Alvin ung dung bước ra khỏi đại sảnh của khách sạn Ái Uy, hướng về phía chiếc ô tô màu đen đang đỗ ven đường, giơ tay gõ ‘cộc cộc’ lên cửa kính, sau đó thuận đà ném chiếc túi đựng vợt tennis to tướng ra ghế đằng sau, “Tình hình thế nào?”
“Vô cùng suôn sẻ.” Chapelle ngồi bên cạnh anh ta nhanh như chớp gõ lên bàn phím máy tính, trong nháy mắt trên màn hình liền hiện ra bản đồ các tuyến đường giao thông chằng chịt như mạng nhện.
Chapelle khẽ vuốt cằm, đột nhiên đập ‘bốp’ một cái thật mạnh lên ghế xe, cười toe toét ngẩng đầu lên, “Đã xong!”
Máy tính phát ra hai tiếng ‘tách tách’, trong nháy mắt, toàn bộ màu sắc rối rắm của đèn giao thông trên màn hình đồng loạt thay đổi, cuối cùng chỉ còn lại duy nhất một màu xanh ở các ngã tư.
Văn Trạc ngồi ở ghế trên quay đầu lại liếc nhìn bọn họ một cái, đáy mắt ẩn chứa nồng đậm ý cười, “Chúng ta đi thôi!”
Alvin và Chapelle không hẹn mà cùng nhăn nhó mặt mày, trừng mắt nhìn Văn Trạc.
Chapelle duỗi ra ngón tay thon dài chỉ thẳng vào Irenaeus, ra lệnh không khách khí, “Cậu! Xuống dưới! Lại đây ngồi ở bên cạnh tôi! Alvin, cậu đi lái xe!”
Văn Trạc tức giận trừng mắt liếc nhìn bọn họ một cái, lẩm bẩm mấy câu đầy bất mãn, sau đó mới đổi vị trí với Alvin.
“Cậu mỗi lần lái xe lúc nào chẳng điên cuồng như tên cướp vớ được tay lái?” Chapelle liếc mắt xem thường, “Lần trước ngồi trên xe của cậu, thiếu chút nữa đem trái tim bé nhỏ yếu ớt của tôi dọa đến muốn phát bệnh! Đồ thần kinh, còn nói Kate cái gì nữa, tôi thấy cậu với cậu ta cũng na ná nhau cả! Chẳng qua là cậu rất ít có cơ một được ngồi vào ghế lái!”
Văn Trạc bất mãn lẩm bẩm nghiêng đầu liếc nhìn Chapelle. Trong khi đó, Alvin đã nhanh chóng lái xe rời khỏi cửa khách sạn Ái Uy, lướt qua chiếc ô tô vừa mới bị gặp ‘sự cố nổ lốp’ vừa lúc nãy, băng băng hướng về phía đại lộ rộng lớn.
****
“Bốp!” Tiểu Thỏ giơ quyển sách dày cộp lên kịp thời chặn lại cái tát trời giáng của cô bạn học Kim Nhàn Nhã.
“Cậu không biết cái gì gọi là đạo lý hay sao? Sao cậu lại có thể quá quắt đến như vậy? Cậu rốt cuộc có ba mẹ dạy dỗ hay không?” Tiểu Thỏ tức giận trừng mắt nhìn Kim Nhàn Nhã.
“Cô nói cái gì?” Những lời này quả thực đã chạm đến chỗ nhức nhối của Kim Nhàn Nhã. Mẹ cô bấy lâu nay vẫn luôn xử sự xa cách, khách sáo, đó chính là điều khiến cô cảm thấy đau xót, buồn tủi bao nhiêu năm nay.
Từ khi bắt đầu có nhận thức, dường như mẹ chưa từng giang tay ôm lấy cô bao giờ, trong khi những đứa trẻ khác còn đang ở trong lòng người mẹ làm nũng thì Kim Nhàn Nhã lại phải học cách làm thế nào để tự an ủi chính bản thân mình.
Lúc nào cũng đơn độc một mình.
Lúc nào cũng hi vọng một ngày không xa sẽ có được một gia đình ấm áp.
Tưởng tượng đến một lúc nào đó một đứa trẻ như cô sẽ được cha mẹ yêu thương nuông chiều.
Thế nhưng… không có.
Ánh mắt của cha, từ đầu đến cuối, lúc nào cũng chỉ dừng lại trên thân thể suy yếu của mẹ, lúc nào cũng ngập tràn lo âu. Còn mẹ, xưa nay vẫn luôn mờ ảo giống như một nàng tiên không có thực trên đời, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.
Ánh mắt bọn họ, chưa từng vì cô là con gái của họ mà hướng về phía cô dù chỉ một lần.
Chưa từng có…
Phải học cách kiên cường, phải học cách như thế nào để có thể tự bảo vệ chính mình, phải tôi luyện nanh vuốt của bản thân để chống lại những kẻ đối địch, nếu không, người bị thương sẽ là mình…
Tiểu Thỏ có chút kinh ngạc nhìn theo Kim Nhàn Nhã một câu cũng không hề nói đã xoay người rời đi. Bóng dáng của cô ấy dường như ẩn chứa sự cô đơn, tịch mịch. Tiểu Thỏ đứng trong căn phòng ngập tràn ánh sáng, ánh mắt trong suốt chăm chú dõi theo từng bước chân của Kim Nhàn Nhã. Trong lòng không hiểu vì sao lại đột nhiên dâng lên một nỗi áy náy khó tả.
Vừa rồi… Có phải mình đã nói sai cái gì rồi hay không? Vì sao một người vẫn luôn kiêu ngạo như cô ấy, đột nhiên trong lúc đó lại trở nên bi thương đến vậy?
~~~~Đường phân cách ngẫu nhiên~~~~
“Két!” Chiếc taxi quay một vòng trước cửa khách sạn, nhanh chóng dừng lại.
Hai kẻ mặc áo đen xiêu xiêu vẹo vẹo kéo người thiếu niên ra khỏi xe, một tay chống vào thân xe, nhịn không được bắt đầu nôn mửa.
Tên đeo kính đen ngồi ở ghế đằng trước cũng nghiêng ngả lảo đảo bước xuống xe nôn mãnh liệt.
“Mày! Ọe…” Kẻ đeo kính đen một tay đỡ lấy trán, ngửa cổ nhìn về phía người lái xe đang chậm rãi tiến lại gần trước mặt mình, “Mày! Ọe… Lái xe kiểu gì thế?”
Hừ! Làm sao có thể say xe giống như một đứa trẻ con, nôn tới mức người không ra người, quỷ không ra quỷ thế này cơ chứ? Thật sự là vô cùng mất mặt!
Kate bước nhanh về phía người đàn ông, chìa tay phải ra trước mặt hắn, khóe miệng run run, “Tiên sinh, cảm ơn, một trăm linh ba đồng.”
“Mày! Ọe…” Mẹ nó, tên hỗn đản này còn có ý muốn lấy tiền? Khiến cho hành khách ngất lên ngất xuống như vậy, không đòi mày tiền thuốc men đã là may mắn lắm rồi! Lái xe cái kiểu như mày, về sau làm gì có ai dám ngồi cơ chứ?
Quả thực là khác thường, cả đường quang đãng không nói làm gì, nhưng mà ngay cả đèn giao thông cũng bị điên rồi, cư nhiên con mẹ nó tất cả đều xanh là sao? Trước kia cũng chưa từng gặp được nhiều đèn xanh đến như vậy! Làm gì có người nào đi qua mười bảy cái ngã tư đều là đèn xanh cả, đường đi từ đầu đến cuối không gặp một chút trở ngại gì? Thật đúng là quỷ quái!
“Tiên sinh, một trăm linh ba đồng!” Đôi tay trắng nõn vừa mới gây ra tội ác lúc nãy vẫn còn đang run run không ngừng ở trước mặt tên khách hàng.
“Mày! Ọe!” Tên đeo kính đáng thương chịu không nổi đành lấy từ trong túi ra chiếc ví da màu đen, rút một tờ một trăm đưa về phía người lái xe, “Cút!”
“Ba đồng! Tiên sinh!” Kate chìa bàn tay run run, bám riết không tha.
Tên đeo kính đen tức đến sắp phát khóc, cả người run run tìm tiền xu trong túi, lục khắp nơi cũng chỉ tìm thấy có hai đồng.
“Một đồng! Tiên sinh!” Kate liếc mắt, lải nhải, “Tôi bảo này, sao anh lại chi li như mấy bà già là thế nào chứ? Trả thù lao phóng khoáng một chút có được hay không?”
Tên đeo kính đen suýt nữa thì lăn ra ngất, xin lỗi đi, rốt cuộc ai mới là người chi li như mấy bà già cơ chứ, lải nhà lải nhải từ nãy đến giờ chỉ vì một đồng tiền! Hôm nay thật đúng là bị quỷ ám, gặp phải cái loại người gì thế này nữa không biết?
Tên đeo kính rút một tờ mười đồng từ trong túi ra ném cho người lái xe, “Không cần trả lại tiền thừa!”
“Vậy hai đồng này trả lại cho anh!”
“Mày!” Tên đeo kính đen muốn chết ngay lập tức.
“Thật vinh hạnh khi được phục vụ quý khách! Hẹn gặp lại lần sau!” Kate vòng tay tạo thành một đường cong duyên dáng, cười toe toét để lộ ra hàm răng sáng bóng.
Tên đeo kính không ngất nổi, tùy tiện đút hai đồng tiền xu vào trong túi, “Cút!” Ai thèm hẹn gặp lại với mày làm cái gì, gặp cái khỉ gió!
“Két!”
Kate sải bước tiến lên xe, vung tay thoải mái xoay tròn vô lăng, chiếc xe ‘xoẹt’ một tiếng liền không thấy tăm hơi, chỉ còn lại ở phía sau một làn khói trằng hình chữ S.
Người đàn ông đeo kính đang đỡ một tên thủ hạ, nhịn không được giật giật khóe môi.
Đây là cái loại người gì thế này? Tính tình dễ xúc động như vậy mà cũng thích hợp lái xe taxi hay sao? Mấy hôm nữa nhất định phải đến công ty của hắn trách cứ tên tiểu quỷ này mới được, quả thực vô cùng quá đáng!
Ba người nhanh chóng đỡ lấy cậu thiếu niên đang hôn mê bất tỉnh tiến vào đại sảnh của khách sạn.
Trước cửa có một người bảo vệ tiến lại hỏi thăm, ba người cười nói đó là em trai của mình uống rượu quá chén, cho nên phải giúp cậu ấy đi lên nghỉ ngơi.
Người bảo vệ trông thấy sắc mặt cậu thiếu niên không có gì nguy hiểm nên cũng không hỏi nhiều, gật gật đầu, tiến về phía trước ấn nút thang máy hộ mấy người họ.