Tần Nghi và Lâm Dĩ ở trên đường đã rất hoài nghi, thế nhưng con trai của họ lại bám lấy Ân Thiên Thiên, ngay cả ba mẹ của mình cũng không cần, bọn họ còn có thể làm thế nào được chứ? Nhìn thấy Cảnh Liêm Uy dẫn bọn họ về thành phố M thì không nhịn được mà có chút lo lắng.
Trẻ con bị bệnh, chuyện như thế này trước nay đều không phải chuyện quá lớn nhưng cũng không bé.
“Cảnh Liêm Uy…” Lâm Dĩ bước tới khẽ nói, ánh mắt dừng trên người con trai của mình.
Cảnh Liêm Uy hơi gật đầu đáp lễ, tôn trọng với người ta anh vẫn có, nhưng nếu như là loại người vừa già vừa cổ hủ thì anh lười quan tâm, chẳng hạn như… ông cụ Lâm.
Tần Nghi bước tới nhìn Lâm Vũ Văn được Ân Thiên Thiên ôm trong lòng thì cắn chặt môi để không khóc.
“Yên tâm đi, thằng bé bây giờ tốt hơn nhiều rồi, chỉ cần đêm nay không sốt lại là được rồi.” Ân Thiên Thiên nhẹ nhàng an ủi, cùng lúc đó Tần Nghi lại thử một lần, nhưng Lâm Vũ Văn vẫn cố chấp bám chặt Ân Thiên Thiên: “Em ấy bây giờ có thể còn chút sợ hãi…”
Hơi ngại, cô rất thích Lâm Vũ Văn, thế nhưng không biết Lâm Vũ Văn lại ỷ lại vào cô như vậy.
Lâm Dĩ thấy Lâm Vũ Văn như thế, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Lần này may nhờ có cô, Vũ Văn bây giờ không bằng lòng theo chúng tôi về, có thể làm phiền cô tiếp tục chăm sóc nó một đêm được không? Sáng mai chúng tôi sẽ đến đón nó? Sẽ không quầy rầy cô lâu đâu…”
Ân Thiên Thiên đang định gật đầu thì thấy Cảnh Liêm Uy lạnh mặt nhìn cô.
Phòng là của Cảnh Liêm Uy, cô không có quyền lên tiếng, hu hu…
Lâm Dĩ lập tức quay sang nhìn Cảnh Liêm Uy, nói: “Cậu Cảnh, nhà chúng tôi cũng hết cách rồi, Vũ Văn đêm nay muốn làm phiền cậu rồi…”
Cảnh Liêm Uy hơi cau mày, khẽ liếc Lâm Vũ Văn một cái, cuối cùng vẫn gật đầu.
Lâm Dĩ và Tần Nghi lúc này mới yên tâm rời đi.
…
Bước vào thang máy, hai tay Ân Thiên Thiên cuối cùng không nhịn được mà nới lỏng ra, mệt mỏi dựa vào tường không nhúc nhích.
Lúc này cô chỉ muốn mau đến nhà, cứ tiếp tục như thế này nữa, tay của cô chắc vì ôm Lâm Vũ Văn sẽ bị gãy mất!
Nhìn Ân Thiên Thiên một cái, khóe môi hơi nhếch lên lộ ra một nụ cười mỉa mai, tuy nhiên Cảnh Liêm Uy lúc này vẫn đưa tay đón lấy Lâm Vũ Văn, Ân Thiên Thiên đang muốn nói cậu nhóc này rất bướng bỉnh, Cảnh Liêm Uy lại nói với cậu bé: “An phận một chút, nếu không trả nhóc về!”
Chỉ một câu, Lâm Vũ Văn lập tức ngoan ngoãn chui vào lòng của Cảnh Liêm Uy…
Trong nháy mắt, nội tâm của Ân Thiên Thiên có loại cảm giác bị “tổn thương”…
Gia hỏa này ăn cứng không ăn mềm à?
Cánh tay của cô, sớm biết thế cô cũng hung dữ lên một chút…
Không dễ dàng gì mới về đến nhà, Ân Thiên Thiên dường như muốn vật lên ra sàn nhà không thể động đậy được nữa, Cảnh Liêm Uy sau khi đặt Lâm Vũ Văn trên ghế salon bèn lấy hòm thuốc ra, khuỵu xuống cầm chân của Ân Thiên Thiên để lên đùi của mình, lấy cồn sát khuẩn bắt đầu rửa vết thương cho cô…
Ân Thiên Thiên có chút đau nhưng lại không dám phát ra tiếng, cắn chặt răng lại!
Cảnh Liêm Uy còn đang tức giận, cô không thể chọc vào họng súng được!
Động tác nhuần nhuyễn, Cảnh Liêm Uy nhanh chóng xử lý xong vết thương cho Ân Thiên Thiên, sau đó ngẩng lên nhìn cô.
Ân Thiên Thiên thở phào nhẹ nhõm, vì đau mà mặt mày đổ mồ hôi lạnh, vết thương đã được sát khuẩn và bôi thuốc, băng lại, cô có thể không đau sao? Lúc Cảnh Liêm Uy ngẩng lên nhìn cô thì cô cũng chưa hoàn hồn lại…
Đợi đến khi hoàn hồn lại, Ân Thiên Thiên có chút không dám nhìn vào mắt của Cảnh Liêm Uy, hơi cúi xuống thì nhìn thấy chân của mình gác lên đùi của anh, bụi bẩn dám hết lên quần, trong nháy mắt mặt mày Ân Thiên Thiên đỏ nừng, đang định cẩn thận rút chân về thì bị anh túm chặt…
Giây tiếp theo, anh bèn cúi người hôn cô…
Cô bị nhốt ở ghế salon, không có cơ hội chạy trốn…
Từ nhỏ đến lớn, thứ anh muốn, trước nay chưa có gì là không đạt được!
Cô, cũng như vậy!
Ân Thiên Thiên bị nụ hôn làm cho mơ hồ, mãi đến khi nghe tiếng hừ lạnh của Lâm Vũ Văn thì mới tỉnh táo lại, vội vàng đẩy Cảnh Liêm Uy ra, hấp tấp đến bên Lâm Vũ Văn, kiểm tra trán cậu nhóc, thật ra dáng vẻ có chút hốt hoảng…
Khóe miệng của Cảnh Liên Uy hơi co rút.
Địa vị của thằng nhóc này còn cao hơn anh?
Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Cảnh Liêm Uy có loại cảm giác muốn vứt cậu nhóc ra ngoài!
“Cảnh Liêm Uy, em ấy lại sốt rồi…” Ân Thiên Thiên quay ra nhìn anh, mặt mày rất lo lắng: “Làm sao đây?”
Ánh mắt lạnh lùng của Cảnh Liêm Uy nhìn sang Lâm Vũ Văn, nói với Ân Thiên Thiên: “Đi tắm đi, anh xử lý được.”
Ân Thiên Thiên cắn môi không muốn rời đi, thế nhưng đối diện với ánh mắt đó của Cảnh Liêm Uy thì cô không thể không rời đi.
Bác sĩ duy nhất ở đây nha…
Quả nhiên, con người nếu như chọn đúng nghề nghiệp chính là loại chuyện rất tốt…
Trong nhà tắm, Ân Thiên Thiên vốn dĩ muốn tắm qua loa xong thì ra, thế nhưng cơ thể thật sự rất bẩn, cũng thật sự rất mệt mỏi, cuối cùng cô còn nằm trên bồn tắm mơ mơ màng màng ngủ mất, vẫn là Cảnh Liêm Uy gọi cô tỉnh lại.
Bước ra khỏi nhà tắm, Ân Thiên Thiên nhìn thấy Lâm Vũ Văn vẫn đang nằm ngủ trên ghế salon, miệng nhỏ hơi dẩu lên, Ân Thiên Thiên lần đầu tiên thấy Cảnh Liêm Uy nhỏ mọn như vậy, ngay cả phòng dành cho khách cũng không đồng ý cho Lâm Vũ Văn vào ngủ.
Đi tới đó, Ân Thiên Thiên sờ trán của Lâm Vũ Văn, bàn tay hơi lạnh của cô khiến Lâm Vũ Văn vốn không không ngủ sâu lập tức mở mắt, phụng phịu gọi một câu: “Chị…”
“Ừm, ngoan, ngủ đi, ngay mai thức dậy chị làm bữa sáng cho em.” Ân Thiên Thiên nhẹ nhàng dỗ dành, mãi đến khi Lâm Vũ Văn lần nữa ngủ sâu thì mới đứng dậy hỏi Cảnh Liêm Uy: “Cảnh Liêm Uy, em ấy đêm nay ngủ ở đây sẽ không tốt đâu?”
Cảnh Liêm Uy không có lên tiếng, mà chỉ nhìn cô.
Cô vợ này thật sự tưởng rằng thành phố M của anh là trại tị nạn, Đào Ninh đến đây rồi thì thôi đi bây giờ lại thêm một Lâm Vũ Văn, không nói lại tưởng anh dễ tính à!
Ôm lấy cánh tay của Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên vừa rồi đã nghỉ ngơi được một lát nên lúc này tinh thần tốt hơn rất nhiều, nhẹ nhàng nói: “Cảnh Liêm Uy, để Vũ Văn ngủ cùng chúng ta đi, em ấy con đang bị bệnh, đến nửa đêm nhỡ có chuyện gì chúng ta không biết thì phải làm sao? Với cả em ấy còn nhỏ như vậy, anh đừng có như vậy nữa…”
Cảnh Liêm Uy rất hưởng thụ bộ dạng làm nũng của Ân Thiên Thiên, khóe miệng cũng hơi nhếch lên, ánh mắt dừng trên người của Lâm Vũ Văn, nghĩ đến quan hệ của nhà họ Lâm và nhà họ Cảnh, cuối cùng vẫn đồng ý cách làm của Ân Thiên Thiên.
Ôm Lâm Vũ Văn vào phòng ngủ chính, Cảnh Liêm Uy để cậu nhóc ngủ ở một bên, Ân Thiên Thiên nằm giữa, anh ôm lấy eo của cô nhẹ nhàng đặt một nụ trên trán cô, trái tim lo lắng cả ngày của Cảnh Liêm Uy cuối cùng có thể bình tâm lại.
Qua ánh mắt đèn ngủ, Ân Thiên Thiên cúi đầu nhìn Lâm Vũ Văn ở trong lòng, trên môi nở nụ cười dịu dàng.
“Thích trẻ con như vậy, hay chúng ta cố gắng sinh một đứa?” Trong bóng tối, Cảnh Liêm Uy nói khẽ, anh nhìn thấy trong mắt của cô là sự ngại ngùng và mong đợi, trái tim cũng sắp thay đổi, khi thấy Lâm Vũ Văn cũng không có cảm thấy cậu nhóc đáng ghét nữa: “Tôi bây giờ mới biết, thì ra em thích trẻ con như vậy…”
Cắn cắn môi, Ân Thiên Thiên không có lên tiếng, ánh mắt dừng trên mặt của Lâm Vũ Văn.
Không biết, con của cô với Cảnh Liêm Uy có phải cũng đẹp như vậy, mềm mại như vậy, thông minh như vậy…
Ngước lên nhìn Cảnh Liêm Uy, trong mắt Ân Thiên Thiên tràn ngập đều là sự kiên định, cô ghé sát tai của Cảnh Liêm Uy khẽ nói: “Cảnh Liêm Uy, chúng ta cùng nhau cố gắng, em muốn một đứa con rồi…”
Chỉ với một câu này, Cảnh Liêm Uy nặng nề nuốt nước miếng, lúc này lại có chút ghét Lâm Vũ Văn.
Cậu nhóc này, bây giờ nằm trên giường bọn họ có phải rất phá đám phong cảnh không?
Cảm nhận được dục vọng sôi trào của Cảnh Liêm Uy, mặt của Ân Thiên Thiên đỏ đến mức sắp chảy ra cả máu, cô bèn đẩy anh ra, nói khẽ: “Cảnh Liêm Uy, hôm nay không cố gắng được, em rất mệt…”
Lúc này, Cảnh Liêm Uy dường như bị rơi từ thiên đường xuống địa ngục, trong lòng rất buồn bực…
Diêm Vương đáng chết, Lâm Vũ Văn đáng ghét, mấy người này đều có thù với anh à!
