Cành cây bị bẻ nát bét, rơi hết xuống đất, Hoàng Phủ Văn Trạc ánh mắt khiêu khích hướng về phía bà mẹ kế đang nhìn chằm chằm vào hắn, miệng cười nhạt, “Chẳng lẽ kế mẫu đã quên mất ở đây không phải là tư viên Đức Phỉ Tư của người hay sao?”
Khuôn mặt vị kế mẫu Tháp Lệ lúc xanh lúc trắng, trên gò má nổi lên một chút ửng đỏ vì tức giận. Bà ta gắt gao cắn chặt môi, một lúc sau mới hừ lạnh một tiếng, “Ta đương nhiên nhớ rõ. Chẳng qua những việc ta vừa mới làm đều là vì tôn vinh của bệ hạ cùng với…”
“Đủ rồi.” Văn Trạc giơ tay lên, biểu tình không kiên nhẫn đánh gãy lời của bà ta, thuận miệng mở giọng châm chọc khiêu khích, “Kế mẫu nếu như thực sự suy nghĩ cho ta thì sẽ không ở sau lưng ta vụng trộm làm một chút chuyện mờ ám.”
“Bệ hạ nói vậy là có ý gì?” Tháp Lệ phu nhân nổi giận đùng đùng.
Tiểu Thỏ đem một chút bánh ngọt đưa vào miệng, len lén quan sát vị phu nhân giống như con công đang đứng ở kia.
“Đêm qua, một kẻ tên là A Cát bị người của ta bắt được, hiện tại đang bị nhốt trong nhà giam. Ta có một tin xấu muốn nói với kế mẫu.” Văn Trạc khẽ nhếch miệng cười lạnh, “Hắn tự sát thất bại.”
Đôi chân thon dài của Hoàng Phủ Văn Trạc chậm rãi đứng thẳng dậy, hắn mỉm cười đi tới trước mặt Tháp Lệ phu nhân, “Nếu ta muốn làm cho một kẻ biến mất khỏi thế giới này, có thể có vô số phương pháp. Cũng giống như khi ta bảo hắn phải sống, hắn nhất định sẽ không chết, một cọng tóc gáy cũng không thể thiếu.”
Tháp Lệ phu nhân thở dốc ngã ngồi trên ghế, biểu tình cổ quái nhìn Văn Trạc. Chàng trai tên Gia Đức lo lắng bất an liếc nhìn Tháp Lệ phu nhân một cái, đôi môi hơi lúng túng, không hé răng nửa lời.
Văn Trạc nghiêng người, cúi đầu nhìn chằm chằm bà mẹ kế một lúc, đột nhiên biểu tình trở lại bình thường, thản nhiên cười nói, “Kế mẫu cứ yên tâm, việc nhỏ nhặt này ta sẽ không để trong lòng.”
Hắn khẽ cúi xuống tiến lại gần Tháp Lệ phu nhân, miệng cười tủm tỉm, “Nếu kế mẫu sau này chịu an phận ở lại Đức Phỉ Tư, ta sẽ rất vui mừng. Đương nhiên, nếu người có thể cải thiện thái độ với Tiểu Thỏ, gạt bỏ tất cả thành kiến, ta sẽ còn vui hơn.”
“Lại đây.” Văn Trạc xoay người, nghiêm túc nhìn Tiểu Thỏ. Cô vội vàng buông đồ ăn, chạy đến bên cạnh hắn.
Văn Trạc đem Tiểu Thỏ kéo đến trước mặt Tháp Lệ phu nhân, cười như không cười nói, “Qua đây gặp mặt Tháp Lệ phu nhân.”
“Chào cô.” Tiểu Thỏ rụt rè nhìn vị phu nhân giống như con công ở trước mặt.
Khóe môi Tháp Lệ phu nhân co quắp lại, miễn cưỡng lộ ra hàm răng, nở một nụ cười cứng nhắc.
Văn Trạc thản nhiên cười cười, nhấc tay nhìn vào thời gian biểu, “Kế hoạch của ta hôm nay sắp xếp dày đặc, kế mẫu đại nhân cứ tự nhiên mà trở về, ta đi trước.”
“Đi thong thả.” Tháp Lệ phu nhân hơi gật đầu, gượng gạo nặn ra một nụ cười.
Văn Trạc dùng sức kéo cổ tay Tiểu Thỏ, túm lấy cô nhanh chóng rời khỏi phòng ăn, khuôn mặt tươi cười khách sáo ngay lập tức lạnh lẽo đến tột cùng, “Đi, tìm Chapelle lại đây, chờ đến khi bọn họ rời đi rồi thì nhớ kiểm tra cẩn thận tất cả mọi chỗ, không được bỏ sót một chi tiết nhỏ nào.”
“Vâng, bệ hạ.” Tô Lợi Văn bước nhanh theo Hoàng Phủ Văn Trạc, thấp giọng hỏi: “Bệ hạ cứ như vậy mà buông tha cho Tháp Lệ phu nhân sao?”