Tim, gan, lá lách, nội tạng, phổi… trên đó là tên của những bộ phận cơ thể.
Khoảnh khắc đó cả khuôn mặt Ân Thiên Thiên đều trắng bệch, bỗng nhiên nhớ tới lần trước ngoài ý muốn cứu được Hướng Linh ở bệnh viện. Khi họ bị đám buôn lậu nội tạng truy đuổi, tiếng súng dường như vẫn vang vọng bên tai, khi ấy bên cạnh cô còn có Cảnh Liêm Uy…
Cắn chặt môi, Ân Thiên Thiên cố gắng không cho mình khóc ra tiếng, cô loáng thoáng nghe thấy bên ngoài nhà kho có tiếng người nói chuyện! Mà trong những giọng nói đó còn có giọng nói quen thuộc của Ân Nhạc Vy!
Ân Thiên Thiên cố gắng ổn định lại cảm xúc, ép buộc bản thân bình tĩnh nhắm mắt lại!
Không thể để họ biết cô đã tỉnh, đến khi đó đối phương có đề phòng thì cô sẽ thật sự chỉ còn con đường chết!
“Sao các người còn chưa ra tay? Không phải nói muốn tim cô ta sao? Bây giờ cô ta đang ngoan ngoãn nằm trong đó kìa!” Giọng nói chói tai của Ân Nhạc Vy truyền tới, sau đó là tiếng vài người cùng đi vào: “Tôi thật không biết tim Ân Thiên Thiên lại đáng tiền như thế, những ba tỷ nha, đến khi đó mọi người có thể có được bảy phần, nên mau chóng ra tay đi.”
Nói xong Ân Thiên Thiên rõ ràng cảm nhận được Ân Nhạc Vy đi tới bên giường bệnh của mình, mà sau lưng cô ta còn có vài tiếng bước chân hỗn loạn. Ân Thiên Thiên căng thẳng đến mức ngừng thở nhưng vẫn để bản thân hít thở thật chậm thật chậm, như vậy nhìn mới giống đang ngủ…
“Hừ, tiếc cho khuôn mặt này.” Ân Nhạc Vy nhìn Ân Thiên Thiên rồi trào phúng đánh giá sau đó gọi người phía sau bắt đầu hành động: “Mấy người nhanh lên, phá bỏ đứa bé của cô ta trước đi rồi khi các chỉ số cơ thể cô ta trở về bình thường thì các người có thể lấy thứ các người muốn…”
Bỏ đứa bé?
Nghe thấy lời này, cho dù Ân Thiên Thiên đang giả vờ ngủ cũng vẫn không khỏi tái mặt.
Rốt cuộc Ân Nhạc Vy muốn làm gì?
Phá bỏ con cô, lấy nội tạng cô sao?
Từ khi nào mà lá gan Ân Nhạc Vy lại lớn đến mức này?!
Cảm nhận được người xung quanh bắt đầu dần tới gần mình, Ân Thiên Thiên hoảng loạn không thôi nhưng lại rất rõ bây giờ không thể mở mắt, nếu thật sự biết trụ sở của những người này thì cô sẽ phải chết không thể nghi ngờ!
“Cô Ân làm vậy không sợ người nhà cô biết sao?” Bỗng một giọng nói tà mị vang lên theo âm thanh đó, Ân Thiên Thiên rõ ràng cảm nhận được người xung quanh hơi cách xa cô một chút.
“Diêm Vương.” Giọng nói trầm thấp vang lên trong phòng, là người xung quanh đang gọi người đàn ông vừa nói.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Ân Thiên Thiên không kìm được muốn mở mắt.
‘Diêm Vương’, ‘Diêm Vương’…
Sao cô lại không biết anh ta là ai chứ? Lần trước khi cô và Lâm Vũ Văn bị tập kích ở nội thành không phải chính người đàn ông mang mặt nạ tên ‘Diêm Vương’ đã bắt cóc cô và Lâm Vũ Văn đó sao? Nhưng đồng thời, anh ta cũng là người thả bọn họ…
Cuối cùng Ân Thiên Thiên vẫn nhịn lại không mở mắt, cô không biết lần này cô mở mắt liệu có bị giải quyết luôn không, trong bụng cô còn có một sinh mạng nhỏ, cô không thể bốc đồng như thế!
