“Không được, đây là mệnh lệnh của bệ hạ, cháu không được phép kháng cự.” Mose nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô nhóc, kéo cô sải bước đi về phía hành lang ở hướng đông.
“Dì Mose, dì Mose.” Tiểu Thỏ dùng sức đẩy hai người lính canh đang chặn đường, tức giận kêu lớn, “Tôi ở ngay đây, không đi đâu cả, anh để tôi qua đó xem có chuyện gì xảy ra.”
Tiểu Thỏ ngay lập tức xoay mình lại, nhanh như chớp lọt qua lỗ hổng giữa hai người kia, vội vã chạy tới trước mặt Mose, giữ lấy cô nhóc đang khóc lóc thảm thiết, “Dì Mose, dì muốn dẫn cô ấy đi đâu?”
“Tiểu thư Tiểu Thỏ, chuyện này cô không cần phải nhúng tay vào.” Batu cười ha ha nói, “Chúng tôi sẽ mau chóng sử lý ổn thỏa, trả lại không gian tĩnh lặng cho cô.”
“Chị gái, chị gái!” Cô bé tội nghiệp nắm lấy bàn tay Tiểu Thỏ, ngẩng đầu chăm chú nhìn cô, cầu xin, “Chị có thể nói với tiểu thư Mose, đừng đưa em quay trở lại nơi đáng sợ kia được không?”
“Rốt cuộc mấy người muốn dẫn cô ấy đi đâu?” Tiểu Thỏ gắt gao nắm lấy bàn tay cô bé, không chịu buông ra.
“Bệ hạ!” Bên ngoài hành lang truyền đến thanh âm của quân lính.
Tiểu Thỏ và tất cả mọi người đồng loạt quay đầu lại, ngay lập tức liền trông thấy bóng dáng thon dài của Agger Las dần dần từ trong bóng tối hiện ra, hắn đi tới bên cạnh Tiểu Thỏ, cầm lấy bàn tay mềm mại của cô, ôm vào trong lòng, “Ai cho phép cô đi ra ngoài này một mình?”
“A!” Tiểu Thỏ nhịn không được nhỏ giọng kêu lên, cánh tay nhỏ nhắn giãy giụa không ngừng.
“Sao đứa nhóc này lại ở đây?”Agger Las dễ dàng ôm lấy Tiểu Thỏ đang vùng vẫy loạn xạ, ánh mắt sắc bén xuyên qua Mose, bắn về phía cô gái nhỏ.
“Anh, mẹ điên rồi, bà ấy sẽ cắn chết em, cầu xin anh, đừng bắt em quay trở về.” Cô bé sợ hãi gục đầu xuống.
“Điên? Hôm nay cũng không phải là lần đầu tiên bà ta phát điên! Mày chạy đến đây làm gì? Mose, đưa nó quay về!” Agger Las không do dự hạ lệnh.
“Vâng, bệ hạ.”
“Buông ra! Anh thả tôi xuống! Cô gái kia là ai? Anh muốn đưa cô ấy đi đâu?” Tiểu Thỏ gắt gao nắm lấy tay hắn, cả người bị hắn ôm chặt trong lòng, ném lên giường.
“Sao cô có thể dễ dàng bị người khác lừa gạt như vậy?” Ngón tay thon dài khẽ ấn vào trán Tiểu Thỏ, “Cô a, tự lo bản thân mình cho tốt đi, xen vào chuyện của người khác nhiều như vậy làm gì? Jiji Radha không đơn giản như cô tưởng tượng đâu. Nó cũng giống mẹ nó thôi, không những dâm đãng mà còn trơ tráo, mưu mô xảo quyệt, cô tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn họ. Cho nên, không được phép tới gần nó, nghe rõ chưa?”
“Anh… Anh nói cô nhóc 7 – 8 tuổi kia sao?” Tiểu Thỏ kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn mở lớn.
“Há hốc miệng làm gì? Chẳng lẽ cô đang hi vọng tôi sẽ hôn cô?” Agger Las cúi người, nhanh chóng tiến lại gần, vươn tay vuốt ve đôi môi phấn hồng của Tiểu Thỏ.
Cả người Tiểu Thỏ co rúm lại, dùng sức lắc lắc đầu.
Agger Las hừ một tiếng. Đúng lúc đó, chuông điện thoại vang lên, hắn nghe xong, liền dùng sức nhéo nhéo khuôn mặt mịn màng của Tiểu Thỏ, “Ngoan ngoãn ngồi yên ở chỗ này, đợi một lát nữa tôi sẽ lại đến đây với cô.”
Tiểu Thỏ ngồi trên giường, nhìn theo bóng dáng của hắn đang xoay người bước ra cửa, một tay đặt lên ngực, nhẹ nhàng thở hắt ra.
