“Hừ.” An bá dùng ánh mắt dò xét một lần nữa nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ kề sát vào người Văn Trạc, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, đột nhiên bị cảnh tượng trước mắt đang ngày một tiến gần lại làm cho ngây người.
Oa…
Đó là cái gì?
Cung điện?
Trùng trùng từng hàng dài hành lang nối nhau không ngớt kéo suốt từ đông sang tây, bao nhiêu vẻ mĩ lệ đều phô bày ra bên ngoài.
Hệ thống an ninh cùng bảo vệ canh gác nghiêm ngặt khiến cho người ta nhìn thấy liền líu lưỡi không nói nên lời.
Xe đi từ ngoài vào trong phải trải qua năm cửa, quân sĩ nhất tề hành lễ nghiêm chỉnh, động tác dứt khoát, đều tăm tắp. Ước chừng khoảng hai mươi phút, sau khi chiếc xe lướt qua hai bãi cỏ rộng lớn, trước mặt liền hiện ra một đài phun nước vĩ đại, lúc này mới bắt đầu tiến vào phía trước cung điện.
Tình cảnh bây giờ thật đúng là khiến cho thị giác của con người bị chấn động mạnh, đủ làm cho người ta cảm thấy bản thân thật nhỏ bé.
Cho đến tận nửa giờ sau, khi Tiểu Thỏ đã yên ổn ngồi trong phòng ngủ ở cung điện vẫn cứ ngây người ra đờ đẫn.
Vừa rồi nhìn thấy gì?
Nghe nói mới nãy đi qua còn chưa nhìn đến một phần mười của cung điện, hình như ở phía tây còn có trường đua ngựa, sân vận động, phía nam là khu vui chơi xa hoa, sang trọng.
Hoàng Phủ Văn Trạc đã thay xong trang phục mặc ở nhà, lúc đi ra vẫn thấy Tiểu Thỏ ngốc nghếch kia còn đang ngơ ngác ngồi ngẩn người. Hắn bước qua, bàn tay chọc chọc vào cái trán của cô, “Tôi cho phép em ngẩn người thêm một phút nữa, một phút sau lập tức đi tắm rửa.”
Tiểu Thỏ thần kinh vừa mới hoạt động lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn về hướng Hoàng Phủ Văn Trạc, “Sao lại tắm nữa à, sáng sớm không phải vừa mới tắm rồi sao?”
Hoàng Phủ Văn Trạc không nói gì liếc mắt nhìn cô một cái, trực tiếp hạ lệnh, “Đi!”
“Ừm.” Tiểu Thỏ đứng dậy hướng phòng tắm đi tới.
Dọc đường đi nhìn thấy trước mặt có rất nhiều tấm phù điêu sống động, toàn bộ đều là những tác phẩm nghệ thuật tinh xảo tuyệt đẹp, Tiểu Thỏ loạng choạng vái cái, suýt nữa làm cái bình hoa trước mặt rơi xuống đất, cô vội vàng chạy qua đỡ lấy. Thật là bị dọa gần chết, bàn tay bé nhỏ vỗ vỗ ngực.
Ở căn phòng xa hoa tham quan một hồi, Tiểu Thỏ thực ngoan ngoãn quay trở lại bên cạnh Văn Trạc, ngạc nhiên hỏi: “Phòng tắm ở chỗ nào vậy?”
Văn Trạc không nói gì giơ ra ngón tay ngoắc ngoắc cô lại gần, Tiểu Thỏ thở phù phù chạy đến bên cạnh hắn. Hoàng Phủ Văn Trạc kéo bàn tay nhỏ bé của Tiểu Thỏ, mang cô một đường đi tới, những ánh đèn hành lang ở phía trước bọn họ lần lượt được bật sáng, Tiểu Thỏ lúc này mới phát hiện thì ra tất cả mọi thứ trong phòng đều là cảm ứng…
Rất xa xỉ… Ô ô…
Đi tới phía trước bức tường được chạm trổ tỉ mỉ, cánh cửa ngọc bích liền mở về hai bên, lộ ra sàn nhà cẩm thạch sáng lấp lánh, bồn rửa tay cũng được làm bằng đá cẩm thạch, ở ngay sát bên cạnh là bồn tắm tráng lệ hình bầu dục, người chỉ cần đi vào trong, nước sẽ lập tức từ hai bên vách tường chảy xuống.
Kết quả tắm rửa lại biến thành ngoạn thủy…
Cho đến khi Hoàng Phủ công tử không kiên nhẫn chạy qua gõ cửa bắt cô nhanh ra ngoài một chút, Tiểu Thỏ lúc này mới không tình nguyện từ trong bồn tắm chui ra, một đầu ướt sũng đi tới bên cạnh bồn rửa tay sớm đã có người phục vụ chờ sẵn.
***
Một đêm kia, Hoàng Phủ công tử đang bày biện cốc chén.
Tiểu Thỏ thơm ngào ngạt từ trong phòng tắm đi ra, chợt trông thấy chiếc TV cảm ứng treo trên tường, tâm trạng trong phút chốc bỗng nảy lên một cái. Cho đến tận khi trời hửng sáng, bạn học Tiểu Thỏ vẫn còn đang siêng năng nghiên cứu chiếc TV thần kì.
“Kênh A, kênh B… Kênh N?” Thật đáng kinh ngạc! Cái này chỉ cần chạm vào là có thể tự chuyển động!
Vị Hoàng Phủ công tử nào đó mồ hôi chảy ròng ròng!