Kết hôn! Anh dám không? CHƯƠNG 248: TỬ DƯƠNG ĐIÊN CUỒNG
Tử Dương ép mạnh giọng điệu đi thẳng đến khoa phụ sản.
Họ cũng biết tin tức Ân Thiên Thiên mang thai nổ ra cách đây một thời gian trước, cũng chính vì chuyện này mà từ chỗ Yên Nhiên bà ta mới biết trái tim Ân Thiên Thiên phù hợp với Mộc Yên Nhiên, nhưng hiện tại cô đã có thai, các chỉ số thể chất tự nhiên sẽ không còn đúng nữa, vì vậy ngay từ đầu bà ta đã không thích đứa trẻ này! Cho dù đứa bé có là là cháu trai vàng ngọc của nhà họ Cảnh, tóm lại nếu không phải con của con gái bà ta thì đều là có cũng như không mà thôi!
Không thể không nói rằng tình yêu mà Tử Dương dành cho Mộc Yên Nhiên gần như đã đến mức điên rồ. Suốt hai mươi năm năm qua, gần như chỉ cần là yêu cầu của Mộc Yên Nhiên, bất kể khó khăn đến đâu bà ta đều sẽ cố gắng tìm mọi cách để hoàn thành nó, mà chuyện lần này không cần Mộc Yên Nhiên phải mở miệng bà ta cũng muốn làm thật tốt. Nếu làm tốt rồi bà ta sẽ có thể thấy một cô con gái khỏe mạnh! Trong lòng cũng không cần phải cảm thấy tội lỗi như vậy nữa!
Tử Dương tìm đến khoa phụ sản, sự xuất hiện của bà ta nhanh chóng thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người. So với các khoa khác mà nói, đây phải là khoa ấm áp nhất ở đây. Ở đây rất ít khi phải gặp trường hợp tử vong, lại càng xuất hiện nhiều sinh mạng mới, vì vậy hầu như tất cả mọi người ở đây đều có tâm trạng tương đối vui vẻ, nhưng Tử Dương lại xuất hiện với nét mặt như muốn giết người.
“Vị phu nhân này …” Một y tá trẻ bước tới hỏi cô, nhưng còn chưa đợi cô ấy nói xong thì Tử Dương đã ngắt lời cô.
“Cảnh Liêm Uy đang ở đâu? Ân Thiên Thiên đang ở đâu?” Vừa mở miệng đã có mùi thuốc súng nồng nặc. Hiện tại Tử Dương hận không thể đích thân đi moi trái tim của Ân Thiên Thiên ra đem đến trước mặt cho Mộc Yên Nhiên.
Cô y tá trẻ giật mình và vô thức trả lời: “Trong phòng bệnh VIP số một.”
Lời vừa nói ra, Tử Dương lập tức vẫy tay với cô rồi đi thẳng về hướng phòng VIP, như thể bà ta rất quen thuộc với nơi này.
Y tá trưởng biết được chuyện này thì ngay lập tức tiến lên đuổi theo Tử Dương, nhưng nào có thể đuổi kịp được?
Tử Dương thuận lợi không gặp trở ngại nào đến được khu vực phòng VIP, bà ta lặng lẽ đứng đó và nói với y tá rằng bà ta muốn đến thăm bệnh nhân Ân Thiên Thiên, y tá nhìn tên thấy có vẻ đúng nên cũng để cho bà ta vào. Cô không biết rằng mình đã gây ra một thảm họa lớn.
Đứng trước cửa phòng bệnh, ngọn lửa trong trái tim của Tử Dương bùng cháy ngày càng mạnh mẽ. Sau khi đẩy cửa ra, bà ta đẩy mạnh cánh cửa. Ba người đàn ông trong phòng đều cau mày nhìn qua, mà Ân Thiên Thiên ở trên gường vẫn y như cũ không hề thức dậy.
“Cảnh Liêm Uy!” Một tiếng gầm giận dữ vang lên, ai cũng đều nhìn ra bà ta đang tức giận, chỉ là tại sao lại tức giận?
Thừa Phó Lân và Cát Thành Phi thu thập các tài liệu mà họ vừa thảo luận xong đứng lặng lẽ ở một bên. Cảnh Liêm Uy không hài lòng với hành vi của Tử Dương khi bà ta vừa mới bước vào. Nếu mà dọa đến Thiên Thiên thì sao?
Anh khẽ nhíu mày, nhưng rốt cuộc Tử Dương cũng vẫn là bậc cha chú nên anh vẫn lịch sự hỏi: “Lúc này bác gái đến đây là có chuyện gì phải không?”
“Cảnh Liêm Uy!” Tử Dương nhanh chóng bước về phía trước đến trước mặt Cảnh Liêm Uy và bất ngờ dùng túi xách của mình đánh anh. Sau đó nghe thấy tiếng túi xách nặng nề rơi xuống đất: “Cảnh Liêm Uy! Con gái tôi ở phòng phẫu thuật sống chết còn chưa rõ, mà cậu lại đang ở đây với một người phụ nữ mang danh tiếng xấu. Cậu có xứng đáng với Yên Nhiên không? Cậu có còn lương tâm không? ”
Vừa phải chịu sự tức giận không hiểu vì sao của Tử Dương, còn vừa bị đánh một trận khiến Cảnh Liêm Uy cũng hơi tức giận.
Mộc Yên Nhiên xảy ra chuyện thì liên quan gì đến anh?
Mối quan hệ giữa anh và Mộc Yên Nhiên chỉ là mối quan hệ bạn bè bình thường, nhiều nhất cũng chỉ thêm vào mối quan hệ giữa hai gia đình mà thôi. Sao mà từ trong miệng của Tử Dương nói ra lại như thể anh đang mắc nợ Mộc Yên Nhiên vậy?
Không cho Cảnh Liêm Uy cơ hội nói, Tử Dương túm lấy tay anh kéo ra nói: “Đi! Cậu đi theo tôi ngay lập tức! Đi trông Yên Nhiên, đi thăm Yên Nhiên, không có cậu bên cạnh, con bé không có cảm giác an toàn, cậu phải ở bên cạnh con bé, kể cả sau khi vào phòng phẫu thuật cậu không làm gì cả, tôi sẽ không cho phép cậu ở đây trông nom con hồ ly tinh này! Cậu chỉ có thể bảo vệ con gái tôi! ”
Lời vừa nói ra, Cát Thành Phi và Thừa Phó Lân đều nhìn Tử Dương như thể nhìn thấy quái vật.
Có phải bà ta đã tự cảm thấy quá bản thân quá tốt phải không? Sao họ không biết cậu ba và Mộc Yên Nhiên có gì đó?
Chính là những vụ bê bối kỳ quái không giải thích được đó sao?
Có phải là hơi miễn cưỡng rồi không?
Cảnh Liêm Uy vô ý thức quay lại nhìn Ân Thiên Thiên. Quả nhiên Ân Thiên Thiên đã hơi tỉnh dậy vì sự kích động của Tử Dương. Chỉ là cơ thể cô vì phải làm phẫu thuật mà vẫn chưa kiểm soát được. Cô tỉnh dậy hơi chậm một chút, với tay đẩy Tử Dương ra. Cảnh Liêm Uy ngay lập tức đến đứng cạnh giường Ân Thiên Thiên, cúi xuống nhìn cô, khẽ gọi, “Thiên Thiên, Thiên Thiên …”
Thời gian gây mê không thể quá lâu mà Ân Thiên Thiên cả chiều và tối hôm nay đều chưa ăn gì. Bây giờ cũng nên thức dậy và ăn thứ gì đó. Nhìn hàng lông mi đang run rẩy của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy chỉ cảm thấy rằng trái tim mình như được lấp đầy, khóe miệng thậm chí còn vô thức nở một nụ cười.
“Thiên Thiên, Thiên Thiên …” Giọng gọi cô ngày càng nhẹ nhàng, như thể đánh thức cô dậy như thế này cũng là một niềm vui.
Tử Dương nhìn cảnh tượng trước mắt, thuận tay kéo hồ sơ bệnh án treo trên giường và đập mạnh nó xuống giường Ân Thiên Thiên, miệng còn mắng nhiếc: “Ân Thiên Thiên, con khốn kiếp rẻ tiền này! Đều tại mày đã hại con gái tao ra nông nỗi này, mày chính là một ngôi sao chổi! Tại sao mày không chết đi! ”
Khoé mắt Cảnh Liêm Uy lóe lên ánh sáng sợ hãi không nhẹ khi nhìn thấy động tác của Tử Dương. Hồ sơ bệnh án đều được kẹp lên các bảng nhựa cứng màu xanh. Các cạnh nhọn sắp rơi xuống đập vào bụng của Ân Thiên Thiên. Nếu lần này thực sự bị đánh, đứa trẻ này sẽ không thể giữ nổi! Gần như không có thời gian xem xét, Cảnh Liêm Uy vươn lòng bàn tay to lớn của mình ra giữ lấy bệnh án đó, các cạnh sắc nhọn đâm lòng bàn tay anh một cách không thương tiếc, mùi máu tươi ngay lập tức tràn ngập không khí.
