Mục lục
[Dịch]Độc Sủng Tiểu Thỏ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Máy bay to lớn lướt qua bầu trời xanh biếc, cùng ánh tà dương giao hòa lại với nhau.

Xuyên thấu qua tầng tầng mây mù, cúi đầu nhìn xuống phía dưới liền trông thấy một mảng màu lục tràn đầy sức sống.

Một tòa nhà màu xanh đứng lặng im ở trung tâm thành phố.

Lại gần mới nhìn rõ, nguyên lai là một bức tượng cao tới cả trăm mét được dựng bằng đá bạch ngọc, trong tay nắm một thanh kiếm đồ sộ bằng vàng tượng trưng cho công bằng, ngay thẳng và chính nghĩa, hai mắt sáng quắc có thần, sáng rực như những vì sao trong đêm đen tối. Bức tượng điêu khắc trông rất sống động, giống như một con đại bàng dũng mãnh đang tung cánh bay lượn.

Văn Trạc buông tách cà phê xuống, quay đầu lại liền nhìn thấy Tiểu Thỏ đang bày ra một bộ dáng ngơ ngác, cái miệng nhỏ nhắn mở thật lớn.

“Sao lại nhìn tôi như vậy?”

“Anh có rất nhiều tiền sao?

Văn Trạc nhướn mày, “Hỏi như vậy là ý gì?”

“Anh cư nhiên dựng một bức tượng lớn như vậy ở giữa thành phố?” Đồ điên! Thứ kia tốn biết bao nhiêu tiền! Mỗi một viên gạch cũng vô cùng đáng giá đi, huống hồ là cả bức tượng cao như thế, chắc chắn sử dụng rất nhiều vật liệu xa xỉ!

Đồ điên…

Khóe môi Văn Trạc hơi cong lên, “Thứ kia không phải là do tôi.”

“Ngốc.” Bàn tay hắn vỗ nhẹ cái trán trắng mịn của Tiểu Thỏ, “Là ông cố nội của tôi.”

“A~ trách không được cao như vậy a.”

Văn Trạc bày ra dáng vẻ xem thường, thuận tay lấy áo khoác đưa cho cô, “Mặc vào đi, chúng ta chuẩn bị hạ cánh.”

“Tiểu Trạc…”

Văn Trạc liếc mắt lườm cô một cái.

Tiểu Thỏ vội vàng sửa miệng, “Anh, rốt cuộc anh là người thế nào chứ?”

“Em cảm thấy tôi giống loại người nào?” Hoàng Phủ Văn Trạc đột nhiên dán sát vào khuôn mặt của Tiểu Thỏ, trên môi lộ ra một nụ cười xấu xa.

“Anh… Hẳn là người tốt đi.” ‘Bất quá có đôi khi cảm giác giống như khủng bố’, những lời này Tiểu Thỏ chỉ dám âm thầm phát biểu ở trong bụng.

Văn Trạc hơi thở nóng rực khiến cho trong lòng Tiểu Thỏ bỗng có cảm giác rục rịch khó hiểu, vội vàng dịch người về đằng sau, bàn tay nhỏ bé ngay lập tức bị người nào đó nắm được.

Hoàng Phủ Văn Trạc híp mắt lại nhìn chằm chằm vào bàn tay bé nhỏ dày đặc những vết chai, khẽ nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Trước kia làm việc nhà thực vất vả sao?”

“Không vất vả.” Tiểu Thỏ dùng sức lắc đầu.

Văn Trạc không khách khí trừng mắt liếc nhìn cô một cái, “Làm sao có thể không vất vả được? Những người khác bằng tuổi em hẳn là đang yên ổn ở trường học bài đi. Đúng là đồ ngốc!”

“Tôi không ngốc!”

“Được rồi.” Văn Trạc kéo cô đứng dậy, “Sau khi trở về tôi sẽ sắp xếp cho em đi học, về sau những việc vặt lung tung kia không cho phép làm nữa.”

“Tôi có thể đi học sao?” Tiểu Thỏ có chút bất ngờ ngạc nhiên mừng rỡ.

Hoàng Phủ Văn Trạc quay đầu lại nhìn cô một cái, “Trước hết phải học cho tốt chương trình bổ túc tiểu học đã…”

“Anh, thực sự tôi có thể đi học? Cùng với các bạn khác cùng nhau học bài sao?” Tiểu Thỏ kích động chạy lại, lúc trước vừa ở bên trái Hoàng Phủ Văn Trạc ló đầu ra, lúc sau lại chạy vội sang bên phải của hắn, đem cái đầu nhỏ thò ra đằng trước.

Hoàng Phủ Văn Trạc nhịn không được bật cười, bàn tay với ra đem Tiểu Thỏ kéo lại bên người, “Vĩnh viễn không cần phải hoài nghi những lời tôi đã nói!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK