“Két—“
Cánh cửa nặng nề bằng sắt chậm rãi được kéo sang một bên, để lộ ra một khoảng sân rộng lớn. Khu vực ở giữa được bao quanh bởi một lớp thủy tinh công nghiệp chuyên dụng, bên trong xếp dày đặc các loại máy móc công nghệ cao cùng các loại màn hình đủ màu sắc, còn có mười mấy người đàn ông mặc tây trang màu đen đang bận rộn làm việc trước bàn điều khiển.
Mặt đất được lát bằng đá cẩm thạch, sáng bóng tới mức có thể phản chiếu bóng người trên đó.
Ba nhân viên cao lớn, trên người mặc chiếc áo khoác dài vươn tay với lấy chiếc điều khiển từ xa màu đỏ, sau đó cửa thủy tinh đột nhiên hé mở, bọn họ từ phía trong nhanh chóng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại phía đằng sau – nơi có cánh cửa bằng đá được chế tạo đặc biệt giờ đang rung lên ầm ầm.
Một tên người máy đột nhiên từ bên trong vọt ra, bàn chân khổng lồ ma sát trên mặt đá cẩm thạch tóe ra từng chuỗi tia lửa, bàn tay to lớn giương lên chuẩn bị sẵn sàng bổ nhào xuống bất cứ lúc nào.
“Mau! Mau! Hướng về bên phải, bên phải! Khống chế nó lại!” Một ông lão tóc hoa râm từ bên cạnh tiến lại, giơ tay chỉ huy mấy người nhân viên đang dần thoái lui về đằng sau.
Một người cao lớn mặc áo khoác dài vội vã ấn vào cái nút màu đỏ trên chiếc điều khiển từ xa. Đột nhiên, tên người máy dừng chân, quay đầu lại, “loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng” hướng về góc dưới bên trái của chiếc lồng bằng sắt.
Chiếc lồng sắt khổng lồ chính đang được treo giữa không trung. Bên trong đó có nhốt một người đang ông bẩn thỉu, tóc tai bù xù, hai tay gắt gao nắm chặt song sắt.
Khi hắn ta nhìn thấy tên quái vật kia đang hướng về phía mình lao đến liền sợ hãi đến mức không thể nào phát ra thanh âm, vốn dĩ muốn thét lên một tiếng chói tai lại bị thứ áp lực vô hình nào đó chặn lại ở cổ họng, “Không… Đừng… đừng tới đây…”
“Ầm ầm!” Một tiếng nổ mạnh vang lên.
Chỉ bằng một quyền của mình, tên người máy đã khiến cho chiếc lồng từ giữa không trung rơi xuống mặt đất, lăn lông lốc mấy vòng, người đàn ông bị nhốt bên trong cũng bị xây xẩm mặt mày. Hắn vội vàng chống tay dùng sức đứng dậy, nhưng giây tiếp theo, nắm đấm của tên người máy đã phá nát những song sắt kiên cố, bàn tay duỗi ra cầm lấy đầu của hắn. Người đàn ông kinh hoàng trừng lớn, con ngươi ngập tràn khủng hoảng, nhìn xuyên qua hai lỗ hốc mắt lóe ánh sáng màu đỏ của tên người máy, thẳng tắp bắn về phía bên ngoài phòng thí nghiệm.
Một bóng đen cao lớn ở phía xa xa đập vào mắt của hắn.
Người kia… Giống như một vị thần lặng lẽ đứng nhìn cảnh vật đang diễn ra trong phòng thí nghiệm.
Thân ảnh đó sẽ vĩnh viễn trở thành ác mộng của những người khác.
Những sợi tóc mỏng manh chói lọi rực rỡ ở phía bên kia cánh cửa bằng thủy tinh nhẹ nhàng bay bay theo gió.
Đôi môi khẽ nhếch, nụ cười lạnh lùng mà ác nghiệt kia sẽ trở thành nỗi ám ảnh đáng sợ theo sát người ta cho đến lúc chết.
Bàn tay tên người máy nắm chặt người đàn ông, trong miệng người kia vừa mới phát ra một thanh âm mỏng manh “không”, đầu của hắn đã nhanh chóng lìa khỏi cổ.
Tất cả mọi việc diễn ra chỉ trong nháy mắt.
Người đứng bên ngoài phòng thí nghiệm, khóe miệng khẽ nhếch, trên môi thản nhiên xẹt qua một tia cười tàn nhẫn.
Ông lão tóc hoa râm tiến lại gần người nọ, cung kính thi lễ, “Bệ hạ, đây là phát minh mới nhất – AR70663, vô luận là tốc độ hay sức mạnh cũng đều siêu việt hơn bất kì tên người máy nào, hoàn toàn không có kẽ hở.”
“Bộ dạng khó coi!” Đôi mắt u ám đen thăm thẳm lóe ra một tia lãnh ý, “Bất quá, lực công kích cũng không tệ lắm!”
Nói xong, bóng dáng cao lớn liền đi về hướng cánh cửa dẫn ra bên ngoài.
“Ngoại hình có thể tiếp tục cải tiến, bệ hạ!” Ông lão vội vã bước theo đằng sau hắn ta, bàn tay len lén giơ lên lau mồ hôi trên trán.
Hai người họ bước nhanh qua lối rẽ, chờ đợi cánh cửa hình vầng trăng từ từ mở ra.
Một tầng thủy tinh chuyên dụng chắn ngang ở trước mặt bọn họ, bên ngoài là hai mươi người đàn ông mặc quân phục chỉnh tề trong tư thế sẵn sàng đang đứng thẳng tắp.
Người đàn ông tóc vàng dẫn đầu đi xuống bậc thang, bàn tay nhẹ nhàng ấn lên máy nhận diện vân tay, bức tường bằng thủy tinh trong suốt nhanh chóng tách ra hai bên.
Ông lão tóc bạc cùng với vài người nhân viên bước nhanh đi theo hắn ta ra ngoài.
Một người đàn ông từ bên cạnh bước đến, đưa cho hắn một chiếc điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Bệ hạ, điện thoại của tiểu thư Kim Nhàn Nhã.”
Người đàn ông phất tay ngăn lại chiếc di động, bên môi xẹt qua một nụ cười chế nhạo.
“Vâng, bệ hạ.” Tuy rằng người kia một câu cũng không nói, nhưng người thư kí đi theo bên cạnh hắn nhiều năm chỉ cần nhìn qua ánh mắt của hắn cũng đã hiểu rõ ý định của chủ nhân. Người thư kí nghiêm túc gật đầu, mặt không chút thay đổi theo sát bệ hạ đang hướng về phía chiếc xe từ từ đi tới.
“Rầm!” Cửa xe đóng mạnh một cái.
Chiếc ô tô màu đen chậm rãi biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Trợ thủ của ông lão tóc bạc tiến lại gần hỏi nhỏ, “Tiến sĩ Chu, bệ hạ một câu cũng chưa nói, là có ý gì?”
Ông lão tóc bạc rút khăn tay ra lau mồ hôi, quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn, “Hẳn ý của bệ hạ là người cũng khá vừa lòng đi, trở về trở về, tiếp tục cải tiến, không có nghe thấy bệ hạ chê nó xấu xí hay sao?”
“Vâng, tiến sĩ.”
Chiếc xe màu đen nhẹ nhàng lướt qua con đường gập ghềnh đấy đất đá, ở phía sau cách đó không ra truyền đến một tiếng nổ vang dội.
Bệ hạ hơi hơi quay đầu, ánh mắt thản nhiên nhìn lướt qua phía đằng sau.
Một người đàn ông mặc quân phục dùng sức vung tay lên, hét lớn từng tiếng, chỉ huy mấy tên thuộc hạ đứng ở xung quanh ước lượng khoảng cách sử dụng bộc phá.
“Mấy người bên Merharky đã trở về chưa?” Người đàn ông lười biếng tựa lưng vào đệm, híp mắt lại, nhẹ giọng hỏi.
“Vẫn chưa về, thưa bệ hạ.” Nam thư kí Carlin trả lời.
“Sau khi trở về lập tức thông báo cho ta.”
“Vâng, thưa bệ hạ.”
Chiếc xe nhanh chóng lướt qua con đường gồ ghề khói bụi mịt mù, hướng về phía hai cánh cửa sắt ở phía xa xa.
Quân lính đứng canh ở hai bên đường vội vàng tiến lên mở cửa.
Một tiếng ‘nghiêm’ dõng dạc vang lên, tất cả mọi người đều tăm tắp đứng thẳng hành lễ, nhìn theo chiếc xe từ từ lướt qua cánh cửa bằng sắt to lớn, càng ngày càng xa dần.
Một giờ sau.
Xe băng qua khu vực trung tâm xa hoa náo nhiệt ở phía bắc của Băng thành, tiến lại phía cung điện Irefano.
Hai bên đường, cây cối một màu xanh mướt làm dịu bớt cái nắng gay gắt ban ngày.
Chiếc xe dừng lại trước cửa đại điện, người đàn ông mở cửa xe xoay người bước ra ngoài.
Một vị quản gia to béo đã chạy lại đây từ sớm, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ nghênh đón bệ hạ trở về, “Bệ hạ, tiểu thư Kaka Lucy đang đợi người ở phòng yến hội phía tây ạ!”