Đây là… siêu năng lực trị thương?
Vì… vì cái gì? Ánh mắt chàng trai dừng lại trên người Tiểu Thỏ, ‘sao bên người Irenaeus tự nhiên lại có một bảo vật như vậy, nếu thế thì về sau muốn đối phó với hắn chẳng phải sẽ ngày càng khó khăn? Năng lực của cô gái này hiện tại vẫn chưa đạt tới cảnh giới cao nhất, nếu như… vậy quả thực có điểm thực kinh khủng. Cô gái này lo lắng cho Irenaeus như vậy, quan hệ của hai người thật không đơn giản đi, nhưng mà tại sao từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy qua? Không được, người như vậy không được phép tồn tại trên thế giới này, đó sẽ là trở ngại lớn cho kế hoạch báo thù của hắn.’
Ánh mắt của anh chàng kia nhìn chằm chằm vào cô gái, thấy cô đang hết sức chuyên chú vì mình mà chữa trị vết thương, đau đớn trên vai dần dần biến mất từng chút một.
Hắn chậm rãi xiết chặt con dao trên tay trái, do dự có nên hay không lấy oán trả ơn.
Tiểu Thỏ đang cố gắng trị thương cho hắn, hoàn toàn không phát hiện đôi mắt của anh ta đang ngày càng trở nên lạnh hơn, cô chính là nhận ra một việc kì quái: quần áo của mình dường như đang biến lớn, càng lức càng rộng? Thân thể thế nào giống như bơi trong trang phục?
Tiểu Thỏ bị chính y phục của mình vùi lấp. Cô ra sức đẩy đẩy chiếc váy, vội vã cầm lấy nội y bên trong, nguyên bản mọi thứ vốn là gọn gàng vừa vặn, giờ phút này không hiểu tại sao lại biến rộng thùng thình, thật sự là đòi mạng.
Cô phát hiện thân thể nho nhỏ của mình đang bị người ta không khách khí xách lên, vì vậy liều lạng túm lấy đai váy, đôi mắt to tròn chống lại cặp mắt lạnh lẽo lãnh khốc của người kia, có nửa giây dừng lại ở đường vân hình hoa mờ nhạt in trên trán hắn.
Người kia cùng Tiểu Trạc bề ngoài giống nhau như đúc, nhưng nội tâm lại thập thần lạnh lùng hà khắc, rốt cuộc là ai?
Trong mắt hắn chính là ngưng tụ sát ý.
“Sau khi chết nhớ rõ tìm Irenaeus mà báo thù, là hắn đã giết cô!” Chàng trai trong lời nói không có một chút độ ấm, từng câu từng chữ chậm rãi từ trong miệng tuôn ra, con dao không hề do dự hướng về phía cổ của Tiểu Thỏ.
“Anh!” Tiểu Thỏ thét lên một tiếng, dùng sức đá loạn đôi chân ngắn cũn.
“Pằng! Cạch!”
Chàng trai nhanh chóng né tránh trận đột kích bằng đạn, con dao trong tay bị đường đạn cưỡng chế rời khỏi tay hắn, leng keng rơi trên mặt đất.
Hắn ngoái đầu nhìn lại, ngay lập tức liền đối mặt với đôi mắt sắc bén của Hoàng Phủ Văn Trạc, trong nháy mắt liền xoay người đào thoát.
Văn Trạc giơ tay ngăn lại Miceli, “Đừng đuổi theo!”
Tiểu Thỏ đẩy ra tầng tầng quần áo, một bộ dáng đáng thương hề hề kéo đai váy đứng lên, ngạc nhiên phát hiện chính mình cao chưa tới một mét. Đôi mắt thất kinh của Tiểu Thỏ ngay lập tức nhìn thấy con ngươi Hoàng Phủ Văn Trạc hung bá tới mức như muốn phun ra lửa, cô liền ‘a’ một tiếng đầy sợ hãi, xoay người chạy trối chết, đáng tiếc mới thoát được vài bước đã bị hắn tóm được dễ dàng.
Hắn thừa cơ nhấc cao vật nhỏ trong tay, cau mày hung hăng nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ, “Nói mau, ai cho phép em sử dụng dị năng lung tung, em xem hiện tại đã trở thành cái dạng gì rồi?”
“Anh trai vì sao lại như vậy a?” Tiểu Thỏ kích động phát hiện chính mình sau khi co rút lại liền ngay cả tiếng nói đều trở nên thập phần non nớt là sao?
Ô ô, rất khi dễ người, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?