“Nói nhiều làm gì?” Văn Trạc tức giận trừng mắt liếc nhìn Tô Lợi Văn một cái, “Còn không mau đi tìm Chapelle đến kiểm tra?”
“Vâng, bệ hạ.” Tô Lợi Văn làm một cái động tác đứng nghiêm sau đó liền quay đầu bước đi.
Văn Trạc gọi lại nói, “Quay lại đây một chút.”
“Người còn việc gì dặn dò sao?” Tô Lợi Văn nhe răng lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý,
“Đi gọi Alvin qua xem vết thương của nha đầu kia thế nào!”
“Nhưng vừa rồi tiểu thư đã muốn cự tuyệt, hơn nữa miệng vết thương dường như đã thật sự khép lại hoàn toàn… Ách…” Ánh mắt giết người của Văn Trạc thành công làm cho Tô Lợi Văn ngậm miệng lại, hắn vội vàng gật đầu lia lịa, “Đúng vậy, bệ hạ! Thần ngay lập tức sẽ đi tìm Alvin thiếu gia.”
“Đem bữa sáng đưa đến phòng của cô ấy đi.” Văn Trạc nhỏ giọng cằn nhằn bước lên trước, “Không ăn no sẽ không có sức mà học bài.”
“Vâng, thần sẽ đi ngay bây giờ!” Tô Lợi Văn lộn người lại, vội vàng quay đầu chạy về hướng phòng bếp. Cá nhân anh ta cho rằng, hiện tại chuyện phục vụ Tiểu Thỏ tiểu thư ăn no còn quan trọng hơn một chút so với đi gặp Chapelle thiếu gia và Alvin thiếu gia!
“Đúng rồi! Cô ấy thích ăn bánh ngọt hạnh đào xốp giòn…A, còn có bánh dày nữa, bất quá hình như hơi có chút kén ăn.”
“Biết rõ cô ấy kén ăn mà còn chiều chuộng…” Tô Lợi Văn bĩu môi, liếc mắt xem thường.
“Cái gì?”
“Không có gì, thuộc hạ lập tức đi làm!”
“Viu~~.” Tô Lợi Văn nhanh chân chạy vội đi qua, chỉ trong phút chốc liền biến mất không còn một mảnh trước mặt Hoàng Phủ Văn Trạc.
Văn Trạc không nói gì dõi theo Tô Lợi Văn một chút liền cúi đầu nhìn chằm chằm vào đồng hồ đeo tay, Mạc Tư giống như quỷ hồn quấn quýt bên cạnh hắn từ phía sau xông ra, thanh âm đều đều nhắc nhở, “Chín giờ mười lăm phút người phải tham gia một cái hội nghị ở trung tâm thương mại, hiện tại đang là chín giờ đúng.”
Văn Trạc im lặng không nói gì.
“Gọi điện thoại cho Kate.” Ngây người nửa khắc, Văn Trạc rốt cục tuôn ra một câu như vậy.
“Người không thích Kate thiếu gia lái xe.” Mạc Tư máy móc trả lời.
Văn Trạc chăm chú nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Mạc Tư, “Chẳng lẽ cậu có thể trong mười lăm phút chạy tới trung tâm thương mại?”
“Là thuộc hạ vô dụng.” Mạc Tư phi thường khiêm tốn cúi đầu.
Văn Trạc không còn gì để nói, nhịn không được rống lên, “Còn không mau đi gọi điện thoại, cứ kì kèo mè nheo mãi! Cậu nhắc ta nhích người sớm một chút không phải là không cần phải kêu tên kia hay sao?”
“Vâng.” Mạc Tư hớn hở gật đầu, “Bất quá trên thế giới này người có thể để Kate thiếu gia phục vụ cũng chỉ có một mình ngài, thuộc hạ phi thường vinh hạnh cùng ngồi xe với người.”
Văn Trạc dừng lại cước bộ, quay đầu liếc nhìn Mạc Tư, “Tiểu tử nhà ngươi, sao ta lại quên ngươi là một tên say mê Kate điên cuồng chứ?”
Mạc Tư toe toét cười.
“Nói cho cậu biết, nếu mà việc hôm nay bị đăng lên báo, ta sẽ giết cậu!” Văn Trạc tức giận quay đầu sải bước, vừa đi vừa lẩm bẩm, “Đổi một cái xe khác, đem biển số xe tráo đi…”
Mạc Tư không nói gì nhìn bệ hạ một lúc lâu…
Ở đế quốc ba năm trước thường xuyên xảy ra tai nạn xe cộ, người vì thế mà chết vô số. Bệ hạ từng ban bố pháp lệnh, bất kể ai gây chuyện mà chạy trốn, khi bị bắt lại đều bị xử phạt nghiêm khắc. Vô duyên vô cớ che lại biển số xe, gây rối loạn trật tự trị an công cộng có thể bị phạt tù ba năm…
Mạc Tư dè dặt đuổi theo bước chân của Hoàng Phủ Văn Trạc, “Bệ hạ, có muốn hay không che mặt một chút?”