Mục lục
Kết Hôn Anh Có Dám Không?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 571: SỰ UY HIẾP DỊU DÀNG

“Đổng Khánh!”

Giọng nói đượm vẻ sốt ruột của một người mẹ vang lên, Vi Gia Huệ nhan chóng đi đến chặn trường Đổng Khánh, đây là lần đầu tiên bà chủ động nói chuyện với thế hệ con cháu.

Liên Mẫn nhìn thấy hết tất thảy những gì xảy ra trong vườn hoa của bệnh viện Nam Tự, cô ta không khỏi lặng lẽ đi ẩn nấp.

Nghe thấy tiếng gọi mình, Đổng Khánh ngừng bước, anh ta quay đầu nhìn Vi Gia Huệ đi về phía mình, ánh mắt không khỏi đảo khắp bốn phía nhưng lại chẳng nhìn thấy Liên Mẫn đang nấp sau hòn giả sơn.

Đây là một vườn hoa tương đối hẻo lánh của bệnh viện Nam Tự, bình thường có ít người tới lui, sở dĩ Đổng Khánh đến đây cũng gì muốn gọi cuộc điện thoại bí mật, nhưng nào ngờ chưa kịp gọi đã gặp phải Vi Gia Huệ.

Đổng Khánh hơi khom lưng, chào hỏi Vi Gia Huệ một cách lịch sự và lễ phép, thái độ rất đúng mực: “Bác Cảnh.”

Vi Gia Huệ không khỏi bắt đầu quan sát người đàn ông trước mặt, đây là lần đầu tiên bà thật sự gặp mặt Đổng Khánh, bình thường chỉ nhìn thấy trên tivi mà thôi chứ không gặp nhau ở ngoài đời như thế này.

Dáng người cao ráo, gương mặt sắc sảo, thái độ lịch sự, có nhìn thế nào thì cũng biết anh là một đứa con xuất thân từ gia tộc lớn, thảo nào ông cụ của nhà họ Đổng lại chọn Đổng Khánh làm người thừa kế.

Có rất nhiều lúc người trong giới nhìn một người trong giới khác chỉ cần một giây mà thôi.

Vi Gia Huệ nhìn Đổng Khánh bằng ánh mắt như thế.

“Cậu đến đây…là để tái khám à?” Vi Gia Huệ hỏi khe khẽ, đột nhiên nhớ lại việc Cảnh Liêm Uy đánh người ta đến mức nhập viện, nhưng cho dù xảy ra chuyện như thế, nhà họ Cảnh của bọn họ cũng không tỏ thái độ gì cả: “Bây giờ đã khỏe hơn chưa?”

Đổng Khánh nhìn Vi Gia Huệ với vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn trả lời một cách lịch sự: “Tôi đã khỏe hơn nhiều rồi, chỉ là kiểm tra theo quy trình mà thôi, không có gì nghiêm trọng cả.”

Vi Gia Huệ gật đầu, bà không nói gì cả, đột nhiên bầu không khí giữa bọn họ trở nên kỳ quái.

Dường như Đổng Khánh cũng không gấp, chỉ im lặng đứng đợi Vi Gia Huệ lên tiếng, thực chất anh hoàn toàn có thể đoán được bà ấy muốn nói gì, nhưng bây giờ anh ta vân đợi bà ấy mở miệng.

Vi Gia Huệ hít sâu một hơi rồi nói thẳng với Đổng Khánh: “Đổng Khánh, phải hoàn thành điều kiện mà gia đình cậu đưa ta thì mấy người mới chịu cho bác sĩ chữa sao?”

Vừa mới dứt lời xa, hai người họ không khỏi im lặng.

Đột nhiên Liên Mẫn đang nấp sau hòn giả sơn trở nên căng thẳng, nói vậy nghĩa là sao?

Bây giờ nhà họ Cảnh rất cần bác sĩ à? Chẳng phải Cảnh Liêm Uy là bác sĩ giỏi sao? Người nào trong nhà họ Cảnh bị bệnh mà lại khiến cho Cảnh Liêm Uy bó tay, thậm chí đến những bác sĩ nổi tiếng trong giới y học cũng phải bó tay.

Sự im lặng lan tỏa giữa hai người bọn họ, nhưng anh ta không để Vi Gia Huệ đợi lâu, Đổng Khánh vẫn mở miệng nói: “Bác Cảnh, ai cũng có quyền theo đuổi tình yêu, có lẽ cách làm của tôi không giống với mọi nguời, nhưng mọi người lại không thể không thừa nhận, cách của tôi cũng là cách duy nhất có thể đem lại an toàn và hạnh phúc cho Ân Thiên Thiên…”

Câu nói này khiến cho Vi Gia Huệ sững sờ.

Nói thật lòng, bây giờ bà hay gắt gỏng với Ân Thiên Thiên cũng không phải là ý ban đầu của bà, nếu như bà thật sự không thích Ân Thiên Thiên thì thoạt đầu cô đã không thể bước vào cửa nhà họ Cảnh, thậm chí trong năm năm Cảnh Liêm Uy phòng không gối chiếc, không phải bà cũng chẳng làm gì à? Từ tận đáy lòng bà đã thừa nhận đứa con dâu này, chỉ có điều lúc con trai mình gặp nguy hiểm về tính mạng, một đứa con dâu nho nhỏ lại chẳng đáng là gì cả, đương nhiên trong lòng bà vẫn sẽ lệch về một phía…

Bà muốn con trai mình được khỏe mạnh!

Đổng Khánh ngập ngừng một lúc rồi mới nói tiếp: “Thiên Thiên là mối tình đầu của tôi, cũng là tình yêu cuối cùng của tôi, tôi yêu cô ấy, bởi thế tôi sẽ cố gắng hết sức mình để mang lại hạnh phúc cho Thiên Thiên. Trước kia cô ấy và Cảnh Liêm Uy rất hạnh phúc nên tôi chưa từng làm phiền bọn họ, nhưng bây giờ, bác Cảnh, bác cũng rõ đấy, Cảnh Liêm Uy không thể mang lại hạnh phúc cho bất kỳ ai được…”

Gương mặt Vi Gia Huệ đanh lại, bà không còn gì để nói.

Một người không thể khống chế được hành vi và suy nghĩ của mình thì làm sao có thể xây dựng gia đình?

Thậm chí bây giờ nhà họ Cảnh đã bắt đầu kiểm tra cho Cảnh Nhan Hi, chỉ sợ cô bé đáng yêu ấy bị có căn bệnh di truyền gì…

Sau hòn giả sơn, sắc mặt Liên Mẫn trắng bệch, nhưng cô ta lại nhíu mày thật chặt?

Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

Một giây sau, lòng hiếu kỳ của cô ta đã được thỏa mãn, Đổng Khánh nói tiếp: “Chắc không cần tôi phải nói thì mọi người cũng biết rõ về căn bệnh rối loạn nhân cách hoang tưởng, không thể chữa thế bệnh của Cảnh Liêm Uy mà chỉ có thể khống chế mà thôi, nhưng có ai trong số các người dám chắc rằng anh ta có thể kềm chế cả đời? Có lẽ đến cả anh ta cũng không dám chắc đâu nhỉ, anh ta là quả bom nổ chậm bên cạnh Thiên Thiên, tôi nói cho bác nghe, đã như vậy rồi thì làm sao tôi có thể để Thiên Thiên tiếp tục ở bên anh ta…”

Vi Gia Huệ cắn môi, nhìn anh ta bằng ánh mắt căm phẫn.

Nói đến đây Đổng Khánh cũng bắt đầu thoải mái, anh ta đút hai tay vào túi quần: “Bác Cảnh, tôi thừa nhận đúng là nhà họ Đổng có nhiều bác sĩ, trong số đó cũng có rất nhiều nhân tài nổi tiếng trong giới y học, có lẽ bọn họ sẽ chữa khỏi cho Cảnh Liêm Uy, nhưng mà bác cũng biết đó, nhà họ Đổng và nhà họ Cảnh đều là người làm ăn, có ai lại đi làm chuyện lỗ vốn đâu, bây giờ thứ mà nhà họ Đổng chúng tôi cần cũng đơn giản thôi…”

Sau khi nói dứt lời, Đổng Khánh nhìn Vi Gia Huệ rồi nói rành mạch rõ ràng: “Chỉ cần Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên chịu ly hôn, triệt để cắt đứt quan hệ với nhau, bác sĩ của nhà họ Đổng chúng tôi sẽ giúp đỡ nhà họ Cảnh các người, tôi có thể phụ trách tất thảy mọi thứ, chỉ cần trả lại tự do cho Ân Thiên Thiên mà thôi!”

Đã nói đến đây rồi, cũng chẳng còn gì để thương lượng nữa, Vi Gia Huệ nhìn anh ta với vẻ căm phẫn, bà không khỏi bật cười thành tiếng, bây giờ mới biết vì sao con trai mình lại không kềm chế được mà đánh anh ta, đúng là có những lúc Đổng Khánh khiến cho người ta rất khó chịu, nhưng lại không tài nào phản bác nổi…

Anh ta yêu Ân Thiên Thiên nên mới muốn làm bất kỳ chuyện gì vì cô, lúc Cảnh Liêm Uy khỏe mạnh, thậm chí vì lòng nghi ngờ mà anh ta đã đến với Đào Ninh, chỉ vì để ngăn cản Đào Ninh phá hoại cuộc hôn nhân đang đến bên bờ vực thẳm của bọn họ. Nếu như anh ta là tiểu nhân thì đã dùng những để ngụy tạo bằng chứng hoặc để góp dầu vào lửa, làm cho sự hiểu lầm giữa Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy càng trở nên sâu sắc hơn, anh có rất nhiều cơ hội để thừa nước đục thả câu, nhưng anh lại không làm gì cả…

Anh ta yêu Ân Thiên Thiên nên mới tiếp tục kiên trì trong khi cô ghét anh, phiền anh, hận anh, anh ta không sợ cô phản cảm với mình, chỉ sợ cô không hạnh phúc, một người đàn ông như thế còn có thể nói gì được nữa?

Sau khi nói dứt lời, Đổng Khánh rút hai tay ra khỏi túi, chào tạm biệt Vi Gia Huệ rồi bỏ đi, thậm chí sau khi đi hai bước, anh ta còn quay lại nói với bà: “Bác Cảnh, có những thứ không thể kéo dài quá lâu, hy vọng nhà họ Cảnh sớm ngày đưa ra quyết định, bác sĩ của nhà họ Đổng sẵn sàng phục vụ mọi người bất kỳ lúc nào.”

Sau khi nói dứt lời, Đổng Khánh bỏ đi một nước, để lại Vi Gia Huệ đứng đấy với trăm mối ngổn ngang!

Nhà họ Đổng không chịu nhường bước, Cảnh Liêm Uy không chịu buông tay, Ân Thiên Thiên cứng đầu như trâu, thậm chí bây giờ bà mới sực nhớ ra, có một vài căn bệnh không thể dây dưa được nữa, chứ bằng không e là sẽ xảy ra chuyện…

Vi Gia Huệ hít sâu một hơi, bây giờ bà bực dọc đến mức muốn giết người!

Bộp bộp…

Một tiếng động nhỏ vang lên, nếu là lúc bình thường sẽ không có ai để ý đến, nhưng bây giờ chỉ còn hai người Liên Mẫn và Vi Gia Huệ mà thôi, làm sao bà không nghe cho được. Sự uy nghiêm của bà được bộc lộ ngay lập tức, bà hỏi với vẻ đề phòng: “Ai? Ai ở đó?”

Liên Mẫn sợ hết hồn, cô là bác sĩ ngoại khoa, mặc dù không am hiểu về căn bệnh thần khinh nhưng vẫn có hiểu biết chút đỉnh, ít nhất cô ta biết rằng đại đa số bệnh nhân mắc chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng đều khó tránh khỏi cái chết…

Không ngờ người trong cuộc đàm phán của nhà họ Đổng và nhà họ Cảnh lại là Cảnh Liêm Uy, một người thần thánh như anh mà lại mắc chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng…

Đả kích ập đến đập vỡ hết mọi cảm giác của cô ta.

Vi Gia Huệ nhanh chóng đi đến phía sau lưng hòn giả sơn, bà nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc bén rồi nhìn bảng tên trước mặt cô ta, Vi Gia Huệ nhíu mày quan sát cô ta.

Khó khăn lắm mới tỉnh táo lại được, Liên Mẫn dè dặt khom lưng Vi Gia Huệ, nói: “Bác Cảnh, cháu chào bác.”

Mặc dù cô ta chưa nói hết hời, nhưng giọng nói lại run run rẩy rẩy.

Vi Gia Huệ híp mắt, bà biết cô ta đã nghe được cuộc nói chuyện ban nãy của mình, ngọn lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt ngay. Ngọn lửa giận này còn đáng sợ hơn lúc trút vào người Ân Thiên Thiên, đây gần như là ngọn lửa căm hận có thể thiêu đốt con người, mang phong cách của nhà họ Cảnh, nguy hiểm đến mức khiến người khác sợ hãi!

Liên Mẫn sợ đến nỗi gương mặt trắng bệch, cô ta có ngu ngốc thế nào thì cũng biết mình đã nghe được bí mật động trời! Bí mật này có thể làm cuộc đời cô ta thay đổi, mà cũng có thể đặt dấu chấm hết cho đời cô ta.

Bọn hộ sẽ làm như thế nào?

Đưa cô ta ra khỏi nơi này, đến Châu Phi, đến Châu Nam Mỹ? Hay là đến bất kỳ nơi nào khác, một nơi không có người thân thích, rồi một ngày nào đó cô ta sẽ biến mất khỏi cõi đời này ư?

Mặc dù Liên Mẫn chưa bước chân vào xã hội thượng lưu, nhưng cô ta biết cách sống của bọn họ…

Có những người sẽ làm như thế, không phải hay sao?

“Cô nghe thấy hết rồi!” Vi Gia Huệ nói một câu khẳng định, khí phách của bà ta khiến cho Liên Mẫn gần như muốn bật khóc: “Liên Mẫn, cô đã nghe thấy rồi!”

Liên Mẫn ngẩng đầu lên nhìn Vi Gia Huệ, đôi mắt cô ta ươn ướt, đến bây giờ cô ta không muốn đến với Cảnh Liêm Uy nữa, cũng không muốn bước chân qua cửa nhà họ Cảnh, nếu như cô ta biết Cảnh Liêm Uy mắc cơn bệnh này, cô ta sẽ trốn đi thật xa, thậm chí sẽ dứt khoát bỏ công việc này luôn!

Nhưng mà cô ta lại bị nhà họ Cảnh tóm đuôi vào lúc này!

Vi Gia Huệ cũng không có hứng mắng mỏ co ta, bà chỉ nhìn cô ta với vẻ dọa dẫm, thấy nước mắt chảy đầm đìa trên gương mặt cô ta, bà mới nói nhẹ nhàng: “Liên Mẫn, nghe nói cô thích Liêm Uy, đúng không?”

“Cháu…cháu…” Vừa nghe thấy thế, cô ta vội vàng ngẩng đầu lên nhìn bà ta, cô ta gần như muốn phản bác trong vô thức: “Cháu không có…cháu…không có…cháu không có thích anh ấy…không có thích anh ấy, cháu không thích anh ấy…”

Từ lúc biết Cảnh Liêm Uy bị bệnh thần kinh, ảo tưởng về Cảnh Liêm Uy của cô ta đã bắt đầu bị hiện thực đập nát, để cô ta trở về với cuộc sống tàn nhẫn, hoàn toàn không được hòa hoãn một chút nào cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK