Cảnh Liêm Uy muốn đi đâu?
Điền Vinh thấy bộ dáng hoang mang của Ân Thiên Thiên thì thất vọng, đồng thời cũng vô cùng hiếu kỳ.
Cái này thật kỳ quái, vào khoảng thời gian này Cảnh Liêm Uy rốt cuộc muốn làm gì?
Đột nhiên, chiếc điện thoại của Ân Thiên Thiên đặt trên tủ đầu giường reo lên, thấy là cuộc gọi của nhân viên bảo vệ thành phố M thì Ân Thiên Thiên có chút ngạc nhiên, không hiểu tại sao nhân viên bảo vệ lại gọi điện thoại cho cô.
“Alo, xin chào.” Nhẹ nhàng tiếp nhận điện thoại, Điền Vinh cũng thừa dịp này mà xoay người rời đi, nhưng vừa mở cửa đã thấy Cảnh Liêm Uy đang đi tới, còn nghe thấy Ân Thiên Thiên nói: “Anh nói gì cơ, hoả hoạn?”
Vẻ mặt của Cảnh Liêm Uy khẽ thả lỏng, cũng bước vào với vẻ đầy bất đắc dĩ, không chút lưu tình nhốt Điền Vinh ở ngoài cửa, “rầm” một tiếng, vừa lúc đập vào mũi của Điền Vinh, đau đến mức anh ta nhe răng trợn mắt.
Đôi mắt phượng khẽ di chuyển, cái tên thích buôn chuyện này, thật sự tưởng rằng cái gì anh cũng không biết sao?
Ân Thiên Thiên cầm điện thoại, nhìn Cảnh Liêm Uy với vẻ nôn nóng, bất an.
Cảnh Liêm Uy mỉm cười đi qua, nhẹ nhàng nói: “Em nghe người ta nói xong đã.”
Rõ ràng, anh cũng đã nhận được tin tức trước Ân Thiên Thiên.
Oan ức nghe hết những lời trong điện thoại, cô mới phát hiện mình còn chưa nghe xong.
Đêm qua lúc Ân Thiên Thiên rời đi, vẫn còn đặt nồi canh trên bếp, ban đầu còn nghĩ mình có thể nhanh chóng quay về, nhưng không ngờ cô trực tiếp nhập viện luôn, thậm chí còn phải nghỉ ngơi hai ngày mới có thể về nhà, canh đun cạn nước, may mà Vi Gia Huệ tới ngăn chặn kịp thời, chỉ một khu vực nhỏ trong phòng bếp bị ảnh hưởng, những chỗ khác đều không sao.
Mày cau chặt lại, Ân Thiên Thiên đột nhiên nhớ ra ngày đó ở trong khuôn viên trường đại học T, Vi Gia Huệ từng nói tuần này bà ta sẽ sống ở thành phố M.
Ân Thiên Thiên quay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy, anh còn đang nghiêm túc kiểm tra cơ thể cho cô, lúc cảm thấy cái nhìn nóng rực của cô, mới ngẩng đầu lên nhìn cô.
Cúp điện thoại, Ân Thiên Thiên mím môi nhìn Cảnh Liêm Uy, một lúc lâu sau mới nói: “Cảnh Liêm Uy, mẹ nói muốn ở lại, nhưng em quên nói với anh.”
Gật đầu, Cảnh Liêm Uy tỏ vẻ anh đã biết, tận đến khi xong công việc trong tay mới nói: “Như vậy cũng tốt, bây giờ em đang trong tình trạng này, quả thật cần người chăm sóc, vừa lúc mẹ có thể chăm sóc em lúc anh không ở nhà.”
“Anh muốn đi đâu?” Gần như là theo bản năng, Ân Thiên Thiên nhanh chóng hỏi lại Cảnh Liêm Uy.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng lóe lên sự hiếu kỳ và lo lắng, nhưng trong đôi mắt phượng lại mơ hồ hiện lên một tia lạnh lùng và hoài niệm.
“Anh phải đi một tuần, một tuần sau sẽ về.” Cảnh Liêm Uy nói xong còn vươn tay thử nhiệt độ trên trán Ân Thiên Thiên, sau khi phẫu thuật rất dễ xảy ra hiện tượng bị sốt: “Tuần này em ngoan ngoãn, anh sẽ về sớm.”
Nói đến cuối, anh vẫn không nói là anh muốn đi đâu.
Có người gõ cửa, Điền Vinh còn khoa trương dán một cái băng cá nhân trên mũi, nói với Cảnh Liêm Uy bên ngoài có bệnh nhân tìm.
Nhìn bóng lưng rời đi của Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên bỗng nhiên có loại cảm giác xa cách như trước khi kết hôn với anh, Cảnh Liêm Uy lại che giấu bản thân anh lần nữa.
…
Lúc Ân Thiên Thiên gọi điện thoại cho Ân Thiên Tuấn thì bị mắng đến mức máu chó đầy đầu, nhưng những lời trách móc lại chứa đầy sự quan tâm, bên phía trường học đã xin phép nghỉ, Ân Thiên Thiên đột nhiên nhàn rỗi, lúc Vi Gia Huệ đến đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ Ân Thiên Thiên đang nhàm chán nằm ở trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nghĩ đến “hỏa hoạn nhỏ” lúc bà ta đến thành phố M đêm qua, suýt làm bà ta sợ đến mức tim ngừng đập, trong lòng cũng có chút không hài lòng với Ân Thiên Thiên.
Một đứa trẻ bất cẩn như vậy, thật sự có thể chăm sóc tốt cho Liêm Uy sao?
“Thiên Thiên.” Khẽ gọi một tiếng, Vi Gia Huệ kéo Cảnh Nguyên Phước đi vào phòng bệnh.
Ân Thiên Thiên nhanh chóng quay đầu nhìn bọn họ, ngoan ngoãn gọi: “Ba, mẹ.”
Cảnh Nguyên Phước gật đầu đi đến bên giường quan tâm hỏi hai câu, Vi Gia Huệ im lặng đứng một bên không nói gì.
Cẩn thận nhìn vẻ mặt của Vi Gia Huệ, Ân Thiên Thiên chủ động nhận sai trước khi bà ta mở miệng: “Mẹ, con xin lỗi, hôm qua do con lo lắng không chu toàn, con tưởng có thể nhanh chóng quay về…”
“Không sao, cũng may không có vấn đề gì lớn, khi nào về chỉ cần trang trí, cải tạo lại một chút là được.” Không đợi Vi Gia Huệ mở miệng, Cảnh Nguyên Phước đã lên tiếng trước, đưa tay kéo Vi Gia Huệ đang đầy bất mãn lại: “Lần sau chú ý một chút là tốt rồi, huống chi ai cũng không ngờ đến việc con sẽ nhập viện, đúng không?”
Gật đầu, Ân Thiên Thiên không dám nói tiếp nữa.
Ở nhà họ Cảnh, người biết nói đạo lý nhất có lẽ là Cảnh Nguyên Phước.
Đây là đứa con trai duy nhất của bà cụ Cảnh, nhưng Ân Thiên Thiên vẫn luôn cảm thấy ông thiếu một cái gì đó.
Vi Gia Huệ cố gắng kìm nén sự bất mãn trong lòng, đơn giản ngồi xuống ghế sô pha ở một bên, khẽ mở miệng hỏi: “Chuyện Liêm Uy phải rời đi trong một tuần, con có biết không?”
“Dạ, con biết.” Ân Thiên Thiên trả lời, trong mắt lại hiện lên một tia mất mác.
Trong phòng bệnh bỗng chốc rơi vào trạng thái yên tĩnh quỷ dị, một lúc lâu sau Cảnh Nguyên Phước lại mở miệng hỏi: “Con có tính đi theo nó không?”
Cô có thể sao?
Gần như là buột miệng, Ân Thiên Thiên muốn hỏi như vậy.
Mìm môi, Ân Thiên Thiên nhanh chóng trả lời: “Nếu anh ấy để cho con đi theo thì con đương nhiên sẽ đi, nhưng ở nhà chờ anh ấy cũng là một lựa chọn không tồi đúng không ạ?”