Ngày hôm sau, khi Lâm Vũ Văn mở mắt thì kinh ngạc kêu lên.
“Á!”
Ma âm xuyên thấu, Ân Thiên Thiên cấp tốc xông từ phòng bếp vào phòng ngủ thì thấy hai người một lớn một bé đang trợn mắt nhìn nhau, Lâm Vũ Văn còn đang hét lên thì Cảnh Liêm Uy lại lười biếng duy trì trạng thái ngái ngủ, chỉ mở mắt ra nhìn cậu bé.
“A!” Lâm Vũ Văn lại hét lên, lúc quay đầu lại thì nhìn thấy Ân Thiên Thiên, cu cậu đỏ mặt lập tức im miệng lại, chỉ tủi thân nhìn Cảnh Liêm Uy ở trên giường.
Cậu bé nhớ rõ ràng tối qua ngủ cùng chị, sao lúc tỉnh dậy lại biến thành một người đàn ông rồi?
Còn là một người đàn ông đẹp trai hơn cậu bé nữa chứ!
Cười khẽ, Ân Thiên Thiên đi tới sờ trán Lâm Vũ Văn, đã hạ sốt rồi, chắc bây giờ cơ thể chỉ hơi yêu một chút, còn Cảnh Liêm Uy…cả đêm tắm nước lạnh, giờ không ngủ đủ.
“Mau dậy đi, bữa sáng chuẩn bị xong rồi.” Sau khi chắc chắn hai người đều không có chuyện gì, Ân Thiên Thiên bèn xoay người đi ra, không để ý một chút có phải lại xảy ra đại chiến thế giới không.
Trong nhà tắm, Cảnh Liêm Uy và Lâm Vũ Văn mắt lớn trừng mắt nhỏ, không dễ gì mới rửa mặt xong đi ra thì thấy trên bàn bày bữa sáng rất phong phú, Lâm Vũ Văn đói cả một ngày lúc này thèm nhỏ nước miếng, càng huống chi đồ Ân Thiên Thiên làm đều là những thứ rất hợp khẩu vị người khác…
Ngoan ngoãn ngồi một bên, Lâm Vũ Văn híp mắt cười với họ: “Chào buổi sáng anh chị.”
Khẽ nhướn mày, Cảnh Liêm Uy ngồi vào chỗ của mình nhìn cậu nhóc, hỏi: “Lâm Vũ Văn, nhóc biết anh họ gì không?”
Uống một ngụm sữa đậu lành, Lâm Vũ Văn chớp chớp mắt trở lời: “Biết, anh là cậu ba nhà họ Cảnh – Cảnh Liêm Uy.”
Ân Thiên Thiên trợn mắt nhìn bọn họ.
Quan hệ giữa nhà họ Lâm và nhà họ Cảnh, cả thành phố T đều biết… không quá tốt.
Khi Ân Thiên Thiên còn chưa gả vào nhà họ Cảnh từng nghe nói, nhà họ Cảnh và nhà họ Lâm khi gặp mặt còn không thèm chào hỏi, nhưng từ tình hình tối qua và sáng nay cho thấy, hình như cũng không có nghiêm trọng như vậy…
Thế nhưng sau này sự thật chứng minh, tất cả mọi chuyện này chẳng qua là Ân Thiên Thiên nghĩ nhiều thôi!
Khẽ gật đầu, Cảnh Liêm Uy không có nói thêm gì, Lâm Vũ Văn cũng hoàn toàn không có cảm nhận gì về địa bàn của người nhà họ Cảnh, đợi đến khi ăn xong bữa sáng, Lâm Vũ Văn lại nhìn bụng của Ân Thiên Thiên hỏi một câu: “Chị, chị bao giờ sinh em bé, em còn đợi lấy làm vợ nữa…”
Sắc mặt của Cảnh Liêm Uy lập tức đen lại.
Con gái anh cố gắng tạo ra vì sao phải làm vợ của tên tiểu quỷ này?
Mới có một đêm, con gái tương lai của mình cũng đã bị bán mất rồi