Cát Thành Phi và Thừa Phó Lân lấy lại tinh thần, nhanh chóng bước lên phía trước kéo tay Tử Dương ra nhìn Cảnh Liêm Uy, rồi lại nhanh chóng gọi y tá qua, mà y tá vừa nhìn cũng sợ hãi không ít.
Lòng bàn tay của bác sĩ Cảnh đang chảy máu, hơn nữa còn chảy nhiều như thế …
Một vài giọt máu không khống chế được rơi trên tấm chăn mà Ân Thiên Thiên đang đắp, chiếc chăn trắng ngay lập tức được nhuộm lên một bông hoa tươi sáng, khiến mọi người bước nhìn thấy đều sợ hãi. Điền Vinh lao tới còn nhanh hơn, liều lĩnh quay đầu đối mặt với Tử Dương hét: “Bà rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy! Thật không biết lý lẽ! Bà làm tổn thương bàn tay của một bác sĩ phẫu thuật, mạng sống của con gái bà có phải là không muốn nữa rồi phải không? Bà tìm anh ấy chỉ để hủy hoại anh ấy, sau đó để con gái bà chờ chết phải không? ”
Điền Vinh rất khó chịu, từng câu từng chữ đều là giẫm lên nỗi đau của Tử Dương. Quả nhiên khuôn mặt của Tử Dương đen thui, vung tay thoát khỏi y tá đang giữ mình, ngón trỏ chỉ vào Cảnh Liêm Uy nói từng câu từng chữ, “Cảnh Liêm Uy! Thật hay cho Cảnh Liêm Uy nhà cậu! Hôm nay tôi cũng xem như được nhìn thấy rõ ràng rồi! Con khốn kiếp rẻ tiền Ân Thiên Thiên này chẳng qua chỉ là mang thai đứa con của cậu mà thôi, chỉ cần là một phụ nữ thì ai mà không có thể sinh con chứ? Có cần phải quan trọng đến mức đó không? Nếu Yên Nhiên của tôi mà khỏe lại thì con bé cũng có thể! Thậm chí còn có thể nhiều hơn một đứa! Tôi bảo cậu đi gặp Yên Nhiên thì cậu lại muốn ở đây trông nom Ân Thiên Thiên, Được! Cậu cứ ở đây mà trông nom, Cảnh Liêm Uy, tôi đang chờ đến ngày cậu phải cầu xin tôi! Tôi chờ đến ngày cậu đi cầu xin Yên Nhiên nhà chúng tôi sinh cho cậu một đứa con! ”
Tất cả mọi người nghe thấy những điều này đều cảm thấy như rơi vào sương mù mờ mịt, bối rối quay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy.
Như vậy có nghĩa là gì?
Tử Dương lẽ nào là mẹ vợ tương lai của Cảnh Liêm Uy sao?
Mộc Yên Nhiên muốn gả vào nhà họ Mộc phải không?
Không ai để ý rằng Ân Thiên Thiên đang nằm trên giường hơi sững sờ, nhưng giây tiếp theo cô vươn tay vuốt ve bụng mình, thở phào nhẹ nhõm khi vẫn cảm thấy bụng mình vẫn hơi nhô lên như trước. Sau đó mới từ từ mở tỏ mắt, nhìn thẳng vào mặt Tử Dương.
Tử Dương thấy Ân Thiên Thiên đã tỉnh dậy thì trong lòng càng giận dữ hơn: “Ân Thiên Thiên, mạng của cô thật lớn! Tôi sẽ mở to mắt ra xem cô sẽ may mắn đến khi nào! Tôi sẽ xem xem cô có thể trói Cảnh Liêm Uy trong bao lâu! Chỉ cần Yên Nhiên của tôi khỏe lại, kể cả cô có sinh mười đứa con cho cậu ta, cô vẫn sẽ thất bại dưới tay con bé! ”
Nói xong, Tử Dương quay đầu lại, hung dữ trừng mắt nhìn Cảnh Liêm Uy, rồi quay người bỏ đi một cách phẫn nộ.
Điền Vinh lo lắng nhìn bàn tay Cảnh Liêm Uy, nhưng Cảnh Liêm Uy lại quay người cúi xuống nhìn Ân Thiên Thiên, dùng bàn tay không bị thương vuốt ve trán cô, tình tứ vén tóc rồi hôn lên trán cô, mỉm cười lặng lẽ.
Mọi người xung quanh có chút ngượng ngùng. Một vài y tá trẻđỏ mặt, nhanh chóng bỏ chạy. Điền Vinh cũng hơi xấu hổ. Nhưng anh nghĩ đến bàn tay giáo sư của mình còn chưa được xử lý thì chỉ có thể to gan đánh bạo ho lên vài tiếng nhắc nhở. Nhưng Cảnh Liêm Uy thậm chí không quan tâm, chỉ trìu mến nhìn Ân Thiên Thiên.
Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của Ân Thiên Thiên có bóng hình của anh, nhưng cô không biết nên đối mặt với anh như thế nào.
Cô nghe thấy tất cả những lời của Tử Dương.
Tư thế đó giống như là giọng điệu của người sắp sửa trở thành mẹ vợ vậy …
Anh ấy thực sự sẽ cưới Mộc Yên Nhiên chứ?
Cảnh Liêm Uy dường như nghe thấy những lời nói trong lòng của Ân Thiên Thiên. Anh đến bên giường và ngồi cạnh cô, một tay giữ còn tay còn lại để Điền Vinh băng bó xung quanh, nghiêng đầu thì thầm vào tai cô, “Thiên Thiên, anh sẽ không cưới Mộc Yên Nhiên, vĩnh viễn sẽ không. ”
Ân Thiên Thiên rũ mắt hạ xuống, đôi tai hơi đỏ lên.
Lúc này, hai tay cô đặt lên bụng dưới, cô chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng mỗi khi nghĩ đến những lời của Tử Dương, cô lại cảm thấy có gì đó không ổn, ở đâu đó trong lòng luôn cảm thấy vô cùng bối rối.
Tử Dương chưa bao giờ là một người lỗ mãng như thế, thậm chí tính cách còn rất nhẫn nhịn. Hôm nay có vẻ như bà ta thực sự tức giận, nhưng ngay cả khi bà ta tức giận, bà ta cũng sẽ không nói lung tung …
Nhìn về phía cánh cửa, Ân Thiên Thiên nhớ đến những lời mà Tử Dương nói khi bà ta bỏ đi, khiến sự khó chịu trong lòng cô ngày càng nặng nề.
Tại sao Tử Dương lại chắc chắn rằng một ngày nào đó Cảnh Liêm Uy nhất định sẽ phải đi tìm Mộc Yên Nhiên?
Cô hướng mắt về Cảnh Liêm Uy, lẽ nào nhà họ Mộc nắm được điểm yếu nào của anh sao?
Trong phòng bệnh chỉ còn Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên. Ân Thiên Thiên đang ngoan ngoãn ăn cơm. Đột nhiên, một y tá bước vào và nói: “Bác sĩ Cảnh, cô Ân, bên ngoài có một người tên là Trần Vũ đến tìm hai người. Có cho anh ấy vào không? ”
Hai người có hai thái độ khác nhau. Nét mặt Cảnh Liêm Uy hơi lạnh lẽo, nhưng Ân Thiên Thiên lại mỉm cười và bảo y tá cho anh ấy vào. Sau những rắc rối của Tử Dương, y tá làm việc rất thận trọng.
“Thiên Thiên cố gắng nghỉ ngơi tốt, anh ra ngoài gặp cậu ta, một lát nữa sẽ đến thăm em sau.” Sau đó, Cảnh Liêm Uy buộc Ân Thiên Thiên nằm xuống, đắp chăn rồi hôn cô cô một cái trước khi cô ấy có thể từ chối mới quay người rời đi.
Trong mắt Cảnh Liêm Uy, Trần Vũ đã tìm đến vào lúc này, hoàn toàn chính là nhắm vào anh!
Họ chắc cũng biết rõ anh đã sớm biết tin tức Tô Nương ở thành phố T…
Tử Dương ép mạnh giọng điệu đi thẳng đến khoa phụ sản.
Họ cũng biết tin tức Ân Thiên Thiên mang thai nổ ra cách đây một thời gian trước, cũng chính vì chuyện này mà từ chỗ Yên Nhiên bà ta mới biết trái tim Ân Thiên Thiên phù hợp với Mộc Yên Nhiên, nhưng hiện tại cô đã có thai, các chỉ số thể chất tự nhiên sẽ không còn đúng nữa, vì vậy ngay từ đầu bà ta đã không thích đứa trẻ này! Cho dù đứa bé có là là cháu trai vàng ngọc của nhà họ Cảnh, tóm lại nếu không phải con của con gái bà ta thì đều là có cũng như không mà thôi!
Không thể không nói rằng tình yêu mà Tử Dương dành cho Mộc Yên Nhiên gần như đã đến mức điên rồ. Suốt hai mươi năm năm qua, gần như chỉ cần là yêu cầu của Mộc Yên Nhiên, bất kể khó khăn đến đâu bà ta đều sẽ cố gắng tìm mọi cách để hoàn thành nó, mà chuyện lần này không cần Mộc Yên Nhiên phải mở miệng bà ta cũng muốn làm thật tốt. Nếu làm tốt rồi bà ta sẽ có thể thấy một cô con gái khỏe mạnh! Trong lòng cũng không cần phải cảm thấy tội lỗi như vậy nữa!
Tử Dương tìm đến khoa phụ sản, sự xuất hiện của bà ta nhanh chóng thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người. So với các khoa khác mà nói, đây phải là khoa ấm áp nhất ở đây. Ở đây rất ít khi phải gặp trường hợp tử vong, lại càng xuất hiện nhiều sinh mạng mới, vì vậy hầu như tất cả mọi người ở đây đều có tâm trạng tương đối vui vẻ, nhưng Tử Dương lại xuất hiện với nét mặt như muốn giết người.
“Vị phu nhân này …” Một y tá trẻ bước tới hỏi cô, nhưng còn chưa đợi cô ấy nói xong thì Tử Dương đã ngắt lời cô.
“Cảnh Liêm Uy đang ở đâu? Ân Thiên Thiên đang ở đâu?” Vừa mở miệng đã có mùi thuốc súng nồng nặc. Hiện tại Tử Dương hận không thể đích thân đi moi trái tim của Ân Thiên Thiên ra đem đến trước mặt cho Mộc Yên Nhiên.
Cô y tá trẻ giật mình và vô thức trả lời: “Trong phòng bệnh VIP số một.”
Lời vừa nói ra, Tử Dương lập tức vẫy tay với cô rồi đi thẳng về hướng phòng VIP, như thể bà ta rất quen thuộc với nơi này.
Y tá trưởng biết được chuyện này thì ngay lập tức tiến lên đuổi theo Tử Dương, nhưng nào có thể đuổi kịp được?
Tử Dương thuận lợi không gặp trở ngại nào đến được khu vực phòng VIP, bà ta lặng lẽ đứng đó và nói với y tá rằng bà ta muốn đến thăm bệnh nhân Ân Thiên Thiên, y tá nhìn tên thấy có vẻ đúng nên cũng để cho bà ta vào. Cô không biết rằng mình đã gây ra một thảm họa lớn.
Đứng trước cửa phòng bệnh, ngọn lửa trong trái tim của Tử Dương bùng cháy ngày càng mạnh mẽ. Sau khi đẩy cửa ra, bà ta đẩy mạnh cánh cửa. Ba người đàn ông trong phòng đều cau mày nhìn qua, mà Ân Thiên Thiên ở trên gường vẫn y như cũ không hề thức dậy.
“Cảnh Liêm Uy!” Một tiếng gầm giận dữ vang lên, ai cũng đều nhìn ra bà ta đang tức giận, chỉ là tại sao lại tức giận?
Thừa Phó Lân và Cát Thành Phi thu thập các tài liệu mà họ vừa thảo luận xong đứng lặng lẽ ở một bên. Cảnh Liêm Uy không hài lòng với hành vi của Tử Dương khi bà ta vừa mới bước vào. Nếu mà dọa đến Thiên Thiên thì sao?
Anh khẽ nhíu mày, nhưng rốt cuộc Tử Dương cũng vẫn là bậc cha chú nên anh vẫn lịch sự hỏi: “Lúc này bác gái đến đây là có chuyện gì phải không?”
“Cảnh Liêm Uy!” Tử Dương nhanh chóng bước về phía trước đến trước mặt Cảnh Liêm Uy và bất ngờ dùng túi xách của mình đánh anh. Sau đó nghe thấy tiếng túi xách nặng nề rơi xuống đất: “Cảnh Liêm Uy! Con gái tôi ở phòng phẫu thuật sống chết còn chưa rõ, mà cậu lại đang ở đây với một người phụ nữ mang danh tiếng xấu. Cậu có xứng đáng với Yên Nhiên không? Cậu có còn lương tâm không? ”
Vừa phải chịu sự tức giận không hiểu vì sao của Tử Dương, còn vừa bị đánh một trận khiến Cảnh Liêm Uy cũng hơi tức giận.
Mộc Yên Nhiên xảy ra chuyện thì liên quan gì đến anh?
Mối quan hệ giữa anh và Mộc Yên Nhiên chỉ là mối quan hệ bạn bè bình thường, nhiều nhất cũng chỉ thêm vào mối quan hệ giữa hai gia đình mà thôi. Sao mà từ trong miệng của Tử Dương nói ra lại như thể anh đang mắc nợ Mộc Yên Nhiên vậy?
Không cho Cảnh Liêm Uy cơ hội nói, Tử Dương túm lấy tay anh kéo ra nói: “Đi! Cậu đi theo tôi ngay lập tức! Đi trông Yên Nhiên, đi thăm Yên Nhiên, không có cậu bên cạnh, con bé không có cảm giác an toàn, cậu phải ở bên cạnh con bé, kể cả sau khi vào phòng phẫu thuật cậu không làm gì cả, tôi sẽ không cho phép cậu ở đây trông nom con hồ ly tinh này! Cậu chỉ có thể bảo vệ con gái tôi! ”
Lời vừa nói ra, Cát Thành Phi và Thừa Phó Lân đều nhìn Tử Dương như thể nhìn thấy quái vật.
Có phải bà ta đã tự cảm thấy quá bản thân quá tốt phải không? Sao họ không biết cậu ba và Mộc Yên Nhiên có gì đó?
Chính là những vụ bê bối kỳ quái không giải thích được đó sao?
Có phải là hơi miễn cưỡng rồi không?
Cảnh Liêm Uy vô ý thức quay lại nhìn Ân Thiên Thiên. Quả nhiên Ân Thiên Thiên đã hơi tỉnh dậy vì sự kích động của Tử Dương. Chỉ là cơ thể cô vì phải làm phẫu thuật mà vẫn chưa kiểm soát được. Cô tỉnh dậy hơi chậm một chút, với tay đẩy Tử Dương ra. Cảnh Liêm Uy ngay lập tức đến đứng cạnh giường Ân Thiên Thiên, cúi xuống nhìn cô, khẽ gọi, “Thiên Thiên, Thiên Thiên …”
Thời gian gây mê không thể quá lâu mà Ân Thiên Thiên cả chiều và tối hôm nay đều chưa ăn gì. Bây giờ cũng nên thức dậy và ăn thứ gì đó. Nhìn hàng lông mi đang run rẩy của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy chỉ cảm thấy rằng trái tim mình như được lấp đầy, khóe miệng thậm chí còn vô thức nở một nụ cười.
“Thiên Thiên, Thiên Thiên …” Giọng gọi cô ngày càng nhẹ nhàng, như thể đánh thức cô dậy như thế này cũng là một niềm vui.
Tử Dương nhìn cảnh tượng trước mắt, thuận tay kéo hồ sơ bệnh án treo trên giường và đập mạnh nó xuống giường Ân Thiên Thiên, miệng còn mắng nhiếc: “Ân Thiên Thiên, con khốn kiếp rẻ tiền này! Đều tại mày đã hại con gái tao ra nông nỗi này, mày chính là một ngôi sao chổi! Tại sao mày không chết đi! ”
Khoé mắt Cảnh Liêm Uy lóe lên ánh sáng sợ hãi không nhẹ khi nhìn thấy động tác của Tử Dương. Hồ sơ bệnh án đều được kẹp lên các bảng nhựa cứng màu xanh. Các cạnh nhọn sắp rơi xuống đập vào bụng của Ân Thiên Thiên. Nếu lần này thực sự bị đánh, đứa trẻ này sẽ không thể giữ nổi! Gần như không có thời gian xem xét, Cảnh Liêm Uy vươn lòng bàn tay to lớn của mình ra giữ lấy bệnh án đó, các cạnh sắc nhọn đâm lòng bàn tay anh một cách không thương tiếc, mùi máu tươi ngay lập tức tràn ngập không khí.
Cát Thành Phi và Thừa Phó Lân lấy lại tinh thần, nhanh chóng bước lên phía trước kéo tay Tử Dương ra nhìn Cảnh Liêm Uy, rồi lại nhanh chóng gọi y tá qua, mà y tá vừa nhìn cũng sợ hãi không ít.
Lòng bàn tay của bác sĩ Cảnh đang chảy máu, hơn nữa còn chảy nhiều như thế …
Một vài giọt máu không khống chế được rơi trên tấm chăn mà Ân Thiên Thiên đang đắp, chiếc chăn trắng ngay lập tức được nhuộm lên một bông hoa tươi sáng, khiến mọi người bước nhìn thấy đều sợ hãi. Điền Vinh lao tới còn nhanh hơn, liều lĩnh quay đầu đối mặt với Tử Dương hét: “Bà rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy! Thật không biết lý lẽ! Bà làm tổn thương bàn tay của một bác sĩ phẫu thuật, mạng sống của con gái bà có phải là không muốn nữa rồi phải không? Bà tìm anh ấy chỉ để hủy hoại anh ấy, sau đó để con gái bà chờ chết phải không? ”
Điền Vinh rất khó chịu, từng câu từng chữ đều là giẫm lên nỗi đau của Tử Dương. Quả nhiên khuôn mặt của Tử Dương đen thui, vung tay thoát khỏi y tá đang giữ mình, ngón trỏ chỉ vào Cảnh Liêm Uy nói từng câu từng chữ, “Cảnh Liêm Uy! Thật hay cho Cảnh Liêm Uy nhà cậu! Hôm nay tôi cũng xem như được nhìn thấy rõ ràng rồi! Con khốn kiếp rẻ tiền Ân Thiên Thiên này chẳng qua chỉ là mang thai đứa con của cậu mà thôi, chỉ cần là một phụ nữ thì ai mà không có thể sinh con chứ? Có cần phải quan trọng đến mức đó không? Nếu Yên Nhiên của tôi mà khỏe lại thì con bé cũng có thể! Thậm chí còn có thể nhiều hơn một đứa! Tôi bảo cậu đi gặp Yên Nhiên thì cậu lại muốn ở đây trông nom Ân Thiên Thiên, Được! Cậu cứ ở đây mà trông nom, Cảnh Liêm Uy, tôi đang chờ đến ngày cậu phải cầu xin tôi! Tôi chờ đến ngày cậu đi cầu xin Yên Nhiên nhà chúng tôi sinh cho cậu một đứa con! ”
Tất cả mọi người nghe thấy những điều này đều cảm thấy như rơi vào sương mù mờ mịt, bối rối quay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy.
Như vậy có nghĩa là gì?
Tử Dương lẽ nào là mẹ vợ tương lai của Cảnh Liêm Uy sao?
Mộc Yên Nhiên muốn gả vào nhà họ Mộc phải không?
Không ai để ý rằng Ân Thiên Thiên đang nằm trên giường hơi sững sờ, nhưng giây tiếp theo cô vươn tay vuốt ve bụng mình, thở phào nhẹ nhõm khi vẫn cảm thấy bụng mình vẫn hơi nhô lên như trước. Sau đó mới từ từ mở tỏ mắt, nhìn thẳng vào mặt Tử Dương.
Tử Dương thấy Ân Thiên Thiên đã tỉnh dậy thì trong lòng càng giận dữ hơn: “Ân Thiên Thiên, mạng của cô thật lớn! Tôi sẽ mở to mắt ra xem cô sẽ may mắn đến khi nào! Tôi sẽ xem xem cô có thể trói Cảnh Liêm Uy trong bao lâu! Chỉ cần Yên Nhiên của tôi khỏe lại, kể cả cô có sinh mười đứa con cho cậu ta, cô vẫn sẽ thất bại dưới tay con bé! ”
Nói xong, Tử Dương quay đầu lại, hung dữ trừng mắt nhìn Cảnh Liêm Uy, rồi quay người bỏ đi một cách phẫn nộ.
Điền Vinh lo lắng nhìn bàn tay Cảnh Liêm Uy, nhưng Cảnh Liêm Uy lại quay người cúi xuống nhìn Ân Thiên Thiên, dùng bàn tay không bị thương vuốt ve trán cô, tình tứ vén tóc rồi hôn lên trán cô, mỉm cười lặng lẽ.
Mọi người xung quanh có chút ngượng ngùng. Một vài y tá trẻđỏ mặt, nhanh chóng bỏ chạy. Điền Vinh cũng hơi xấu hổ. Nhưng anh nghĩ đến bàn tay giáo sư của mình còn chưa được xử lý thì chỉ có thể to gan đánh bạo ho lên vài tiếng nhắc nhở. Nhưng Cảnh Liêm Uy thậm chí không quan tâm, chỉ trìu mến nhìn Ân Thiên Thiên.
Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của Ân Thiên Thiên có bóng hình của anh, nhưng cô không biết nên đối mặt với anh như thế nào.
Cô nghe thấy tất cả những lời của Tử Dương.
Tư thế đó giống như là giọng điệu của người sắp sửa trở thành mẹ vợ vậy …
Anh ấy thực sự sẽ cưới Mộc Yên Nhiên chứ?
Cảnh Liêm Uy dường như nghe thấy những lời nói trong lòng của Ân Thiên Thiên. Anh đến bên giường và ngồi cạnh cô, một tay giữ còn tay còn lại để Điền Vinh băng bó xung quanh, nghiêng đầu thì thầm vào tai cô, “Thiên Thiên, anh sẽ không cưới Mộc Yên Nhiên, vĩnh viễn sẽ không. ”
Ân Thiên Thiên rũ mắt hạ xuống, đôi tai hơi đỏ lên.
Lúc này, hai tay cô đặt lên bụng dưới, cô chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng mỗi khi nghĩ đến những lời của Tử Dương, cô lại cảm thấy có gì đó không ổn, ở đâu đó trong lòng luôn cảm thấy vô cùng bối rối.
Tử Dương chưa bao giờ là một người lỗ mãng như thế, thậm chí tính cách còn rất nhẫn nhịn. Hôm nay có vẻ như bà ta thực sự tức giận, nhưng ngay cả khi bà ta tức giận, bà ta cũng sẽ không nói lung tung …
Nhìn về phía cánh cửa, Ân Thiên Thiên nhớ đến những lời mà Tử Dương nói khi bà ta bỏ đi, khiến sự khó chịu trong lòng cô ngày càng nặng nề.
Tại sao Tử Dương lại chắc chắn rằng một ngày nào đó Cảnh Liêm Uy nhất định sẽ phải đi tìm Mộc Yên Nhiên?
Cô hướng mắt về Cảnh Liêm Uy, lẽ nào nhà họ Mộc nắm được điểm yếu nào của anh sao?
Trong phòng bệnh chỉ còn Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên. Ân Thiên Thiên đang ngoan ngoãn ăn cơm. Đột nhiên, một y tá bước vào và nói: “Bác sĩ Cảnh, cô Ân, bên ngoài có một người tên là Trần Vũ đến tìm hai người. Có cho anh ấy vào không? ”
Hai người có hai thái độ khác nhau. Nét mặt Cảnh Liêm Uy hơi lạnh lẽo, nhưng Ân Thiên Thiên lại mỉm cười và bảo y tá cho anh ấy vào. Sau những rắc rối của Tử Dương, y tá làm việc rất thận trọng.
“Thiên Thiên cố gắng nghỉ ngơi tốt, anh ra ngoài gặp cậu ta, một lát nữa sẽ đến thăm em sau.” Sau đó, Cảnh Liêm Uy buộc Ân Thiên Thiên nằm xuống, đắp chăn rồi hôn cô cô một cái trước khi cô ấy có thể từ chối mới quay người rời đi.
Trong mắt Cảnh Liêm Uy, Trần Vũ đã tìm đến vào lúc này, hoàn toàn chính là nhắm vào anh!
Họ chắc cũng biết rõ anh đã sớm biết tin tức Tô Nương ở thành phố T…