Cô sẽ không làm khó Cảnh Liêm Uy, nếu anh không muốn, cô nhất định sẽ không đi theo.
Lúc Cảnh Liêm Uy tới đúng lúc nghe thấy câu này, ánh mắt khẽ chuyển rồi nhấc chân bước vào.
“Ba, mẹ.” Nhẹ nhàng gọi một tiếng, Cảnh Liêm Uy đi thẳng tới bên cạnh Ân Thiên Thiên: “Sao ba mẹ lại tới đây?”
Vi Gia Huệ mỉm cười, dịu dàng nhìn Cảnh Liêm Uy nói: “Con dâu của mẹ nằm viện, người làm mẹ như mẹ dù sao cũng phải tới thăm chứ, nếu con không chăm sóc tốt được cho con bé thì sao đây?”
Mày cau lại, Ân Thiên Thiên mơ hồ cảm thấy Vi Gia Huệ hôm nay có chút khác thường, ngay cả Cảnh Liêm Uy cũng có chút khác thường.
Một nhà bốn người trò chuyện một lúc lâu trong phòng bệnh, cuối cùng vẫn do Cảnh Nguyên Phước hỏi, khuôn mặt mang theo vẻ cẩn thận: “Liêm Uy, lần này con đi, có muốn dẫn Thiên Thiên theo không?”
Ngay cả đầu cũng không ngẩng, Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng nói: “Cô ấy vừa phẫu thuật xong, không thích hợp.”
Đây là lý do cô không thể đi?
Trong lòng có chút vui mừng nhưng cũng có chút thất vọng.
Suy cho cùng, cô vẫn không thể đi…
Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước cũng khẽ sửng sốt một chút, một lúc lâu sau cũng không nhắc tới vấn đề này nữa, chẳng bao lâu sau thì rời đi, bộ dáng kia lại có chút buồn cười và… quỷ dị.
“Cảnh Liêm Uy, ba với mẹ làm sao vậy?” Khẽ hỏi, Ân Thiên Thiên dường như không thể hiểu được mấy người nhà họ Cảnh.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, Cảnh Liêm Uy nắm lấy bàn tay nhỏ của cô: “Không sao, chờ lúc em xuất viện thì mẹ sẽ chuyển vào thành phố M, em chú ý dưỡng sức khỏe, chờ anh trở lại là được.”
Mở miệng, Ân Thiên Thiên lại không biết nói gì.
Cô có thể nói, thật ra cô rất muốn đi sao?
Muốn biết bí mật của anh…
Nhà họ Mộc, sau khi Mộc Yên Nhiên từ chỗ Tử Dương biết được tin tức thì cả người phấn khích, nhưng phải kìm nén sự thay đổi cảm xúc xuống, nhanh chóng phân phó người tìm kiếm người kia, lại biết được người kia đang ở trong bệnh viện.
Nhanh chóng đi tới bệnh viện, Mộc Yên Nhiên bỗng nhiên muốn nhìn thấy cô gái vô cùng may mắn có thể khiến cho trái tim cô ta nhảy loạn, nhưng lúc vừa tới nơi lại được biết người điều tra kia đã rời đi, nhưng lại xác minh người kia đang ở trong bệnh viện.
Bệnh viện Nam Tự, Mộc Yên Nhiên thật sự không tính là xa lạ, mặc dù cô ta chưa từng bước vào bên trong bệnh viện.
Trong bệnh viện người đến người đi, xung quanh tràn ngập mùi thuốc khử trùng nồng nặc, nhưng đây là lần đầu tiên Mộc Yên Nhiên cảm thấy mùi này rất dễ ngửi, đến mức tựa như cô ta ngửi được hơi thở của sinh mạng.
“Yên Nhiên?” Nghi hoặc gọi một tiếng, Cảnh Liêm Uy vừa lúc đi tới khoa tim mạch lấy sóng điện đồ của Ân Thiên Thiên, lại nhìn thấy Mộc Yên Nhiên.
Xoay người, Mộc Yên Nhiên mỉm cười ngọt ngào.
“Sao em lại ở đây?” Đứng trước mặt Mộc Yên Nhiên, Cảnh Liêm Uy bỗng nhiên nhớ lại dáng vẻ ăn kem lần trước.