Ân Nhạc Vy nhìn thấy ‘Diêm Vương’ xuất hiện thì sắc mặt cũng bị doạ trắng bệch, cho dù biết rõ anh ta không làm gì, chỉ yên lặng đứng ở nơi không xa dựa vào thành cửa, mặt nạ màu bạc che cả khuôn mặt, đến đôi mắt cũng bị che đi không thể nhìn thấy khuôn mặt thật.
Khi ra tay với Ân Thiên Thiên, cô ta đã nghe nói tới cái danh ‘Diêm Vương’.
Người đàn ông này là ma quỷ! Từ một góc độ nào đó có thể so sánh với Cảnh Liêm Uy.
“Bây giờ là lúc nào rồi? Các người còn nhàn rỗi ở đây kiếm thêm thu nhập?” Diêm Vương lạnh lùng nhìn thuộc hạ của mình, giọng nói không giận mà uy: “Từ khi mọi người vào tôi đã nói, tôi cho phép các người kiếm thêm thu nhập nhưng đó là khi không ảnh hưởng tới công việc bình thường!”
Mấy người đàn ông nghe vậy thì lập tức ngoan ngoãn quay người rời đi, bỗng chốc nhà kho chỉ còn lại ‘Diêm Vương’ và Ân Nhạc Vy đang nhìn nhau cùng với Ân Thiên Thiên đang giả vờ hôn mê.
“Tôi không nhìn ra lá gan của cô Ân lại lớn vậy đấy, nơi của tôi mà cô cũng dám tuỳ tiện tới? Thật sự cho rằng nơi này là nhà họ Ân hay nhà họ Hướng sao?” Nhìn Ân Nhạc Vy, Diêm Vương hoàn toàn không có vẻ mặt vui vẻ, đi thẳng tới trước mặt cô ta rồi nhìn cô ta từ trên xuống: “Ân Nhạc Vy, cô nhìn thấy trụ sở của tôi, biết người của tôi, thậm chí còn biết một vài quy chế vận chuyển của chỗ tôi, cô cảm thấy tôi có nên thả cô bình an trở về không?”
Câu nói này khiến cho mặt Ân Nhạc Vy bị doạ không còn chút máu, cơ thể mềm nhũn ngã ngồi trên đất, Ân Thiên Thiên chỉ nghe âm thanh cũng biết ngã rất mạnh, thậm chí còn có bụi bay lên từ mặt đất.
“Đừng mà, đừng mà…” Ân Nhạc Vy lắc đầu ngơ ngác nhìn Diêm Vương, chỉ biết nói một câu: “Tôi không muốn, cầu xin anh, tôi không muốn chết, tôi chỉ đưa người tới đây thôi, tôi không biết gì cả…”
Khi Mộc Yên Nhiên bảo cô ta đưa Ân Thiên Thiên tới đây, cô ta rất vui vẻ đồng ý, còn cho rằng là công việc rất đơn giản nhưng không ngờ suýt chút nữa cô ta đã mất cái mạng nhỏ của mình!
“Tôi không muốn, Diêm Vương, tôi sai rồi, tôi không cố ý, tôi không biết gì cả, thật đấy, tôi không biết gì cả…” Từ nhỏ đã là đoá hoa được chăm sóc trong nhà kính, cô ta làm sao đã thấy người như Diêm Vương nên lập tức bị doạ choáng váng, vội vàng nói: “Tôi… tôi chỉ đưa người tới thôi, tôi đi ngay, đi ngay đây!”
Nói xong Ân Nhạc Vy lại bò trên mặt đất.
Diêm Vương không hề nể mặt chút nào khẽ cười nhạo một tiếng, Ân Nhạc Vy như vậy thật sự đủ mất mặt.
Diêm Vương đi lên đưa tay kéo Ân Nhạc Vy dậy, cực kỳ dịu dàng hỏi: “Ân Nhạc Vy, cô cứ đi ra như vậy có phải là có chút không hay lắm không? Đến khi đó nếu cô nói ra điều gì thì sẽ phiền lắm, hay là cô…”
“Tôi không muốn! Cầu xin anh, tôi không muốn!” Điên cuồng lắc đầu, cho dù Diêm Vương không nói thì cô ta cũng biết anh ta muốn mình chết ở đây! Nhưng rõ ràng cô ta đưa Ân Thiên Thiên tới, sao lại đồng ý để mình mất mạng? Cô ta nói: “Cầu xin anh, tôi không muốn, tôi thật sự không muốn, tôi sẽ không nói, tôi đảm bảo tuyệt đối không nói gì! Tôi không nói đâu!”
Mùa đông chỗ nào cũng có gió, Ân Nhạc Vy sợ hãi ngã xuống đất cầu xin, cơn gió vừa thổi tới là vải trắng trong nhà kho cũng tung bay phấp phới theo, trong lúc lơ đãng cô ta đã nhìn thấy vô số chiếc hòm nhỏ đang đặt ở đó chờ được lấp đầy. Mà ở một vị trí khuất nhất còn có một “bác sĩ” đang “phẫu thuật”, chính mắt cô ta nhìn thấy một quả tim vẫn đang đập được đặt vào trong chiếc hòm nhỏ ướp lạnh..
Trong chớp mắt, Ân Nhạc Vy bị doạ tè ra quần, trong không khí bốc lên một mùi khai…
Diêm Vương nhíu mày thật chặt, nhìn Ân Nhạc Vy đang nằm rạp dưới chân mình cầu khẩn không thôi, sau đó chỉ lặp lại một câu: “Im miệng cho tôi là được, nếu không tôi sẽ khiến cô trở thành người như thế kia, cuối cùng sẽ khiến cô trở thành mẫu xét nghiệm.”
Lời nói không nặng nhưng lại khiến toàn thân Ân Nhạc Vy không kìm được run rẩy, vội vàng chạy ra ngoài.
Trên đời này có một số chuyện có thể biết, có một số chuyện không thể biết.
Bây giờ Ân Nhạc Vy đã biết một số chuyện không nên biết, mặc dù chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể nhưng dù sao tận mắt nhìn thấy việc như vậy rất dễ để lại bóng ma tâm lý!
Nhà kho một lần nữa quay lại vẻ yên tĩnh.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Ân Thiên Thiên chỉ nghe thấy tiếng tim đập của mình, khi họ “nói chuyện” càng chỉ khiến cô sợ hãi không dám nghe tiếp, sợ rước lấy chuyện gì.
Cảm nhận được dường như Diêm Vương đang đến bên mình, Ân Thiên Thiên càng thêm căng thẳng.
Bỗng nhiên một bàn tay mang theo nhiệt độ hơi lạnh đặt lên bụng hơi nhô lên của cô, gần như trong nháy mắt đó Ân Thiên Thiên mở trừng mắt nhìn thẳng người đàn ông trước mặt.
Mặt nạ màu bạc được thiết kế rất đơn giản nhưng lại rất xa hoa, nhìn thế nào cũng thấy rất trang nhã, thế nhưng những người đã từng nhìn thấy chiếc mặt nạ này đều có cảm giác trùng sinh sau khi chết. Diêm Vương đến để lấy mạng, còn vô tình hơn Hắc Bạch vô thường, mặt nạ dường như đang cười nhưng lại khiến người khác cảm thấy rét lạnh không gì sánh bằng.
“Haha…” Diêm Vương khẽ cười ra tiếng, hơi cúi người xuống tới gần Ân Thiên Thiên, phối hợp với cơ thể cô vì lo lắng mà nâng lên nên hai người đang cách nhau rất gần, anh ta nhẹ giọng nói: “Sao không giả vờ nữa? Tôi cho rằng cô vẫn còn có thể tiếp tục giả vờ chứ.”
Một câu nói khiến Ân Thiên Thiên cảm thấy dường thư đã tới ngày tận thế…
Anh ta biết cô giả vờ hôn mê, giả vờ không biết chuyện, vậy có phải cô cũng không thể rời khỏi đây không?
Bỗng chốc sắc mặt Ân Thiên Thiên cũng tái nhợt, không tốt hơn Ân Nhạc Vy là bao…