Tiểu Thỏ cảm thấy, trái tim đáng thương của mình đang đập bùm bùm giống như muốn theo cổ họng nhảy vọt ra, cả người máu sôi trào, lửa nóng hừng hực bao lấy toàn thân, ánh mắt có nhìn cũng không dám hướng về Văn Trạc một chút.
Văn Trạc cười khẽ, không thể dừng lại được.
“Này!” Alvin mím môi cười, chậm rãi ngồi lên tay vịn sô pha, chân bắt chéo, một tay khoác lên vai Văn Trạc, “Cậu xấu quá! Làm sao lại có thể quyến rũ cả nhi đồng chứ? Cậu xem, thỏ con toàn thân đã muốn cứng ngắc, máu nghịch lưu rồi kìa.”
Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt căm giận quét qua hai tên đáng ghét kia một cái.
“Chịu không nổi, rất vô tà, tôi lại trúng chiêu…” Văn Trạc đáng thương hề hề ngửa đầu nhìn về phía Alvin.
“Ngoan, không thể nảy sinh tình cảm luyến đồng[1] được.” Alvin cười ha hả mà nói, “Bằng không tiêu đề ngày hôm sau sẽ vô cùng giật gân cho xem, khiến cho chính khách của các quốc gia trông mà muốn rớt kính mắt, phun cả cà phê ra ngoài mất! Nên thu lại một chút, cậu thấy đấy, bọn họ đều đã nhìn đến choáng váng.” Alvin trong lúc nói chuyện khẽ ngửa đầu hướng cằm chỉ chỉ về phía trước.
Kì thật kể từ lúc Văn Trạc kéo Tiểu Thỏ vào trong lòng đùa giỡn, rất nhiều ánh mắt không hẹn mà cùng hướng về bên này. Không trách được, bệ hạ thật sự rất chói mắt, bất luận là ở chỗ nào, cho dù chỉ có một mình ngồi trong góc yên lặng uống rượu cũng vô cùng lấp lánh, giống như một ngôi sao sáng chói.
Một trong ba vị trưởng lão – Phạm Bang – người có vóc dáng thấp lùn lại béo tròn ục ịch có chút tức giận mở miệng nói, “Đồ lão ông xem, ở trước mặt công chúng mà bệ hạ đối với Tiểu Thỏ lại có thể làm ra những hành động thân mật như vậy, xem ra lời đồn đại là sự thật, bệ hạ mê luyến cô nàng Tiểu Thỏ mười sáu tuổi, cho nên đối với cô em Tiểu Thỏ này cũng đặc biệt quan tâm, cái này chẳng phải là yêu ai yêu cả đường đi lối về hay sao?”(*)
Đồ Ánh Hùng nghiêm lại khuôn mặt vốn đã sớm đen sì, im lặng không lên tiếng.
Nghiêm Khách Thụ ‘hừ’ một tiếng, “Đồ lão, có lẽ ông thật sự cũng không đáng giá a, Đồ tiểu thư lưu luyến si mê bệ hạ lâu như vậy, người sáng suốt liếc nhìn một cái đều thấy được rõ ràng. Theo ta thấy, nói không chừng Đồ tiểu thư cái gì cũng đều không chiếm được, bệ hạ căn bản liếc mắt một cái cũng không nhìn con bé, Đồ tiểu thư vì bệ hạ mà bị thương ở chân, nằm viện đã lâu như vậy, có thấy bệ hạ qua thăm sao? Chỉ có phân phó Tô Lợi Văn đưa hoa tươi cùng hoa quả tới tặng, aizzz, thật sự không đáng để Đồ tiểu thư làm vậy a. Đau khổ yêu say đắm một người đàn ông, rất nhanh liền bị người khác cướp mất.”
Đồ Ánh Hùng đột nhiên từ trên sô pha đứng bật dậy, nắm chặt ly rượu trong tay.
“Ba ba.” Thanh âm giòn tan vang lên khiến cho Đồ Ánh Hùng quay đầu lại, hơi chút kinh ngạc nhìn thấy con gái đang đứng trước mặt mình, “Vi Ny, sao con lại đến đây? Chân của con còn chưa có khỏi hẳn, như thế nào…”
Vừa nói Đồ Ánh Hùng vừa vội vàng đi qua đỡ lấy con gái, cử chỉ đó thế nhưng lại khiến cô đưa tay đẩy sang một bên, “Ba ba đừng lo, vết thương ở chân đã không sao rồi, ba ba thế nhưng không nên gạt con, yến hội náo nhiệt thế này, Vi Ny làm sao có thể không tới chứ? Vi Ny cũng muốn nhìn thấy cô gái mà bệ hạ thu dưỡng a. Rốt cuộc là dạng đàn bà như thế nào lại có thể khiến cho bệ hạ đối xử bằng ánh mắt khác thường như thế?” Hai tay Đồ Vi Ny nắm chặt quai túi xách, đôi môi đỏ tươi khẽ cong lên.
“Vi Ny, con… Bình tĩnh một chút.” Đồ Ánh Hùng kín đáo cười cười, “Hôm nay… Cái cô Y Tiểu Thỏ kia bởi vì sức khỏe không tốt nên không tới, chỉ có em gái của cô ta đến đây.”
“Phải không? Chính là đứa nhóc ở trên đùi bệ hạ kia sao?”