“Dù sao, em không có việc gì, nên muốn tới nơi này xem thử danh sách những người hiến tặng có thay đổi gì hay không.” Chuyện cô nóng lòng tìm kiếm trái tim phù hợp với mình, tất cả mọi người đều biết và hiểu: “Sao anh lại ở đây?”
Ánh mắt Mộc Yên Nhiên khẽ hạ xuống, lơ đãng quét qua ba chữ “Ân Thiên Thiên” được viết to trên danh sách trong tay của Cảnh Liêm Uy, trong lòng khẽ động.
“Anh qua đây lấy chút đồ.” Nói xong, Cảnh Liêm Uy giơ tay che kín thứ trong tay.
Mộc Yên Nhiên mỉm cười gật đầu, cũng không hỏi nhiều, chỉ nhẹ giọng nói Cảnh Liêm Uy đi làm chuyện của anh đi rồi xoay người rời đi.
Cảnh Liêm Uy nhìn bóng dáng cô ta rời đi, đôi mắt phượng khẽ nheo.
–nếu có một ngày, em gặp anh lúc anh đang làm việc, em nhất định sẽ không quấy rầy công việc của anh.
Trong đầu hiện lên một câu như vậy, khiến cho Cảnh Liêm Uy cảm thấy trái tim dường như lỡ nhịp.
Chưa bao giờ ăn kem, không quấy rầy công việc của anh…
Mộc Yên Nhiên vô tình lại trùng khớp với hai điều này, đây là sự trùng hợp hay là có động cơ?
Mộc Yên Nhiên chậm rãi đi về phía trước, thật ra cô ta cũng không muốn tách khỏi Cảnh Liêm Uy như vậy, đây là nơi anh làm việc, chỉ cần cô ta ở bên cạnh anh trong thời gian dài thì tự nhiên sẽ có lời đồn đại, mà lời đồn đại thường là thứ phá hoại tình cảm con người nhất, nhưng cô ta lại không thể không rời đi.
Bây giờ cô ta có chuyện quan trọng hơn, là tìm kiếm cô gái kia.
Lúc Hướng Thực đỡ Ân Nhạc Vy từ trong phòng khám của bác sĩ đi ra, đúng lúc đối mặt với Mộc Yên Nhiên, đáng tiếc hai bên không quen biết nhau, nhiều lắm cũng chỉ cảm thấy nhìn quen mắt mà thôi.
“Hướng Thực, chờ em điều dưỡng tốt cơ thể, chúng ta lại có một đứa con nhé.” Nhẹ nhàng nói xong, Ân Nhạc Vy hoàn toàn hạ thấp tư thái của mình, mặc dù lời nói rất nhỏ nhưng vẫn lọt vào trong tai của Mộc Yên Nhiên.
Hướng Thực?
Tên này nghe rất quen…
Im lặng hai giây, Hướng Thực mỉm cười nói: “Đừng nóng vội, bây giờ quan trọng nhất là điều dưỡng lại cơ thể em cho tốt, em còn sợ chúng ta không có con sao? Nhạc Vy, bây giờ em mới là quan trọng nhất.”
Nhạc Vy…
Ân Nhạc Vy…
Độ cong khóe miệng dần dần nhếch cao, Mộc Yên Nhiên mỉm cười rạng rỡ, khẽ quay đầu liếc nhìn bọn họ.
Một người là bạn trai cũ của Ân Thiên Thiên, một người là em gái cùng cha khác mẹ của Ân Thiên Thiên.
Tổ hợp này lại khá đặc biệt.
Ba người cùng nhau bước vào trong thang máy, rất nhanh cũng có y tá đi vào theo.
–cô có nghe nói không, vợ của bác sĩ Cảnh bị viêm ruột thừa cấp tính, phải nằm viện, còn do bác sĩ Cảnh tự mình thực hiện phẫu thuật.
–thật sao? Ca phẫu thuật nhỏ như vậy, bác sĩ Cảnh không phải không thực hiện từ lâu rồi sao?
–vậy cũng phải xem người đấy là ai.
..