Mặt biển không còn thấy phản chiếu sắc trời một màu lam trong veo như bình thường mà nổi lên cuồn cuộn từng đợt sóng tung bọt trắng xóa đang ùn ùn kéo đến.
Tiếng sấm ùng ùng xen kẽ những tia chớp xẹt ngang như muốn xé toang bầu trời.
“Rầm rầm rầm rầm!”
Chiếc máy bay bỗng dưng rung động thật mạnh, đồ vật bên trong rơi vãi khắp nơi, các đèn báo hiệu liên tục chuyển đủ mọi màu sắc.
Cơ trưởng trên trán lấm tấm mồ hôi nắm chặt tay điều khiến máy bay, trong miệng không ngừng lẩm bẩm chửi rủa.
Trong khoang điều khiển có khoảng bốn năm người đàn ông mặc quân phục vì máy bay mất thăng bằng mà không ngừng nghiêng ngả hết sang trái lại sang phải.
Mưa như trút nước.
Đuôi máy bay bỗng vang lên một tiếng nổ ầm ầm, khiến cho mọi người giật nảy mình. Trong màn khói đen sì loe lóe ánh lửa rực rỡ quét thẳng về phía đầu máy bay. Thật sự là tình huống ngàn cân treo sợi tóc.
Khoang điều khiển bất ngờ bừng sáng chói mắt, từ trong khoang máy bay phát ra tứ phía.
Vài giây qua đi.
Trong máy bay không còn thấy được hình dáng của bất kì người nào.
Hai giây sau.
“Ầm… ầm…”
Từ phía máy bay bỗng phát ra những tiếng nổ dữ dội. Cả chiếc máy bay to lớn bị xé tung thành từng mảnh nhỏ, rơi xuống biển.
——————-
Nước M.
Bãi biển Duy Nhĩ Mạc.
Phía trước chỉ thấy duy mất một màu đen sì.
Từng trận mưa ào ạt rơi xuống như muốn giày xéo bãi cát, ngoài khơi từng cơn sóng lớn cuồn cuộn đánh vào bờ.
Một thân áo bông xộc xệch hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đã sớm trướng đỏ vì giá rét, trong đêm tối lại càng thêm thảm thương.
Hàm răng trắng tinh khẽ cắn cắn môi. Xung quanh thắt lưng có quấn mấy sợi dây màu đen tùy ý bay tán loạn theo gió trong đêm tối.
Y Tiểu Thỏ hai tay nắm chặt cây dù màu đen, lo lắng đứng trên mấy phiến đá ngầm ven biển, gắng sức hướng về phía mặt biển đang thoắt ẩn thoắt hiện hai cánh tay nho nhỏ vung loạn về bốn phía mà hét lớn: “Tiểu Bảo, Tiểu Bảo! Cố gắng lên, đội cứu hộ sẽ tới đây ngay lập tức!”
Nhìn thấy một con sóng bỗng đổ ập lên người em trai, Y Tiểu Thỏ luống cuống đến mức hai mắt đều đã đỏ ngầu. Kia đôi mắt to tròn bình thường vẫn luôn tràn ngập ý cười cùng lạc quan, giờ phút này chỉ thấy nồng đậm lo lắng và sợ hãi.
“Tiện nha đầu.” Thanh âm khàn khàn đầy hung bạo cùng những tiếng thở gấp từ phía sau truyền đến.
Tiểu Thỏ xoay người, hai tay bất giác nắm thật chặt chiếc ô, đôi mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào bóng dáng mấy người nam nữ đang cầm ô chạy tới, vẻ mặt dữ tợn.
“Ba ba, mẹ cả, mẹ tư, chị cả.”
“Thời tiết xấu như vậy, em trai muốn ra ngoài lướt sóng mà mày cũng không biết đường khuyên bảo sao? Hay là mày muốn nó chết mới vừa lòng?”
Một cái bạt tai thật mạnh giáng xuống mặt Tiểu Thỏ, nghe rõ ràng một tiếng “Bốp!” giòn tan.
Tiểu Thỏ ngã nhào trên mặt đất, chiếc ô tuột khỏi tay bay tán loạn theo gió.
Thân hình bé nhỏ ở trong mưa to gió lớn mà run lên từng hồi, đôi môi trắng bệch.
“Ba ba, Tiểu Bảo nhất quyết đòi ra khơi, con khuyên không được.” Tiểu Thỏ đôi mắt phiếm hồng đầy ủy khuất, lồm cồm đứng dậy, hai tay vò vò góc áo.
Lời của cô là sự thật nha, mẹ đã dạy cô đối với mọi người phải luôn luôn trung thực, không bao giờ được lừa dối người khác, đó là lí do vì sao cho tới bây giờ Tiểu Thỏ vẫn chưa bao giờ nói dối.
Mẹ tư Hạ Thanh nổi cáu xông lên, ngón tay vặn mạnh tai Tiểu Thỏ hung hăng lắc lắc thét lớn: “Còn dám cãi? Vì sao sóng to gió lớn mà vẫn còn để em xuống biển, mày có ý định gì? Tại sao không nhảy xuống cứu nó, hả?”