Buổi trưa, Tiểu Thỏ buồn chán muốn chết, không có việc gì làm, đành lăn ra giường đánh một giấc, lúc cô tỉnh lại cũng mới chỉ có hơn 12 giờ một chút.
Tiểu Thỏ uể oải nằm trên giường chơi xếp hình, bất chợt tiếng gõ cửa vang lên.
Cô cứ nghĩ người hầu mang đồ ăn trưa tới, ai ngờ vừa quay đầu lại liền nhìn thấy tam thiếu gia nhà họ Kim – Ngải Thụy Khắc Tư.
Đúng là tên đáng ghét! Tiểu Thỏ làm sao có thể quên chính người kia đã đẩy cô xuống vực sâu không lối thoát?
Nếu không phải do hắn bỏ đá xuống giếng tiết lộ thân phận thực sự của cô, thì giờ có lẽ cô cũng không đến mức thê thảm như thế này.
Tiểu Thỏ liếc nhìn hắn một cái, ngay sau đó liền quay mặt đi, mím môi tiếp tục chơi xếp hình, coi sự hiện diện của hắn giống như không khí.
“Tiểu Thỏ.” Ngải Thụy Khắc Tư có chút xấu hổ khép cửa lại, bước vào phòng.
Thấy cô không hề để ý tới hắn, Ngải Thụy Khắc Tư chỉ có thể cứng ngắc đứng yên tại chỗ.
Một lúc lâu sau, hắn mới thấp giọng lên tiếng, “Tiểu Thỏ, chuyện lúc trước, tôi muốn xin lỗi em.”
“Xin lỗi có tác dụng sao?” Tiểu Thỏ không nhịn được quay đầu về phía hắn hét lớn, “Hiện giờ tôi lâm vào hoàn cảnh này, tất cả đều nhờ phúc của anh, Kim tam thiếu gia.”
“Lúc trước tôi không biết em chính là Tiểu Thỏ, tôi…”
“Tam thiếu gia làm việc cho bệ hạ Agger Las, chắc cũng không phải là người tốt đẹp gì! Ngài đem người ta đẩy xuống hố lửa xong, hà tất lại phải ở trong này giả vờ giả vịt?”
“Tôi…” Ngải Thụy Khắc Tư thở dài, tìm một chiếc ghế ngồi xuống trước mặt cô, “Em có thể bình tĩnh lại nghe tôi nói hết được không?”
“Chúng ta có chuyện gì để nói chứ?” Tiểu Thỏ trừng lớn mắt nhìn thẳng vào hắn, “Anh đi đi, dù chỉ là một câu, tôi cũng sẽ không bao giờ tin tưởng anh nữa. Nếu anh tới đây với mục đích thay bệ hạ Agger Las thuyết phục tôi, tôi khuyên anh nên dừng lại, tôi sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình mà ở lại chỗ này, chỉ cần có cơ hội, nhất định tôi sẽ trốn đi!”
“Em đừng xúc động như vậy, nhỏ giọng một chút!” Ngải Thụy Khắc Tư tới gần cô, hạ giọng nói, “Cho dù có rời đi, cũng phải tìm được thời cơ thích hợp, có phải hay không?”
“Anh nói gì?”
“Suỵt!” Ngải Thụy Khắc Tư vươn tay che lại cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ, áy náy nhìn cô, “Thật ta, tôi đến là vì muốn nói với em, tôi sẽ giúp em…”
“Thật sao?” Tiểu Thỏ đột nhiên mở lớn hai mắt, có chút hoài nghi nhìn Ngải Thụy Khắc Tư.
Ngải Thụy Khắc Tư cười khổ gật gật đầu, giơ tay chỉ chỉ vào cái trán trắng nõn trước mặt, “Tôi không lừa trẻ con.”
Tiểu Thỏ vừa định mở miệng, bên ngoài hành lang đột nhiên lại vang lên tiếng thét chói tai cùng với thanh âm kêu cứu thảm thiết của đứa trẻ.
Tiểu Thỏ mở cửa phòng ra, ngay lập tức đập vào mắt cô là hình ảnh một người phụ nữ mặc chiếc áo ngủ thấp cổ hình chữ V màu đỏ thẫm, mái tóc xoăn rối bù xõa ngang vai đang điên cuồng hét lớn chửi rủa, hung hăng đá thật mạnh vào cô gái nhỏ đang lăn lộn trên mặt đất, giống như muốn đá chết đứa trẻ mới thôi.
Tiểu Thỏ vươn tay che lại cái miệng nhỏ nhắn, cả người lạnh toát.
“Chị ơi… chị ơi… cứu em với chị ơi!” Cô bé đau đớn quằn quại trên mặt đất gào lên.