Mục lục
[Dịch]Độc Sủng Tiểu Thỏ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Oành!” Khi Trương Bằng nhận thức được tình cảnh của mình bây giờ, liền cảm thấy bản thân giống như quả bóng cao su căng phồng dần dần bay lên cao, cả người trong chốc lát vắt ngang qua một cành cây đại thụ ở cửa sổ trước nhà.

Trương Bằng sợ đến mức tè cả ra quần, bên dưới chính là nước sông chảy xiết không ngừng, mà cành cây đang đỡ lấy hắn thì liên tục đong đưa lắc lư qua lại, bất cứ lúc nào cũng có thể gãy.

Cả nhà Y Bác Dương đều chạy lại bên cửa sổ, mắt lớn nhìn mắt nhỏ, ai nấy đều không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

Nửa giờ trước…

Tất cả bọn họ đều tập trung ở phòng khách thưởng thức đồ ăn. Bữa cơm tối thập phần phong phú nhưng tất cả bọn họ không một ai nghĩ tới việc gọi hai mẹ con nhà Tiểu Thỏ.

Trịnh Thái Lam thân thể luôn không được tốt, lúc này bởi vì vừa từ nước M đón Tiểu Thỏ về nhà liền ngã bệnh. Trịnh Thái Lam bình thường phần lớn thời gian đều ở trong phòng đọc sách một mình, ngoại trừ Tiểu Thỏ, bà ít khi cùng người khác nói chuyện. Chị em Y Trạch Mộng cho đến bây giờ cũng không để Trịnh Thái Lam vào mắt, càng không nói đến chuyện coi bà là mẹ ba.

Khi Văn Trạc xuất hiện tại phòng khách, Trương Bằng đang đứng dậy ba hoa chích chòe, Y Trạch Mộng một bộ dáng dịu dàng nhìn chăm chú vào ông xã của mình, một tay nâng má, một tay gõ nhịp nhịp lên bàn ăn.

Hoàng Phủ Văn Trạc giơ tay phải lên, ngay lập tức một màn cảnh tượng quỷ dị xuất hiện. Cả người Trương Bằng dần dần rời khỏi mặt đất, nhẹ nhàng dập dềnh bay lên. Hắn kinh hoàng phát hiện bản thân mình cứ thế bồng bềnh trôi giữa không trung, thong thả tiến lại gần về phía cửa sổ. Trương Bằng định nắm lấy khung cửa sổ nhưng ngay lập tức kế hoạch đó liền thất bại, một sức mạnh thật lớn đem hắn đẩy mạnh ra ngoài, vắt lên một cành cây.

Căn nhà của Y Bác Dương nằm trên sườn núi Đại Áo, cũng được xếp vào hàng ngũ những gia đình giàu có ở khu vực này. Cảnh vật nơi đây thật không tệ, sơn thủy hữu tình. Gần nhà Y Bác Dương có một con sông, vì cách xa những khu công nghiệp nên dòng nước ở đây trong vắt, có điều Trương Bằng mà ngã từ trên cây xuống thì chỉ mừng cho hắn là sẽ không bị ngộ độc, còn tính mạng có giữ được hay không lại là chuyện khác.

Trong đôi mắt đen láy của Hoàng Phủ Văn Trạc hiện lên một tia sắc nhọn, bàn tay lại một lần nữa vung lên, chỉ nghe thấy Trương Bằng kêu lên một tiếng thảm thiết, cả người cứ thế lao thẳng xuống mặt nước.

“A Bằng!” Trong mắt Y Trạch Mộng ngập tràn nỗi kinh hoàng. Cô ta gần như phát điên đẩy mạnh hai cô em gái của mình ra, lao về phía cửa sổ, trái tim đập thình thịch liên hồi, tựa như ngay lúc này sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mặt. Trương Bằng ngay khi chỉ còn cách mặt sông có ba thước[1] bỗng nhiên dừng lại lơ lửng ở không trung, giống như thời gian lúc này không hề chuyển động. Hắn cả người cứng đờ, cho dù có sợ đến mức hét chói tai nhưng cũng không dám động đậy một chút nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn dòng nước cuồn cuộn chảy xiết.

Hoàng Phủ Văn Trạc trong nháy mắt nhẹ nhàng tiến lại gần cửa sổ lầu một, tay phải hơi giơ lên, khẽ hướng về phía trước.

Đột nhiên ——

Trương Bằng cả người rơi vào trong nước ầm một tiếng thật lớn. Trong lòng sông như xuất hiện một luồng lốc xoáy cuồn cuồn dậy sóng, làn nước xanh biếc trở mình úp ngược lên người Trương Bằng, nhấn hắn chìm xuống nước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK