“Đã biết.” Chapelle nhẹ nhàng cúp điện thoại xuống, Alvin chạy lại bên cạnh hắn, tò mò nhìn, “Kate nói chuyện gì với cậu vậy?”
“Kate bảo Jesus nói chuyện với hắn có chút kì quái, cái gì mà tương lai sẽ cùng nhau hợp tác, vì Irenaeus? Kate cảm thấy dường như Jesus đã biết một chút chuyện tình của Irenaeus.” Chapelle quay đầu nhìn Alvin, “Cậu đi tìm hiểu xem gần đây có người tới tìm Kim gia hay không?”
Alvin hơi hơi gật đầu.
Đột nhiên, một cái đầu từ trong không khí hiện ra giữa hai người bọn họ, thanh âm trầm lắng mà yếu ớt, “Hai người các cậu ở chỗ này bàn bạc cái gì? Vì sao không gọi Miceli?”
Hai người đồng thời toát mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú có chút mông lung đang ghé vào sô pha.
Người kia trên đầu đội một cái mũ hình bánh ngô màu hồng, mái tóc màu đỏ rối xù dựng đứng, khuôn mặt trái xoan tuấn tú, ánh mắt trong suốt ngây ngốc nhìn hai người họ. Cái mũ nhìn như cái sừng trâu nhỏ, áo ngủ in hình nhân vật hoạt hình sặc sỡ, trên chân còn đi một đôi dép lê con vịt, người này toàn thân chính là một dạng mới từ giường đứng dậy, thật khiến cho người khác cười chảy ra nước mắt.
“Miceli, sao cậu lại tới đây?”
“Tôi nghe thấy các cậu nói chuyện ở phòng khách, có phải nói xấu chuyện tôi hôm qua lấy của các cậu hai hộp sữa?”
Chapelle cùng Alvin nhìn nhau một cái, sau đó từng người quay đầu hướng về một phía khác tỏ vẻ xem thường.
“Thình thình thình thình!” Một trận dồn dập tiếng bước chân vang lên.
Ba người, ba khuôn mặt tuấn tú không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về phía cầu thang.
Thời gian dừng lại ở ngày mồng bốn tháng ba, lúc chín giờ bốn mươi lăm phút sáng.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng trải dài như những sợi tơ vàng óng chiếu rọi khắp gian phòng khách, nhẹ nhàng mơn trớn từng đồ vật.
Tiểu Thỏ xuất hiện với kiểu đầu búp bê, trên người còn khoác một bộ váy áo dễ thương mang đậm phong cách thiếu nhi, ánh mắt ngay lập tức liền trông thấy ba bóng dáng đang nhìn mình vô cùng hứng thú.
Vì cảnh tượng trước mặt có chút chói lóa khiến cho Tiểu Thỏ ngây người một phút đồng hồ. Tự nhiên lại nhìn thấy ba mỹ nam tử cùng lúc ở một chỗ, thật sự nếu có chút ngẩn ngơ cũng không thể trách cô…
Chapelle cùng Miceli đột nhiên đứng lên, vội vàng chạy tới trước mặt Tiểu Thỏ, lôi lôi kéo kéo cô đánh giá một vòng từ trên xuống dưới.
Tiểu Thỏ hơi hơi mở lớn miệng nhìn hai anh chàng xa lạ kia.
“Alvin, cậu có cảm giác được hay không?”
“Có a.” Alvin lười biếng đi tới trước mặt Tiểu Thỏ, cười hì hì nhìn cô chằm chằm, “Hey, lại gặp mặt!”
“Oa! Dị năng dao động rất mạnh mẽ a!” Miceli ngồi xổm xuống bên cạnh Tiểu Thỏ, nâng cằm nhìn cô, trong mắt lóe ra những kia sáng kì dị.
“Trước giờ chỉ có trên người Irenaeus mới có thể cảm nhận được sức mạnh lớn đến thế thôi.”
“Đã phát hiện từ sớm.” Alvin bĩu môi, “Một cô nhóc kì quái, thân thể bé nhỏ là thế sao lại có thể ẩn chứa sức mạnh lớn đến vậy, thật là khó tin!”
Tiểu Thỏ giương cái miệng bé nhỏ nhìn chằm chằm ba anh chàng quái dị trước mặt, đột nhiên dùng sức đẩy mạnh bọn họ ra, nổi giận đùng đùng kêu lên, “Các người là ai vậy? Tại sao lại xuất hiện ở nhà của người khác, lại còn nói toàn những điều kì quái!”
“Chapelle.”
“Alvin.”
“Miceli.”
Ba người ăn ý đồng thanh.
“A?” Tiểu Thỏ hơi mở lớn cái miệng nhỏ nhắn.
“Em không phải vừa mới hỏi chúng ta là ai hay sao?” Ba người liên tiếp liếc mắt xem thường, bàn tay vỗ nhẹ cái trán của Tiểu Thỏ.